Mỹ Thực Giang Hồ

Chương 27: 27: Khâu Nhục





Tám giờ tối, "Hảo Vị Đạo" vẫn còn đông khách.

Bởi vì bên trong đều kín bàn nên Phó Hiểu Mai phải mang lên mấy cái bàn nhựa nhưng vẫn không đủ chỗ ngồi, chỉ có thể vừa đứng vừa ăn.
Qua tiểu tuyết, "Hảo Vị Đạo" đã mở cửa được hai tháng.

Từ ngày khai trương đến nay, "Hảo Vị Đạo" vẫn giữ được sức hút của mình.

Ngay cả vào mùa đông lạnh giá, vẫn có nhiều thực khách từ xa đến ăn Ma Lạt Thang ở "Hảo Vị Đạo".
Nhiệt độ bên ngoài lúc này xuống dưới mười độ nhưng khách hàng dường như không cảm thấy rét lạnh.

Một bát Ma Lạt Thang có thể khiến người ta cảm thấy nóng, cả người đổ mồ hôi, thậm chí còn có một thanh niên lấy bia lạnh và xiên que mang ra ngoài tiệm ngồi ăn.
"Cậu nói xem mấy người kia có vấn đề không vậy? Trời lạnh như này mà lại chạy đi ăn Ma Lạt Thang." Hoàng Hồng Thăng - ông chủ một tiệm mì ở khu Thiên Nguyên nói.
Hoàng Hồng Thăng chưa từng qua ăn thử Ma Lạt Thang của "Hảo Vị Đạo".

Sự xuất hiện của "Hảo Vị Đạo" đã làm giảm doanh số của cửa hàng mì của Hoàng Hồng Thăng.
Từ ngày khai trương đến nay, "Hảo Vị Đạo" chưa từng đóng cửa trước tám giờ tối.

Ngay cả khi thời tiết bắt đầu vào đông, nhà hàng vẫn luôn đông khách.
Hoàng Hồng Thăng đối với "Hảo Vị Đạo" luôn có thái độ ghen ghét.

Hiện tại, ông ấy đang đứng nói chuyện với quản lý siêu thị Trương A Hưng.
"Ma Lạt Thang của nhà đó tôi đã từng ăn qua rồi.

Hương vị quả thật rất tuyệt nên đông khách như vậy cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không có nghĩa là họ được quyền mang bàn ra bày ở ngoài cửa như kia, chắn hết lối đi của người dân ở đây.


Hơn nữa mấy người khách đó ăn xong còn ném xiên tre lung tung.

Từ ngày quán ăn đó khai trương đến nay, chỗ chúng ta chưa từng có một ngày sạch sẽ."
Lời của Trương A Hưng có vẻ có lý nhưng lại như tát vào mặt hắn.

Bình thường, để bán được hàng, Trương A Hưng cũng hay đem sữa bò, hoa quả để ra ngoài cả ngày.
"Hảo Vị Đạo" kê bàn ra ngoài là do khẩn cấp, chủ yếu là khuyến khích thực khách mua mang về.

Ngoài ra, sau khi Phó Hiểu Mai phát hiện khách hàng vứt xiên tre bừa bãi đã chuẩn bị thùng rác trước cửa, sau đó dán giấy cảnh báo nếu ai xả rác ra xung quanh sẽ đưa vào danh sách đen của quán, sau này sẽ không bán cho người đó nữa.
Kể từ đó, khu vực trước cửa quán đều rất sạch sẽ.

Các nhân viên của cục an toàn thực phẩm cũng vô cùng hài lòng, hết lời khen ngợi vệ sinh của "Hảo Vị Đạo".
Trương A Hưng cũng vô cùng căm ghét "Hảo Vị Đạo".

Ban đầu, hắn ta muốn bán đồ uống ở "Hảo Vị Đạo" nhưng bị Phó Hiểu Mai từ chối.

Tất cả đồ uống ở "Hảo Vị Đạo" đều do quán tự làm, những đồ uống đóng chai như bia hay nước ngọt đều mua ở mối rẻ hơn.
Trương A Hưng thấy "Hảo Vị Đạo" buôn bán tốt nghĩ sẽ cần nguồn cung nên hắn ta tăng gấp đôi giá đồ uống trong siêu thị, không ngờ bị Phó Hiểu Mai lẫn Vương Giai Kỳ từ chối.
"Đúng đấy.

Chừng nào nhà hàng này còn tồn tại ở chỗ chúng ta, chúng ta không biết để mặt mũi đi đâu." Hoàng Hồng Thăng phụ họa nói.
Hoàng Hồng Thăng là đại diện của các hộ kinh doanh trong khu Thiên Nguyên, hầu hết bọn họ đều không thích "Hảo Vị Đạo".

Nhưng vẫn có một số hộ trong đó có quan hệ không tệ với Vương Giai Kì, điển hình như vợ chồng Giang Hà mở tiệm in ở ngay gần "Hảo Vị Đạo", hai người họ thường xuyên tới ăn Ma Lạt Thang và món mới của nhà hàng.
Hoàng Hồng Thăng và Trương A Hưng cũng chỉ có thể đứng buôn chuyện với nhau.


Vương Giai Kỳ biết rõ hai người họ thường xuyên nói xấu "Hảo Vị Đạo" nhưng cũng nhắm mắt cho qua, dù sao cô ấy không thể làm hài lòng tất cả mọi người.
Câu nói "Không tài giỏi thì không bị ghen ghét" đúng là dành cho "Hảo Vị Đạo".

Sau này chắc chắn sẽ còn có nhiều người ghét bọn họ hơn, hai người kia dù sao cũng không quá đáng sợ.

Vương Giai Kỳ không quan tâm lắm đến những người ghét cô vì hiện tại cô ấy còn đang chờ một người quan trọng hơn tới.

Sau cuộc tỉ thí hôm qua, Nghiêm Thạc không hề tới "Hảo Vị Đạo".
Vương Giai Kỳ vì Nghiêm Thạc mà sáu giờ sáng đã tới "Hảo Vị Đạo" đón người.

Hiện tại đã tám rưỡi tối mà vẫn chưa thấy người đâu, Vương Giai Kỳ hoài nghi không biết có phải mình bị lừa rồi không.

Cô ấy còn rất hào hứng đón cậu ta, lại còn đặc biệt thương lượng với Cốc Vũ, soạn sẵn một kế hoạch huấn luyện dành riêng cho Nghiêm Thạc.
Vương Giai Kỳ cảm thấy hối hận khi đã không lấy thông tin liên lạc của Nghiêm Thạc.

Bây giờ cậu ta không tới, khả năng ngày mai cũng sẽ không tới.

Xem ra lần này "Hảo Vị Đạo" lại phải tuyển thêm nhân viên học việc.
Chín rưỡi tối, thực khách cuối cùng cũng đã rời khỏi quán.

Phương Minh Lượng và Phó Hiểu Mai đã ra về, Cốc Vũ cũng vừa rời đi, Lý Hồng Phương dọn dẹp xong cũng lên trên gác rửa mặt.

Vương Giai Kỳ thấy Nghiêm Thạc không đến liền muốn đóng cửa về nhà.
"Ngại quá.

Muộn như vậy mới tới." Nghiêm Thạc đột nhiên xuất hiện ở tiệm, th ở dốc, có vẻ là chạy tới.

"Vậy mà tôi cứ tưởng cậu bùng rồi." Vương Giai Kỳ vừa khóa cửa xong, thấy Nghiêm Thạc tới lại mở cửa ra.
"Đây là?" Vương Giai Kỳ thấy Nghiêm Thạc mang theo một người đàn ông, nghi hoặc hỏi.
"Đây là bạn của tôi, Ngưu Bôn.

Tên này cũng làm đồ nướng, liệu có thể cho hắn cùng học nấu ăn được không?" Nghiêm Thạc giải thích.
Vương Giai Kỳ thấy người đi cùng với Nghiêm Thạc có vóc dáng to lớn, còn tưởng ban ngày hắn bị bắt cóc nên không tới, hóa ra là bạn hắn.
"Cũng được.

Nhưng tôi muốn thấy trước tay nghề của anh ấy." Vương Giai Kỳ thầm cảm thấy may mắn.

Khi nãy cô ấy còn muốn hỏi Nghiêm Thạc xem bạn hắn có việc chưa, cô sẽ nhận cả bạn hắn.
"Cảm ơn chị, Vương.." Nghiêm Thạc không biết tên của Vương Giai Kỳ.
"Gọi tôi là bà chủ đi." Nói xong, Vương Giai Kỳ dẫn Nghiêm Thạc và Ngưu Bôn vào bếp "Hảo Vị Đạo".
"Cậu muốn làm món gì? Tôi giúp cậu chuẩn bị." Vương Giai Kỳ muốn để Ngưu Bôn tự mình phát huy.
Thật ra, đây là phương pháp khảo nghiệm trình độ của một đầu bếp.

Ngưu Bôn biết Vương Giai Kỳ đang muốn thử tài nghệ của mình nên rất thận trọng chọn món.
Vương Giai Kỳ nghe thấy Ngưu Bôn muốn làm Khâu Nhục thì không nói gì.

Trong nhà hàng đúng lúc có đủ nguyên liệu để làm món này.

Vương Giai Kỳ mang cải mén, thịt lợn ba chỉ và đường phèn tới cho Ngưu Bôn.
Khâu Nhục là món ăn thuộc ẩm thực khách gia.

Nguyên liệu chính là cải mén được ướp gia vị và phơi nắng cùng miếng thịt lợn ba chỉ béo ngậy, hạt thông và đường phèn.

Cách chế biến khá đơn giản nhưng vẫn cần cân nhắc.
Món ăn này là món ăn chính trong thời gian Lập Thu, thời gian để hoàn thành khá dài.

Mười rưỡi tối, Ngưu Bôn hoàn thành món ăn.
Ngưu Bôn cắt những miếng thịt có độ dày tương đương nhau, đặt xen kẽ với cải mén và sau đó là nước sốt sền sệt.

Vương Giai Kỳ ăn thử một miếng thịt lợn.

Thịt ba chỉ được ngấm đẫm nước sốt ngọt, kết hợp với cải mén và hạt thông, ăn rất tốn cơm mà không hề bị ngán.
Vương Giai Kỳ vốn hảo ăn ngọt nên rất thích lượng đường phèn Ngưu Bôn bỏ vào thịt.

Ngoài ra, độ dày của những miếng thịt không khác nhau là mấy, có thể nói khả năng sử dụng dao của Ngưu Bôn khá tốt.
Ngưu Bồn nhìn Vương Giai Kỳ nếm thử đồ ăn của mình, lòng bàn tay không ngừng chảy mồ hôi.

Nghiêm Thạc tin rằng tay nghề của Ngưu Bôn chắc chắn có thể thuyết phục được Vương Giai Kỳ.
"Thịt ba chỉ màu sắc hơi tối, nước sốt không quá tệ nhưng không quá tốt." Vương Giai Kỳ không thay đổi sắc mặt bình phẩm.
Ngưu Bôn nghe xong tay không ngừng run rẩy.
"Nhưng khả năng sử dụng dao không tệ."
Tâm trạng của Ngưu Bôn lên xuống như tàu lượn siêu tốc, anh ấy còn tưởng mình sắp lên cơn đau tim.
"Tuy cách làm không chính thống nhưng hương vị không tệ, việc căn thời gian cũng phải học thêm."
Ngưu Bôn nghe Vương Giai Kỳ nói xong cũng không biết mình có được nhận hay không.
"Bà chủ đồng ý nhận cậu." Nghiêm Thạc thấy Ngưu Bôn không hiểu tình hình bèn giải thích.
"Cảm ơn bà chủ.

Tôi nhất định sẽ cố gắng." Ngưu Bôn kích động nói.
"Được rồi.

Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai bắt đầu huấn luyện." Vương Giai Kỳ thấy kim trên đồng hồ chỉ số mười một, cảm thấy cô cũng nên trở về nhà.
Sau đó, Nghiêm Thạc cùng Ngưu Bôn trở về nhà.
Đối với Vương Giai Kỳ, Ngưu Bôn chính là món quà bất ngờ mà cô nhận được.

Ban đầu cứ nghĩ chỉ có mình Nghiêm Thạc, bây giờ lại thêm một Ngưu Bôn không tệ.

Hai người họ chỉ cần được huấn luyện liền có thể nhanh chóng nâng cao tay nghề.

Đến lúc đó, chi nhánh của "Hảo Vị Đạo" không cần phải lo nữa..