Năm Chàng Hoàng Tử Và Một Con Ngốc

Chương 4: Cậu bé rừng xanh và hoàng tử ngủ trong rừng




Tính..... Tình.... Tinh.... Tình....

Tiếng chuôn báo giờ ăn trưa ngân vang, mà sao tiếng chuôn mà bao nhiêu ao ước của học sinh mong đợi mà khi nó lọt qua tai của Nguyệt Tử thì nó lại biến thành tiếng chuôn báo hiệu thần chết đến dẫn hồn cô đi thế này? Nguyệt Tử lạm li bi đát chia tay cô bạn Hạ Lục Diệp rồi lết cái xác của mình phòng hội học sinh để mà gặp cái tên hội trưởng đã khiến cô thành ra thế này.Ôi trời ạ! Người ta nói " mỗi ngày đi học là một niềm vui " thế mà sao giờ cô thấy tương lai cuộc sống cấp ba của cô chỉ toàn là màu đen,mù tịt không có lối đi,nhìn nó với góc độ " mỗi ngày đi học là một bước gần đến địa ngục " thì cô thấy đúng hơn.Cô lững thững đứng trước phòng hội,đưa tay mở cửa bước vào cuối đầu tỏ ra tôn kính nói:

-Hội trưởng đại nhân! Hàm Thiên ca ca! Tôi đã hy sinh quản thời gian quý báu của mình mà lết lên đây để làm việc cho các người đây! = =

Nguyệt Tử nhấc đầu lên,hạnh nhãn cô liền đánh quanh phòng, anh vẫn vậy...Vẫn với dáng vẽ uy phong cùng nhan sắc nghiêng nước đổ thùng của mình mà chăm chú vào những xấp giấy trên tay, đôi khi còn liếc mất để xem những tờ giấy đặt bừa bãi trên bàn,chăm chú làm việc mà bỏ lơ những lời cô nói vì thế trong suy nghĩ của mình cô bắt đầu nghĩ anh ta đang KHINH thường cô...hừ....tức chết mà.

Nhưng mà hôm nay Nguyệt Tử còn phát hiện cái gì đó lạ lạ nữa cơ.Đúng rồi là sinh vật lạ với mái tóc cam cam không biết từ hành tinh nào rớt xuống trái đất mà êm xui chui tọt vào cái phòng này mà cầm máy chơi game bắn súng đoàng đoàng kia kìa,nhìn cậu tóc cam đó mà đột nhiên Nguyệt Tử cảm thấy cái gì đó vừa quen quen vừa có nổi bất an dâng trào trong trí óc.Hàm Thiên vẫn là sinh vật nhoi nhoi nhất = =, vừa nghe thấy tiếng của cô liền là người duy nhất không ngó lơ cô mà hớn hở đi đến nói với cô:

- Nguyệt Tử à! Tôi nói cho cô biết! cậu mà tóc cam đó là Tống Lôi Hạo! Hôm nay bắt đầu đến đây để giúp tôi và Phong Phong quản lí học sinh! À mà tôi còn biết hôm nay hai thằng bạn còn lại của chúng tôi cũng sẽ đến trường đấy! Chúng tôi lại xấp sửa tạo nên một làn sóng thu hút các nữ sinh rồi he he!

Nghe câu đó xong, Nguyệt Tử như bị ai đó rút hết năng lượng mà chân tay rả rời...hai người đó sau không ngủ đông cho cô bớt khổ trong vòng hết năm học này đi? Sao lại đi học làm chi cho cô khổ càng thêm khổ vậy hả? Giờ cô vô cùng vô cùng hối hận vì đã ngứa chân mà đá cái cục đá định mệnh đó để giờ đây,cô phải khổ như vậy...nhưng mà,giờ hối hận chắc đã không còn kịp nữa rồi! T^T

Nghe có tiếng nói thân quen của người từng châm lữa vào mình, anh chàng tóc cam kia liền dừng game mà ngước lên nhìn cô.Khóe môi liền nhếch lên,chắc là vui mừng khi được gặp lại cô đây này =°=.Anh bước đến gần cô rồi vươn tay nắm một lọn tóc mân mê,thấy bộ phận trên đầu mình nó nhồn nhột,cô liền quay sang kẻ đã to gan dám đụng vào mái tóc ngà ngọc của cô.Vừa quay qua, Nguyệt Tử một chút nữa là hồn bay phách lạc xen lẫn với một chúc tức tức, tròn mắt nhìn cái tên đó....Cái gì? Sao ông trời lại khéo trêu người vậy?Tại sao là cái tên mà bản mặt của hắn ta mà Nguyệt Tử luôn luôn muốn không bao giờ gặp lại...?

-Nguyệt Tử! Đây là Tống Lôi Hạo đấy! - Hàm Thiên cười gian manh nói

Tống....Tống Lôi Hạo.? Sao lại thành ra thế này? Sao tên này lại là thành viên ở trong ban quản lí hội học sinh chứ? Tại sao? Tại sao? Hoảng loạng tinh thần một chút,Nguyệt Tử nhanh chóng trấn an tinh thần mình lại rồi cố gắng nặn ra một nụ cười XẢ DAO nói:

- Chào bạn Lôi Hạo!

- Aizz....tóc bạn có mượt mà lại thơm nữa!

- Cám ơn! quá khen!

- Thế sao chủ của mái tóc lại ngược lại vậy?-cậu nhướng mi thú vị nhìn cô

Tắt hẳn nụ cười, thay đổi vào đó là khuôn mặt mưa râm kéo đến, người ta nói khi thiên thần bị dẫm nát thì ác quỷ lên ngôi câu nói đó quả đúng không sai mà! Giờ cô mới bắt đầu thắm thía cái câu đó:

- Ý của bạn là sao hả?

- Haizz...ý mình thế nào cậu tự hiểu nha~

- Chỉ sợ trước khi mình hiểu thì cái tên vừa nói câu đó đã phải hồn bay phách lạc, thịt thì dần dần mỗi miếng một chổ chỉ còn lại mỗi cái xương cốt đó!

- Bạn mạnh miệng nhỉ? Bạn không sợ lãnh lấy hậu quả sao? Chắc bạn chưa nhận được hậu quả của việc sỉ nhục bọn này đâu nhỉ?-anh ta liền nhếch lên

-Hớ... tôi đây cốc sợ! Hội trưởng đại nhân của các người bảo nếu tôi chấp nhận làm một người hầu trong ban quản lí thì anh ta đã hứa là sẽ chắc chắn tôi được yên ổn với đám học sinh đó!

-Ồ...vậy bạn bắt đầu làm việc đi!- Cậu ta nói rồi cuối xuống phía tai của cô rồi nhẹ giọng nói khiến cô rùng mình.- Nên nhớ mình cũng thuộc ban quản lí học sinh

Nói rồi anh ta liền ngồi gác chân lên bàn.

-....- Cô á khẩu

Nguyệt Tử nghe xong câu đó liền ngộ ra ngay lập tức! Không xong rồi... vì quá bực tức mà cô đã lỡ miệng phạm thêm tội mà! Ôi Ôi cái miệng hại cái thân T^T

-Đứng đó làm gì? Nguyệt Tử! cô mau xuống dưới phòng ăn mà mang bửa trưa lên cho chúng tôi đi!- Lôi Hạo nói.

- Dạ.-nhẫn nhịn

Nguyệt Tử cắn môi chịu đựng rồi sử dụng đôi chân có khả năng chạy nhanh thần tóc của mình phóng xuống căn tin trường.Nhanh chóng lấy ba khay cơm rồi lết tới chỗ người bỏ cơm, đợi họ bới cơm rồi bỏ thức ăn,canh vào.Nguyệt Tử cẩn thận bưng ba khay cơm bước vào phòng hội, vì hội nó là ở tầng trên cùng nên cẩn thận bưng cả ba khay cơm mà để nó không bị đổ một cái gì vào cái phòng đó là một kì tích.Đặt ba khay cơm cho cả ba người rồi còn phải cố gắng lớn giọng mà bảo cái bọn quỷ sứ đội lớp con người vào ngồi ăn.Đã bưng thức ăn dâng tận miệng cho bọn họ rồi! Còn không lo ăn đi mà cái tên Lôi Hạo đáng ghét đáng chết đó còn hành thêm Nguyệt Tử nữa...

- Nguyệt Tử! món này có tương ớt ăn mới ngon! Cô xuống dưới đó lấy dùm bọn tôi chai tương với.- Lôi Hạo nói

Thế là Nguyệt Tử tội nghiệp lại phóng nhanh xuống lấy có chai tương rồi đặt lên bàn cho Lôi Hạo.Tưởng đã yên thân! Cái thằng khùng Hàm Thiên đó với lý do hứng thú với trò đùa của Lôi Hạo,nên cũng dở quẻ mà hành cô.

- Nguyệt Tử! Tại vì tôi hết canh rồi! Cho nên cô có thể giúp tôi xuống lấy dùm tôi bát canh không?

- Hờ...rồi rồi chờ chút==!

Nguyệt Tử lại vận động chân,leo xuống rồi lại leo lên những bậc thang đã dài rồi còn nhiều nữa.Giờ cô cứ tưởng mình đang đi trên Vạn Lí Trường Thành không đấy chứ.Đưa cho cái tên đó tô canh,giờ lại tới phiên tên hội trưởng,trùm sỏ của bọn này.Nhưng anh ta lại bắt Nguyệt Tử làm việc nhẹ hơn! Không vận động chân mà lại vận động tay,đó là đến vớt hành trong canh cho cậu ta,thế là đành phải vớt.

Tưởng đâu bọn đó đã tha cho mình rồi! Nghĩ mình có thể xuống phòng ăn mà ăn bửa trưa.Nào ngờ bọn đó lại tiếp tục, cứ bắt cô chạy lên chạy xuống để lấy thêm những thứ lên phục vụ cho bửa ăn của ba người, cho vừa với khẩu vị của ba người.Ba người thay phiên nhau nói thiếu cái này,rồi cần phải có cái kia ăn món này mới ngon,rồi món này không vừa ý và kêu cô xuống căn tin mà nhờ đầu bếp đổi thức ăn.Cô cứ chạy lên chạy xuống, chạy lên chạy xuống,cuối cùng ông trời cũng thương cô mà cho cả ba bọn quỷ sứ đó ăn hết bửa trưa của mình.Lần này cô lại khẳng định mình có thể được tha rồi,nào ngờ bọn chúng lại nói một chữ mà Nguyệt Tử nghe cái chữ đó vô cùng phũ phàng trong phũ phàng là " Dọn ".

Nguyệt Tử khóc không ra nước mắt,nhanh chóng dọn dẹp bãi chiến trường đồ ăn của cả ba người. Mặt không cảm xúc mà lê lết cầm một mớ thứ nặng vô cùng mà đi,đã vậy còn gặp cái cầu thang dài thườm thượp nữa...!Nghĩ sao mà chỉ có bửa ăn của ba tên đó mà hành cô ắt cũng phải sút 10 kí lô! Đã thế còn phũ hơn khi nghe thấy giọng chú đầu bếp nói " Đã hết thức ăn rồi cháu ".Nguyệt Tử nuốc ngược nước mắt của mình, lòng thầm chắc chắn ba tên đó không phải là con người mà là ba tên ác quỷ, tiểu yêu bla bla.Nguyệt Tử mệt mõi nằm dài ra bàn,cái bụng nhỏ cứ kêu ọt ọt...

Bỗng dưng....một hộp sữa và một gói bánh hum-bơ-gơ không biết từ đâu mà xuất hiện trước mắt Nguyệt Tử:

- Nè Nguyệt Tử! cho bạn nè! mình biết ngay mà! Cậu ăn đi cho lại sức mà chiều hôm nay học tiếp!

Nghe giọng nói thân quen của Hạ Lục Diệp,Nguyệt Tử liền ngồi phắt dậy nhìn hộp sữa và gói bánh hum-bơ-gơ liền cảm động nhìn cô bạn Lục Diệp.Nghẹn ngào ăn trong nước mắt nhìn Lục Diệp mà nói.

- Hix cám ơn bạn! Sáng tới giờ mình chưa có gì bỏ vào bụng cả! hức hức cám ơn bạn! Thật vui khi có con bạn là bạn!

-Hi không sao đâu! ăn lẹ lên rồi mình dẫn bạn đi thăm quan trường! Trường này rộng! Mình sẽ dẫn cậu đi tham quan cho bạn quen dần! Lần sau đi khỏi bị lạc!

-Tròi oi! Cám ơn ơn bạn...I ❤ U chụt chụt 😚

-Hi ha!-Lục Diệp liền phì cười nhìn cô bạn mình

Chắc là vì đói mà Nguyệt Tử nhanh chóng hạ đo ván chừng đó thức ăn.Như đã hứa,Lục Diệp liền dẫn cô đi tham quan quanh cả trường.Đi một lúc mệt cả giò,Nguyệt Tử và Lục Diệp nghĩ chân tại một vườn hoa lớn.Ở đây cỏ xanh biếc được cắt tỉa gọn gàng,những bồn hoa trồng với rất nhiều loại hoa rực rỡ màu sắc đang đua nhau khoe sắc, đón ánh mặt trời.Làn gió nhẹ bất chợt thổi qua liền khiến cho mái tóc óng mượt bồng bềnh bay trong gió,gió khiến cho Nguyệt Tử thật sảng khoái,vì thế mà phấn chấn tinh thần hẳn lên,chợt Lục Diệp nói...

-Tử Tử! vườn hoa này đẹp lắm phải không? nơi đây là ở phía sau trường nên rất ít người biết đến nó! Đây là khu vườn bí mật của mình đấy! - Lục Diệp nhìn cô rồi cười toe

Đôi mắt xanh lục bảo của Nguyệt Tử liếc qua nhìn cô,giờ Nguyệt Tử mới có thể nhìn kỉ khuôn mặt của cô bạn mà mình mới quen khi ở ngôi trường lạ lẫm này.Lục Diệp quả đúng tuyệt sắc khuynh thành,mái tóc màu xanh dương dài cùng đôi mắt màu tím than nhưng lại ánh lên vẽ gì đó buồn buôn,nước da cô trắng mịn,bờ môi đào căn mộng, mặt cô tròn, với đôi má phúng phính của mình mà người ta nhìn vào cũng chỉ muốn nựng ngay.Nguyệt Tử liền tươi cười đáp:

-Thật diễm phúc khi được bạn đưa đến đây!

-Tử Tử cho cậu biết một bí mật của mình! Mối tình đầu của mình cũng được bắt đầu từ khu vườn này! Cho nên mình rất thích khu vườn này

Nguyệt Tử mắt tròn mắt dẹp nhìn Lục Diệp liền hứng thú bèn tươm tướp lên:

-Diệp Diệp! kể mình nghe đi!

-Trời ơi! Bạn tôi bà tám quá đi à! Khi khác mình kể cho nghe!

- hơ....hứa phải giữ lời đấy Diệp Diệp!

-Ừ..! mà thôi cậu ngồi đây chơi đi ha! Mình có việc gấp phải đi rồi!- Lục Diệp gấp gáp

-Ừ bạn cứ đi đi!- Nguyệt Tử cười

Nói rồi Lục Diệp liền chạy đi, giờ cũng chỉ còn có mỗi Nguyệt Tử ngồi ở vườn hoa này,Nguyệt Tử ngắm nhìn những bông hoa khoe sắc...cũng là những hoa huệ tây thu hút ánh nhìn của cô,đẹp làm sao...nhưng mà giờ đây! Cô lại muốn lãng quên nó đi vì nó chỉ khiến cô nhớ lại cái quãng thời gian thảm kịch đó...

Người ta đang cảm xúc dạt dào thì tự dưng,gốc bụi rậm ở đó liền vang lên tiếng sột soạt...Nguyệt Tử thoát khỏi tìm thức, đưa mắt hướng về cái bụi cây nọ...Dột nhiên rừ đâu trong bụi rậm chui ra một chú chó con, Nguyệt Tử thắc mắt...liền chạy đến chú chó và ẫm chú lên...

-Hử tiểu cẩu!em ở đâu ra vậy? Chủ của em là ai?

Chú chó chỉ ư ử không nói gì và nằm gọn trong vòm tay của Nguyệt Tử, Nguyệt Tử lo lắng nhìn chú chó thì mới phát hiện chú chó đã bị thương ở chân.Nguyệt Tử thấy nó tội nghiệp liền đặt nó lên bải cỏ,rút khăn tay của mình rồi băng bó vết thương cho chú chó...

- La La! Em ở đâu? - một giọng nói của một chàng trai lớn tiếng gọi

Chú chó sau khi nghe thấy tiếng gọi của chàng trai liền cố gắng đứng dậy liền sủa gâu gâu,ve vẫy đuôi.Nguyệt Tử liền đoán chắt đó là chủ của chú chó này.

Chắt nhờ tiếng sủa của chú chó nên chàng trai đó mới nhanh chóng tìm được chú chó của mình.Cậu liền chạy đến rồi ôm lấy chú chó...

- Ôi La La! sao em lại ở đây? Chân lại còn bị thương? Ai lại dám làm hại em? - chàng trai nói

Chàng trai đó trông khá trẻ, mái tóc xanh dương đậm,màu mắt màu xanh biển nước da hơn bị rám nắng, khuôn mặt lại trông khá giống với một người mà Nguyệt Tử nhất thời không nhớ...

Cậu nhóc đánh mắt sang phía mà Nguyệt Tử đang ngồi, liền đột ngột nóng giận quát.

-Nè...sao chị lại có thể làm chân của La La của em bị thương vậy hả?

Bị chửi một cách vô duyên,mình là giúp cho chú chó mà lại bị hiểu nhầm là làm hại nó liền xua tay:

-Không! chị là ngồi ở đây! Đột nhiên phát hiện chú chó chui ra từ bụi cây đó, chân nó lại bị thương nên chị giúp nó băng bó chứ chị có biết cái quái gì đâu? Hơn nữa chị có lý do gì mà hãm hại nó chứ? Nó đáng yêu thế cơ mà!

Nghe Nguyệt Tử nói, cậu nhóc bắt đầu suy ngẫm,thấy Nguyệt Tử nói cũng đúng nên cậu nhóc liền gật đầu chấp nhận,sau đó cậu lại cầm một cây kèn rồi thổi nó.Nguyệt Tử ngớ người không biết cậu thổi làm gì! Đột nhiên một bầy chó con và rắn chạy đến.Nguyệt Tử mở to con mắt ra mà nhìn...ôi trời ơi không phải chứ? Rắn và chó hòa thuận không cắn nhau mà còn nhìn tụi nó rất thân thiện nữa...ôi trời ơi! Thế giới đảo ngược rồi chăng?Cậu nhóc thấy bầy chó và rắn của mình liền vui vẻ ngồi bẹp xuống đất xoa đầu rồi lấy hộp đồ ăn đặt xuống cho chúng ăn.

- Nè Nè!em là một tay nuôi nó?-khâm phục

-Tất nhiên.-vô cùng bình thản.-Nếu chị sợ có thể biến khỏi đây!

-Há...sợ gì chứ? Dễ thương thấy mồ mà! Chị đây là rất muốn chạm vào rắn đó!

Nghe cô nói vậy,cậu liền ngạc nhiên nhìn Nguyệt Tử, cảnh tưởng khiến cậu hơi khó tin nhưng Nguyệt Tử lại nhanh chóng thu hút được các con vật của cậu trong khi các con thú của cậu ít khi tiếp xúc với người lạ....Cậu liền ngửi ngửi mùi hương trên người Nguyệt Tử...

-Em làm gì vậy?- Nguyệt Tử hoảng hốt

-Mùi hương riêng biệt, thu hút động vật, chị có mùi của hương hoa trên nhân gian,thảo nào...

-Hớ? em đang lảm nhảm cái gì vậy?

Cậu nhóc lắc đầu rồi đưa mắt như tìm tìm cái gì đó,cậu nhanh nhảu trèo lên cành cây đưa mắt tìm...

-Này nhóc rừng xanh! Em tìm cái gì vậy?

-Con người, mà nhóc rừng xanh = =?

-Tại thấy em như thằng thạch sanh í mờ!Là ai? Nói để chị tìm giúp cho!

-Là con người tôi nói rồi!

-Bớt hống hách! Coi chừng chị đây vặn cổ em!

-Chị không biết tôi là ai hay sao mà dám nói tôi như vậy?

-Trông en giống thạch sanh nên chắc em là người từ rừng già chuyển đến?-Chớp chớp mắt

Cậu nhóc rừng xanh: =.= không thèm đôi co với chị nữa =_=

-Chị đâu cần nhóc đôi co với chị?Là tự em chuốt lấy thôi

Á khẩu tập hai

...

Hai đứa im lặng~~~~

Chán cảnh im lặng~~~~

Hai đứa trở lại công việc ai làm việc nấy~~~

Nguyệt Tử buồn chán,liền mặt kệ cái thằng nào đó đang trèo lên xuống góc cây tìm ai đó mà đi đến gốc cây bên kia mà ngồi...Vừa bước tới, cô liền phát hiện thêm sinh vật mới nằm ngủ say đấm tại góc cây, cô nghiêng đầu,chăm chú nhìn cậu.Cậu tóc tím than có chút màu đen, đôi mắt nhắm nghiền ( tất nhiên, họ đang ngủ mà bà = =).

Cô nhìn ra tên còn đang hộc hơi tìm tìm kiếm kiếm mà la lớn.

-Nè nhóc! Có phải kiếm người này không?

Cậu ta nghe có người gọi mình liền chạy đến nhìn...ánh mắt cậu nhóc liền vui mừng...

-Đúng rồi ha há!

-Xời ạ! Chị đây kiếm một tí đã ra cậu ta, nhóc cứ leo lên leo xuống cái cây mà hăm biết cậu ta ở đâu! Ai...đúng là cậu rất thích thể hiện!

-Im đi! Tôi móc họng chị bây giờ! Tôi nói cho chị biết chị là người dám nói tôi như vậy đó

-Ồ quá khen

Tức ói máu...

Vì nghe quá ồn ào nên chàng trai kia liền khó chịu mở mắt ra và rồi ngồi phắt dậy.

-Ngạo Ngạo! em làm gì mà ồn ào vậy?

-Ủa anh Lâm! anh dậy đi rồi vào phòng gặp anh trai em chớ không ổng réo chúng ta vì tội không đúng thời gian đấy!

-Hừ phiền phức ghê nha...mà cô là ai?-cậu ta liếc mắt nhìn cô

-May quá cậu còn sống! Tôi đây cứ tưởng đây là xác người và cậu ta tìm về để chôn á may quá! Ủa mà sao anh không có nhà hay sao mà lại ra ngoài này ngủ vậy?Làm tôi lại nhớ đến Người đẹp ngủ trong rừng á-Chớp mắt vô (số) tội

/-... - khó chịu nhìn cô

- Tôi nói không phải sao? Đây là một vườn qua anh lại đang nằm ngủ ở đây!?

- Tại vì tôi thích! Cô không có quyền cấm!

- Tôi cấm anh làm gì? Tôi có phải cha mẹ anh đâu?

- Thôi anh Lâm! vào phòng gặp anh em thôi!- cậu nhóc cắt đức cuộc nói chuyện,liền kéo kéo anh bạn nọ đứng dậy

Anh ta liền đứng dậy,rảo bước đi cùng cậu nhóc kia.Trước khi đi cậu nhóc kia quay lại nhìn Nguyệt Tử!

- Nói cho cô biết!cô đừng khinh thường anh ấy! Anh ấy rất giỏi đấy!

Cả hai cùng đàn chó rắn khuất bóng...

Nguyệt Tử liền deo mắt nhìn cả hai....Một phút suy nghĩ cô liền thấy anh chàng đang ngủ kia trông giống hoàng tử ngủ trong rừng ghê ha ha...cần thằng nhóc đó hôn ông bạn đó phát rồi ông bạn tỉnh dậy...ha há...suy luận vô cùng sắt bén ha ha...có thể vậy thì có ngay câu chuyện Hoàng Tử ngủ trong rừng thời @ rồi hí hí!.... Trí tưởng tượng của em ấy lại phát huy.... (´▽`*)

Đột nhiên Nguyệt Tử lại cảm thấy hai người thật thích hợp để thành một đôi Yaoi. (*‘∀‘)