Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 75: 75: Chương 57





Phí Hiên nhéo mặt An Sênh, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, "Đừng náo loạn nữa, mau đưa di động cho anh.

Buổi chiều anh còn có việc, phải nói chuyện với Phí Sư.”
Vẻ ửng hồng trên mặt An Sênh nhạt dần sau tiếng cười của anh.

Trên mặt cô không có bất cứ biểu cảm đùa giỡn nào.

Cô lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu, "Em không phải nói đùa.

Anh không phát hiện di động của em cũng không có sao?"
Phí Hiên nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt An Sênh, ý cười trên mặt rốt cục từng chút một biến mất.

An Sênh khẩn trương, đặt hai bàn tay ở sau lưng, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phí Hiên, ngón tay nắm chặt lại có chút phát đau.

Anh nhìn An Sênh, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt thất thần.

Hai người ai cũng không nói chuyện.

Một lúc sau, thần sắc Phí Hiên mới chậm rãi khôi phục lại, đưa tay sờ sờ đầu cô, cười đặc biệt ôn nhu, gần như sủng nịch nói.

"Em muốn đùa giỡn thế nào, anh cũng sẽ đều chơi với em.” Phí Hiên nói, "Nhưng em đem điện thoại đưa cho anh, ngày mai có hai cuộc họp quan trọng, anh phải trao đổi với Phí Sư một chút.

Còn có một hợp đồng anh phải trực tiếp ký tên.

Anh phải nhờ cậu ấy mang theo tới."
An Sênh liếm liếm môi, lui về phía sau một bước, lắc đầu nói, "Điện thoại đã ném đi rồi, em...!sẽ không đưa cho anh."
An Sênh vốn chuẩn bị dùng giọng điệu lạnh lùng, bởi vì cuộc sống như thế này chính là điều mà Phí Hiên đã từng muốn áp đặt cho cô.

An Sênh không phủ nhận, cô muốn trả thù anh.

Nhưng lúc đối mặt với ánh mắt đầy sủng nịnh của Phí Hiên, lời nói lãnh khốc mà cô chuẩn bị trước đó đều nghẹn lại.

Nếu cô đồng ý cho anh gọi điện thoại, để anh đi ra ngoài ký hợp đồng, cô khẳng định Phí Hiên có thể chơi như vậy với cô cả đời.

Anh vốn dĩ muốn sống như vậy với cô cả đời này.

Nhưng An Sênh lại không muốn cùng anh trải qua cuộc sống như vậy nên mới nhốt anh lại.

Cô muốn anh nếm trải tư vị phụ thuộc vào người khác, cuộc sống bị kiểm soát hoàn toàn, chỉ có thể mặc người khác bố trí.

Sau đó để anh hiểu rằng, hai người là hai cá thể hoàn chỉnh, họ không nhất định phải hoàn toàn thuộc về đối phương mới có thể ở cùng nhau.

Cho nên, Phí Hiên phải hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
Phí Hiên vuốt tay An Sênh trong chốc lát, tựa hồ không ngờ An Sênh sẽ cự tuyệt.

Cô chờ anh tức giận, chờ anh phát điên, nhưng Phí Hiên chỉ buông tay, có chút bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi, em muốn làm cái gì thì làm thế ấy..."
Nói xong, anh ôm cô đang phát ngốc vào lòng, hung hăng hôn lên má cô, "Vậy em định nhốt anh bao lâu?"
Phí Hiên nói, "Anh biết, em đang giận anh, thời gian qua em đã rất tức giận đúng không?"
"Em giận anh dùng những thủ đoạn đó đúng không?" Anh ôm chặt cô, "Anh biết rồi...!lần này anh sẽ để em tuỳ ý ép buộc, ép buộc đến khi em hết giận mới thôi, được không?"
An Sênh sững sờ.

Phí Hiên ôm cô đi đến bên giường, cả người ép xuống, đôi môi lưu luyến đặt trên cổ cô.

"Vậy thì anh sẽ để em tuỳ ý đùa giỡn..." Phí Hiên cắn tai An Sênh, đầy ái muội nói, "Chủ nhân muốn tôi làm gì để người vui vẻ đây?”
An Sênh nhìn chằm chằm trần nhà, đối với sự tình phát triển như thế này, hiển nhiên có chút trở tay không kịp.

Cô và Nguyên Khúc đều đoán trước, nếu Phí Hiên biết anh bị nhốt khẳng định sẽ phát điên.

Anh là thiên chi kiêu tử*.

Từ nhỏ đến lớn, anh là người nắm trong tay quyền kiểm soát.

Nếu sinh ra ở thời cổ đại, anh chính là một vị hoàng đế, trời sinh anh đã là một người đàn ông mạnh mẽ và tài giỏi.

*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời, được ưu ái, có tài năng.
Nếu một người mạnh mẽ gặp khó khăn, họ sẽ có hai loại phản ứng, hoặc là nằm gai nếm mật*, hoặc là nổi giận quật khởi.

Ngay cả những loài động vật nhỏ bị nhốt lại cũng biết vùng vẫy.

Phản ứng này của Phí Hiên, phấn khích như vậy, cũng không giống kiểu nằm gai nếm mật...!
*Nằm gai nếm mật: nằm trên gai nhọn, nếm mật đắng để tự đầy ải thân mình nhằm nuôi chí phục thù.
An Sênh đã chuẩn bị tốt để đáp trả nếu anh nổi giận, nhưng bây giờ cả người cô đều nép vào lòng anh, không nói nên lời.

Động tác thân mật của Phí Hiên càng ngày càng táo bạo, cô có chút chịu không nổi hừ một tiếng.

Anh dừng lại, mơn trớn môi cô hỏi, "Chủ nhân, cần nô tài hầu hạ người không?"
Thanh âm theo tai An Sênh, một đường tiến vào đại não, làm toàn thân cô ngứa ngáy.

Trạng thái của Phí Hiên, cô cảm nhận rất rõ ràng.

Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, Phí Hiên nhất định sẽ nổi giận, nhất định không thể chấp nhận chuyện này, nhưng vô luận anh nháo như thế nào cũng đều vô dụng.

Sau đó, anh sẽ rơi vào giai đoạn trấn tĩnh.


An Sênh đã xem phim, thậm chí còn nghiên cứu sách và thảo luận với Nguyên Khúc.

Trong giai đoạn này, thỏa hiệp là điều tất yếu.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng, đến lúc đó, cô có thể dùng cách này để an ủi, trải lòng với anh, đánh một gậy, lại cho một viên kẹo.

Ý định của cô là sẽ dạy Phí Hiên cách ở bên cô, chứ không phải dùng cây gậy mà gϊếŧ chết anh.

(Ý của đoạn này là An Sênh dùng phương pháp vừa đấm vừa xoa với Phí Hiên, để dạy anh cách yêu.

Chứ không phải An Sênh thật sự muốn ép buộc Phí Hiên đến chết)
Nhưng phản ứng của Phí Hiên, sự "hầu hạ" của anh, hai người dính sát vào nhau, trong lòng cả hai đều biết rõ điều này có ý tứ gì...!
An Sênh mạnh mẽ đẩy anh ra rồi ngồi dậy.

Chuyện này là không thể nào...!Chỉ là…
Như người ta vẫn thường nói, tiền tiêu trên lưỡi dao, muốn ngủ phải...!Phi!
An Sênh nhanh chóng lắc lắc đầu, đem mớ suy nghĩ lộn xộn quăng ra sau đầu, chậm rãi lui về phía cửa.

Phí Hiên bị An Sênh đẩy ra, ung dung chống một cánh tay nằm nhìn cô.

Tựa hồ đối với phản ứng này của An Sênh cũng không ngoài dự đoán của anh, thậm chí trong mắt còn mang theo ý cười.

An Sênh theo mép giường chậm rãi lui tới cửa, nhìn vẻ mặt đặc biệt phức tạp của Phí Hiên.

Khi anh bước xuống giường, định trấn an cô, An Sênh đã nắm lấy chìa khóa nhỏ trước ngực, nhanh chóng mở cửa phòng...!chạy.

Phí Hiên đuổi theo, nhưng rõ ràng An Sênh mở cửa rất dễ dàng, đến lượt anh có kéo thế nào cũng không ra.

Dùng chân đá cũng vô dụng...!Cánh cửa này đặc biệt chắc chắn, dù anh có dùng sức lực như thế nào cũng không hề động đậy.
"Sênh Sênh!" Phí Hiên gõ cửa, "Anh không khi dễ em, em trở lại đi.

Anh chỉ trêu em thôi…”
"Sênh Sênh?"
Phí Hiên kêu một hồi lâu, An Sênh cũng không có mở cửa đi vào.

Anh không mở cửa được nên đành thôi, nghĩ dù sao cô cũng sẽ trở lại.

Anh lẩm bẩm trong miệng, "Mọi thứ còn chuẩn bị rất chu toàn." Phí Hiên đi một vòng quanh căn phòng, vẻ mặt đầy hứng thú.

An Sênh quả làm anh rất bất ngờ.

Nếu là người bình thường sau khi tỉnh lại, đột nhiên phát hiện bản thân bị nhốt lại, khẳng định sẽ nổi điên.

Phí Hiên lúc trước bị Đồng Tứ bắt giam, phản ứng của anh cũng giống như bao người bình thường khác.

Đồ vật trong phòng đều bị đập loạn thất bát tao, không thiếu những tiếng rống la giận dữ.

Nhưng tính cách bình thường đó của Phí Hiên không áp dụng với An Sênh.

Mở mắt ra liền nhìn thấy cô, đừng nói là phát hiện bản thân bị nhốt, dù anh phát hiện mình bị đâm một dao sắp chết cũng sẽ không tức giận với cô.

Lần duy nhất anh nổi giận với cô chính là lúc ở sân bay, anh không cho An Sênh chạm vào Tần Thư Dư.

Sự việc lần đó, Phí Hiên hối hận đến xanh cả ruột, nghĩ đến ánh mắt kinh hãi của cô lúc đó, anh thề, đời này anh sẽ không bao giờ nổi giận với cô lần nào nữa.

Mà việc An Sênh nhốt anh lại, Phí Hiên chấp nhận rất nhanh.

Bởi vì đây cũng chính là tâm ý của anh, là cuộc sống mà anh mong muốn nhất.

Anh thậm chí còn nghĩ, An Sênh làm như vậy, có phải hay không sẽ có một ngày hai người đổi vị trí cho nhau, An Sênh cũng có thể chấp nhận cuộc sống như thế này?
Như vậy thì thật sự quá tốt.

Về phần An Sênh có để anh đi ra ngoài hay không, Phí Hiên căn bản không có lo lắng.

Anh chỉ muốn bồi An Sênh chơi thật vui.

Hai ngày nữa, nếu Phí Sư không tìm không thấy anh, sẽ tự động lật tung Thân Thị lên để tìm người.

Biết anh đến tìm An Sênh, tìm hiểu nguồn gốc sự việc, chẳng mấy chốc sẽ tìm được anh.

Anh thậm chí còn nghĩ, Phí Sư tốt nhất nên tìm thấy anh muộn vài ngày nữa, anh còn muốn bồi An Sênh chơi thật vui.

Giờ phút này, Phí Hiên không biết rằng sự biến mất của anh là một chùm nho người khác không thể với tới.

Sau khi An Sênh về tới nhà, bật tất cả các bóng đèn trong phòng khách, đi quanh phòng hai vòng, cầm lấy di động gọi cho Nguyên Khúc.

Nhưng đột nhiên nhớ tới, Nguyên Khúc đã trở về không gian hệ thống chính.

Nói cách khác, hiện tại cô ngay cả một người để bàn bạc cũng không có.

An Sênh có chút nôn nóng, gọi điện thoại cho ba mẹ, dành chút thời gian giải thích với hai người, cũng không cần phải dấu diếm, sự việc đã giải quyết xong.

Cúp điện thoại, lúc này cô mới bình tĩnh hơn, nằm trên sofa, cẩn thận phân tích vì sao Phí Hiên lại có phản ứng như vậy.


"Liệu anh ấy có thực sự chấp nhận bản thân sẽ bị nhốt trong suốt quãng đời còn lại không nhỉ?"
An Sênh lầm bầm tự nói, một lát sau lại lắc lắc đầu, không có khả năng.

Mặc dù tâm lý Phí Hiên không được bình thường, nhưng từ đầu tới cuối, anh chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để bẻ gãy đôi cánh tự do của cô, để cô phải dựa vào anh.

Nếu đổi lại anh là người bị bẻ gãy đôi cánh, anh làm sao có thể bình tĩnh như thế, trừ phi...!
Trừ phi anh vẫn chưa ý thức được An Sênh không phải nhất thời hồ nháo, đương nhiên cũng không có cùng anh chơi trò chủ nhân nô tài ở đây.

An Sênh vừa nghĩ như vậy liền thông suốt.

Phí Hiên vẫn xem đây là một trò đùa, nói không chừng còn chờ Phí Sư tới cứu anh.

Như vậy cũng dễ giải quyết.

Nghĩ đến đây, An Sênh thả lỏng thân thể, ngáp một cái đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Chỉ cần làm cho Phí Hiên nhận ra anh đang bị giam, chắc chắn anh sẽ có phản ứng chân thật.

Đêm đó An Sênh không có quay lại tầng hầm.

Vốn dĩ cô định cùng Phí Hiên ở trong căn phòng nhỏ đó.

Nhưng cô muốn Phí Hiên nhận ra cô không đùa với anh, ý thức được bản thân đi hoặc không đi ra ngoài, không phải là việc anh có thể khống chế được.

An Sênh ngủ một giấc rất ngon.

Ngược lại, Phí Hiên chờ An Sênh một đêm không ngủ.
Anh cho rằng cô đang thẹn thùng, chạy một lúc sẽ lập tức trở lại.

Nhưng đợi một hồi, kim đồng hồ liên tục quay, chỉ đến bảy giờ sáng, An Sênh cũng không có trở lại.

Phí Hiên tìm ở trong phòng, phát hiện nơi này vậy mà không có cửa sổ.

Tuy rằng anh biết hiện tại là buổi sáng, nhưng mà ngay cả một tia sáng mặt trời đều không thấy.

Vài lần thử đi mở cửa, thậm chí dùng ghế đập, dán tai lên khung cửa nghe động tĩnh ở ngoài, nhưng cái gì cũng không có.

Ngoài cửa là một mảng tĩnh mịch, thật giống như...!không có người.
Sáng hôm sau, An Sênh bắt xe buýt đến cửa hàng.

Cô không có vội vã đi tìm Phí Hiên, mà trước hết vùi mình vào bếp làm bánh ngọt.

Những chiếc bánh điểm tâm thơm ngọt ra lò, An Sênh đặt những món đặc biệt cho Phí Hiên vào một cái khay nhỏ.

Sau đó, cô mở ra một cái khe hở, lộ ra một con đường dốc.
Nghe thấy âm thanh, Phí Hiên lập tức đứng lên, nhìn thấy tay An Sênh, anh chạy lên hai bước, còn chưa kịp chạm vào thì tấm sắt đã đóng lại.

Phí Hiên chỉ cho rằng đây là một gác xép.

Tối qua anh đã thử kéo tấm sắt, nhưng nó vẫn không xê dịch chút nào.

Hiện tại, anh nằm trên con dốc, dùng sức kéo như thế nào, nó cũng bất động như đêm qua.

"An Sênh! Em đang ở đâu? ! Làm cái gì? !" Phí Hiên hét lên vài tiếng, bên ngoài như cũ không có tiếng đáp lại.

Anh không mở được tấm sắt, chỉ có thể theo sườn dốc đi xuống dưới, nhìn những chiếc bánh mới được nướng, nhíu mày.

Muốn chơi với anh, nhưng lại không gặp anh, đây là cái đạo lý gì?
Hơn nữa, anh mới phát hiện ra, sau tấm sắt không phải là gác xếp...!Anh đang ở dưới tầng hầm?
An Sênh chạy nhanh tới màn hình theo dõi, nhân lúc trong cửa hàng không có ai, cô kéo màn hình ra.

Nhìn thấy Phí Hiên đang đứng bên cạnh đường dốc, nhìn chằm chằm khay bánh cô vừa đẩy xuống, một lát sau mới cầm lấy một cái nhét vào miệng.

An Sênh chạy nhanh tới chỗ màn hình theo dõi, nhân lúc trong cửa hàng không có ai, cô kéo màn hình ra.

Nhìn thấy Phí Hiên đang đứng bên cạnh đường dốc, nhìn chằm chằm khay bánh cô vừa đẩy xuống, một lát sau mới cầm lấy một cái bánh nhét vào miệng.

Cô nở nụ cười, nhìn anh ăn hết điểm tâm, lại nhìn vẻ mặt thối hoắc của anh đang nhìn quanh phòng, không biết đang lảm nhảm cái gì.

Lúc này trong tiệm đã bắt đầu có khách đến, An Sênh vội vàng tiếp đón, cất màn hình theo dõi đi.

Cả buổi sáng đều rất bận rộn, bận đến mức cô không có thời gian để liếc mắt nhìn Phí Hiên một cái.

Vì Phí Hiên đang ở dưới tầng hầm của cửa hàng, nên An Sênh không thể thuê nhân viên phụ giúp, để tránh bị người khác phát hiện ra manh mối.

Lại không có sự hỗ trợ của Nguyên Khúc, một mình cô có chút chật vật.

Bận rộn đến tận tối, An Sênh không rảnh được chút nào, giữa trưa Phí Hiên ngay cả cơm cũng chưa ăn, cô có chút sốt ruột.


Nhìn khách trong cửa hàng cuối cùng cũng đi hết, cô vội vàng đóng cửa, lo lắng chạy về nhà, làm một ít đồ ăn, hít một hơi thật sâu, một tay bưng khay đồ ăn, dùng chìa khóa nhỏ vặn mở cánh cửa hư không.

Cánh cửa bất xê bất dịch dù Phí Hiên có dùng sức thế nào, vang lên tiếng “cạch”.

Anh từ trên giường bật dậy, An Sênh mới tiến vào một nửa đã bị Phí Hiên lôi kéo túm vào, thiếu chút nữa làm đổ đồ ăn.

"Chậm một chút… chậm một chút..." An Sênh vội vàng đè lại cái khay, may mắn là cái khay vẫn còn trên tay cô.

Phí Hiên níu chặt tay cô, sắc mặt đặc biệt không tốt, "Em đã đi đâu ? !"
Cô không đáp lời, bưng khay đồ ăn đến bên cạnh bàn.

Anh chỉ chú ý hầm hừ chất vấn cô, không thèm liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.

Sau khi An Sênh dọn đồ ăn lên bàn, Phí Hiên kéo theo xiềng xích đi tới, cầm lấy tay cô, quay mặt cô lại hỏi, "Hỏi em đó, em đã chạy đi đâu?"
"Về nhà." An Sênh nói, "Ăn cơm đi..."
Phí Hiên nhíu mày, "Về nhà ? Em đem anh ném ở trong này, sau đó tự về nhà?"
An Sênh có chút chột dạ níu chặt tay áo, nhưng nghĩ đến Phí Hiên cho rằng đây chỉ là một trò đùa, cô nhanh chóng ổn định bản thân, có chút lạnh lùng gật gật đầu, "Không phải bây giờ em đã đến đây sao?"
Phí Hiên há miệng thở dốc, biểu cảm đặc biệt ủy khuất, lắc lắc xiềng xích nhỏ trên cổ, "Em đem anh trói lại ở đây, sau đó liền bỏ về nhà.

Chơi như vậy thật không vui!"
"Như thế nào không vui?" An Sênh đẩy Phí Hiên một cái, "Anh nhanh đi rửa tay, giữa trưa còn chưa ăn cơm, bây giờ đói bụng không?"
Phí Hiên quả thật rất đói bụng, nhưng trong lòng anh lại nghẹn khuất.

Anh bỏ mặc một đống việc ở công ty, đến đây bồi An Sênh chơi.

Kết quả cô lại bỏ mặc anh một ngày một đêm! Anh đương nhiên trước tiên cần phải đưa ra phàn nàn.

An Sênh chịu không nổi sự tra hỏi của anh, đành phải nói, "Anh trước rửa tay ăn cơm, ăn xong chúng ta thảo luận cách chơi..."
Phí Hiên ậm ừ, nhìn chằm chằm An Sênh, "Nếu em còn dám bỏ chạy, anh sẽ..."
Cô nhìn về phía anh, chờ anh nói tiếp.

Cô đặc biệt tò mò không biết Phí Hiên còn có thể dùng cách gì để uy hiếp cô?
Anh nhéo nhéo mặt An Sênh, cố ý hạ giọng nói, "Làm em không thể đứng dậy nổi."
Cô không nghĩ tới Phí Hiên sẽ nói ra lời như vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Lúc này anh mới hài lòng đi rửa tay, rồi ngồi vào bàn ăn cơm.

Hai người yên tĩnh ăn cơm.

Qua bữa cơm, nhiệt độ trên mặt An Sênh vẫn chưa giảm, ánh mắt của Phí Hiên thật sự làm cho người khác run da đầu.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

.

.

Đương nhiên cô không kháng cự cùng Phí Hiên phát sinh quan hệ, nhưng hiện tại tình hình thật nửa vời, Phí Hiên căn bản chỉ xem đây là trò đùa trẻ con.

Sau bữa tối, An Sênh không có dấu hiệu rời đi.

Cảm giác khó chịu của Phí Hiên bị nhốt quá lâu cuối cùng cũng tiêu tán.

Hai người không nói gì, ngồi ở trên giường ôm ấp xem tivi.

An Sênh cầm điều khiển từ xa, Phí Hiên ôm cô từ phía sau vào trong ngực, đem xiềng xích để sau gáy, vuốt tóc cô, có chút tò mò hỏi, "Phí Sư hôm nay không có đến tìm em sao?"
An Sênh dừng một chút, lắc lắc đầu, "Không có..."
"Ngu ngốc." Phí Hiên mắng nhỏ một câu, ôm An Sênh, nghiêng đầu hôn lên mặt cô, "Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào? Em đem anh giấu ở đâu vậy hả?"
Cô ngồi dậy, quay đầu nhìn anh, thập phần nghiêm túc nói, "Phí Sư không có khả năng tìm được anh.

Anh đừng trông chờ nữa.”
Nghĩ nghĩ cô còn nói thêm, "Dù anh ta có đem toàn bộ Thân Thị này lật lên cũng tìm không thấy."
Phí Hiên có chút kinh ngạc, nhéo mũi cô, "Làm tỉ mỉ như vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta hiện tại ở tỉnh khác?"
Phí Hiên quên một chút, anh đến tìm An Sênh, ăn một cái bánh ngọt liền bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, khoảng thời gian đó đủ để An Sênh quăng anh đến thành phố khác.

Nhưng mặc dù là như vậy, nhưng trên thế giới này chỉ cần chuyện đã xảy ra, nhất định sẽ để lại dấu vết, huống chi trong thời đại này khắp nơi đều bị giám sát.

Với lại Phí Sư biết anh đi tìm An Sênh, đã qua một ngày mà không có tìm đến cô, điều này làm cho anh hoài nghi năng lực làm việc của cậu ta.

"Tỉnh ngoài?" An Sênh nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Xem như vậy đi..." Trong không gian này cũng xem như là một thế giới nhỏ khác.

Phí Hiên xuỳ cười, "Em rất có năng lực, nhưng chúng ta đánh cuộc một chút, ngày mai Phí Sư nhất định sẽ tìm tới nơi này, em có tin không?"
Làm việc dưới quyền của Phí Hiên đã lâu, Phí Sư tốt xấu gì cũng xem như tâm phúc của anh.

Nếu một chút năng lực ấy đều không có, sau khi ra ngoài chuyện thứ nhất anh làm chính là cách chức cậu ta.

An Sênh vẫn lắc đầu sửa lại, "Anh ta sẽ tìm được em, nhưng không tìm được anh."
"Bởi vì em giấu anh ở dưới tầng hầm sao?" Phí Hiên cười rộ lên, "Vậy em cần phải trốn cho tốt, nếu bị tìm thấy..."
Ánh mắt anh híp lại, "Đến lượt anh giấu em đi được không?"
"Nếu anh đem em giấu đi, anh dám cam đoan trên đời này không ai có thể tìm được." Phí Hiên ôn nhu hôn An Sênh nói.

Cô trầm mặc một lát rồi tò mò hỏi anh, "Anh muốn đem em giấu ở đâu?"
"Anh sẽ giấu em ở..." Phí Hiên kéo An Sênh lại, đem cô đặt trên đùi, môi dán lên môi cô, mới nhẹ giọng nói, "Giấu ở trong lòng anh."
Nghe xong những lời này, trong lòng An Sênh có chút run lên.

Cô đáp trả nụ hôn của anh, hơi thở hai người triền miên quấn lấy nhau.

Cô khẽ thì thầm hỏi, "Nếu Phí Sư không tìm thấy anh thì sao?"
Phí Hiên hừ cười, "Vậy anh tuỳ em xử lý, em muốn thế nào đều được..."
"Em muốn thế nào đều được?" An Sênh hỏi.

"Em muốn làm gì đều được.

.


." Phí Hiên nói xong, nụ hôn lại một lần nữa áp xuống, anh ôm chặt eo cô.

"Em cứ đối xử với anh như bây giờ, nhốt anh lại.” Phí Hiên nói, "Nhưng em không được phép gặp lại tên chim trĩ đó… Nếu không khi anh ra ngoài, nhất định sẽ tự tay bóp chết anh ta."
An Sênh gật đầu, "Sẽ không gặp lại." Anh ta đã rời đi, huống chi Phí Hiên cũng không ra ngoài được.

"Về sau..." hô hấp Phí Hiên có chút tán loạn, nhẹ nhàng phun bên tai cô, "Khi nào chủ nhân muốn, tôi sễ đến hầu hạ người."
Phí Hiên ôm An Sênh càng chặt hơn, để cô cảm nhận rõ hơn sự biến hóa của anh, "Tôi cam đoan sẽ khiến chủ nhân hài lòng, từ nay về sau chỉ nghĩ đến tôi."
Hô hấp An Sênh cũng dồn dập, đỏ mặt gật gật đầu, lắp bắp nói, "Đợi…đợi một thời gian nữa đi..."
Cô vòng tay ôm cổ Phí Hiên, nhắm chặt mắt, "Qua một thời gian nữa, nếu anh còn muốn, em sẽ...!ưʍ.

.

."
Phí Hiên hôn cô, hung hăng càn quét khoang miệng cô, sau đó mới cười nói, "Em nói cái gì vậy? Anh đương nhiên muốn, luôn luôn muốn, cả đời này đều muốn em."
Điều này không chắc chắn.

An Sênh liếm liếm môi, thầm nói trong lòng.

Phí Hiên có một điều làm An Sênh cảm thấy đặc biệt cảm động, đó chính là lúc hai người ở cùng nhau, chỉ cần cô không đồng ý, anh cho tới bây giờ đều không có ép buộc cô.

Kỳ thực An Sênh không phải là kiểu người có ý chí kiên định, chỉ cần Phí Hiên cố chấp một chút, cường ngạnh một chút, thậm chí khốn nạn một chút, trước lúc muốn giam lỏng cô, anh nên “gạo nấu thành cơm”.

Như vậy, có khi hiện tại hai người đã có con.

Nhưng Phí Hiên chưa bao giờ làm như vậy.

Anh dùng mọi thủ đoạn để đem An Sênh buộc bên người.

Nhưng về chuyện này, lại ngoài ý muốn, Phí Hiên rất quân tử.

Nếu An Sênh không gật đầu, anh tuyệt đối sẽ không vượt qua ranh giới.

Bất quá, nếu hai người yêu nhau lại hôn môi triền miên, khó tránh khỏi sẽ xảy ra phản ứng.

Phí Hiên chịu đựng khó chịu, nhíu mày cũng không chịu buông An Sênh, nhưng không có động tĩnh nào thêm, chỉ chịu đựng.

Trên thực tế, nếu hai người không chia tay, tự nhiên cũng đã phát triển đến một bước kia.

Chỉ là trong khoảng thời gian chia tay này, Phí Hiên sợ An Sênh sẽ phản cảm chuyện hai người bên nhau.

An Sênh có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, hơn nữa tay anh còn đặc biệt quy củ.

Tối nay An Sênh không định trở về nhà ngủ, chủ yếu vì Phí Hiên không chịu buông cô ra, ôm cô rất chặt.

Cả buổi anh còn không đi vệ sinh...!Thấy anh khó khăn chịu đựng, cô thò tay vào trong chăn định giúp anh, Phí Hiên đột nhiên mở to hai mắt khi tay cô chạm đến.

"Đây là em đốt lửa." Anh ôm chầm lấy cô, mơ hồ nghiến răng nghiến lợi, "Em chính là muốn luộc chết anh..."
An Sênh đối với chuyện này không có kinh nghiệm, từ trước đến nay cô chỉ ở bên Phí Hiên.

Nên đối với chuyện này, cô vẫn còn ngượng ngùng, ngay cả đầu cũng không dám ló ra ngoài.

Âm thanh ám muội vang lên trong chăn, cô cảm giác sắp ngạt thở tới nơi.
Khi gần tới thời điểm bùng nổ, Phí Hiên kéo đầu An Sênh từ trong chăn ra, nắm lấy cằm của cô, thanh âm khàn khàn bá đạo nói, "Nhìn anh!"
Cô rũ mi, mở to mắt, chống lại vẻ mặt thâm trầm như muốn ăn thịt người của anh.

Theo bản năng cô muốn co rúm lại, nhưng bị Phí Hiên ôm lấy gáy, hôn sâu.
Sau khi xong việc, anh ôm cô, tỳ lên trán cô, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Thật lâu sau, anh mới khẽ cười một tiếng, không chút do dự khen ngợi, "So với tự anh làm tốt hơn nhiều."
Mặt An Sênh đỏ bừng.

Kỳ thực, cái gì cô cũng không có làm, đều là Phí Hiên dẫn dắt cô.

"Đôi tay nhỏ của em có phải so với trước kia mềm hơn không ít?" Phí Hiên hôn lên môi An Sênh, "Có mỏi không...!Ca ca giúp em xoa bóp được không?"
Ca ca cái đầu anh.

An Sênh định cuộn người vào trong chăn, anh đã nắm lấy vai cô, cười nói, "Em xấu hổ cái gì? Không phải nói sinh cho anh hai đứa bé hay sao..."
"Đến lúc đó…" Phí Hiên tạm dừng một chút, cười xấu xa nói, "Anh nhất định sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái hơn so với anh bây giờ.

.

."
An Sênh xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Phí Hiên lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt vặn vẹo một hồi.

An Sênh cúi đầu nên không nhìn thấy được.

Nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại vẻ bình thường.

Nhưng một khi ý nghĩ này xuất hiện rồi lan rộng, nó giống như một cái cây cắm rễ, làm thế nào cũng không gạt đi được.

Cuối cùng nhịn không được, anh mới mở miệng hỏi An Sênh.

"Em cùng tên chim trĩ kia..." Phí Hiên hỏi có chút gian nan, tận lực khống chế ngữ điệu, nhưng vẫn có điểm sắc bén, "Bao nhiêu lần rồi?"
An Sênh: ...!
An Sênh không hé răng, hô hấp Phí Hiên có chút dồn dập.

Anh biết câu hỏi này thật sự không nên hỏi vào giờ phút này.

Nó sẽ thành vết sẹo giữa hai người.

Nhưng anh chính là không khống chế được, anh chỉ muốn biết An Sênh đang nghĩ gì.

"Anh và anh ta..." Phí Hiên cắn răng, thanh âm cơ hồ bật ra từ kẽ răng , "Ai lớn hơn? !".