Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu

Chương 46: Nắm tay và dắt em đi




Trên đường đi về phòng mình, nó cứ nghĩ mông lung trước lời nói của Lương Tiểu Bạch lúc đó: “Có một chị xinh đẹp đứng ngoài cửa”. 

Đó là ai?

Có quan hệ như nào với Hạo Bối? 

Nó cảm giác khó chịu lắm ấy, chắc chắn có gì mờ ám mới phải lấp ló ở ngoài chứ mắc mớ gì không vào luôn. Đã thế, khi thấy Tiểu Bạch lại nhanh chóng rời đi. Rõ là mờ ám mà. Nó băn khoăn nhưng chẳng dám hỏi Hạo Bối đâu, mắc công lại bị người ta cốc cho mấy cái vào đầu thì khổ. 

Con tàu cập bến đảo Lý Hòa, học sinh ùa xuống. Đã gần trưa mà trời không nóng, trái lại rất mát ẻ, thời tiết chiều lòng người. Quả thật, nơi này đẹp kinh khủng, thật tiếc khi nó được sử dụng để làm trại huấn luyện quân sự chứ không chắc chắn sẽ thành một vùng du lịch nổi tiếng. Biển xanh, nắng vàng nhẹ, cây cối tươi mắt, thật lý tưởng vô cùng. 

Mọi người xếp thành hàng dài theo lớp, lần lượt đi đến khu huấn luyện. Họ phải đi bộ vì con đường tới núi rất khó đi. Sau hơn một tiếng quốc bộ thì cũng tới nơi. Chỉ có một từ để miêu tả về nơi đó thôi: “Hùng tràng”.

Hùng vĩ – hoành tráng. Thực sự, Gia Lạc tưởng mình đang đi thăm quan một phim trường ở Hollywood. Những tường thành đá cao đến độ chục mét sừng sững ngút ngàn. Máy quay ở mọi nơi. Cổng trại to vật vã, là một tấm đá lớn được mài bằng nhẵn mịn không một lỗ hở. Bên trên đầu ghi chữ:” Trại huấn luyện Thiên Miên”.

Ngay bên cạnh cổng có một bảng vô tuyến nhỏ. Thầy Hy giám thị nhấc bộ đàm bên cạnh và nói gì đó không nghe rõ. Chỉ vài phút sau, cánh cổng đá nặng trịch kêu rầm rầm, thụt dần rồi mất hút dưới đất. Thì ra, cửa này không mở sang trái, sang phải mà cũng chẳng kéo lên trên như mọi người nghĩ, nó thụt xuống đát. Vậy là bọn họ cứ thế đi vào thôi. Lạc thấy lạ là, khác với trại huấn luyện đầu năm ở chỗ, cổng không hề có lính gác, thực sự là không một bóng người. Khi mọi người vừa bước vào hết thì cánh cửa lại tự động đóng lên, nghe tiếng rầm rầm mà hơi ghê rợn. Bảo mật quá đỉnh chăng? 

Phía trong, chỉ là một sân sảnh đá rất lớn thôi, có trồng cây, có bồn phun nước rất lớn ngay chính giữa lối đi, xung quanh đó để ghế đá, thậm thí còn nuôi cả một số động vật nhỏ. Hai lối đi dựng tượng đồng của các vị đại tướng nổi tiếng từ xưa đến này, trông vô cùng bắt mắt mà uy nghiêm.

Ra đón bọn họ là một sĩ quan cao cấp trung tuổi, tướng người to lớn, đồ sộ, màu da ngăm đen của nắng, gương mặt gằn gộc mang dấu vết tháng năm. Các khối được tách nhau ra, khối 10 đi về khu Nam, khối 11 đi về khu Tây, khối 12 đi về khu Bắc, còn nơi họ đang đứng, sân sảnh này là khu Đông, cũng chính là nơi tiếp đại biểu.

Số lượng được giãn ra nên dễ thở hơn, Gia Lạc cố chen lên trước đi ngang hàng với Hạo Bối. Hắn thấy vậy chỉ quay ra liếc mắt một cái rồi lại đi như chưa xảy ra chuyện gì ấy, ghét ghê cơ chứ. Sáng nay vừa nắm chặt tay người ta xong giờ đã ngó lơ rồi. Ghét cái mặt, ghét cả cái gỉ mắt luôn. 

- Này…. – Nó cố gắng đi nhanh theo Hạo Bối gọi với

- Gì? – Hắn lạnh lùng vừa đi vừa đáp, chẳng nhìn nó lấy một cái

Nó im lặng, mặt cúi xuống nên chẳng nhìn được cái mặt đỏ gay như gà chọi của hắn lúc bây giờ. Tự dưng, nó thấy buồn khủng khiếp ý, dần dần thút phía đằng sau cùng, bạn bè cứ thế vượt lên trước. Nó đứng lặng lại đằng sau, nó buồn thiu, chẳng hiểu buồn gì, chỉ biết là thấy hắn lạnh lùng với mình như thế thì con tim buồn tha thiết. 

Lạc cứ cắm đầu mà bước đi, chẳng nhìn lên phía trước, bỗng nhiên đụng kịch một cái nhẹ mà ức kinh khủng, đang định ngẩng lên chửi tổ cha bố đứa nào đang đi thì dừng lại làm va cốp một cái đến đau thì nó sững người chỉ người đó chẳng ai khác, chính là Hạo Bối. Hắn đứng lại, người vẫn quay về phía trước, không nhìn nó, cũng không mở miệng, rồi tay khẽ khàng chìa ra phía sau có ý bảo nó đưa tay ra cầm lấy. 

Nó rụt rè đưa bàn tay nhỏ mình vào giữa tay hắn, tim đập thình thịch, đôi mắt cố nhướn lên để thấy khuôn mặt hắn nhưng hắn cố tỉnh lảng tránh. Hắn quay mặt đi, nấm chặt bàn tay mình trong đó có tay nó lại. Thế rồi họ tay trong tay, dắt nhau đi qua những chiếc cối xay gió. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt khi họ đến rừng xanh, vượt qua con suối. Cùng nhau lên cáp treo lên đỉnh núi. Nó hạnh phúc ngại ngùng, tay xen tay. Hắn lặng im, đôi mắt nhìn xa xăm mà trái tim không thể thoát ra khỏi hình ảnh người con gái bên cạnh.

Nó tha hồ ngắm nhìn cảnh quan rừng núi hùng vĩ từ trên cao, mây trăng giăng mỏng chân trời, nghe thoang thoảng có tiếng chim ríu rít gọi bầy. Âm thanh tuyệt vời khác hẳn chốn thành đô chật chội ồn ào. Sống ở đây hai tháng và một trải nghiệm thú vị trong cuộc đời. Phải, có thể khó khăn rất lớn, khó tới mức ra không thể vượt qua, nhưng đừng vội bỏ cuộc mà hãy tự nhủ mình: “Làm được thì tốt, không làm được thì ta vẫn còn kinh nghiệm cho bản thân, chẳng có gì là mất trắng cả.” 

Cáp treo dừng lại, họ bước xuống. Đây là đỉnh cao nhất của đảo, đứng tại đây. Ta thấy biển, thấy rừng xanh, thấy những ngọn núi nhỏ nhấp nhô chập trùng. Nắng vàng rải đều tới mọi nơi, mây trắng giăng mỏng vắt qua những tán thông cao. Cả khối đi vào bên trong. Tách biệt thiên nhiên hùng vĩ bên ngoài bằng một cánh cổng cao bằng đá, lính gác hai bên. Phía trong, chính là khu tập huấn nỏi tiếng của trường Tân Lập có tên Thiên Miên này.

Học sinh ai nấy đều trố mắt nhìn, nhìn như chưa từng được nhìn, quá nhiều khu tạp luyện và thử thách. Mọi người xếp hàng theo lớp ngay trước một bục nhỏ, cao. Một lúc sau, có một sĩ quan trang phục uy nghiêm, gương mặt anh tú, còn trẻ tuổi lắm, chắc độ hai mươi mấy thôi. Ánh mắt lạnh lùng, cương nghị, chậm dãi chỉnh micro đúng tầm, cất giọng nói uy nghiêm:

- Chào tất cả các em khối 10 THPT Tân Lập. Tôi là Kỳ Hưng, giáo quan khoa Pháo Binh trường Đại học Tân Lập. Năm nay tôi hân hạnh được là phụ trách huấn luyện quân sự cho các em. Tiểu chí của tôi là:”Thắng không kiêu, thua không nản”. Các yêu cầu, quy tắc trong cuộc huấn luyện này chắc chắn các em đã được phổ biến từ trường rồi. Vậy tôi sẽ vào vấn đề chính luôn. Thời gian biểu lẫn thời khóa biểu của các em đều đã có sẵn và lát nữa sẽ chuyến đến từng phòng cho mọi người. Tong đợt huấn luyện này, các em sẽ không tập luyện theo lớp như bình thường mà cá em sẽ đảo trộn toàn khối lên để có thể cọ sát kĩ thuật, năng lực với nhau một cách tối đa. Mong rằng, lần này các em sẽ đạt kết quả tốt nhất. 

Nói rồi, giáo quan Kỳ Hưng bước xuống đi vào bên trong. Tiếp theo bước ra là giáo quan Thụy Đăng. Người này hơi đứng tuổi một chút nhưng thân mình lực lưỡng, màu da ngăm đen, rất ấn tượng và đặc trưng cho lính dã chiến. Đó cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong giời quân sự. Thầy Đăng hướng dẫn và chỉ dạy bọn họ một số khu đặc biệt, những nơi cấm đến và những nơi được đến, một số quy tắc ngầm khác trong khu tập luyện. 

Sau cuối là màn giới thiệu sơ qua các huấn luyện viên quân sự trong lần này. Hầu hết là những người vốn có tiếng tăm và chỗ đứng vững chắc trong quân đội nhưng có một người duy nhất là phụ nữ, cô ấy tên là Phạm Ngân. Gương mặt tuy đẹp nhưng đã bị gian nan vất vả làm mờ đi, làn da màu đồng khô nhám nhưng đôi mắt đầy nội lực, giọng nói cũng hùng hồn không kém những người thầy khác. 

Cả lớp đi về khu nhà ở, có tầm hơn mấy chục nhà. Mỗi nhà lại có mấy phòng rộng, phòng thì vẫn chia như cũ, ba người thôi. Ở đây, tiện nghi tốt, phòng cũng đẹp mỗi tôi đường đi khúc khuỷu gập ghềnh quá, đi đau cả giò mới tới nơi, chắc họ muốn thử thách học sinh của mình đây mà, thử thách ngay cả lúc đi ngủ. 

Lần đầu đến đây, quả là một cực hình. Cái cảm giác nhơn nhớt dưới chân của rêu lục tiết ra khiến người ta chỉ muốn té dập mặt, sỏi đá khối to khối lớn lấp hết đường, phải trèo lên đó mới đi qua được vì hai bên là hàng rào gai thép. Hết đoạn đó lại đến đoạn cầu dây gỗ, một cái cầu thảm không thể thảm hơn, mảnh gỗ trên cầu đứt khúc nhiều đoạn, đi vài người thì cầu dung đưa như sắp sụt xuống, ngay bên dưới là một dòng thác dữ cuốn cuồn cuộn, những tia nước chảy đạp xuống đá bắn ra sủi bọt trắng xóa. Đám con gái tới chân cầu run quá không dám bước qua, có đứa con ngồi thụp luôn ở đó, nhất quyết không chịu đi nữa. Nhím nhìn Gia Lạc ái ngại:

- Chắc có lẽ họ sẽ gửi trực thăng đón bọn mình, tao nghĩ, đay chỉ là họ đang dọa tinh thần chúng ta thôi

Lạc nhìn Nhím cười đau khổ, hy vọng là thế đi

- Hừm…. Các cô gái à. Chẳng có chiếc trực thăng nào cho các cô đâu, nếu không về phòng trước khi trời tối, thú dữ ăn thịt thì không ai chịu trách nhiệm. 

Ngân giáo quan cười,một nụ cười rất ghê rợn khiến bọn chúng phải sợ hãi. Chẳng dám nhìn xuống phía dưới cầu, ngẩng mặt lên đã thấy Ngân giáo quan nhanh thoăn thoắt ở chân cầu phía bên kia làm ai cũng kinh ngạc vì sự nhạy bén này. 

Gia Lạc nhìn Nhím và Đậu, Nhím lắc đầu nguầy nguậy không chịu sang, tính mạng con người chứ đâu phải đùa. Nhưng Gia Lạc lại nghĩ khác, cô Ngân qua được một cách dễ dàng thì không lý nào chúng ta không qua được. Nghĩ rồi, nó đứng lên, lưng thẳng, mắt nhìn về phía trước, tập trung bước lên tấm gỗ đầu tiên của cây cầu. Mọi người phía sau nhìn chằm chằm, có người khâm phục, có người dè bỉu, có người lại nghĩ trong đầu: “Con bé này thần kinh rồi”. 

Gia Lạc cảm thấy con tim mình run run, tấm gỗ dưới chân bắt đầu đung đưa chấp chới, có một chút sợ hãi nhưng rồi lý trí lại trấn an “Mày làm được, nhất định làm được.” Nó bước từng bước chập chững, khó nhọc, nhìn xuống bên dưới đã đủ hoa mắt rồi. Đôi tay nhỏ siết chặt vào dây cầu. Đến giữa cầu, có một đoạn bị mất rất nhiều thanh gỗ, hở một khoảng rất lớn, tiếng thác nước đổ ùm ùm nghe ghê rợn. Nó nhắm mặt lại, cốt để cho tâm mình thanh tịnh, không bị yếu tố ngoại cảnh tác động, nó nhón chân lên chuẩn bị cho một cú bật xa, thời gian như ngừng trôi ngắm nhìn cô gái nhỏ mạnh mẽ, giống như một con chim non đang yếu ớt giang đôi cánh tập bay. 

Huỵch….

Nó nhắm mắt lại, giang hai tay ngang vai giữ thăng bằng cơ thể, từ từ mở mắt ra, tâm trí đắm chìm trong sự hồi hộp, có sự run nhẹ, rất nhẹ thôi. Trước sự chứng kiến của mọi người, nó đã vứt qua thử thách đâu tiên. Một cách khá tốt, Ngân giáo quan nhìn nó mỉm cười nhẹ. Cô Ngân nghĩ, cô bé này rất được, rất có tốt chất của một người lính gan dạ, đã đầu quân vào trường quân đội mà lại đem theo ý chí hèn yếu, mới có chút khó khăn đã không dám đối mặt thì tốt nhất nên ở nhà mà núp váy mẹ thì tốt hơn là đến đây, tốn thời gian. 

Ngân sĩ quan giơ tay vỗ đồm độp vài cái, đôi mắt hướng về những học sinh còn lại, ý bảo hãy làm như Gia Lạc, ai cũng có thể qua, đây không thể gọi là chướng ngại vật, nó chỉ như hạt sỏi nhỏ giữa đường quốc lộ thôi. 

Mọi người nhìn Lạc còn chút chần chừ nhưng dần dần cũng bước tới, mở đầu là Nhím, tuy vẫn run và sợ nhưng đã vượt qua rất xuất xắc. Mất nửa tiếng cho những người khác qua. 

Chỉ còn Đậu cuối cùng vân còn ở bờ bên kia. Gia Lạc và Nhím nhìn mãi, vẫy tay ra hiệu bước đi. Khuôn mặt xinh xắn của Đậu không hề biểu lộ một chút nào sợ hãi, chị ta đưa ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính lên, đoi chân di chuyển dần, vượt qua những bước đầu nhẹ nhàng. Càng tới giữa cầu, bước chân càng nhanh, rồi dần dần chuyển sang chạy, những cú nhảy qua hố hỏng nhẹ bẫng như chim trên không trung. Tiếp đấy bên kia cầu nhẹ nhàng nhất hội dưới sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tất nhiên, có cả Ngân giáo quan. Cô Ngân đi lùi lại phía sau, nói chuyện với Đậu

- Em từng học về kiếm đúng không? Hơn nữa còn là rất giỏi.

- Vâng, nhưng vẫn còn yếu kém. – Đậu trả lời nhỏ, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc nào

Bây giờ nó mới biết đấy, rằng Đậu biết về kiếm thuật. Cô Ngân nghe Đậu nói vậy chỉ hơi cong môi, giỏi hay kém, cô còn lạ hay sao. Chỉ là thấy ở cô bé Đậu, một bóng hình quen thuộc, một người bạn học xưa cũ, đã lâu lắm lồi, những người bạn rất thân không còn gặp lại. 

Phía bên nữ cũng coi như xuôi chèo mát mái, bên nam tuy thử thách đầu vào hơi khó khăn hơn một chút nhưng hầu hết đều vượt qua dễ hơn các bạn nữ, nào có gì nhiều đâu, vòng gai, leo dây thôi mà.

Buổi tối hôm ấy, thực sự cảm thấy chân tay đau rã rời, chỉ là vượt qua mấy chướng ngài vật trước khu kí túc thôi đấy. 

- Ngày mai phải dậy sớm chạy, mày nên đi ngủ sớm thì tốt hơn đấy! – Nhím vừa lau tóc vừa nói chuyện với Gia Lạc

- À… ừ

Gia Lạc ấp úng, tay vội dấu chiếc cặp bướm dưới gối, nó nhanh chóng nằm xuống.

Trời dần khuya, đen điện đã tắt gần hết, bên ngoài chỉ còn thoang thoảng bóng trăng mờ, tiếng gió núi rừng hiu hắt, lành lạnh. Tuy không phải lần đầu tiên ngủ lạ chỗ nhưng lần này thực sự thấy khó ngủ, nó cảm thấy cô đơn, nó muộn gọi điện nói chuyện với mẹ một lát nhưng sợ mẹ đang bận rộn nên lại thôi. Lạc ngó ra nhìn các bạn, thấy đều đã say giấc thì mới mò mẫm chiếc cặp tóc hình con bướm lúc nãy giấu vội dưới gối. Cầm cặp trên tay nhưng cầm cả trái tim thổn thức của mình, đau lắm, nhớ lắm, nước mắt cứ không ngưng chảy ra, cứ nghẹn ngào. 

Đã bao nhiêu lâu rồi mà chưa quen với cảm giác này?

Những nhớ nhung chất chưa hàng bao năm trời cứ chất chứa. Nó chỉ muốn gào thét, con tim khó chịu bứt rứt như muốn xé toác ra

“ Con đau lắm… bố có biết không?” Nhưng dòng suy nghĩ đau đớn chứ nhồi nhét vào trí não. 

Bây giờ, nó chỉ muốn, có một người chở che, có một người dìu dắt trên đường đời. Cuộc sống tấp nập và xô bồ này đã bao nhiêu lần đẩy ngã người con gái nhỏ bé, nhưng cô ấy mạnh mẽ, cô ấy đã tự mình đứng dậy, tự mình thay đổi để, những cứ ngã đã để lại vết sẹo khó phai trong lòng rồi dần dần thể hiện qua bên ngoài.

Bỗng một ngày, nó gặp hắn, rồi nó thay đổi bản thân mình lúc nào không hay, như một đứa trẻ tìm được chỗ dựa, cứ thế mà hôn nhiên vô tư, chẳng lo điều gì sất.

Bên cạnh có hắn bình yên quá chăng?

Giấc ngủ dần dần đến, đưa nó tới một ngôi nhà, trong nhà có một chàng trai quen thuộc…