Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 72: 72: Chương 54





Lúc An Sênh bước vào phòng, nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi đang ôm eo Phí Hiên, kéo anh lại từ cửa sổ, miệng không ngừng nói, "Thật làm cho người khác hoảng sợ, tuổi trẻ không quý trọng, về già nhất định sẽ chịu khổ!”
Phí Hiên bị kéo vào phòng, trực tiếp bị đè sấp nằm lên giường bệnh.

Mọi người đang vây xem hoan hô.

Quần bệnh nhân của anh bị kéo xuống, lộ ra một nửa bờ mông trắng mềm.

Sau đó, miệng người đàn ông tuôn ra một tràng, một tay ấn Phí Hiên, dứt khoát cầm lấy cây kim tiêm y tá đưa, nhanh chóng chích vào mông Phí Hiên, đẩy thuốc trong vòng một giây.
An Sênh theo dõi toàn bộ quá trình, nghe tiếng Phí Hiên “ô..ô” trong chăn.

Không biết cô nghĩ như thế nào, không tiến lên cứu anh, mà chỉ đứng một bên nhìn, cùng nhóm y tá và bác sĩ ủng hộ người đàn ông kia.

Đúng là gừng càng già càng cay nha!
Phí Hiên bị ngạt thở muốn chết.

Thuốc ngày hôm qua còn chưa hết hiệu lực.

Căn bản anh không phải muốn nhảy lầu tự sát.

Lúc nãy, y tá muốn tiêm cho anh.

Anh không thấy An Sênh trong phòng, đoán là cô đi mua đồ ăn.

Bởi vì lúc sáng nửa tỉnh nửa mê, anh vẫn còn nghe tiếng An Sênh nói chuyện.

Mắt thấy y tá đang lấy thuốc, vì vậy anh đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bởi vì phía dưới có một tòa nhà thấp, chắn tầm nhìn, nên Phí Hiên phải nghiêng người ra ngoài một nửa.

Kết quả, y tá vừa quay lại, thấy bệnh nhân không có trên giường bệnh, nửa người nhoài ra ngoài cửa sổ, nhất thời sợ tới mức hét chói tai.

Sau đó, một nhóm người chạy đến, bảy miệng tám lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, đoán hôm qua Phí Hiên đã cắt cổ tay, trong lòng nghĩ quẩn, hôm nay liền định nhảy lầu!
Vì vậy, không biết làm sao khung cảnh liền trở thành như thế này, vừa vặn chủ nhiệm khoa đi ngang qua, nghe thấy tiếng xôn xao.

Nhóm người thấy chủ nhiệm nên không dám tiến lên.

Chủ nhiệm tuy có hơi lớn tuổi nhưng thân thể vẫn còn tốt, nhìn bên ngoài hơi chậm chạp nhưng thực chất là người mổ chính của bệnh viện.

Nhìn thấy tình hình như vậy làm sao có thể ngó lơ?
Ông lập tức xông lên trước, đem hết tất cả các chiêu thức dụ dỗ đứa cháu nội đang bị bệnh ở nhà ra.

Ngữ điệu dỗ dành tuyệt đối có trọng lượng, vừa vặn đêm qua Phí Hiên uống quá nhiều thuốc, còn chưa trở lại trạng thái bình thường, cộng thêm việc mất máu làm cho cơ thể suy nhược, rất dễ dàng bị ông ấn đến bên giường.

Chủ nhiệm khoa kéo anh đến bên giường, hơn nữa còn thập phần xảo diệu tránh động đến vết thương của anh, tiêm mũi kim xuống.

Sau một lúc, Phí Hiên mới ngừng giãy giụa, lúc này mới thả người ra.
Một đám người vây quanh đi lên, Phí Hiên vừa quay người lại, thấy An Sênh đang đứng bên cạnh cầm cái gì đó, ánh mắt anh có chút mất mác.

Hiện tại anh rất bình tĩnh, rất bình tĩnh nhìn cô, mấp máy môi, hữu khí vô lực nói một câu, "Anh không định nhảy lầu ...!em hãy tin anh ..."
Sau đó, mí mắt không chịu được, chậm rãi nhắm lại.
Có quỷ mới tin lời anh.

Phí Hiên là một tên cẩu xấu xa.
Đợi đến khi Phí Hiên ngủ yên tĩnh, một đám người vây quanh tâng bốc chủ nhiệm khoa.

An Sênh cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Trước khi rời đi, ông còn nói với An Sênh "Người trẻ tuổi, đừng có một chút mâu thuẫn liền đòi chia tay.

Dù muốn chia tay cũng nên tìm một lý do nào đó để xoa dịu.

Nếu cậu ta thực sự nhảy từ đây xuống, cô không hối hận sao?”
An Sênh không giải thích, lung tung gật đầu.

Chủ nhiệm thấy cô có vẻ hoà hoãn, an ủi vài câu liền rời đi.

Một đám y tá vừa thì thầm vừa trở về chỗ làm.

Trong phòng bệnh chốc lát chỉ còn lại An Sênh.
An Sênh đặt thức ăn lên tủ nhỏ, kéo một chiếc ghế lại, ngồi đối diện với giường của Phí Hiên, chậm rãi ăn sáng.
Phí Hiên lại được truyền thêm bình nước biển.

Bữa sáng anh chưa được ăn, lại quá mức kích động, bị tiêm một mũi thuốc liền rơi vào mê man.

Nhưng như vậy, ngược lại An Sênh cảm thấy thoải mái không ít.

Cô không muốn đối mặt với Phí Hiên.

Anh quá dính người.

Bây giờ anh đã hoàn toàn không cần che giấu bộ mặt thật của mình, trực tiếp dùng bất kỳ lý do gì để có thể đe dọa An Sênh, ý đồ muốn quay lại với cô.

An Sênh vươn tay xoa xoa mặt.

Cô đã không làm công việc nặng nhọc trong một thời gian dài.

Đôi tay đã khôi phục vẻ nhẵn nhụi tinh tế, mấy vết sẹo nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra.

Đêm qua cô không được nghỉ ngơi tốt, nên sắc mặt có chút nhợt nhạt xanh xao.

Nhưng điều này tuyệt không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, ngay cả khi tóc tai không được chải chuốt cẩn thận.

Vừa rồi phải chạy nhanh đến phòng bệnh, tóc cô bị gió thổi có chút tán loạn.

Nhưng một điểm chật vật hỗn loạn cũng không có, ngược lại xoã tung như vậy mang lại vài phần đáng yêu.

Sau khi xoa xoa mặt, cuối cùng trên mặt An Sênh cũng khôi phục một chút huyết sắc.

Cô đem bữa sáng của Phí Hiên sửa sang lại một chút, đặt trên tủ đầu giường, kéo chiếc ghế lại bên cạnh anh, vươn tay nắm lấy tay Phí hiên, dè dặt cẩn thận né vết thương, chậm rãi xoa xoa.
"Tên dính người này, đừng dây dưa nữa.

Nếu hai chúng ta nhất quyết muốn ở bên nhau ..." Sẽ không có kết cục tốt.
An Sênh chậm rãi cúi đầu, đem mặt dán vào mu bàn tay Phí Hiên.

Ngón tay anh thon dài, nhìn rất đẹp mắt, khớp xương rõ ràng nhưng không thô, khô ráo lại ấm áp.

Không phải là An Sênh không nghĩ tới.

Cô đã suy nghĩ rất cẩn thận và rõ ràng.

Cô yêu người này.

Ngay từ đầu xảy ra chuyện, cô không nghĩ sẽ buông tay.

Cũng không lợi dụng siêu năng lực của kịch tình để bỏ trốn tới chân trời góc bể, không nói nhiều lời ngoan độc với Phí Hiên.

Không lúc nào cô không cho hai người một cơ hội.
Hai kiếp, gặp được một người như vậy thật sự quá gian nan.

An Sênh đã từng nghĩ cho dù Phí Hiên không phải người, mặc kệ có giống chồng cũ của cô trong kiếp trước, nháy mắt biến thành chó, cô đều có thể cắn răng nhịn.
Nhưng chó luôn luôn là chó, Phí Hiên người này đôi khi còn thua kém một con chó!
Hai người nếu ở bên nhau như thế này, cuối cùng chỉ có hai kết cục tồi tệ mà thôi.
Một là cô hoàn toàn phụ thuộc vào Phí Hiên, từ bỏ tất cả những ước mơ và mong muốn của bản thân ngoại trừ anh.

Giống một con búp bê sứ tinh xảo, chỉ đặt trên đầu giường, tuỳ anh đùa nghịch, chờ anh đùa nghịch.
Một cuộc sống như vậy, không biết có được gọi là sống không.

An Sênh cũng không biết, nhưng tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.

Cô còn có cha mẹ, bạn bè và tiệm bánh của riêng mình.


Nếu cô từ bỏ tất cả những thứ này, là từ bỏ hơn phân nửa cuộc đời mình.
Mà du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Phí Hiên ngày càng lớn, kể từ khi An Sênh xuyên không, và đến bây giờ anh đã điên cuồng đến mức có thể làm bất cứ thủ đoạn gì để áp chế cô.

Nếu một ngày nào đó, tình yêu và ham muốn chiếm hữu của Phí Hiên quá lớn, đến mức ngay cả cha mẹ cũng không cho cô gặp.

Lúc đó e rằng hai người đều sẽ thương tích đầy mình.

Ngoài kết cục trên ra, kết qủa thứ hai là cô toàn tâm toàn ý.

Ngay cả cha mẹ cô cũng không quan tâm, chỉ ở bên cạnh dựa vào Phí Hiên.

Như vậy, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, một hai năm, ba năm năm, bọn họ sẽ phi thường hoà hợp, nhìn qua rất hạnh phúc.

Nhưng sau một thời gian dài, điều An Sênh sợ nhất sẽ xảy ra.

Bởi vì cô thuận theo, vì cô hoàn toàn dựa dẫm vào anh, Phí Hiên sẽ chậm rãi mất hứng thú với cô.

Anh không biết một điều, nhưng An Sênh lại rất rõ ràng, anh chỉ đang khao khát vẻ ngoài tự do và yêu tính cách độc lập của cô mà thôi.
Điều này thật mâu thuẫn, nhưng cũng bởi vì Phí Hiên trưởng thành trong một gia đình méo mó như vậy, vặn vẹo đến mức hợp lý.

Nhìn như có được tất cả, nhưng thực ra từ khi còn nhỏ đã mất hết tất cả.
Cô giống như một cánh diều bay lượn tự do trên bầu trời.

Nếu anh kéo xuống cầm trên tay, thực ra cô chẳng phải chỉ là một tờ giấy thôi sao.
Đến lúc đó, cô đã chặt đứt đôi cánh của mình, không thể bay lượn.

Cô đã chặt đứt đôi chân của mình, không thể đi lại.
So với kiếp trước, kết cục lúc này của cô chỉ có tệ hại hơn.

Chỉ có cái chết mới là dấu chấm hết.

Nhưng ngay cả cái chết đều nằm trong lòng bàn tay của Phí Hiên.
Cố chấp, dị thường, tâm lý vặn vẹo, về sau nhất định sẽ trở thành con dao hai lưỡi.

Nếu hai người tiến lại gần nhau, nhất định lưỡi dao sẽ đâm xuyên qua hai người.
Máu chảy ra chính là tình yêu của họ.

Khi tình yêu đã cạn sạch, hai người đau đớn ôm ấp trong vũng máu, dù có mặt đối mặt, ôm chặt lấy nhau cũng chỉ là hai cái xác khô héo mà thôi.
An Sênh nghĩ đến mọi kết cục có thể xảy ra, chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm sườn mặt Phí Hiên một hồi, sau đó đứng dậy khom lưng, lưu luyến đặt một nụ hôn lên gò má anh.

Thật sự không thể dây dưa như vậy nữa, An Sênh thề đây là lần cuối cùng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, hai người sẽ chỉ bị tổn thương nặng nề hơn.
Khi An Sênh đứng thẳng người, cửa phòng bị đẩy ra.

Phí Sư bước vào, theo sau là hai hộ lý, vừa tiến vào vừa xin lỗi, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi.

Sáng nay có một cuộc họp khẩn cấp, tôi không thể chạy đến đây, tới chậm ...!"
Phí Sư đã luyện tập nhiều lần, cho nên lời nói dối này nhìn qua rất chân thật.

Nhưng trong mắt An Sênh vẫn có chút vụng về.

Ở Phí gia, Phí Hiên có thân phận gì chứ? Anh xảy ra chuyện như thế này, người đầu tiên An Sênh thông báo là Phí gia.
Nhưng đến sáng nay Phí Sư mới đến.

Dùng đầu ngón chân cũng biết, nhất định là Phí hiên đã phân phó từ trước…
Nhưng cô không vạch trần, chỉ gật đầu và nói với Phí Sư, "Trong tiệm vừa vặn có việc.

Anh đã đến rồi, hộ lý cũng đã tới.

Vậy tôi đi về trước.”
An Sênh nói xong, định rời đi, nhưng Phí Sư đã vội nói: "Nhưng là...!nếu anh trai tôi tỉnh lại mà không thấy cô..."
Cô đi tới cửa, bước chân dừng lại một chút, nhìn về phía người đàn ông đang nằm ngủ trầm tĩnh trên giường, mím môi nói: "Vậy thì không cần ngăn cản.

Anh ta muốn nhảy lầu thì cứ để anh ta nhảy.

Muốn tự sát thì để anh ta tự sát.

Đừng thông báo cho tôi.”
Phí Sư hoàn toàn ngây ngốc.

An Sênh nói xong liền xoay người rời đi.

Trong lúc đi tháng máy xuống lầu, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Nguyên Khúc.
Sênh Sênh không thôi: Ngày hôm qua anh nói với tôi phải đi.

Trước khi đi hãy giúp tôi một việc.

Nguyên Khúc: Gấp cái gì?
Sênh Sênh không thôi: Bây giờ tôi đang trên đường về, trở lại rồi nói.
An Sênh trực tiếp đến cửa tiệm.

Công việc kinh doanh hôm nay không tệ.

Cô nhìn quanh cửa hàng, đi qua từng ngóc ngách, rồi thở dài tiếc nuối, nói với Nguyên Khúc đang làm bánh ngọt: "Anh biến thành tôi rồi ở lại chỗ này.

Nếu Phí Hiên tìm đến, anh không cần nói chuyện, không cần để ý đến anh ấy là được.”
An Sênh nói tiếp, "Tôi sẽ bỏ trốn trong đêm nay."
Động tác Nguyên Khúc dừng một chút, vẻ mặt phức tạp nhìn An Sênh, "Cô muốn chạy đi đâu? Phí Hiên sẽ không dễ dàng từ bỏ..."
An Sênh lắc đầu, "Trốn đi, tôi sẽ làm giả thân phận, dù sao tôi cũng có tiền.

Nếu 1 năm không trốn được thì 3 năm - 5 năm.

Nếu 3 năm - 5 năm vẫn không được, vậy 8 năm - 10 năm.

Nếu anh ấy không tìm được thì tôi sẽ bỏ trốn mãi mãi.

Vạn nhất tôi gặp được một người có cảm tình, mang theo một thằng nhóc con trở về, tôi không tin anh ấy còn mang cái chết ra để hù doạ tôi.”
Nguyên Khúc thở dài, gật gật đầu.
An Sênh nói thêm, "Trước khi đi, tôi sẽ nói rõ ràng với ba mẹ, cũng muốn hai người trốn đi.

Nhưng trước mắt sẽ không cho hai người biết tôi đi đâu.

Nếu Phí Hiên tìm được, hai người không biết chỗ tôi, Phí Hiên cũng không còn cách nào khác."
An Sênh nói thêm, "Trước khi đi, tôi sẽ nói rõ ràng với ba mẹ, cũng muốn hai người trốn đi.

Nhưng trước mắt sẽ không cho hai người biết tôi đi đâu.

Nếu Phí Hiên có tìm được, hai người không biết chỗ tôi, anh ấy cũng không còn cách nào khác."
Nguyên Khúc chỉnh nhiệt độ lò nướng, gật đầu, "Cứ như vậy đi, cô đi rồi, kịch bản bị đảo lộn có thể trở lại vị trí ban đầu...!Nhưng Phí Hiên sẽ không đối với cha mẹ cô..."
An Sênh lắc đầu, cúi đầu nở nụ cười, "Sẽ không, anh ấy càng muốn có tôi, càng quan tâm tôi, sẽ càng không động đến những điều kiêng kỵ của tôi, động vào cha mẹ tôi...!Hơn nữa, tôi tin tưởng Phí Hiên."
Dù có điên đến đâu, anh cũng sẽ không làm loại chuyện đó.

Anh khát vọng một gia đình ấm áp đến như vậy, sẽ không động đến gia đình của người khác.
An Sênh không trì hoãn.

Cô vừa rời khỏi bệnh viện, dựa theo tình trạng hôm nay, chắc hẳn buổi tối Phí Hiên mới tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy biết cô tức giận, nghe Phí Sư truyền lại những lời của cô, chẳng mấy chốc anh sẽ tìm đến.

Cô sẽ đi từ tiểu khu đến siêu thị nhỏ, rồi đi bằng đường sau, tránh bị phát hiện.

Còn có Nguyên Khúc yểm trợ, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Có lẽ trong hai ngày nữa, Phí Hiên sẽ tìm đến cô, nhưng những gì anh nhìn thấy cũng chỉ là một "An Sênh" giả mạo.
Đợi đến khi cô trốn đi, Nguyên Khúc bỗng nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.

Đến lúc đó, Phí Hiên đến ngay cả phương hướng cũng không có cách nào tìm được người.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, An Sênh thật sự không muốn dùng đến cách này.

Nhưng cô thật sự đã hết cách với Phí Hiên.


Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, An Sênh không biết cô có thực sự chịu nổi hay không, cuối cùng đồng ý với Phí Hiên, làm bình hoa di dộng của anh.

Kế hoạch cũng xem như khá ổn thoả.

An Sênh phải rời thành phố trước khi Phí Hiên kịp phản ứng.

Sau khi thảo luận ổn thoả với Nguyên Khúc, hai người dứt khoát đóng cửa tiệm bánh.

Sự việc còn lại Nguyên Khúc sẽ giải quyết trước khi quay trở lại không gian hệ thống chính.

Sau khi trở về nhà, cô nhốt mình trong phòng ngủ, dành hai tiếng đồng hồ để giải thích với cha mẹ rằng vì một số lý do mà nợ nần và tranh cãi tình cảm chồng chất lên nhau.

Vì vậy, cô đã thuyết phục hai người, nhận khhoản tiền cô gửi qua, tìm một nơi để trốn.

Buổi chiều, An Sênh đơn giản thu dọn một ít đồ đạc, nhờ Nguyên Khúc làm giả thân phận cho cô.

Diện mạo trên giấy căn cước có chút khác biệt so với dáng vẻ của cô, nhưng chắc có thể dùng được.

Tên đã đổi từ An Sênh trở thành Nguỵ Thục Quyên.
Cô có chút phàn nàn về cái tên này, nhưng Nguyên Khúc nói, "Cô nghĩ xem, dù Phí Hiên có tưởng tượng như thế nào, anh ta cũng không bao giờ ngờ Nguỵ Thục Quyên sẽ là An Sênh."
Vì vậy, An Sênh vui vẻ tiếp nhận cái tên này, mang theo hành lý ra sân bay.

Ban đầu cô định xuất ngoại, nhưng nước ngoài ở thế giới này khác với nước ngoài trong nhận thức của An Sênh, còn có nhiều vấn đề khác không hiểu.
Hơn nữa, ở một đất nước xa lạ, luôn có một loại cảm giác không thể an cư lạc nghiệp.

Cô đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài, nếu ở nước ngoài thật có cảm giác không ổn.

Vì vậy, An Sênh đã chọn một thành phố nhỏ.

Chiều mua vé xong, cô ngồi ở đại sảnh chờ, ngay cả mắc vệ sinh cũng nhịn, sợ lỡ chuyến bay.

Không biết từ bao giờ, ngoài trời bắt đầu có tuyết.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều.

Cùng với đó là những trận gió lớn, hầu như không thể nhìn thấy rõ thế giới bên ngoài.
Ngồi ở đại sảnh chờ, tâm An Sênh theo những cơn gió tuyết càng lúc càng hoảng loạn.

Đợi hơn hai tiếng, ngoài trời đã không thể phân rõ ngày đêm, tất cả các chuyến bay đều bị hủy do gió và tuyết.

Sân bay chật ních người bị hoãn chuyến, rồi người nhà đến đón người thân cũng bị gió tuyết chặn lại.

An Sênh kéo vali hành lý, đứng trước cửa sổ kính sát đất, nhìn ra bên ngoài.

Thậm chí đến một chiếc xe hơi cũng không thấy.

Cô cảm giác cả thế giới đang cùng mình đối nghịch.
Cùng lúc đó, trong bệnh viện, sau khi hết tác dụng của thuốc, Phí Hiên rốt cục cũng chậm rãi mở mắt ra.

Thật lâu sau mới tập trung được ánh mắt, cả người có vẻ hơi đờ đẫn.
Phí Sư và một vài người em trai em gái khác, cùng hai hộ lý đều vây quanh giường.

Sau khi Phí Hiên tỉnh lại, Phí Sư vội vàng đặt một chiếc bàn nhỏ lên giường, mang đồ ăn cho anh.

Phí Hiên mấp máy đôi môi có chút run run, nhìn quanh phòng vài vòng, thanh âm có chút khàn khàn, chậm rãi hỏi Phí Sư, "Chị dâu của cậu đâu?"
Vẻ mặt Phí Sư liền thay đổi.

Phí Hiên thấy vậy, thần sắc lập tức trầm xuống.
Phí Sư không thể nói dối trước mặt Phí Hiên.

Một năm một mười, đem sự tình từ lúc An Sênh rời đi lúc nào, lúc đi cô nói những gì, thần thái biểu cảm ra sao, đều nói hết với anh.

Phí Hiên lại nhìn vào điện thoại của mình, nhìn tin tức cấp dưới theo dõi An Sênh gửi đến.

Một lúc sau, một khắc anh cũng không chậm trễ, đứng dậy xếp cái bàn nhỏ, rút kim tiêm trong tay ra, dặn dò Phí Sư, "Chuẩn bị xe đưa tôi đến tiểu khu Danh Uyển."
"Anh," Phí Sư đỡ Phí Hiên, thần sắc khó xử, "Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, gió rất mạnh, tầm nhìn quá kém, không thể lái xe được..."
"Tôi nói chuẩn bị xe!"
Ánh mắt Phí Hiên rất đáng sợ, Phí Sư không dám cãi lại, chỉ có thể đem Phí Hiên giao cho mấy đứa em trông chừng, rồi gọi điện thoại thu xếp xe.
Trong thời tiết như thế này, đi ô tô rất dễ xảy ra tai nạn.

Phí Sư gọi điện thoại, một chiếc xe việt dã được điều đến.

Bốn bánh xe đều được trang trị chống trượt, được nâng cấp để tăng mức độ an toàn khi xảy ra va chạm.

Loại xe này bình thường không chạy trong thành phố, chỉ dùng để lên núi.

Chỉ cần không tông xe quá lớn, dù có lăn 360 vòng trên đường cũng không vấn đề gì.

Phí Hiên nhanh chóng thay quần áo, trong đầu suy nghĩ về phản ứng của An Sênh mà Phí Sư nói.

Không biết có phải vì cả ngày chưa ăn cơm hay không, anh cảm thấy cả người từng đợt hốt hoảng, lồng ngực cảm giác như bị thiêu cháy.
Theo lý thuyết, An Sênh phản ứng như vậy vì tức giận việc anh lừa cô.

Lại bị anh náo loạn gây ra chuyện như vậy, mới sợ hãi bỏ về nhà.

Lời cô nói nghe qua có vẻ cứng rắn, nhưng khi chứng kiến anh cắt cổ tay, cô lại bộc lộ bản chất, khóc lóc đau lòng vì xót xa.
Nhưng Phí Hiên chỉ cảm thấy thái độ lần này của An Sênh có điểmkhông thích hợp.

Anh còn chưa tỉnh dậy, cô còn chưa biết rõ lúc sáng anh rốt cuộc có phải muốn tìm cái chết hay không.

Như vậy làm sao có thể đi về nhà? Thực sự là bị doạ sợ? Tối qua vẫn còn tốt mà.

An Sênh vẫn còn yêu anh.

Phí Hiên có thể nhận ra rõ ràng qua chuyện lần này.

Nhưng loại hành vi không quan tâm này là rất khác thường.
Hơn nữa, cấp dưới được cử theo dõi nhắn tới cô không ở trong cửa hàng, đóng cửa sớm để về nhà.

Lúc ấy, tuyết còn chưa rơi dày đặc.
Phí Hiên biết An Sênh rất quan tâm đến cửa hàng bánh.

Làm sao cô có thể đóng cửa sớm và đi về mà không có lý do?
Cấp dưới vẫn theo dõi sát sao, thậm chí tuyết rơi nhiều cũng không bỏ quên nhiệm vụ.

Họ còn nhìn thấy An Sênh đang mua rau dưới trời tuyết.
Điều này lại càng không đúng.

Dựa theo mức độ theo dõi An Sênh đến biếи ŧɦái của Phí Hiên, ngay cả cô thích loại rau nào ở siêu thị gần nhà, anh cũng có thể nói giá được.

Vài ngày trước, cô vừa mua rất nhiều rau xanh.

Chắc hẳn bây giờ tủ lạnh vẫn còn nhiều.

Trừ phi tên chim trĩ kia là một con lợn tham ăn, nếu không sẽ không thể nào ăn hết được.

Còn nữa, An Sênh rất thích các món ăn không tốt cho sức khoẻ.

Thời điểm hai người còn ở bên nhau, cô luôn mua rất nhiều các món không dinh dưỡng, bình thường rất lười nấu cơm.

Hiện tại không có anh ở bên, không ai quản, ngược lại không quản trời đang có tuyết lớn mà đi ra ngoài mua nguyên liệu về nấu cơm?
Đặc biệt là dưới mi mắt radar của Phí Hiên, mấy ngày nay túi rác phần lớn đều là hộp thức ăn, nhanh như vậy đã muốn ăn uống lành mạnh?
Một người sẽ không thể thay đổi nhanh như vậy, trừ phi có điều gì đó không đúng.
Sắc mặt Phí Hiên càng nặng nề, chân còn có chút yếu, đầu óc mờ mịt.


Trong lúc ngồi ở sảnh bệnh viện chờ xe đến, anh gọi điện thoại cho An Sênh.
Đây là số điện thoại mới của cô.

Anh đã có từ lâu, nhưng sợ cô biết chuyện sẽ lại đổi số, cho nên anh chưa từng gọi đến.
Điện thoại reo lên, An Sênh thấy có cuộc gọi lạ liền ghé vào tai nghe.
"Alo?" giọng cô mang theo nghi hoặc, theo ống nghe truyền đến.

Đầu dây bên kia có rất nhiều tiếng ồn ào, vừa vặn có tiếng thông báo chuyến bay bị hoãn truyền đến.

Phí Hiên vẫn duy trì tư thế cứng đờ, hơi hé miệng.

Lời nói nũng nịu bị ngăn lại trong cổ họng.

Anh không trả lời, An Sênh lại lên tiếng lần nữa.

Lúc chết còn không được tử tế mà.

Lúc này, sau lưng An Sênh bị vỗ một cái, một giọng nam từ đầu dây bên kia truyền đến, “Sao em lại đứng ở đây? Bên kia có chỗ ngồi…”
Sau một lúc vẫn không nghe tiếng trả lời, An Sênh nghĩ là điện thoại quấy rối, cúp máy.

Nghe tiếng đô đô truyền đến, Phí Hiên chậm rãi mím môi thành một đường thẳng sắc bén.
Tần Thư Dư, anh vừa nghe liền nhận ra.
Chỗ đó là một sân bay ồn ào, An Sênh, Tần Thư Dư ...
Phí Hiên phải liên tục tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng lửa giận trong lồng ngực vẫn thiêu đốt khắp người.

Máu như đang chảy ngược, gân xanh trên thái dương và cổ cũng nổi lên.

Tâm trí anh bây giờ như một sợi dây đang căng chặt, chỉ chực chờ bị cắt “phựt”.

Lúc này, rốt cuộc xe cũng tới.

Phí Hiên lên xe trong những cơn gió tuyết gào thét.

Lửa giận cơ hồ muốn thiêu rụi tâm trí.

Anh giống như bị tiêm chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ngay cả cảm giác hoa mắt chóng mặt đều biến mất.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi đi lên xe, cả người Phí Hiên đều tản ra một loại khí lạnh đến thấu xương.
Người lái xe là một tay lái việt dã quanh năm.

Vốn anh ta không muốn ra ngoài.

Anh ta yêu thể thao mạo hiểm, nhưng cũng trân trọng cuộc sống của mình.

Thời tiết như thế này mà ra đường chỉ có đón cái chết, nhưng tiền thực sự có thể sai ma khiến quỷ.

Anh ta lái một chuyến này bằng ba tháng lương, huống chi cũng không phải lên núi, chỉ lái ở thành phố.

Phí Sư và Phí Hiên cùng nhau lên xe.

Phí Sư nói tên địa chỉ tiểu khu An Sênh đang ở, nhưng Phí Hiên lại đánh gãy lời anh.

Thanh âm so với gió tuyết ngoài xe còn lạnh hơn.

"Đến sân bay Thịnh Nguyên."
Người lái xe phía trước quay đầu lại nhìn hai người họ, tựa hồ không biết phải nghe ai.

Phí Sư sửng sốt một chút, sau đó nói, "Đến sân bay Thịnh Nguyên."
Xe cộ đi trên đường đặc biệt chậm.

Trong nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên tuyết rơi dày còn kèm theo gió mạnh như vậy, gần như có thể đạt đến cấp độ của một trận bão tuyết nhỏ.
Người lái xe tập trung vào việc lái xe.

Đi được một lúc, anh ta chợt nhớ ra điều gì đó liền nói "Đúng rồi, bản tin nói hôm nay máy bay bị hoãn lại! Hai người đón người thân ở sân bay sao?"
Phí Sư hàm hồ đáp lại, nhìn sắc mặt Phí Hiên.

Phí Hiên nghe thấy câu này, khóe môi chợt nở một nụ cười âm trầm.
Bị trì hoãn a.
Nếu thực sự bay rồi, anh biết đi đâu mà tìm người đây?
Phí Hiên nhớ tới giọng nam trong cuộc gọi vừa rồi, so sánh với giọng nói trong trí nhớ, xác nhận đó là Tần Thư Dư, không thể nghi ngờ.
Anh không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng lúc này, An Sênh và Tần Thư Dư đang ở cùng nhau.

Cả hai đều ở sân bay.

Họ đang làm cái gì?
Bỏ trốn sao?
Cho dù Phí Hiên có cố gắng quét sạch suy nghĩ này đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể thoát khỏi hai chữ to đùng này.
Ngọn lửa đã muốn lan hết cả người.

Thực sự là ghét bỏ xe chạy quá chậm, anh đạp một cước đạp vào ghế lái và nói: "Nhanh lên.

Cậu ta hứa với anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa gấp ba.”
Lái xe khó có thể kìm nén được hưng phấn, lúc này trên đường cũng không có ai, anh ta nheo mắt đạp chân ga, xe chạy vọt lên.
Phí Sư có chút sợ hãi.

Với tầm nhìn như thế này, nếu trên đường có một chiếc xe chạy với tốc độ như họ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Anh không nhịn được quay đầu nhìn Phí Hiên, nhưng lại thấy anh đang nhìn xuống một cây gậy dài dưới chân.
Một lúc sau, Phí Hiên cúi xuống và nhặt nó lên.

Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu, lập tức lo lắng nói: "Ai..ya, như thế nào nó lại rơi ra ngoài? Đừng ấn công tắc, đừng ấn công tắc, đó là dùi cui điện!"
Phí Hiên cầm trong tay xoay vài vòng, đẩy Phí Sư sang một bên, nhấn công tắc.

Dòng điện zizi vòng quanh cây dùi cui.

Nhìn qua đặc biệt đẹp, nhưng có thể tưởng tượng nếu nó chạm vào cơ thể người, thì khả năng sát thương khẳng định cũng đặc biệt lớn.
"Đây là hàng lậu." Giọng nói của anh không có độ ấm vang lên.
Vẻ mặt người lái xe không tốt lắm.

Thứ này luôn đặt dưới chỗ ngồi của anh ta.

Không biết vừa rồi bị Phí Hiên đá thế nào liền rơi ra.

Anh ta đưa tay cào tóc đầu đinh của mình, mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, hít một hơi rồi giải thích: "Này, không phải tôi luôn phải vào núi sao? Mang theo để tự vệ, cậu chủ à, đừng..."
“Lát nữa cho tôi mượn dùng.” Phí Hiên nói.
"A?" thần sắc người lái xe đông cứng lại, nhanh chóng lắc đầu, "Không được, không được.

Cái này điện áp rất cao.

Nó có thể giật chết một con trâu trong 5 giây! "
"Giật chết một con trâu?" Phí Hiên lặp lại câu nói, lạnh lùng hừ một tiếng.
Không phải như vậy là vừa vặn sao?
"A?" thần sắc người lái xe đông cứng lại, nhanh chóng lắc đầu, "Không được, không được.

Cái này điện áp rất cao.

Nó có thể giật chết một con trâu trong 5 giây! "
"Giật chết một con trâu?" Phí Hiên lặp lại câu nói, lạnh lùng hừ một tiếng.
Không phải như vậy là vừa vặn sao?
Phí Hiên đối diện anh ta trong gương chiếu hậu, chậm rãi nói: "Cho tôi mượn cái này, tăng gấp đôi tiền xe cho anh.

Lái xe nhanh lên."
Lái xe vừa nghe như vậy, thiếu chút nữa đạp vào chân phanh, mặc kệ cuồng phong bão tuyết như thế nào, lấy tốc độ đua xe phi đến sân bay.

Bồ tác phù hộ cho ba người, trên đường đi không xảy ra tai nạn gì.

Giống như ông trời chiếu cố, trên đường đi chỉ toàn đèn xanh, một điểm tình huống nguy hiểm cũng chưa xuất hiện.

Tần Thư Dư vốn không biết mình sắp gặp vận xui, bị coi thành một con trâu điện, bởi vì tình cờ gặp được An Sênh mà đang rất cao hứng.
"Bên kia có chỗ trống, đi theo tôi.

Vừa rồi từ xa nhìn thấy ai đó giống em, không ngờ lại là em!"
"Tần, bác sĩ Tần?" An Sênh quay đầu lại, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Xin chào, Dì ..." Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên.
An Sênh cúi đầu vừa thấy, cô bé nhỏ lại ôm chân ba, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng đầu nhìn cô.
An Sênh kéo ra một nụ cười, "Thật trùng hợp, bác sĩ Tần định đi đâu?"
"Tôi sắp ..." Vẻ mặt Tần Thư Dư tối sầm lại, "Tôi định đưa Ngải Ngải đến chỗ ba mẹ tôi..."
Người phụ nữ điên kia mỗi ngày đều đến quấy.

Con bé bị cô ta làm cho sợ hãi đến mức buổi tối không thể ngủ yên, ngay cả học cũng không nổi.
Tuy rằng An Sênh vừa nhìn có thể đoán ra đại khái sự tình trong nhà anh, nhưng loại chuyện như vậy cũng không tiện hỏi, đành phải gật đầu, "Ông bà nội sẽ chăm sóc cô bé cẩn thận hơn."
Tần Thư Dư mỉm cười, "Đúng vậy, vốn đã định đưa Ngải Ngải đến đó, ngày thường tôi đã bận rộn, còn phải chạy giảng, nhưng cũng không miễn cưỡng."
Đang nói chuyện, điện thoại di động của An Sênh lại vang lên.

Tần Thư Dư lúc này muốn cầm lấy hành lý của cô, nhưng con gái lại đang ôm chân nên có chút bất tiện.

An Sênh định tự mình cầm, nhưng vừa đưa tay ra, điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất, cúp nguồn.
An Sênh nhặt điện thoại lên, bấm hai lần, máy vẫn không mở.

Tần Thư Dư có chút lo lắng nhìn qua, cô cười cười, "Hàng rẻ thì không tốt", sau đó ấn nút mở nguồn, nhưng vẫn không thể khởi động máy.
Chiếc di động này không đắt bằng cái Phí Hiên mua, nhưng chất lượng cũng không tệ đến mức nào ...
"Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia," An Sênh không quá để ý, "Đưa hành lý cho tôi, anh ôm cô bé đi…"

Tần Thư Dư đem con gái giao cho An Sênh, "Em dắt con bé là được, hành lý khá nặng, tôi mang giúp em.

Bên kia có ghế ngồi."
An Sênh gật gật đầu, theo Tần Thư Dư đi qua.

Kỳ thật bên này cũng có chỗ ngồi.

Chẳng qua An Sênh ngồi lâu có chút mệt mỏi, vừa mới đứng dậy thì có người chiếm chỗ của cô.

Cô cũng không tìm lại nữa.
Gặp Tần Thư Dư, chuyến bay cũng chưa khởi hành, nên An Sênh liền đi theo lời anh nói qua bên kia.
Bên kia quả nhiên có chỗ ngồi, hơn nữa còn là một nơi rất thoải mái.

Đó là phòng chờ VIP, được ngăn cách bằng kính thuỷ tinh trong suốt.

Có hai gian, phòng ngoài có thể nhìn thấy đại sảnh sân bay, phòng trong có điều hòa và mạng, còn có thể đi tắm rửa.
Tần Thư Dư cười giải thích, "Tình cờ có một người bạn học của tôi làm việc ở đây, không tốn tiền."
An Sênh gật đầu đi vào phòng khách VIP, Tần Thư Dư lại trấn an An Sênh, "Tôi lái xe tới đây, chờ tuyết rơi nhỏ lại, chúng ta về trước đi.

Đoán chừng tuyết ngừng rơi, cũng phải mất một thời gian để giải phóng đường băng trước khi máy bay cất cánh.

"
Anh cũng không hỏi An Sênh đi đâu, điều này ngược lại làm cho cô thở dài nhẹ nhõm.

Tần Thư Dư chưa bao giờ như Phí Hiên, khí thế bức người.

Anh rất ít nói chuyện, ở chung một chỗ cảm giác rất thoải mái.
Cách lớp kính thuỷ tinh, ba người họ thoạt nhìn rất hòa hợp.

Họ thực sự giống như một gia đình nhỏ vậy.
Không biết rằng khung cảnh đẹp đẽ và ấm áp ấy đã khiến cho Phí Hiên vừa mạo hiểm gió tuyết đến, đau đớn như thế nào.

Cả người anh vẫn còn mang hơi tuyết và gió lạnh, đứng trong đại sảnh giữa đám người.

Sắc mặt có chút giống đêm hôm qua cắt cổ tay, nhưng lúc đó là anh đang giả vờ bị thương.
Một màn này, giống như một lưỡi dao sắc bén mang theo gió lạnh tuyết giá, đâm vào lồng ngực, khiến cho Phí Hiên lần đầu tiên trong đời cảm nhận được, cái gì gọi là đau đến tê tâm liệt phế.

Phí Sư cảm giác được áp suất xung quanh Phí Hiên đang giảm liên tục, kéo nhẹ cánh tay của Phí Hiên, muốn khuyên anh một chút.

Kết quả bị Phí Hiên dùng dùi cui gạt sang một bên.

Ngay cả người lái xe cao to lực lưỡng phía sau cũng bị bộ dạng này của anh làm cho hoảng sợ.

Ba người trong phòng đều hồn nhiên không hay biết gì, An Sênh thậm chí chậm rãi thả lỏng, cúi đầu khởi động máy, nhưng vô ích.
Loay hoay một hồi vẫn không thấy phản ứng gì, hình như điện thoải bị hỏng rồi.

Màn hình không bị vỡ gì cả, nhưng vẫn không thể bật lên được.
"Ba ba, con khát ..." Cô gái nhỏ lay lay chân Tần Thư Dư.

Vừa rồi cô bé muốn uống trà sữa bán ở quầy bên kia, nhưng Tần Thư Dư không có mua, nói cô bé đang thay răng, không thể ăn nhiều đồ ngọt.
Tần Thư Dư lại nhìn thoáng qua An Sênh, đứng lên cười có chút ngượng ngùng, "Tôi đi mua cho con bé vài thứ.

Em có thể giúp tôi trông con bé một chút được không?"
An Sênh gật đầu, "Đương nhiên có thể."
Tần Thư Dư đẩy kính mắt, cười đặc biệt ôn nhu, "Vậy em thích uống gì? Có đói không?"
An Sênh lắc đầu, nhưng sau khi nghĩ, lại gật đầu, "Tuỳ tiện mua gì đó là được rồi…”
Tần Thư Dư gật đầu, đi ra ngoài phòng nghỉ mua đồ.

An Sênh ôm cô gái nhỏ ngồi trên đùi.

Cô bé nhìn theo bóng dáng Tần Thư Dư qua lớp kính.

Cô tiếp tục mân mê di động, nghĩ một lúc, lấy cáp sạc từ trong túi ra, cắm vào điện thoại.
Điện thoại sáng lên một cách kỳ diệu, hiển thị giao diện khởi động.
Cô gái nhỏ đột nhiên cử động, có chút sốt ruột kêu một tiếng: "Ba ba ..."
An Sênh quay đầu lại nhìn thoáng qua, hình như có một đám người vây quanh.

Cô nhíu mày, lúc này điện thoại đã khởi động lại thành công.

Một loạt tin nhắn bắn ra tới tấp, từ Nguyên Khúc.
Nguyên Khúc: Phí Hiên đã đến sân bay!
Nguyên Khúc: Phí Hiên đã đến sân bay! !
Nguyên Khúc: Phí Hiên đã đến sân bay, tránh xa Tần Thư Dư một chút! ! !
Nguyên Khúc: Phí Hiên đã thấy bọn cô ...
An Sênh đột ngột đứng dậy, nhìn về phía tiếng ồn ào bên ngoài.

Trong sảnh đang có rất nhiều người, ba vòng ngoài ba vòng trong chen chúc ồn ào vây đến.
Tóc gáy An Sênh đều dựng đứng.

Cô bé không tìm thấy bóng dáng của Tần Thư Dư, liền bắt đầu liên tiếp gọi ba ba.
An Sênh dắt cô bé ra khỏi phòng chờ VIP, bước nhanh về phía đám đông, còn chưa đi đến nơi, đám đông xung quanh đột nhiên tản ra.
"Cút ngay!" một tiếng gầm giận dữ của một người đàn ông.
An Sênh ngay lập tức bị đóng băng.
Vòng vây xung quanh bị nới rộng rất nhiều, nhân viên bảo vệ đang cầm bộ đàm vừa gọi người, vừa mạnh miệng hét lên: "Bỏ vũ khí xuống ngay, chúng tôi đã gọi cảnh sát!"
Có quá nhiều người la hét, nhưng không một ai dám bước tới.

Không cần An Sênh chen lên đám đông, liếc mắt một cái đã thấy được Phí Sư.

Phí Sư không thể tiến lên, anh muốn kéo Phí Hiên lại, nhưng bị đánh vài cước, không dám cử động.

Đang hoảng sợ, vừa nhìn thấy An Sênh, anh ngay lập tức chào đón.
"Chị dâu! Mau mau khuyên anh ấy!"
An Sênh bước từng bước cứng ngắc, xuyên qua đám đông, thấy Phí Hiên cầm gậy đánh vào người đang co rúm trên mặt đất như phát điên.
Vừa đánh, miệng anh vừa nói "Mẹ nó, dám đụng vào người phụ nữ của tao! Tao con mẹ nó sẽ khiến mày từ nay về sau ngay cả một ngón tay cũng không thể động!"
An Sênh hét lên một tiếng ngắn ngủi, Phí Hiên ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Ánh mắt anh không giống như thường ngày, mà chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, xuống tay càng thêm tàn nhẫn.
Tần Thư Dư đang nằm dưới đất bảo vệ đầu, nhân cơ hội này đá vào mắt cá chân của Phí Hiên, đem anh đá quỳ trên mặt đất.

Anh nhanh chóng cố gắng đứng dậy, nhưng vừa mới chống người đứng dậy đã bị Phí Hiên đánh một gậy mạnh vào lưng, ngã xuống đất.

An Sênh che mắt cô gái nhỏ.

Cô bé đã khóc nấc lên, miệng liên tục gọi ba ba.

Cách đó không xa, một nhóm lớn nhân viên an ninh sân bay và cảnh sát đang tiến lại gần.
Phí Hiên bật dòng điện của dùi cui, tiếng xèo xèo vang lên khiến ai nấy cũng phải rùng mình.

An Sênh đẩy đứa bé vào lòng Phí Sư, chạy về phía Phí Hiên.
5 giây có thể giật chết một con trâu, còn một người thì sao?
Tiếng ồn ào và quát tháo hỗn loạn, cách đó không xa, họng súng đã nhắm ngay đầu Phí Hiên, nhưng Phí Hiên tựa như điên rồi, cầm dùi cui điện hướng vào người Tần Thư Dư.

Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, An Sênh bổ nhào vào người anh, làm dùi cui điện rơi xuống đất.

Anh giãy dụa đứng dậy, đẩy An Sênh ra khỏi lưng, phải gϊếŧ chết Tần Thư Dư----
"Phí Hiên! Anh đừng phát điên nữa!" An Sênh nắm lấy cánh tay của Phí Hiên, vội vàng hét lên, "Anh mẹ nó hiểu lầm rồi---"
Vài giây sau, một nhóm người lao đến, kéo An Sênh đang ôm Phí Hiên ra, còng tay anh.

An Sênh run run hai chân, vội vàng đi tới muốn đỡ Tần Thư Dư.

Nhưng Phí Hiên lại rống lên, "Em dám chạm vào hắn thử xem!"
Cô bị anh quát nhất thời run run, tay đang vươn ra cứng đờ, quay đầu nhìn thoáng qua Phí Hiên.

Đôi mắt anh trừng trừng, cơ hồ muốn văng ra ngoài, cuối cùng không nhúc nhích.
Đám người đang vây xem thấy Phí Hiên đã bị áp chế, lúc này mới vội vàng tiến lên để đỡ người bị thương.
Vừa rồi Phí Hiên ra tay như muốn gϊếŧ người, Tần Thư Dư hoàn toàn không thể tự gượng dậy nổi.
Lúc này, Phí Sư mới buông cô gái nhỏ ra.

Cô bé chạy tới, khóc lóc ôm lấy đầu Tần Thư Dư, đáng thương gọi ba ba.

Tiếng khóc như mũi dao cứa vào tim An Sênh.
An Sênh nhìn thấy Tần Thư Dư được đỡ dậy, vẫn còn tỉnh táo, nhìn qua vẫn ổn.

Chỉ có cánh tay bị trẹo, vừa nhìn liền thấy được.

Chân cũng vậy, nếu không có người đỡ, e rằng không đứng dậy nổi.
An Sênh tức giận trừng mắt nhìn Phí Hiên, lại phát hiện anh cũng đang khóc.

Không phải là kiểu khóc đáng thương, mà chỉ im lặng rơi nước mắt.

Khóe mắt đuôi mày vẫn còn mang theo nét tàn nhẫn, hai mắt đỏ bừng.

Cũng không có hướng về phía cô khóc đáng thương, cũng không có biểu cảm uỷ khuất, bị người khác giữ chặt nhưng vẫn cố gắng hướng người về phía bên này với vẻ mặt hung dữ.
Lần này không giống như những lần khác, không phải là kế hoạch anh dày công sắp đặt để trình diễn cho An Sênh xem.

Anh thực sự là điên rồi, cho rằng An Sênh muốn đi cùng Tần Thư Dư, cho nên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến phát điên.
Hai tay anh bị còng, nhưng cổ tay, cả quần áo đều đầy máu.

Miệng vết thương tét ra, bởi vì anh liên tục dùng sức, máu rỉ ra không ngừng, chảy dọc theo cổ tay, nhìn qua còn thảm hơn cả Tần Thư Dư.
Cảnh sát áp chế anh lại, nhưng anh vẫn giãy dụa, quay đầu nhìn An Sênh, "Em không được phép động vào hắn ta! Em dám động vào hắn ta! Em chạm vào nơi nào, tôi sẽ băm chỗ đó đem cho chó ăn!".