Nam Chính Hỗn Đản, Chớ Lại Gần!

Chương 3




Đến ngày thứ tư ở trong bệnh viện, Mặc Linh vô cùng buồn chán ngồi trên giường, tay cầm chiếc điều khiển bấm qua bấm lại. Cô cảm thấy người cô sắp mốc meo lên rồi. Suốt ngày chỉ có ăn với ngủ, cô thấy là mẹ Mặc đang nuôi heo a~~~.

Cũng tại tên bác sĩ kia, nói cái gì mà vết thương chưa lành cần tĩnh dưỡng, cái gì mà phải bồi bổ nhiều…Mặc dù cô phải công nhận là mẹ Mặc nấu canh rất ngon nhưng mà cứ ăn liên tục như vậy đến cả thần tiên cũng thấy ngán nữa là cô.

Mặc Linh chán chường tắt ti vi sau đó đi đến gần chỗ cửa sổ hóng gió. Nếu không phải do tên bác sĩ kia không cho cô ra ngoài thì mẹ Mặc cũng không quản cô nghiêm ngặt như vậy.
Từ cửa sổ nhìn ra là một khuân viên với diện tích rộng, đài phun nước, vườn hoa được chăm sóc kĩ càng. Cô không khỏi thầm than, đây chính là bệnh viện cao cấp a. Ngắm vườn hoa đầy màu sắc cô lại càng muốn ra ngoài, chưa nói đến mỗi lần có gió thoảng qua cô liền ngửi thấy hương hoa rất dễ chịu. Rốt cuộc thì bao giờ cô mới được ra đó ???

Trong lúc Mặc Linh đang mải ngắm vườn hoa ở đằng xa thì một bóng dáng cao lớn tiến vào phòng.

“ Mặc Linh “ Giọng nói trầm ấm vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.

“ A aa…aa…” Mặc Linh bị tiếng nói đột ngột vang lên kia làm cho giật mình, hoảng sợ mà hét to.

“ Là tôi, em đừng hét nữa. “ Cao Dương nghe cô hét mà nhíu mày. Thực ra đối với anh thì không sao hết nhưng trong bệnh viện có quy định không thể làm ồn. Mặc dù anh không hiểu tại sao bản thân lại tới đây nhưng mỗi lần đi qua, anh không nhịn được lại muốn vào nhìn cô một chút.

Mặc Linh nhìn người đàn ông đang đứng trong phòng mình mà mí mắt cứ giật giật. Đây là điềm báo xấu a.

“ Anh lần sau có thể gõ cửa trước khi vào được không ? “ Nhiều lần bị anh dọa cho giật mình tim cô cũng muốn rớt ra ngoài rồi.

Mặc Linh đưa tay vuốt vuốt lồng ngực, cô thắc mắc chính là vì sao khi anh ta vào cô lại không nghe thấy tiếng động gì.

“ Tôi có gõ cửa.” Cao Dương nhìn xuống đôi chân trần đang đứng trên mặt sàn lông mày càng cau chặt.

“ Không phải tôi đã bảo em không nên xuống giường tùy tiện như vậy mà. “ Anh thực sự tức giận. Cô gái này luôn khiến anh lo lắng nhưng lại không bao giờ để lời của anh vào trong đầu.

“ Bác sĩ Cao, tôi cũng không bị thương ở chân, hơn nữa bốn ngày rồi tôi còn chưa được ra khỏi phòng. Rất chán a “

“ Mặc Linh, tất cả đều vì tốt cho em. Vết thương mau lành mới có thể xuất viện. Không phải em muốn như vậy sao. “Cao Dương vừa nghĩ đến cô sẽ phải rời khỏi đây trong lòng có chút khó chịu.

“ Bác sĩ Cao, tôi đương nhiên muốn xuất viện nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tôi phải ở trong phòng không thể ra ngoài a “ Mặc Linh nhìn anh mong đợi.

Cao Dương nghe cô một câu ‘bác sĩ Cao’, hai câu ‘bác sĩ Cao’ khiiến anh không thoải mái. Vì cái gì lại xưng hô xa lạ như vậy?

“ Cao Dương” Anh đột nhiên nói một câu không đầu không cuối làm cô không thể hiểu anh đang nói gì.

“ Anh vừa rồi nói cái gì vậy ? Cao…Cao cái gì cơ ?”

“ Cao Dương, tên của tôi. “

“Cao…Cao Dương, là tên của anh sao?” Này, vì sao lại giống tên nam chính như vậy?

“ Đúng vậy “

Nhận được sự khẳng định của anh, Mặc Linh như là sét đánh ngang tai. Không phải chứ, anh ta là một trong những nam chính sao? Như vậy thì phải làm sao bây giờ? Cô phải cách xa nam chính không phải sao?

Cao Dương đứng nhìn biểu cảm trên mặt cô thay đổi nhanh như lật sách. Trong thời gian ngắn mà có thể thay đổi nhiều như vậy, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa.

Mặc Linh bừng tỉnh sau khi tự chấn an bản thân. Trước tiên cô phải xóa bỏ quan hệ giữa bản thân và anh ta nha. Suy nghĩ song song với hành động, cô liền đẩy anh ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại.

Đứng ở ngoài, Cao Dương ngạc nhiên nhìn cách cửa ngay mũi mình. Cô sao vậy? Không nói gì lền đuổi anh ra ngoài. Anh không biết rằng chỉ sự tồn tại của anh cũng khiến cô sợ hãi rồi.

Mẹ Mặc vừa đến bệnh viện liền nhìn thấy Cao Dương đang đứng trước cửa phòng:” Bác sĩ Cao, cậu lại đến thăm Tiểu Linh à? Mà sức khỏe con bé có sao không?”

“ Mặc phu nhân, bà yên tâm. Sức khỏe của Mặc Linh rất tốt. Cháu còn có việc, cháu xin phép đi trước “ Cao Dương lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, nói chuyện với mẹ Mặc rồi rời đi.