Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 23-2




Editor: Endy.

Nhìn thấy động tác của cô gái kia thành thạo kéo tay người đàn ông, rồi nhìn tư thế bò ngã như thế kia, thần sắc nhất thời vi diệu. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên.

Chu du Hoàng Cái?

Người phụ nữ lui về sau rất nhanh, An Sênh ngây người, cô ta đã muốn lùi đến rất gần cô rồi.

Có nên khom lưng đỡ cô ta dậy hay không? Đây là một vấn đề. An Sênh quay đầu nhìn hai người phục vụ khác, phát hiện họ đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Thật mẹ nó chuyên nghiệp a! An Sênh nghĩ, bất quá loại việc như thế này quản không nổi, không làm được còn muốn rước hoạ vào thân, việc này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Chung quy thì đây cũng không phải là phim thần tượng. Cô gái dám không biết sống chết mà ra mặt, người đàn ông kia sẽ cảm thấy cô gái này thật đặc biệt, khác với những người phụ nữ đê tiện khác!

Cô ấy dám chống đối anh, còn đưa tới một người phụ nữ khác cho anh! Tiếp theo sẽ triển khai một hồi phim tổng tài bá đạo theo đuổi người yêu.

Nhưng thực tế, hiện tại dám mạo hiểm ra tay cứu người, kết quả rất có thể biến thành nam nữ thay phiên nhau đánh kép, nam bị đánh, nữ bị đánh, song song thay phiên nhau.

An Sênh tự nhận là cô gái kia còn thành thạo che chắn như vậy, thật sự không dám lộn xộn.

Đang chuẩn bị cúi đầu gia nhập hàng ngũ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bất ngờ không kịp phòng bị “Đùng!”, trên mặt tê rần.

An Sênh theo bản năng nhắm chặt mắt, tiếp là một cỗ mùi hương trà quanh quẩn chóp mũi. Trên mặt cô dính chất lỏng lạnh lẽo, đang có thứ gì đó chậm rãi trượt xuống trên mặt. Cô theo bản năng tiếp được….

Giọng điệu trào phúng của người đàn ông truyền đến, cách An Sênh không xa, “Cô đáng bị như vậy, li3m giày cho tiểu Tứ gia cũng không đáng, còn mơ mộng! Cô đây là cưỡi lừa tìm ngựa, định cho tôi đội nón xanh!”

Toàn bộ thành phố Thân Thị, có thể gọi là tiểu Tứ gia, sợ chỉ có thể là Đồng Tứ, không có người thứ hai!

Sẽ không trùng hợp vậy chứ…

Du thuyền này tổng cộng mới có ba tầng, bình thường còn tiếp đãi du khách, hơn nữa từ trước đến giờ chỉ quanh quẩn phụ cận Thân Thị, bề ngoài chiếc du thuyền cũng không đủ xa hoa, làm sao có khả năng Tiểu Tứ gia của tầng lớp thượng lưu sẽ đến đây chứ?

An Sênh như bị sét đánh, ánh mắt chưa kịp mở, ý thức có nguy cơ bùng nổ. Trong tay tiếp được vụn bánh ngọt không hề do dự lấy xuống, làm khuôn mặt dính đầy màu xanh của bánh ngọt.

Âm thanh mắng chửi ngưng bặt, tâm An Sênh nhảy thình thịch, mới mở mắt ra liền nhìn thấy một người đàn ông, vẻ mặt tò mò nghiêng đầu nhìn cô.

Chính là tên thần kinh vừa rồi đánh cô gái kia, gọi là Thanh thiếu.

Hắn nhìn An Sênh vài lần, không biết chọc trúng điểm cười nào, “phụt” một tiếng, sau đó “ha ha ha ha—“ nở nụ cười.

An Sênh:…Bệnh thần kinh giai đoạn cuối, đã muốn lên đến não, xem như xong đời.

Thanh thiếu chỉ vào An Sênh cười, cười cực kỳ làm càn, mấy người trong phòng thấy vậy cười theo.

Một lúc sau, Thanh thiếu mới chỉ vào khuôn mặt dính màu xanh của An Sênh hỏi, “Cô làm gì đó?”

An Sênh:… Này không phải mẹ nó ngươi ném sao, còn hỏi tôi?

Thanh thiếu không quản người phụ nữ kia nữa, còn nhìn An Sênh, hiển nhiên đang đợi câu trả lời của cô.

“Bánh ngọt có thể trang điểm.” An Sênh né tay hắn, trả lời có lệ.

Thanh thiếu lại phát ra một tràn cười giống máy kéo không tra dầu, đột nhiên bắt lấy bả vai An Sênh, nói, “Cô sờ cho tôi hai lá, nếu tốt, tôi cho cô mở thẩm mỹ viện cũng không thành vấn đề!”

An Sênh:…Sờ phụ thân ngươi. Bổn nương có võ, ngươi thử động vào ta liền lột da ngươi không đến hai phút.

Trong lòng thầm mắng một trận tơi tả, trên mặt cô vẫn là cảnh giác… bị đẩy bả vai, mang gương mặt dính lá trà cùng bánh ngọt, bị mang đến bàn bên cạnh.

Đi hai bước cô mới kịp phản ứng, người này là nói sờ bài.

An Sênh đi đến nửa đường, liếc mắt nhìn người ở đối diện vẫn đang ngậm một điếu thuốc, an tường xem náo nhiệt, Đồng Tứ.

May mắn cô phản ứng nhanh, với gương mặt đầy bánh ngọt thế này, hẳn là anh không nhận ra.

Muốn giãy dụa, lực trên bả vai càng lớn, xương bả vai cô đều đau, An Sênh thấp giọng nói, “Thanh thiếu, đau, tự tôi đi.”

Thanh thiếu nghe vậy đứng vững, đuôi lông mày giơ cao, “Cô biết tôi?” hắn cười thập phần tà mị cuồng quyến, “Sờ bài, nếu sờ tốt, cho cô theo tôi!”

Không được không được, tôi không muốn.

An Sênh vốn nghĩ cứ sờ đại, cùng lắm chịu bị đánh vài cái, nhưng nghe Thanh thiếu nói như vậy, cô có chút không dám sờ.

Cuộc đời cô chán ghét nhất là bệnh thần kinh, nhất là còn có khuynh hướng bạo lực.

Đứng bên cạnh bàn, Thanh thiếu ngồi xuống, muốn ôm eo An Sênh, bị cô nhanh tay lẹ mắt tránh được, đè nặng cổ họng nói, “Trên người tôi có bánh ngọt, sợ làm bẩn quần áo Thanh thiếu.”

Thanh thiếu nhíu mày, nhưng quả thật ngại dơ bẩn, không níu kéo. An Sênh đứng bên cạnh, có vài người nhìn, cô cúi đầu buông mi.

“Đến đến đến, lại đến. Tôi không tin tôi sẽ tiếp tục thua!”

Đồng Tứ an vị ở đối diện, anh quả thật không nhận ra An Sênh, nhưng vẫn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc. Vốn loại tiệc kiểu này, anh quả thật sẽ không tham gia, nhưng từ sự kiện lần trước…anh đáp ứng ba ba sẽ quan hệ tốt với những người phía dưới.

Một cảm giác mạc danh quen thuộc, khiến ánh mắt anh dừng lại hai giây trên người cô gái mặt đầy bánh ngọt đối diện. Trong lòng cảm thán một chút, bây giờ các cô gái cũng quá liều mạng, vì muốn thu hút sự chút ý, chuyện gì cũng dám làm.

Rất nhanh ván bài đã bắt đầu, máy móc chia bài, căn bản không cần người chia. Nhưng nhìn những lá bài trước mặt, tên thần kinh bên cạnh An Sênh cố tình muốn cô sờ vài cái.

An Sênh bất đắc dĩ, thô lỗ sờ vài cái, tay bị Thanh thiếu bắt lấy, khó có thể tin hỏi, “Như thế nào lại thô lỗ như vậy? Tất cả phải là thương? Cô làm gì thế?”

An Sênh dừng một chút, nghĩ đến người phụ trách cũng không yêu cầu cô giữ bí mật, cứ việc nói thẳng, “Giết cá ở phòng bếp.”

Người đàn ông có chút ghét bỏ đẩy tay An Sênh, hừ một tiếng, than thở, “Hiện tại chọn người càng ngày càng lỏng lẻo…”

Tiếp đến mở bài, một lát sau “Loảng xoảng loảng xoảng!” đập vài quyền trên bàn, tựa như con khỉ nhảy tên ghế kêu to, “Báo tử!”

“Giết cá tay chính là khoẻ mạnh!”

An Sênh bị hắn làm cho hoảng sợ, chuẩn bị che đầu, nhưng mắt thấy hắn một phen thắng không ít, cuối cùng không đến mức bị đánh.

Cô bớt chút thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, muốn nhìn cô gái bị đánh ở góc hẻo lánh khóc. Kết quả quay đầu nhìn vài lần, mới phát hiện bàn bên cạnh, cô ta đang lục lọi đồ ăn, sau đó ngồi xổm xuống dưới đáy bàn ăn…

Phát hiện An Sênh đang nhìn qua, tóc cô ta loạn thất bát táo, làm ra một tư thế cầu xin.

An Sênh quay đầu, cô ta như vậy ngược lại tốt, một lát cô làm không tốt liền sẽ bị đánh, nhưng nếu vừa rồi không có bánh ngọt trét trên mặt, để Đồng Tứ phát hiện ra càng phiền toái. Cô tình nguyện bị đánh hai cái.

Ở thế giới vạn ác, có một nhóm người bệnh thần kinh cũng vạn ác không kém!

Kế tiếp gần như là An Sênh sờ bài, không biết dẫm phải vận cứt chó gì, Thanh thiếu thắng vài ván liên tiếp, ánh mắt nhìn An Sênh càng ngày càng sáng.

Còn khen An Sênh là phúc tinh của hắn.

Muốn chết mà. An Sênh trong lòng mặc niệm thua đi thua đi, cô tình nguyện bị đánh, nhưng ông trời không nghe được lời cầu nguyện của An Sênh, Thanh thiếu vẫn thắng, quả thực giống gặp tà.

Đến lúc kết thúc, Thanh thiếu chỉ vào một đống lợi phẩm trước mặt, hỏi An Sênh, “Cô biết đóng này bao nhiêu tiền không? Ha ha ha… Hôm nay tôi vui vẻ, những thứ này thuộc về cô, cô thuộc về tôi, đủ để cô mở mười thẩm mỹ viện!”

Cảm ơn, tôi cũng không muốn.

Tan tiệc, An Sênh mang theo ý đồ định bỏ chạy nhưng không thành công. Thanh thiếu bắt cô phải đi rửa mặt, nhét cho cô một thẻ phòng, cùng với một đống chiến lợi phẩm, chốc lát sau sẽ tìm cô.

Đoàn người kéo nhau đi ra ngoài.

“30 phút, kiên nhẫn của tôi có hạn.” Thanh thiếu định sờ mặt cô, An Sênh ôm một đống đồ, ngón tay vừa động, làm rơi một vật cúi xuống nhặt, né tránh tay hắn. “Vâng vâng” đáp ứng.

Cô ôm một đống đồ theo sau mấy người, cảm giác như đang ôm bom hẹn giờ. Cái tên Thanh thiếu này, nhìn không giống như đang nói đùa. Bây giờ cô gặp quản lý lấy tiền, sau đó ngồi ca nô trở về có kịp không?

Tìm người khác thế thân? Dù sao mặt cô cũng chưa ai nhìn thấy…

An Sênh trong lòng thầm kêu r3n, không được! Tay cô đã bị lộ, toàn bộ người trên thuyền, tay xấu như vậy chắc chỉ có mình cô. Bệnh thần kinh nhưng cũng không phải đồ ngốc.

Hắn rõ ràng không phải người dễ chọc. An Sênh dám đùa giỡn với Phí Hiên, bởi vì anh là nhân vật chính trong truyện, An Sênh biết rõ về anh. Nhưng loại người như thế này không được nhắc đến trong truyện, thật sự cô không dám làm càn.

Làm sao bây giờ? Cô chỉ muốn trốn Đồng Tứ, như thế nào liền chọc phải tên chó điên này chứ!

Thời thế thay đổi, An Sênh cầm một đống chi phiếu, hấp dẫn một đống ánh mắt ganh tỵ của những người phục vụ khác, cô cảm thấy ngực khó chịu.

Mẹ nó, như thế nào mà cô không thoát được cái vòng lẩn quẩn này chứ!

Rửa tay trong nhà vệ sinh, An Sênh đem rửa sạch lớp bánh ngọt trên mặt, nhìn biểu cảm bi thương của mình trong gương, cắn chặt môi.

Thanh thiếu gì đó, cô không thể trêu vào, nhưng muốn thoát khỏi, chỉ có một biện pháp…

Nhưng rõ ràng cô chỉ muốn trốn người nên mới trét bánh ngọt, ai biết loại hành vi ngu ngốc này còn có thể trêu chọc người khác, quả thật là ông trời muốn triệt đường sống của cô mà.

Cô đang miên man suy nghĩ, thình lình phía sau truyền đến một giọng nam quen thuộc.

“Thât là cô.”

An Sênh theo bản năng run run một chút, sợ hãi ngẩng đầu nhìn vào phía sau---

- Hết chương 23-