Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 3 - Chương 22




Công tác phải xử lý của công ty càng ngày càng nhiều. Ngoại trừ vấn đề phải ứng đối trên công việc, Đoạn Phong còn phải ứng phó với một cô gái không thể trực tiếp vung tay cự tuyệt.

Quý lão gia vì địa vị vững chắc của Đoạn Phong ở Quý gia, ở khắp nơi trong danh môn vọng tộc, chọn kỹ lựa khéo, tuyển định gia sản sung túc, cũng là Thi gia đã từng cùng con trai thông gia.

Con dâu của ông là thiên kim của Thi gia, lại cùng đứa con một chỗ, bị chết ở trong vụ tai nạn xe liên hoàn lúc trước, chỉ để lại Quý Thừa Bách đứa cháu ruột còn trong tã lót, đối với Thi gia, Quý lão gia là mắc nợ.

Đoạn Phong mặc dù là đứa con riêng, so với cháu ruột Quý Thừa Bách Đoạn Phong có năng lực, huyết mạch Quý thị chảy xuôi trong thân thể, ông tuyệt đối không thể đối với Đoạn Phong ngồi nhìn mặc kệ.

Gọi là Thừa Phong, hy vọng gửi gắm là muốn làm cho huyết mạch Quý thị này tiếp tục phát dương quang đại, sợ thân phận Đoạn Phong không thể thuyết phục phần đông, Quý lão gia sớm có kế hoạch.

Để cho Đoạn Phong và Thi gia thông gia, là củng cố thân phận Đoạn Phong, là phương thức tốt nhất để ngăn chặn miệng của mọi người.

Mặc dù cháu ruột Quý Thừa Bách không phục, tại thời gian mình thoái vị, cho Quý Thừa Bách vị trí gia chủ, cũng không hẳn là không thể. Quý Thừa Bách từ nhỏ sống ở trong lọ mật, tuy nói tư chất không bằng Đoạn Phong, nhưng để cho Đoạn Phong phụ tá Quý Thừa Bách xử lý sự vụ, nắm giữ một bộ phận quyền lợi, cũng không đến mức đem toàn bộ Quý gia lụi đi ánh sáng quang vinh.

Đoạn Phong và Quý Thừa Bách là cùng cha khác mẹ, cùng Thi gia thông gia, thứ nhất là có thể củng cố địa vị trước mắt, thứ hai là có thể cùng Thi gia quan hệ càng tiến thêm một bước, đem lợi ích đạt được lớn hơn, đồng thời đền bù mắc nợ của mình đối với Thi gia.

Quý lão gia tính toán làm cho thật vang, thủ đoạn làm việc mạnh mẽ vang dội, liên hệ với cha mẹ Thi Nhã, rất nhanh đem thiên kim Thi gia ở thành phố K phía xa, Thi Nhã mời tới.

Thi Nhã ở dưới sự an bài của Quý lão gia, tiến vào khách sạn tốt nhất của thành phố C, ngẫu nhiên sẽ để Thi Nhã và mình tâm sự một chút.

Gia thế bên ngoài, phẩm hạnh khí chất của Thi Nhã đều làm cho Quý lão gia hết sức hài lòng.

Thi Nhã ăn nói tài giỏi, đối với ông cụ thích cờ vây, vô cùng sở trường. Hiếm thấy chính là, Thi Nhã có một tay trù nghệ đáng để người khác tán thưởng, thường thường mang nồi canh đến vấn an cái lão già ông, thái độ khiêm tốn. Dùng một câu mà nói, Thi Nhã vô cùng khẩu vị đối với Quý lão gia.

Thanh nhã hiền thục, ôn nhu hào phóng. Thi Nhã đã trở thành cháu dâu của Quý lão gia, ở dưới sự an bài của Quý lão gia, cùng Đoạn Phong gặp mặt liên lạc tình cảm với nhau.

Lúc này, Đoạn Phong đã bị Quý lão gia dùng quải trượng đuổi đi, đến nhà hàng sang trọng cao nhã tiêu chuẩn dùng cơm.

Tư thế cầm dao nĩa thành thạo, lễ nghi dùng bữa vô cùng ưu nhã, lúc mỹ nữ khí chất cười rộ lên, sẽ làm cho người trước mắt cảm giác sáng ngời.

Mắt ngọc mày ngài, làn da tuyết trắng, người đẹp trước mặt, Đoạn Phong lại nhấc không dậy nổi bất cứ hứng thú gì.

Nấm truyp và Gan ngỗng trải qua nhiều đạo trình tự làm việc nấu nướng, ăn vào trong miệng cũng là vô vị tẻ nhạt.

“Quý tiên sinh, anh có để ý em trực tiếp gọi anh là Thừa Phong không?”

Vị được Quý lão gia nhận thức là cháu dâu tiêu chuẩn ngượng ngùng cười cười, môi anh đào giật giật, hai mắt thật to phủ ánh nước, hết sức linh động. Vẻ ngoài và khí chất của Thi Nhã, không hề thua nữ ngôi sao hạng nhất ở giải trí Tinh Hỏa.

“Ừ.” Đoạn Phong phản ứng có chút thản nhiên, đối với Thi Nhã đáy mắt một mạt ngượng ngùng thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ đối sách làm sao đem Thi Nhã vứt bỏ, mà làm không được rõ ràng.

Cuộc họp công ty? Không, lý do này vào lần trước thoát thân đã dùng qua, huống chi sau khi bị ông cụ đuổi đi, ông cụ lời thề sắt son hướng Thi Nhã cam đoan, làm cho mình trọn ngày cùng Thi Nhã đi tham quan cảnh quan ven biển thành phố C.

Đã dùng qua lý do công ty họp, còn có lý do gì có thể thoát thân đây?

Nếu như người ngồi bên người là Mạc Từ, Đoạn Phong cho dùng là cùng Mạc Từ vòng quanh thế giới, cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.

Tuy nói là tự do hôn nhân, nhưng chính miệng Quý lão gia đồng ý và thân phận hạn chế, cái cọc hôn nhân này dĩ nhiên trở thành mệnh lệnh cha mẹ, người mai mối lời nói ép duyên nha.

Ở trong Quý gia ngay cả không khí cũng áp lực người phải sợ hãi, nói gì đến tự do hôn nhân?

Đoạn Phong ở trong chủ đề Thi Nhã chủ động khơi mào, không mặn không nhạt trả lời.

“Thi tiểu thư…” Đoạn Phong muốn thẳng thắn, làm cho Thi Nhã chủ động rời khỏi, vào lúc Thi Nhã chấm dứt chủ để gọi đối phương.

“Thừa Phong, anh tại sao còn gọi em là Thi tiểu thư, em đã gọi anh là Thừa Phong đó!”

Âm thanh Thi Nhã cùng con người cô đồng dạng dịu dàng, một tiếng oán trách, giả vờ tức giận phồng má, dằn thêm một tia dí dỏm đáng yêu, “Chúng ta mới quen, anh hãy gọi em là Thi Nhã đi, gọi Thi tiểu thư, thật sự là quá khách khí!”

“Thi Nhã,” Đoạn Phong ở trong vấn đề xưng hô không dây dưa, lập tức đổi giọng, uống một ngụm coffee phục vụ vừa đưa lên, tổ chức lại ngôn ngữ.

“Thi Nhã, cô rất đẹp.” Lúc Đoạn Phong nói chuyện, âm thanh phóng nhẹ, hai tay tự nhiên giao nhau, đặt ở trên bàn cơm.

“Cảm ơn.” Thi Nhã nhìn thấy Đoạn Phong chủ động tán thưởng vẻ ngoài của cô, trong lòng vui vẻ, lập tức nói lời cám ơn, có chút ngượng ngùng rủ lông mi xuống, chằm chằm vào tay giao nhau của Đoạn Phong, không hề cùng ánh mắt Đoạn Phong đối diện.

“Ở cùng cô cảm giác rất nhẹ nhàng, khó trách ông nội sẽ thích cô, tôi rất thưởng thức loại người tính cách như cô.” Đoạn Phong không nhanh không chậm nói.

“Đừng nói như vậy, em nghĩ ông nội yêu thích em, là vì em sẽ nấu canh cho ông, cùng ông đánh cờ, kỳ thật em cái gì cũng không có làm.”

Thi Nhã vừa vặn giải thích, trên gương mặt xuất hiện hai mảnh mây đỏ, cô có thể cảm giá được người đàn ông thành thục gợi cảm đối diện, đem ánh mắt chuyên chú đặt ở trên người cô.

Là ngượng ngùng một chút đi, đàn ông vào lúc khen ngợi một người con gái, tức là đối với cô gái bắt đầu sinh hảo cảm. Một câu Thi Nhã nhìn thấy từ trên bản tạp chí phụ nữ nào đó hiện lên trong đầu, Thi Nhã điều chỉnh tâm tình, cúi đầu xuống, lộ ra cái cổ trơn bóng trắng tuyết, từ góc độ của Đoạn Phong, vừa vặn có thể nhìn thấy cái cổ mà bản thân cô cho rằng kiêu ngạo nhất.

Thi Nhã trước lúc Đoạn Phong không nói gì, dựa theo giải thích trên tạp chí, dùng tư thế ngồi bản thân đã ở trước gương luyện tập trăm lần, ưu nhã khéo léo ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghĩ lưu lại cho Đoạn Phong một ấn tượng hoàn mỹ.

Dựa theo tin tức lời ông nội Quý, Đoạn Phong hẳn là yêu thích loại phụ nữ dịu dàng động lòng người.

Bản thân hẳn là dịu dàng thêm một chút, mới có thể đả động đến Đoạn Phong.

Đoạn Phong mặc dù là con riêng, lại được Quý lão gia rất là thưởng thức, tiền đồ bất khả hạn lượng.

So với công tử gia thế khác, Thi Nhã càng yêu thích Đoạn Phong lần đầu nhìn thấy trên ảnh, thành thục ổn trọng,.

Đoạn Phong xuất thân không tốt, nhưng không có như loại công tử thế gia đổi phụ nữ như thay áo, thói quen ăn chơi đàng ***. Không có quen qua bạn gái, tính cách ổn trọng, tiến lui thỏa đáng, quan trọng nhất là, ngũ quan Đoạn Phong vô cùng anh tuấn, loại anh tuấn này, là anh tuấn làm cho tất cả phụ nữ trầm mê.

Tương lai bất khả hạn lượng, tình cảm trống không, thử hỏi trở thành vợ của một dạng đàn ông có tiền đồ, tay nắm hai gia tộc, có thể làm người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời của chồng mình, có chuyện gì đáng để kiêu ngạo hơn đây?

Cùng với một công tử thế gia thói quen lưu luyến sắc đẹp, ăn chơi đàng *** kết hôn, còn không bằng trở thành người vợ của người đàn ông thân phận không tiện, tình cảm trống không.

Thi Nhã nhớ tới yêu cầu đồng ý Quý gia, trước khi đến thành phố C, nhạo báng khinh thường của bạn khuê phòng của mình, càng cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác.

Quấy nhiễu khống chế cái người đàn ông anh tuấn này, trở thành một nửa sinh mệnh khác không thể thiếu của anh ta, để cho người đàn ông này đem mình thành trung tâm…Ở trước mặt Quý lão gia, Thi Nhã để lại một ấn tượng thật tốt.

Đầu tư vào nhân sinh của một người, lưu lại cho chồng tương lai của mình một ấn tượng hoàn mỹ, sẽ làm cho mình có thành công chắc chắn.

Thi Nhã ôn nhu cười, có một loại cảm giác nắm giữ toàn cục về sự ưu việt. Nhưng mà giây tiếp theo, cái người đàn ông cô coi trọng, lại đem cái loại cảm giác về sự ưu việt đập bể phá thành mảnh nhỏ.

“Cám ơn cô nấu canh, đánh cờ với ông nội. Thi Nhã, cô là cô gái tốt, cô làm cho người khác cảm giác được vui vẻ, rất khiến người yêu mến…Nhưng mà, tôi cảm thấy được hai người chúng ta không thích hợp, xin lỗi…”

Đoạn Phong nói ra, ngẩng đầu quan sát phản ứng của Thi Nhã, hy vọng Thi Nhã có thể hiểu ý của anh.

“Anh nói cái gì…”

Trong âm thanh dịu dàng của Thi Nhã có một tia âm thanh rung động, con ngươi mang theo sương mù chống lại hai mắt trầm tĩnh của Đoạn Phong, có chút khó có thể tin, “Anh nói cái gì? Là em nghe nhầm sao, anh…Anh có thể lặp lại lần nữa?”

“Xin lỗi, tôi cảm thấy tính cách của tôi cô có thể không chịu được, tôi tương đối ngột ngạt, có người nói tôi cứng nhắc không thú vị, tôi nghĩ tính cách của loại người tôi đây, không xứng với vẻ đẹp dịu dàng của cô…”

Đoạn Phong muốn nói mà dừng.

“Không, em chẳng cảm thấy loại đó, Thừa Phong, anh rất tốt.” Thi Nhã thật không ngờ Đoạn Phong lại từ chối mình, trước đoạt lời của Đoạn Phong, hy vọng người đàn ông này có thể bỏ đi ý nghĩ này.

Thế nhưng chủ động của Thi Nhã, không để cho người đàn ông mình thưởng thức bỏ đi, đối phương lại bao hàm áy náy nói ra ba chữ không muốn nghe nhất.

“Thật xin lỗi.”

“Em có thể hỏi nguyên nhân, vì sao, anh lại cảm thấy chúng ta không hợp, là em, là em không tốt, em có thể sửa.”

Thi Nhã hai mắt thật to chứa ánh nước làm cho tất cả đàn ông tan nát cõi lòng, dường như nỉ non hỏi.

“Xin lỗi, như vầy mà nói, có thể đối với cô có chút không công bằng, nhưng tôi đã lừa gạt cô, thật xin lỗi, tôi đã có người yêu mến.”

Đoạn Phong cúi đầu nói ra, hai tay giao nhau trên bàn cơm đặt ở trên đầu gối của mình, may mà giải quyết dứt khoát, làm cho Thi Nhã biết khó mà lui.

“Cô ấy, người anh yêu kia, có thể đến bước bàn chuyện hôn nhân cưới gả không?”

Thi Nhã lại không từ bỏ ý định hỏi, phảng phất như đáp án của Đoạn Phong là khúc gỗ trôi cuối cùng giữa dòng sông.

“Xin lỗi, Thi Nhã, thật xin lỗi, việc này là không công bằng với cô. Xin lỗi…”

Đoạn Phong từ trên ghế đứng lên, dùng ngữ điệu bao hàm áy náy xin lỗi, vào lúc đi qua người Thi Nhã, hơi chút dừng lại rồi lập tức nện bước đi nhanh, để cho phục vụ tính tiền, sau đó rời khỏi nhà hàng sang trọng cao nhã tiêu chuẩn này, để lại Thi Nhã còn ở đây lẩm bẩm.

Thi Nhã ghé trên mặt bàn, không muốn để cho người khác thấy cô yếu ớt, cảm giác bị từ chối giống như bị người trước mặt đánh cho một bạt tai, trong đau đớn xen vài phần nhục nhã, từ đầu đến chân không chịu nổi.

Bả vai chấn động, Thi Nhã tự nói với mình không thể lùi bước, móng tay được chăm sóc vô cùng tốt bị Thi Nhã kiềm nén cắm vào trong khe hở bàn, móng tay bị bẻ gẫy, phát ra một tiếng vang giòn.

Thi Nhã chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua hướng Đoạn Phong rời khỏi, xóa đi nước mắt không cam lòng ở khóe mắt.