Nặc Tàng

Chương 18




“Còn hơn hai mươi ngày nữa, giáo chủ và Đoàn Thu cô nương sẽ thành thân. Bắt đầu từ bây giờ ngươi có thể ra khỏi căn phòng này, nhưng không thể xuất thành.”

Tả Kiếm Minh cười: “Thì ra ta vậy mà đoán đúng, xem ra ta cũng không tới mức vận khí quá tồi.”

“Những đan dược này là giáo chủ cho ngươi, một ngày uống hai hạt, có thể giúp ngươi nhanh hồi phục nguyên khí.”

Tả Kiếm Minh nhìn đan được Ngô Uyên đem tới, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, dứt khoát tiếp nhận.

Ngô Uyên quay người đi.

“Ngô Uyên, ngươi không lưu lại đây ngồi một lát sao?” Tả Kiếm Minh nói sau lưng hắn.

“Không, ta còn có việc. Còn một chuyện phải nói với ngươi.” Ngô Uyên quay lại nhìn y: “Giáo chủ ra ngoài là vì đích thân chọn lựa sính lễ cho Đoàn Thu cô nương.”

Ngô Uyên nói xong thì đi, Tả Kiếm Minh nhìn trước mặt trống không cười khổ. Ngô Uyên a Ngô Uyên, ngươi thật sự một chút mặt mũi không lưu lại cho ta, đã đến lúc này rồi còn cố ý nói những lời đó cho ta chết tâm, ha ha.

Không ngờ hôn kỳ đến nhanh như vậy, đáng tiếc y còn chưa chuẩn bị lễ vật. Đây là hôn lễ của Thẩm Lam, y nhất định phải tặng thứ tốt nhất chúc phúc cho hắn.

Lấy ong truyền tin mà lúc đầu sư tỷ đã đưa cho y ra, không biết khi gặp lại sẽ thế nào. Sư thúc nhất định là tức điên rồi đi, ông tín nhiệm y như vậy, y lại phản bội sư môn.

Thả ong ra, nhìn nó bay đi, sau đó biến mất không thấy nữa.

Khi gặp lại Liễu Dương, là tối ngày hôm sau.

Khi Tả Kiếm Minh tỉnh giấc mở mắt ra thì liền thấy đôi mắt sưng đỏ của Liễu Dương.

Lia miệng cười với nữ tử vẫn đang chảy nước mắt kia: “Sư tỷ, ngươi nhanh như vậy đã tới rồi?”

Liễu Dương đánh một quyền qua, Tả Kiếm Minh không tránh, mặt lập tức xưng lên.

“Ngu ngốc, ngươi tại sao không tránh?!” Liễu Dương vừa đau lòng vừa tức giận nói.

“Là ta chọc sư tỷ khóc, ta cam nguyện bị sư tỷ đánh.”

“Ngươi đồ ngốc này!” Dùng tay vuốt lên gương mặt bị xưng của Tả Kiếm Minh, Liễu Dương không nỡ hỏi: “Đau không?”

“Không đau.”

Qua một lúc sau, Tả Kiếm Minh mới dỗ được Liễu Dương không rơi lệ nữa.

“Sư tỷ, ta phản bội sư môn, ngươi biết chứ?” Tả Kiếm Minh cúi đầu.

Yên tĩnh khá lâu, cuối cùng hóa thành một tiếng than thở: “Kiếm Minh, ta biết ngươi là vì trả nợ, hổ thẹn của ngươi đối với người đó khiến ngươi muốn lưu lại đây bảo hộ hắn. Ta có nói nhiều thêm ngươi cũng không chịu quay đầu.”

Tả Kiếm Minh cúi đầu, nuốt lời trong bụng xuống. Không phải, y không chỉ vì trả nợ. Trước đây y đích thật là nhận định như vậy, nhưng sau khi tiếp xúc Thẩm Lam, y càng thích hắn, càng không thể khống chế tình cảm của bản thân.

“Sư thúc vẫn khỏe chứ?”

“Cũng vẫn vậy thôi, trước đó ta luôn lừa ông nói ngươi có chuyện riêng chưa giải quyết xong, ông cũng tin rồi. Nói đến cùng, ngươi lâu như vậy cũng chưa liên hệ với ta, lần này đột nhiên lương tâm phát hiện tìm ta tới có phải là có chuyện gì không?”

Tả Kiếm Minh cười gượng hai tiếng: “Không có gì giấu được sư tỷ, ta muốn nhờ ngươi giúp ta tìm một người, người đó tên là Trương Thành Ngọc, nguyên là Huyền Thiên giáo hữu sứ.”

“Ngươi tìm hắn làm gì?”

Tả Kiếm Minh suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói thật: “Hắn hạ độc giáo chủ, đến nay vẫn chưa thể tìm được giải dược. Hiện tại giáo chủ sắp thành thân rồi, ta muốn giải độc cho hắn, nhưng Trương Thành Ngọc không rõ hành tung, chúng ta tra rất lâu cũng không có tin tức.”

“Ngươi nói Thẩm Lam đó sắp thành thân?!”

“Không sai.”

“Kiếm Minh, ngươi…”

Biết đối phương muốn nói gì, sắc mặt Tả Kiếm Minh không có chút nào bi thương hay dị thường: “Yên tâm đi sư tỷ, ta không sao cả, ta chỉ cần hắn sống tốt là được.”

Liễu Dương thở dài: “Nếu dùng ong truyền tin tìm người, nhất định phải có máu của người đó mới được, nhưng hiện tại lấy đâu ra máu của người đó?”

“Ta biết ở đâu có, tuy ta cũng không xác định hiện tại có còn hay không. Sư tỷ ngươi cứ rời khỏi đây trước, sáng ngày mai tới Tân Khách lâu ở thành nam gặp mặt.”

“Được, vậy ta đi trước, ta ở đó đợi ngươi.”

“Ân, sư tỷ cẩn thận một chút.”

Trời vừa mông lung sáng, Tả Kiếm Minh đã chạy tới Tân Khách lâu, Liễu Dương quả thật đang đợi ở đó.

“Sư tỷ, cực khổ cho ngươi rồi.”

“Sư tỷ của ngươi không cực khổ, ta mới thật sự cực khổ.” Một thanh âm quen thuộc vang lên, Tả Kiếm Minh lập tức nhìn quanh bốn phía. Từ trong một ngõ quẹo sát tường xuất hiện một lão nhân với mái đầu bạc, nhưng trên mặt không có bao nhiêu đường nhăn.

“Sư thúc…” Tả Kiếm Minh giống như bị sét đánh đứng ngây ra đó, dùng thanh âm run rẩy gọi lão nhân.

“Ngươi đã gia nhập Huyền Thiên giáo rồi, còn kêu ta sư thúc làm gì?!”

Phịch một tiếng, Tả Kiếm Minh quỳ xuống, quỳ trước mặt lão nhân, Liễu Dương bị dọa, muốn lên dìu nhưng rồi ngừng lại.

“Đồ nhi bất hiếu, có lỗi với sư môn, thỉnh sư thúc trách phạt!” Nói rồi, liên tục nặng nề dập đầu xuống đất.

“Kiếm Minh!” Liễu Dương gấp gáp kêu lên: “Sư thúc! Kiếm Minh nếu dập hư đầu rồi thì ta với ngài không xong đâu!”

Phó Đông Hải trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn sang đồ nhi liên tục dập đầu, cắn răng kéo y lên: “Đừng dập nữa! Chút chuyện đó của ngươi Liễu Dương đã sớm nói cho ta nghe rồi! Ta nếu thật không nhận ngươi, thì hà tất khổ cực thân già theo Liễu Dương chạy tới kinh thành xa xôi, ngươi hài tử này thật là không có mắt!”

“Sư thúc, người đều biết cả rồi?” Tả Kiếm Minh không dám tin nhìn Phó Đông Hải, lại nhìn Liễu Dương.

Liễu Dương chột dạ không nhìn y: “Ta nếu không nói thật với sư thúc, người sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

Tả Kiếm Minh chưa từng nghĩ qua sẽ trách móc Liễu Dương, chỉ là chuyện vô sỉ như vậy, khiến y càng cảm thấy nhục với sư môn.

Phó Đông Hải nhìn biểu tình của y liền biết y đang nghĩ gì: “Được rồi, lúc đó ngươi còn nhỏ, ta sẽ không trách mắng ngươi nữa. Hơn nữa đã cách nhiều năm như vậy, nên quên đi thì cũng nên thử mà quên, người đó chắc cũng không nhớ được. Lần này chuyện ngươi muốn làm, sư thúc sẽ giúp ngươi làm, nhưng có một điều ngươi phải đáp ứng ta.”

“Sư thúc muốn ta đáp ứng cái gì?”

“Lần này giải được độc phệ tâm phấn của người đó rồi, thì xem như đã chuộc tội. Ân oán giữa các ngươi từ nay về sau một bút chấm dứt. Đợi chuyện xử lý xong xuôi, ta muốn ngươi cùng ta trở về Phi Ngọc Đường, sau này không còn hỏi tới chuyện của hắn nữa.”

Tả Kiếm Minh mãnh liệt ngẩng đầu lên: “Không được, sư thúc ta…” Ta đã từng phát thệ cả đời bảo vệ hắn.

Tả Kiếm Minh còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc hiếm gặp của Phó Đông Hải, chỉ đành nuốt lời muốn nói vào bụng.

“Ta bất kể ngươi không đành lòng thế nào, tóm lại giải độc cho hắn rồi, thì coi như giữa hai người các ngươi đã không còn gì.Thứ vốn nên quên đi, ngươi nếu còn tiếp tục chấp nhất, cuối cùng rất có thể sẽ khiến chuyện vốn đã bình yên bị đào lên. Đến lúc đó bị thương tổn là bản thân ngươi, nói không chừng còn mang tới cho hắn nhiều phiền toái và bực dọc. Hơn nữa ngươi nghĩ đi, hắn thật sự nguyện ý để người đã từng đối với hắn như vậy lưu lại bên cạnh hắn sao?”

Phó Đông Hải bình thường hi hi ha ha già mà không nghiêm, nhưng đến lúc then chốt nói chuyện vẫn khí thế bức người khiến người khác ngay cả thở cũng không dám.

Liễu Dương thầm ngầm nghĩ vấn đề này, len lén ai điếu cho sư đệ của nàng.

Quả nhiên, Tả Kiếm Minh nghe thấy những lời này xong thì giống như bị người đánh trúng chỗ đau, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra thống khổ đang lan tràn trên gương mặt tái nhợt của y.

Kỳ thật, từ trước tới nay y đều tự che mờ mắt mình, kỳ thật bản thân y không muốn ly khai Thẩm Lam, luôn muốn lưu lại cạnh hắn, sau đó dùng cái cớ trả nợ để ở mãi không đi. Đích thật, là chấp niệm của bản thân làm rối loạn cuộc sống của Thẩm Lam, nếu sau này bị hắn biết được chuyện đã từng phát sinh, nghĩ tất hắn sẽ cảm thấy thống khổ đi. Chuyện cũ vốn đã bị hắn quên đi lại lần nữa bị bắt nhớ lại __ chuyện từng bị nam nhân xâm phạn. Bất cứ một nam nhân nào đều không thể dung thứ cho chuyện này phát sinh, càng sẽ không hy vọng người đó còn xuất hiện trước mặt mình.

Tả Kiếm Minh bình tĩnh lại, nói rõ ràng rành mạch: “Đợi độc phệ tâm phấn giải rồi, ta sẽ cùng sư thúc về Phi Ngọc Đường.”

…..

Tả Kiếm Minh dẫn bọn họ tiến vào một khách phòng trong Tân Khách lâu. Ở nơi này, y đã đâm trúng Trương Thành Ngọc, cuối cùng lại để hắn chạy mất.

Cũng chính trong gian phòng này, Thẩm Lam đã muốn y lần đầu tiên.

“Kiếm Minh, nơi này có máu của Trương Thành Ngọc đó?”

“Trước đây ta từng đả thương hắn ở đây, nhưng đó là chuyện của hơn một tháng trước, ta nghĩ nếu vận khí tốt, chắc có thể tìm được vết tích còn sót lại trong góc nào đó đi.”

Không tới nửa canh giờ, trong một góc chết ở rìa cửa sổ, Tả Kiếm Minh tìm được một vết máu khô. Vết máu đó rất nhỏ, đã đen lại, không tỉ mỉ nhìn thì căn bản không thể chú ý tới.

Liễu Dương vô cùng cẩn thận thu vết máu mỏng manh đó vào trong một đồ đựng nhỏ.

“Ta phải tìm nơi để làm tan máu này, nếu thật sự là máu của người đó lưu lại, ta có thể dùng thông tín phong tìm được hắn.”

“Ân, vậy cực nhọc cho sư tỷ và sư thúc rồi, ta không thể rời khỏi kinh thành, chỉ có thể nhờ vào hai người.”

Phó Đông Hải nói: “Đây có là gì đâu, chỉ cần một mình ta, sư thúc của ngươi là Đông Vô Ảnh đó nha, tới lui vô tung, tìm một người còn là vấn đề sao.”

“Sư thúc người đừng thả rắm nữa! Miễn khi gặp phải rượu ngon đừng sống chết không đi là mừng rồi.” Liễu Dương ở bên cạnh chế giễu.

“Nha đầu thúi này!” Phó Đông Hải bày thế muốn lao tới kéo tai Liễu Dương, Tả Kiếm Minh vội lên trước cản trở: “Sư thúc, sư tỷ!”

“Được rồi được rồi, thật là, có ngươi ở đây ta không thể giáo huấn nha đầu thúi này!”

Liễu Dương hừ một tiếng, cũng không hảo khí.

“Sư thúc, người chỉ cần bắt hắn giao ra giải dược phệ tâm phấn là được rồi, không cần tổn thương tính mạng hắn.”

“Tại sao?” Phó Đông Hải không hiểu.

Tả Kiếm Minh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hắn cũng là một người si tình.”

Sính lễ đã chọn xong, Đoàn Cát phi thường cao hứng đem bảo bối nữ nhi của mình nhét cho Thẩm Lam, dù sao đã là chuyện sớm muộn, hắn dứt khoát cho Đoàn Thu tới chỗ Thẩm Lam.

Thẩm Lam mấy ngày không trở về, sau khi trở về liền bảo hạ nhân dẫn Đoàn Thu vào gian phòng đã chuẩn bị sẵn cho nàng, một mình đi thẳng tới chỗ Tả Kiếm Minh.

Trực tiếp đẩy mở cửa, Tả Kiếm Minh quả thật đang ở bên trong.

“Giáo chủ? Ngươi trở về khi nào?”

Thẩm Lam không đáp, đóng cửa kéo y ôm vào lòng cúi đầu cọ cọ lên cổ y.

“Có nhớ ta không?”

Thân thể Tả Kiếm Minh cứng lại, y chịu không được Thẩm Lam thân mật hỏi thăm như thế.

Khá lâu không đợi được đáp án, Thẩm Lam có chút gấp gáp ngẩng đầu hôn lên môi y, Tả Kiếm Minh muốn tránh né nhưng lại bị hắn ấn chặt. Hai môi ma sát, tay của Thẩm Lam kìm chặt đầu y không cho y né tránh.

“Không được!” Tả Kiếm Minh đột nhiên kêu ra tiếng, giữ chặt hai tay đang kéo thắt lưng y của đối phương.

Thẩm Lam lại ngoài dự liệu không tức giận, có thể là do mấy ngày không gặp đã nhớ tới phát hoảng, thế nên chỉ dùng ngữ khí dịu dàng không thể tin nổi thổi khí bên tai y: “Ngoan, đừng cự tuyệt ta, ta muốn ngươi.”

Cảm giác tất cả huyết dịch trong cơ thể đều bị rút cạn, thân thể trở nên vô lực, muốn giãy dụa nhưng lại không tìm được sức lực phản kháng.

Có một loại ảo giác__ giáo chủ đối với y có khát vọng.

Ảo giác cũng được a, sự dịu dàng này y không thể cự tuyệt. Nhớ ra mấy ngày nữa y sẽ phải ly khai, không còn gặp hắn, không thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, cánh tay vốn đang giãy dụa lặng lẽ bỏ xuống.

Thẩm Lam vui mừng nhìn phản ứng của y, cảm thấy toàn thân trên dưới dâng lên một cỗ kích động trước nay chưa từng có.

Ôm lấy người đặt lên giường, Thẩm Lam kéo mở ngoại y của mình, cũng thoát sạch y phục của Tả Kiếm Minh.

Hôn hít ve vuốt nóng bỏng, Tả Kiếm Minh thanh thuần hồi đáp sự gấp gáp của hắn, càng khiến đối phương thêm nhiệt tình.

Khi hai chân bị tách ra, thân thể bị xỏ xuyên, bản thân y giống như đã dung nhập làm một thể với người trên thân. Tả Kiếm Minh ôm chặt đôi vai dày rộng của đối phương, hôn lên hầu kết của hắn, xương quai xanh của hắn.

Bị Tả Kiếm Minh hôn một cái, Thẩm Lam liền cảm thấy thân thể mình run một cái, hắn phát hiện hắn đối với thủ hạ này càng lúc càng muốn dừng cũng không được.

Hung hăng va chạm, nơi tư mật mập hợp phát ra tiếng trùng kích ba ba, nghe đến người mặt đỏ tai hồng.

“Giáo chủ, giáo chủ…”

Tả Kiếm Minh muốn gọi tên hắn, nhưng y không dám. Thẩm Lam vừa nhún động vừa cúi đầu cắn lên môi y, dịu dàng nói: “Gọi ta ‘Lam’.”

Tả Kiếm Minh thấy chua khóe mắt, có chút nghẹn ngào run rẩy mở miệng: “Lam.”

Một tiếng gọi khiến Thẩm Lam càng thêm điên cuồng, hắn đột nhiên phủ lấy miệng Tả Kiếm Minh, tách hai chân y ra càng rộng.

“Ngô, ân…”

“Gọi tên ta, gọi nữa đi.”

“Lam, Thẩm Lam, Lam!” Nước mắt không ngừng rơi, Tả Kiếm Minh từng tiếng từng tiếng gọi tên Thẩm Lam.

“Đừng khóc, ta sẽ nhẹ một chút.” Thẩm Lam cúi đầu hôn lên nước mắt ở khóe mắt y, hạ thân quả nhiên chậm lại, đâm vào rút ra nhẹ nhàng đẩy động.

Khoái cảm càng lúc càng nồng, Tả Kiếm Minh vong tình ôm người trên thân, chủ động nghênh hợp động tác của hắn.

“Ngươi…” Thẩm Lam híp mắt nhìn y, lại đột nhiên tăng nhanh động tác: “Là ngươi tự câu dẫn ta!”