Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 51-3




Editor: Endy

Đầu Phí Hiên ong ong, nghĩ phải làm thế nào để bóp ch3t người bên cạnh An Sênh. Nên Phí Lam Lam nói gì, anh cũng không nghe rõ. Lại bưng tiếp một ly rượu, uống một hớp, quay đầu nhíu mày hỏi, “Hả? Cô nói cái gì?”

Giọng Phí Lam Lam vẫn không thay đổi, khoé miệng mỉm cười, tạo ra một độ cong cứng ngắc như lấy thước đo. Còn Phí Hiên vẻ mặt âm trầm, cộng thêm biểu tình hung ác nham hiểm, cau mày tựa như một hung thần.

Nếu đổi lại là người khác chắc đã sớm co cẳng bỏ chạy, nhưng Phí Lam Lam một chút sợ hãi cũng không có, lặp lại một lần nữa, “Sênh Sênh đang ở đây, em có thể qua đó chào hỏi một tiếng không?”

Phí Hiên cầm ly rượu thứ ba, khoé miệng đột nhiên lộ ra độ cong, “Đi, chúng ta cùng qua đó.”

Phí Lam Lam gật đầu, hai người cùng đi về phía An Sênh. An Sênh đang quay lưng về phía Phí Hiên, nên không thể nhìn thấy anh đang lại đây. Còn Nguyên Khúc lúc này đang cúi đầu xem điện thoại, đợi đến lúc nhìn thấy và muốn nhắc nhở An Sênh thì đã chậm.

“Sênh Sênh, đã lâu không gặp.” thanh âm Phí Lam Lam êm dịu, nghe vào tai mềm nhẹ tựa vải bông.

An Sênh vốn muốn cùng cô chào hỏi, nhưng ngại cô ấy đang đứng cùng Phí Hiên. Lúc này nghe được giọng Phí Lam Lam, theo bản năng nở nụ cười, kết quả vừa quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt đòi nợ của Phí Hiên ở phía sau, nụ cười liền đông cứng trên mặt.

Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục nét mặt, vẫn như trước kia, đơn giản trực tiếp xem Phí Hiên như không khí, nhẹ bẫng chuyển ánh mắt, cười chào hỏi cùng Phí Lam Lam, “Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng đẹp nha.”

Phí Lam Lam cũng cười, nụ cười rất tự nhiên, không giống như lúc nãy.

Tâm tình An Sênh sung sướng không thôi. Lần đầu tiên gặp Phí Lam Lam, cô đặc biệt thích cô gái này. Tiếp xúc chừng vài lần, hai cô gái cảm thấy đối phương như chị em tốt. Nếu không có Phí Hiên ở giữa, hai người nhất định sẽ trở thành bạn rất thân.

“Lại đây ngồi.” An Sênh vươn tay muốn kéo tay Phí Lam Lam, kết quả mới vươn tay nửa đường đã bị chặn lại, rất bất hạnh rơi vào móng vuốt của Phí Cẩu.

“An tiểu thư, cho tôi chút mặt mũi. Tôi mời cô nhảy một điệu.” Ngoài miệng Phí Hiên nói lời khách sáo, nhưng sắc mặt lại thực thúi, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa An Sênh và Nguyên Khúc. Cả người anh cương cứng, chỉ cần đâm một cái là bùng nổ.

An Sênh nhíu mày, muốn rút tay về, nhưng Phí Hiên nhanh chân bước về phía trước hai bước, trực tiếp dùng lực, giống như lúc vừa rồi ném cô gái kia đi, anh cũng kéo An Sênh không đứng vững, cô lảo đảo nghiêng người về phía trước, sau đó ngã vào lồ ng ngực của anh.

Nhưng lần này Phí Hiên không có đẩy bả vai của cô để giữ khoảng cách nữa, mà để cô thực sự ngã vào người anh, cánh tay rắn chắc ôm eo An Sênh, ôm cô vào lòng, rất thiếu đòn nói, “Đa tạ An tiểu thư cho tôi mặt mũi.”

Biểu tình Nguyên Khúc run rẩy, ngược lại sắc mặt Phí Lam Lam vẫn không có gì thay đổi, chỉ là ý cười khoé miệng nhạt đi một ít.

“Cô cứ khiêu vũ trước đi.” Phí Lam Lam nhìn Phí Hiên một chút, rồi nhìn về phía An Sênh, mỉm cười nói, “Tôi ở chỗ này chờ cô, lát nữa chúng ta cùng trò chuyện.”

An Sênh không nghĩ sẽ khiêu vũ, nhưng cô bị tên cẩu này ôm rất chặc, giãy dụa vài cái, đã thu hút ánh mắt của vài người rồi, thật sự là không tốt chút nào.

Giằng co một lát, Phí Hiên nhất quyết không tha, còn thấp giọng hỏi cô, “Như thế nào? Không muốn khiêu vũ với anh?”

Phí Hiên nhìn thoáng qua Nguyên Khúc, thập phần khinh bỉ cười nhạo một tiếng, “Chẳng lẽ còn muốn anh phải để tóc dài mới được?”

Đây chính là trắng trợn khiêu khích. Sắc mặt Nguyên Khúc nháy mắt đỏ bừng, tóc dài thì làm sao? Tóc dài bồng bềnh và rất đẹp đó!

Đây là lần đầu tiên Phí Hiên và Nguyên Khúc chân chính mặt đối mặt. Phí Hiên là nam chính, quả nhiên là tên “nghịch tử”, thế nhưng dám đối mặt với ba ba “kịch bản”, còn dùng loại giọng điệu khiêu khích như thế.

Sau khi trào phúng vài câu, Phí Hiên không cho An Sênh cơ hội cự tuyệt, đúng lúc một khúc nhạc vang lên, anh trực tiếp ôm eo An Sênh, cơ hồ là xách cô khỏi mặt đất, lôi vào sàn nhảy.

Hai người dán sát vào nhau, tay Phí Hiên ôm ngày càng chặt. An Sênh chỉ nhón chân, còn lại đều bị anh ôm.

“Em và đứa con ngoài giá thú đó là có chuyện gì?” Phí Hiên cường thế giam cầm An Sênh, dán sát bên tai hỏi, “Hả?”

“Liên quan gì đến anh!” An Sênh bị siết chặt đến khó thở, đánh một cái vào eo Phí Hiên, nhưng căn bản anh không có phản ứng gì, mà dần dần hoà vào tiết tấu. Anh dùng chân nhấc một bên chân cô lên, đặt lên eo anh, xoay một vòng tròn.

Trang phục hôm nay của An Sênh là một chiếc váy dài với phần tà lớn, mặc dù phần váy có xẻ tà nhưng không hề bị lộ chút nào.

Không ít người xung quanh đã dừng lại xem màn khiêu vũ của hai người. Mặt Phí Hiên không chút thay đổi, thậm chí là lạnh tanh. Tay anh giữ chân An Sênh kéo một chút, cơ hồ là xách cô lên, làm cơ đùi cô liên tục co giật.

“Thả tôi xuống!” hai tai An Sênh đỏ hồng, khó chịu gầm nhẹ trong ngực Phí Hiên.

Phí Hiên dẫn dắt cô hoà nhịp vào khúc nhạc, làn váy chuyển động bay lên, xoè rộng tựa như một đoá hoa nở rộ dưới ánh đèn, làm cho người khác muốn đưa tay hái lấy.

Đến lúc An Sênh không thể chịu được nữa, Phí Hiên thả chân cô xuống, lôi kéo tay cô xoay một vòng tròn. Nháy mắt liền biến thành An Sênh dựa lưng vào người Phí Hiên, bị anh ôm eo, đầu gối của cô bị chân anh đẩy, buộc phải di chuyển.

Phần lớn mọi người đều dừng lại, còn An Sênh giống như một cái tượng gỗ, bị Phí Hiên đùa nghịch nhảy xong một khúc nhạc. Lúc kết thúc, Phí Hiên vẫn ôm eo cô, thân thể hai người kề sát, chóp mũi hai người chạm vào nhau. Anh từ từ ép người xuống, làm cho An Sênh không ngừng ngả người về phía sau, cả người cong như cây cung.

Môi Phí Hiên như tuỳ thời có thể rơi xuống. Sắc mặt An Sênh đỏ bừng, tim đập loạn xạ, xấu hổ không thôi.

Cuối cùng động tác nhảy dừng lại ở đoạn cao trào, hai người tựa như đôi bướm bay lượn dưới ánh trăng, thở hổn hển dừng lại. Không thể nghi ngờ, tư thế kết màn này rất đẹp mắt. Sau khi đứng dậy, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay cùng huýt sáo.

Có người còn trực tiếp la lên, “Phí thiếu thật tuyệt vời!”

Phí Hiên từ từ đứng thẳng người, buông lỏng eo An Sênh, hô hấp có chút không ổn định, vươn tay kẹp lấy một ít tóc mai của cô, đuôi lông mày anh tuấn hơi nhướn.

Anh dùng âm lượng chỉ đủ hai người có thể nghe thấy, “Không cho phép em ở cùng anh ta. Bằng không, anh sẽ gi3t chết anh ta. Em cũng biết, chính miệng anh nói với em đều là nói thật.”

An Sênh thật muốn một chưởng đánh chết anh. Cô đẩy anh ra, đi về phía chỗ ngồi trong góc lúc nãy. Cô phải nhanh chóng tìm cơ hội bỏ trốn, chắc chắn Phí Hiên lại muốn nổi điên nữa rồi.

An Sênh không hiểu, cô cũng đã nói trước mặt anh về loại quan hệ kia giữa cô và Nguyên Khúc rồi. Dường như anh cũng thật sự tin tưởng, nhưng bây giờ lại nói như vậy…

Này cũng thật mẹ nó! Đúng là một tình yêu nghiệp chướng mà!

An Sênh trở về chỗ, ngồi bên cạnh Nguyên Khúc. Phí Hiên thong thả chậm rãi theo sau, nhìn thấy hai người ngồi gần như vậy, gân xanh trên trán lại bắt đầu nhảy dựng lên.

Anh ngồi xuống đối diện An Sênh, nhìn chằm chằm cô. An Sênh căn bản không thèm quan tâm, anh liền đem ánh mắt ghim trên mặt Nguyên Khúc.

Nguyên Khúc:…Đừng cho là tôi sợ anh!

Bốn người ngồi trong bầu không khí quỷ dị. An Sênh không nhìn Phí Hiên, mà đổi chỗ ngồi với Nguyên Khúc, mặt đối mặt với Phí Lam Lam, hai người nhẹ giọng thì thầm nói chuyện phiếm.

Mà Nguyên Khúc ngồi đối diện Phí Hiên, trực diện với lửa giận của anh. Lúc đầu, Nguyên Khúc còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng về sau không thể chống trụ được nữa. Bộ dáng của Phí Hiên thật sự là quá doạ người rồi.

Nguyên Khúc không khỏi nghi ngờ, Phí Hiên thật sự muốn gi3t chết anh đó! Tuy nói anh bất tử…nhưng như vậy thật sự rất doạ người mà!

Loại không khí quỷ dị này duy trì đến khi bữa tiệc kết thúc, Đồng Tứ đi về phía này, nói, “Tôi có đặt một bàn bên dưới, cùng nhau ăn khuya đi.”

Phí Hiên liếc nhìn Đồng Tứ một chút, trong mắt đầy vẻ chất vấn. Tốt rồi đó, tôi bảo anh mang An Sênh đến đây, nhìn xem anh mang đống lộn xộn gì đến đây?

An Sênh rất muốn bỏ chạy, nhưng Phí Hiên vẫn nhìn chằm chằm cô. Lúc đi vệ sinh, vừa ra khỏi toilet đã thấy anh đứng ở xa nhìn chằm chằm cô.

Nếu cô muốn bỏ chạy, trừ phi phá cửa sổ ở tầng cao nhất này rồi nhảy xuống dưới. Bằng không, một chút cơ hội cũng không có.

Cô không muốn dùng cơm chung, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy biểu tình mang theo khẩn cầu của Đồng Tứ. Còn Nguyên Khúc không biết vì cái gì mà dùng khuỷu tay huýt cô một cái. Không còn cách nào khác, An Sênh đành phải gật đầu.

Mấy người theo thang máy xuống tầng dưới, vào một phòng bao riêng. Tranh thủ lúc Phí Hiên nhận điện thoại, An Sênh rốt cuộc cũng có cơ hội kéo Nguyên Khúc vào phòng vệ sinh, hỏi “Cuối cùng là anh có chuyện gì vậy hả? Tôi bị Phí Hiên quăng tới quăng lui, anh như thế nào lại cứ mặc kệ? Còn nữa, vừa rồi oán giận tôi cái gì chứ? Ăn ăn ăn, anh tham ăn vậy sao?!”

“Cô bình tĩnh một chút.” Nguyên Khúc nói, “Không phải cô muốn hoàn toàn thoát khỏi Phí Hiên sao? Cứ để cho tôi, tuyệt đối có thể!”

An Sênh lộ vẻ mặt nghi ngờ, “Anh có cách gì?”

“Cô cứ yên tâm…”

“Rầm..rầm…”

Nguyên Khúc mới nói được một nửa, cửa toilet đột nhiên bị đập mấy cái. Hai người bị doạ sợ đồng thời co rụt người lại, theo bản năng tựa sát vào nhau, da đầu run lên.

Không đợi hai người hồi thần, cửa kính bị đập liên tiếp vài cái. Mắt thấy cánh cửa sắp bị đập vỡ, Nguyên Khúc mới mở cửa. Vừa mở ra liền nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Phí Hiên đứng trước cửa nhìn hai người. Hai tay anh nắm chặt thành quyền, như thể sắp nhào vô làm một trận ra trò.

An Sênh ngược lại rất bình tĩnh, thấy thì thấy, hiểu lầm càng nhiều càng tốt. Dù sao Nguyên Khúc cũng đã nói qua, Phí Hiên sẽ không dây dưa với cô nữa.

Nguyên Khúc chống lại ánh mắt của Phí Hiên, trong lòng thầm cổ vũ chính mình không được sợ. Đây là “nhi tử” của mình!

Sau khi tự niệm chú thôi miên mấy lần, anh đột nhiên cảm thấy mắc tiểu.

Phí Hiên nhìn chằm chằm Nguyên Khúc ở khoảng cách gần, nắm lấy cổ áo anh, trực tiếp đem anh ném ra khỏi phòng vệ sinh, còn nói một câu, “Tôi cần dùng nhà vệ sinh.”

Sau đó anh đi vào, loảng xoảng đóng cửa lại, chốt khoá, tựa vào cửa nhìn chằm chằm An Sênh.

Cô ngược lại không có sợ hãi. Bên ngoài còn có người, hơn nữa còn có kịch bản ở đây, Phí Hiên có thể làm gì cô được chứ?

Chỉ là cô lại có cảm giác vô lực, Phí Hiên thật sự đeo bám quá dai. Sau khi làm ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy, mà anh còn có thể đúng lý hợp tình quấn lấy cô. Đây mới gọi là sói đội lót người.

An Sênh đứng đó một lúc lâu, muốn đi đến cửa, nhưng bị Phí Hiên ngăn lại. Cô đẩy tay anh ra muốn mở chốt cửa, nhưng anh lại cầm lấy cổ tay cô.

Phí Hiên thấp giọng nói, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh chỉ mới vừa nhận một cuộc điện thoại mà em với anh ta vào phòng vệ sinh làm cái gì?”

“Liên quan gì đến anh.” Vẫn là câu nói kia, cô đẩy Phí Hiên ra. Anh không bắt tay cô nữa, mà che khoá cửa lại, trực tiếp đẩy An Sênh tựa vào cửa toilet.

“Em thật sự luôn có thể làm anh kinh ngạc!” Phí Hiên nói, “Con chim trĩ kia tốt ở chỗ nào? Hả?”

An Sênh giãy dụa không thoát, đập lên cửa kính, “Anh cút xa một chút cho tôi. Đừng nói là Nguyên Khúc, chỉ cần tuỳ tiện kéo một người bên đường cũng tốt hơn Phí Hiên anh!”

Lồ ng ngực Phí Hiên hô hấp phập phồng, nghẹn đến muốn phát điên. Nhưng một lát sau, anh chậm rãi thả lỏng lực đạo, ôm lấy cô, cong lưng vùi đầu trên lưng An Sênh, nghẹn ngào nói, “Em đừng nghĩ làm như vậy sẽ khiến anh lùi bước. Anh không quan tâm!”

Phí Hiên nói, “Em cùng anh ta… Anh không quan tâm! Anh chính là muốn em, An Sênh, đời này em đừng mong chạy thoát…”

Phí Hiên vừa nói, nhẹ nhàng hôn lên cổ An Sênh, thanh âm thực đáng thương, “Anh biết em chỉ là đang giận anh. Em vì giận anh nên mới nói như vậy, muốn làm anh tức chết…”

“Anh không tin em sẽ thích tên chim trĩ kia.” Giọng Phí Hiên mang theo run rẩy, “Em không thích anh ta… Đừng thích anh ta…”

An Sênh nghe Phí Hiên nỉ non cầu xin bên tai, trái tim không khống chế được co rút lại.

Mắt Phí Hiên đỏ bừng, nước mắt ấm nóng cọ trên vai cô.

Thanh âm đứt quãng, mang theo nghẹn ngào nói, “Sênh Sênh, đừng thích anh ta. Anh ta có thể cho em cái gì, anh đều có thể cho em. Thích anh một lần nữa được không? Cầu xin em, cầu xin em đó…”

- Hết chương 51-