Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 45




Vật hy sinh 10 + 11.

Anh sẽ không bao giờ để em rời xa.

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

*

Cuối cùng Lâm Không Lộc cũng ý thức được bầu không khí không ổn, đứng dậy đẩy Giang Từ đang dính mình ra, bước lên phía trước hỏi: "Làm sao vậy?"

Những người bị đánh thức cũng rất bối rối, mồm năm miệng mười hỏi Tạ Lệnh Tân có chuyện gì.

Tạ Lệnh Tân lấy lại bình tĩnh, đưa ống nhòm đêm cho người bên cạnh, sắc mặt tái nhợt bảo: "Mọi người tự nhìn đi."

Người cầm ống nhòm bước nhanh đến bên cửa sổ, nhìn một hồi, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang màu trắng, hai tay run lẩy bẩy. Hắn đưa ống nhòm cho người đang tò mò bên cạnh, đối phương xem xong, phản ứng không khác hắn là bao, sau đó đưa cho người tiếp theo...

Dần dần, tất cả những người nhìn qua đều bắt đầu run rẩy, nỗi sợ hãi và bất an không ngừng tràn lan trong siêu thị.

Lâm Không Lộc không đi lấy ống nhòm, y để hệ thống phát sóng trực tiếp tình hình bên ngoài cho mình xem. Xem xong, y cũng cảm thấy không tốt chút nào.

Lâm Không Lộc: "Đậu mợ, nhiều cương thi như thế thì phải làm sao bây giờ? Tôi bảo cậu gác đêm rồi cơ mà."

0687: "Gác mà, cũng gọi luôn rồi. Nhưng từ sau khi cậu mang thai thì ngủ say khó đánh thức lắm." Gọi đến mức con chip của nó sắp cháy đen rồi.

Giang Từ hoàn toàn không biết những người này đang làm gì, nhưng ngay cả khi hắn biết thì hắn cũng không thèm quan tâm. Hắn chỉ quan tâm đến việc bảo bảo đột nhiên bị những người này thu hút sự chú ý, còn đẩy hắn ra.

"Bảo bảo." Hắn tủi thân tiến lên, thân hình cao gầy từ phía sau bao phủ lấy thiếu niên.

Mọi người nghe thấy xưng hô này: "..."

Lâm Không Lộc: "..." Đã chết lặng.

Có điều hành động này đã phá vỡ sự im lặng tuyệt vọng, vừa rồi mọi người còn cứng đờ đã bắt đầu nhỏ tiếng nói chuyện.

"Làm sao bây giờ?"

"Chờ chết ư?"

"Chắc chắn đánh không lại, cũng không xông ra ngoài được..."

"Biết vậy đã không tới đây rồi."

"Tôi chưa muốn chết hu hu hu..."

"Nhất định là có mùi hấp dẫn bọn nó tới." Sắc mặt Khổng Mậu Nghiêm tái nhợt, giọng nói run rẩy, chợt nhìn về phía Lâm Không Lộc chỉ trích: "Tôi đã nói không thể hầm gà rồi, nhưng có người lại chẳng nghe. Giờ thì hay rồi, dẫn cả lũ cương thi đến."

Gã vừa nói, rất nhiều người đều nhìn gã và Lâm Không Lộc.

Chỉ có Khương Tiểu Huy cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, cơ thể khẽ run. Thấy vậy, Phùng Tiêu thoáng lo lắng, định vươn tay đỡ nhưng cậu lại né tránh theo bản năng.

Giang Từ nheo lại đôi mắt đỏ hoe, cũng nhìn Khổng Mậu Nghiêm.

Khổng Mậu Nghiêm sợ hãi run lẩy bẩy, nhưng ngay sau đó gã to gan nghĩ: Sợ gì chứ, dù sao mọi người đều sắp chết rồi."

Lâm Không Lộc nhíu mày, giải thích: "Mùi thức ăn sẽ không dẫn cương thi đến, chỉ có mùi máu mới hấp dẫn chúng."

Mọi người đều biết điều này, vì vậy không nhiều người tin Khổng Mậu Nghiêm.

Nhưng Khổng Mậu Nghiêm lại kích động: "Ai biết được? Giết gà không phải có mùi tanh à? Mày hầm gà mùi nồng nặc thế, trừ cái này ra thì còn có gì có thể hấp dẫn cương thi hả?"

Có lẽ sợ hãi khơi dậy khát vọng sống sót, gã đột nhiên thé giọng thúc giục: "Chúng ta nên trừng phạt đầu sỏ gây tội, ném nó ra ngoài, để nó hấp dẫn cương thi giúp chúng ta chạy trốn."

Gã nói rồi dừng một chút, sau đó lẩm bẩm: "Đúng thế, nên làm vậy, có lẽ chúng ta còn có cơ hội chạy trốn, không nhất định phải chết, không nhất định..."

Mọi người đều kinh ngạc, nhưng nhanh chóng cảm thấy có lẽ gã sợ đến điên rồi, phần lớn đều không để ý tới gã.

Nhưng có vài người nghe ý tưởng của gã thì hai mắt sáng lên, lại nghĩ tới bên ngoài có nhiều cương thi đến thế, chưa chắc ném tất cả bọn họ ra ngoài đã đủ, huống chi chỉ ném một người ra, liền lập tức từ bỏ.

Khương Tiểu Huy bỗng run rẩy giơ tay: "Để, để tôi ra ngoài thay mọi người dẫn cương thi rời đi...."

"Tiểu Huy, em điên rồi à?" Lời còn chưa dứt, Phùng Tiêu đã khiếp sợ cắt ngang.

Lâm Không Lộc cảm thấy cậu ta có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nói: "Vô dụng thôi, quá nhiều cương thi, không dẫn đi được."

Khổng Mậu Nghiêm vừa nghe, lại nói với giọng điệu kỳ quái: "Một người không được, chẳng lẽ hai người cũng không được? Vừa vặn hai chúng mày..."

Bỗng nhiên, Giang Từ buông Lâm Không Lộc ra, từng bước một đi về phía gã cùng biểu tình vô cảm.

Khổng Mậu Nghiêm lập tức im bặt, cơn sợ hãi mãnh liệt hơn trước dâng lên từ sâu tận linh hồn. Gã sợ tới mức sắc mặt bợt bạt, run rẩy không ngừng, gã muốn lùi về sau nhưng phát hiện mình không thể di chuyển được đôi chân của mình.

1

Sự nguy hiểm thoáng lóe lên đôi mắt đỏ tươi của Giang Từ, lệ khí quanh thân đáng sợ đến mức không ai dám đến gần hắn.

Cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cái thằng ồn ào này đang chỉ trích bảo bảo không nên ăn gà.

Nhưng ăn gà thì sao? Đói thì không phải nên ăn gà sao? Nếu không ăn gà...

Hắn bỗng giơ tay, bóp chặt cổ Khổng Mậu Nghiêm, trực tiếp nhấc người khỏi mặt đất, năm ngón càng ngày càng siết chặt, âm trầm nói: "Ăn gà thì sao? Đói không ăn gà, không lẽ ăn ngươi?"

Mặt Khổng Mậu Nghiêm đỏ ối vì bị bóp cổ, gã chỉ có thể phát ra âm thanh "Hợ hợ" khi đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Mọi người chung quanh đều sợ hãi trước khí thế của Giang Từ, không ai dám bước tới ngăn cản hắn.

Giang Từ nói rồi lại ghét bỏ: "Ngươi xấu như vậy, xứng sao?"

Màu máu trong mắt hắn ngày càng đậm, thấy cổ Khổng Mậu Nghiêm sắp gãy, Lâm Không Lộc mới hồi hồn lại, vội bước tới khuyên: "Đừng đừng, em sợ máu, không đáng đâu..."

Đây là thứ yếu, quan trọng là nếu cổ bị vặn gãy thật thì lúc đó mùi máu tanh sẽ tản ra bốn phía, không nói đến việc hấp dẫn cương thi mà còn có thể sẽ kí.ch thí.ch Giang Từ.

Dù sao giờ vị này cũng là Giang – Tang Thi Hoàng, lỡ đâu ngửi mùi máu tươi nhất thời không khống chết được lý trí rồi ăn thịt uống máu tại chỗ.... Từ từ? Tang Thi Hoàng?

Lâm Không Lộc chợt nhận ra, sau khi "cứu" Khổng Mậu Nghiêm thì vội vàng kéo Giang Từ trốn vào một góc khuất, nhỏ giọng hỏi: "Cái đó, Từ, Từ..."

"Em luôn gọi ta là A Từ." Giang Từ bĩu môi, tủi thân nói.

Thật ra trong ký ức mơ hồ của hắn, hình như bảo bảo gọi hắn là "Anh", nhưng đó là chuyện trước khi trở thành cương thi, hắn không nhớ rõ lắm. Hắn chỉ nhớ, sau khi biến thành cương thi, bảo bảo vẫn luôn gọi hắn là "Giang Từ" hoặc "A Từ".

"Ồ ồ, A Từ." Lâm Không Lộc gật đầu, khẽ nói: "Anh có thể làm những thứ ngoài kia rời đi không?"

Giang Từ gật đầu, hỏi: "Bảo bảo không thích chúng sao?"

"Đương nhiên không thích, ai lại thích cương thi chứ?" Lâm Không Lộc vô thức nói.

Giang Từ mím môi, mắt đỏ hiên lên vẻ tủi hờn.

Lâm Không Lộc: "Ặc..."

"Trừ anh ra, anh không giống với chúng, em thích anh nhất." Sau khi phản ứng lại, y vội thêm vào.

Giang Từ mắt đỏ rất dễ dỗ, vừa nghe vậy trong mắt hắn hiện lên một ý cười nhẹ, gật đầu: "Ừm, ta không giống với chúng, ta khá thích sạch sẽ."

Cũng phải, bảo bảo thích sạch sẽ, từ trước vẫn luôn ghét những con cương thi vừa hôi vừa bẩn đó. Hắn khác với những đứa xấu xí đó.

Nghĩ đến đây, hắn xoa đầu Lâm Không Lộc, dỗ dành: "Bảo bảo chờ ta một lát."

Nói xong hắn đến bên cửa sổ, đôi mắt đỏ au tỏa ra tia sáng kỳ dị, tinh thần lực cường đại tản ra quanh thân, giống như gợn sóng vô hình lay động xuyên qua tòa nhà, rồi xuyên qua đám cương thi đi tập tếnh ngoài kia.

Lâm Không Lộc chợt cảm thấy có điều gì đó khác thường về Giang Từ vào giờ phút này.

Những người trong siêu thị không chịu nổi sức mạnh cường đại như vậy, đều ôm đầu ngồi xổm trong đau đớn, trong lòng sợ hãi đến cực điểm.

Tinh thần lực cường đại như vậy xưa nay chưa từng có, cương thi cấp cao bên ngoài kia phải cao đến bao nhiêu chứ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ lần lượt ngất xỉu.

Giang Từ trực tiếp g.iết ch.ết hai con cương thi cấp cao bằng tinh thần lực của mình, rồi lặng lẽ nói "cút" với lũ cương thi cấp thấp đang run rẩy.

Đám cương thi đó không có ý thức nhưng vẫn sợ hãi hắn theo bản năng, vội xoay người, loạng choạng nghiêng ngả đi về hướng ngược lại.

Lâm Không Lộc: "..."

Thế mấy ngày vừa rồi họ trốn tránh làm cái gì? Mang theo boss Giang, không phải sẽ giống như đi qua một nơi không có "xác chết" hả? Tiếc là boss chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi.

0687: "Trước đó cậu còn sợ hắn, hy vọng hắn ít ra ngoài đó."

Lâm Không Lộc: "Tôi sai rồi, Tang Thi Hoàng thơm lắm. Nếu giá trị hắc hóa có thể thấp đi chút thì càng tốt. Về sau buổi tối Giang mắt đen còn không ngủ được thì đến đánh cho đến khi ngủ mới được, để mắt đỏ ra gác đêm an toàn hơn nhiều."

0687: "..." Ký chủ, cậu nên tên Thất Thường.

Giang Từ đuổi hết lũ cương thi đi bèn trở về cạnh Lâm Không Lộc. Mắt đỏ sáng lên, chờ mong nhìn Lâm Không Lộc, giống như một chú chó lớn đang chờ đợi lời khen ngợi.

Lâm Không Lộc nhìn ra, nhanh chóng xoa đầu hắn, khẽ giọng khen: "A Từ giỏi quá."

Ngừng một chút, thấy Giang Từ có vẻ vẫn chưa hài lòng, lại bổ sung: "Em thích A Từ nhất."

Giang Từ vừa lòng, nhưng được nước lấn tới: "Bảo bảo, ta muốn hôn em."

Lâm Không Lộc: "Hớ."

Giang – Tang Thi Hoàng thuộc phái hành động, thấy Lâm Không Lộc không phản đối bèn ôm người vào lòng, cẩn thận hôn y.

Vừa hôn, hắn vừa hỏi: "Bảo bảo, có phải anh lợi hại hơn so với tên ngu xuẩn ban ngày kia không?"

Lâm Không Lộc: "Ưm..." Không phải đều là anh à?

"Em không được phép thích hắn, chỉ được thích ta." Giang Từ bá đạo nói.

"Lâm Không Lộc: "Ư ưm..." Đu ma ma, đừng hôn nữa, sắp không thở nổi rồi.

Giang Từ: "Cũng không được nói chuyện nhãi con cho hắn biết."

Lâm Không Lộc: "..." Sợ là ngày mai sẽ biết.

Giang Từ: "Cũng không được để nhãi con gọi hắn là cha."

Lâm Không Lộc: "..." Hay là hai người đánh một trận trước nhé?

Không ngờ, Giang Từ cũng nghĩ như vậy.

Tên ngu xuẩn ban ngày kia ngu như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm cách giết đối phương, nếu vậy thân thể chỉ còn mình hắn. Đến lúc đó, bảo bảo là của hắn, nhãi con cũng là của hắn, tất cả đều là của hắn.

*

Lâm Không Lộc bị hôn đến không thở nổi, khó khăn lắm mới buông ra, y vội đổi chủ đề: "Anh có biết vì sao đám cương thi đó lại tụ tập về hướng này không?"

Giang Từ vẫn nhìn chằm chằm vào môi y, không hứng thú nói: "Hai phế vật vô dụng đánh nhau gần đây, sợ không đánh lại đối phương nên từng người gọi cương thi khác đến trợ giúp."

Lâm Không Lộc: "Ồ." Là hai con cương thi cao cấp đánh nhau gần đây.

"Xem ra mục tiêu không phải chúng ta, không liên quan đến mùi máu."

Giang Từ gật đầu, giọng điệu vẫn không có hứng thú: "Nhưng nơi này có người bị thương."

Lâm Không Lộc sững sờ, sau đó đoán ra là ai, nhíu mày: "Hẳn là không liên quan đến cậu ta, chúng ta cũng không ngửi thấy mùi máu."

Huống chi, bên ngoài siêu thị còn có mùi ôi thiu của cương thi mới bị giết, khoảng cách xa tường như vậy, xác suất cương thi ở xa ngửi được mùi máu là rất nhỏ.

"Ừ." Giang Từ thất thần, căn bản không thèm để ý.

Hắn đột nhiên lại lặng lẽ tiến lại gần, giọng đầy mong đợi: "Bảo bảo, ta có thể hôn em thêm chút nữa không?"

Lâm Không Lộc: "..." Không, thời gian hôn một chút của anh quá dài!

Nhưng từ chối cũng không ổn, giá trị hắc hóa của Giang Thi Hoàng quá cao, hơi không thỏa mãn tí thôi là giá trị hắc hóa sẽ lặng lẽ meo meo mà tăng lên. Khó lắm mới khiến nó giảm một ít, bất tri bất giác đã tăng trở lại rồi.

Lâm Không Lộc mệt tâm, đành nói: "Hôn đi hôn đi."

Ngày hôm sau, khi Giang Từ tỉnh lại, đôi mắt đã trở về bình thường.

Thấy mình lại ôm Lâm Không Lộc, hắn bình tĩnh tiếp thu, cho rằng là chứng mộng du tái phát.

Hắn nhẹ nhàng đặt y xuống chiếc đệm mềm mại, đắp kỹ chăn rồi đứng dậy, ngẩn người.

Sao nhóm người này lại ngã xuống đất rải rác như vậy?

Hắn đến cạnh giáo sư Cố, ngồi xổm xuống rồi đẩy đối phương tỉnh lại, cau mày hỏi: "Giáo sư, có chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người..."

Giáo sư Cố lúc bị đẩy tỉnh còn hơi mơ màng, tỉnh táo lại lập tức kinh ngạc nói: "Chúng ta không chết?"

Giọng ông không nhỏ, những người khác đều rất nhanh tỉnh lại, thấy mình còn sống đều cảm thấy sững sờ khiếp sợ.

"Chúng ta không chết? Chúng ta còn sống?"

Tất cả mọi người ngây ngốc trong chốc lát, bỗng mừng rỡ hò reo.

Giang Từ đoán được đại khái chuyện xảy ra tối qua, nhưng hắn chưa kịp hỏi thì ánh mắt hắn đã bị một tờ giấy rơi trên mặt đất hấp dẫn.

Hắn cầm mảnh giấy lên, do dự mà nhìn nó.

Giáo sư Cố vừa chạm vào chiếc kính bị rơi, đeo vào thì thấy hắn nhìn chằm chằm tờ giấy, vội nói: "Ồ, chuyện này hả, tối qua tôi tới tìm cậu là muốn nói chuyện này..."

Ông liếc nhìn những người xung quanh đang bàng hoàng và hạnh phúc, nghĩ một chút rồi nhích lại gần, nhỏ giọng nói: "Bạn trai nhỏ kia của cậu... có thai."

Nói rồi ông vỗ vai Giang Từ, mỉm cười: "Chúc mừng nhé."

Mặc dù điều này khá bất ngờ và không hợp lẽ thường, nhưng cương thi và dị năng còn xuất hiện thì có cái gì không thể chứ? Hiện giờ lão giáo sư cũng bình tĩnh tiếp thu vấn đề nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.

Giang Từ thì ngơ ngẩn, cả người như lơ lửng trên mây, cảm thấy không chân thực.

Thiếu niên... thật sự mang thai? Không phải bị bệnh?

Hắn và Tiểu Lộc có con?

Hắn sắp được làm cha rồi?!

Một niềm vui chưa từng có tràn ngập trái tim hắn, thậm chí Giang Từ không thể diễn tả được cảm xúc này. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn giáo sư lần nữa, như thể hắn vẫn chưa tin được.

Lão giáo sư hiểu tâm tình của hắn, cười tủm tỉm nhắc lại: "Chúc mừng chúc mừng, đã hai tháng rồi!"

Lão giáo sư thầm nghĩ, sống sót qua tai nạn, lại biết được một tin vui như vậy, không phải là điều đại hỉ sao.

Nghe vậy, Giang Từ mím chặt môi mỏng, nhưng khóe môi lại không tự chủ được nhếch lên.

Đúng vậy, đại hỉ, hắn sắp làm cha.... Không, từ từ, không phải chưa có chuyện gì xảy ra giữa hắn và thiếu niên sao?

Nụ cười trên khóe môi cứng đờ, hai tháng...

Hai tháng trước, lần duy nhất hắn tiếp xúc với thiếu niên chính là đêm mua vé máy bay về thành phố A.

Nhưng đêm đó, họ chưa từng làm chuyện gì cả. Khi tỉnh lại, quần áo hắn vẫn sạch sẽ ngăn nắp, thiếu niên cũng vậy.

Hơn nữa hắn mất ý thức khi đang chờ máy bay ở sân bay, tỉnh lại ở biệt thự vào ba tiếng sau. Từ sân bay đến biệt thự đi xe ít nhất phải mất hai tiếng rưỡi, trừ đi thời gian lẻn vào biệt thự thì thời gian còn lại không đến nửa tiếng.

Không đến nửa tiếng, hắn có thể làm gì?

Nếu thật sự làm, còn phải có thời gian cởi qu.ần áo, vậy chỉ còn hơn mười phút.

Hơn mười phút, Giang Từ không tin hắn nhanh như vậy.

1

Huống hồ trước đó thiếu niên cũng từng nói đêm đó họ chỉ hôn nhau, còn nói vì nụ hôn đó nên mới mang thai...

Hôn môi mang thai, điều này có khả năng sao?

Giang Từ nhắm mắt lại, biểu tình hiện một tia thống khổ.

Hắn nghĩ đến Tống Vân Úy, kẻ có tiền đã lừa thiếu niên của hắn.

Một "thằng già" mới ngoài ba mươi bỏ tiền bao dưỡng một thiếu niên xinh đẹp, nuôi ở biệt thự ngoại ô thì sao có thể không làm gì?

Giang Từ bỗng siết chặt tờ giấy trong tay, khớp ngón tay trắng bệch, nặng nề đập mạnh xuống đất.

Lẽ ra hắn phải nghĩ đến điều đó từ lâu, lẽ ra hắn nên nghĩ đến điều đó...

Giáo sư Cố giật mình, thầm nghĩ: Không vui mừng đến mức đánh xuống đất luôn đấy chứ?

Lâm Không Lộc vừa lúc tỉnh ngủ, ngồi trên đệm dụi dụi con mắt nhập nhèm, thấy hắn đi tới, lập tức chào hỏi: "Anh dậy rồi à?"

Giang Từ lẳng lặng nhìn y, đôi mắt đen nhánh như đang đè nén điều gì đó.

Lâm Không Lộc cảm nhận được bầu không khí bất thường, ngẩng đầu thấy vẻ mặt hắn vương chút bi thương, không khỏi ngơ ngẩn, hỏi: "Anh sao vậy?"

Giang Từ chậm rãi ngồi xuống, giọng nói khàn khàn: "Giáo sư nói, em đúng là... có con."

Lâm Không Lộc: "A." Chưa gì đã biết rồi?

Giang Từ chật vật nói xong mới phát hiện môi thiếu niên hơi sưng. Hắn ý thức được đó là nụ hôn của mình khi "mộng du" vào tối qua nên không kìm được đưa tay chạm vào.

Lâm Không Lộc xuýt xoa một tiếng.

Giang Từ rút tay về như bị điện giật, nghĩ đến việc Tống Vân Úy và thiếu niên có con, hắn ép mình tỉnh táo lại, cắn răng hỏi: "Tên khốn kia... Gã chạm vào cậu rồi?"

"?!" Lâm Không Lộc trợn tròn hai mắt, không hiểu sao có hơi chột dạ.

Vì Giang Từ mới chạm vào môi y rồi nói ra lời này, hiển nhiên y hiểu lầm, thầm nghĩ: Đây là đang nói Giang – Tang Thi Hoàng à? Mắt đen cũng biết mắt đỏ tồn tại sao?

Nhìn được phản ứng của y, Giang Từ cũng hiểu lầm.

Lông mi hắn khẽ run, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ đau đớn. Vẻ mặt lãnh đạm thường ngày trở nên hơi vặn vẹo.

Hắn đã không bảo vệ tốt thiếu niên, vì sao ngày ấy hắn lại tức giận. Vì sao lại bị thiếu niên kíc.h thích liền mua vé rời đi. Vì sao không mạnh bạo mang thiếu niên đi cùng? Vì sao phải giận dỗi, cảm thấy thiếu niên ăn quả đắng sẽ hiểu được hắn tốt rồi quay đầu?

Thiếu niên ngốc, hắn cũng ngốc sao? Chẳng lẽ không biết họ Tống có ý đồ gì?

4

Biết rõ thiếu niên không học hành nhiều, đơn thuần, tầm nhìn thấp nên bị kẻ có tiền lừa là chuyện bình thường, nhưng hắn vẫn trách đối phương dễ lừa. Hắn đang trừng phạt thiếu niên, hay đang trừng phạt chính mình?

Lâm Không Lộc sao có thể đoán được suy nghĩ của hắn sinh động như vậy, não động lớn đến thế, trong chốc lát mà có thể nghĩ nhiều như vậy. Thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, y còn quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Giang Từ bỗng ôm y vào lòng, ôm thật chặt, giọng nói thanh lãnh khẽ run: "Tiểu Lộc, anh sẽ không bao giờ để em rời xa nữa."

Lâm Không Lộc: "Hả?" Làm sao đây? Rất là... đột ngột.

Sau khi biết mình mang thai thì biến hóa lớn vậy à? Mà kệ đi, cơ hội tốt để tăng độ yêu thích đây rồi.

Y cũng vội ôm lại Giang Từ, vỗ vỗ lưng đối phương, khẽ nói: "Ừm ừm, em cũng sẽ không rời xa anh."

Muốn rời đi cũng không thể đó, mắt đỏ chắc chắc sẽ dính chắc. Đợi đã, mắt đỏ và mắt đen không chia sẻ ký ức phải không? Nhìn có vẻ như là không chia sẻ.

Không sao, sẽ không lật xe.

Lâm Không Lộc yên tâm, lại vỗ vỗ lưng Giang Từ.

Giang Từ lúc này mới buông y ra, hốc mắt đỏ lên.

Dường như hắn còn muốn nói điều gì, nhưng những người khác đã hết ngạc nhiên và bắt đầu thu dọn đồ đạc, định rời đi.

Tạ Lệnh Tân tới hỏi: "Mấy người định đi đâu tiếp? Có tiện di chuyển cùng nhau không?"

Giang Từ đành đứng dậy, nhìn cô rồi nhìn giáo sư Cố, lấy lại bình tĩnh rồi bảo: "Bọn tôi muốn tìm siêu thị bổ sung đồ dùng, nhận tiện lấy xăng từ xe bỏ hoang."

Tạ Lệnh Tân nghe thế lập tức nói: "Đúng lúc, bọn tôi cũng sắp hết lương thực, cũng cần tiếp viện, không bằng đi cùng nhau nhé?"

Dù không cần tiếp viện thì Tạ Lệnh Tân cũng định đi cùng họ. Không có cách nào khác, phần lớn người bên cô đều không đủ thực lực, nếu đi cùng nhóm Giang Từ thì sẽ tốt hơn một chút.

Giang Từ hơi gật đầu, không từ chối.

Hắn xoay người giúp Lâm Không Lộc thu dọn chăn đệm, ngẩng đầu thấy thiếu niên đang lén sờ sờ bụng mình.

Ánh mắt Giang Từ ảm đạm, hắn rất bỉ ổi mà muốn khuyên thiếu niên bỏ đứa nhỏ này, nhưng hắn có tư cách gì để lên tiếng?

Huống chi, thiếu niên tựa hồ rất thích đứa nhỏ này, có lẽ quay lại với cục gỉ sắt đã vứt đi này cũng chỉ vì tìm một chỗ dựa cho bản thân và đứa bé.

4

Nghĩ đến khả năng này, Giang Từ đau âm ỉ trong lòng, mang theo chăn đệm rời khỏi siêu thị trước.

Lâm Không Lộc đi theo sau hắn, vừa rồi y sờ bụng vì nghe được lời 0687 nói.

"Cậu nói thật chứ?"

0687: "Đương nhiên, tôi đã tự mình kiểm tra. Gen nhãi con được di truyền từ gen của cậu và nam chính, giống cách thụ thai bình thường. Nếu xét nghiệm AND thì tuyệt đối là 99.9%."

Lâm Không Lộc: "... Má nó cái này kỳ lạ thật."

0687: "Hầy, ai mà nói không chứ. Nếu lần sau có nhân cách nào dám nói không cần nhóc con thì cậu có thể đúng lý hợp tình mà đánh hắn."

Lâm Không Lộc: "Ồ, tôi đánh thắng được?"

0687: "... Vậy hãy để họ tự đanh nhau đi."

Sau khi rời khỏi siêu thị, đường phố hoàn toàn yên tĩnh. Hệ thống hỗ trợ phát sóng trực tiếp tình hình đường phố phụ cận, nhưng cũng không thấy cương thi.

Lâm Không Lộc: "..." Chẳng lẽ tối qua toàn bộ cương thi trong thành phố đều bị Giang Thi Hoàng đuổi đi rồi à?

Những người khác cũng thấy kỳ lạ, nhưng không gặp cương thi là chuyện tốt. Mọi người mau chóng lên xe chuẩn bị xuất phát.

Sắc mặt Khương Tiểu Huy tái nhợt, vẫn luôn đứng ở cửa siêu thị.

Thấy vậy, Phùng Tiêu bước tới hỏi: "Sao em không đi?"

Khương Tiểu Huy lắc đầu nói: "Mọi người đi đi, tôi không muốn đi theo đội nữa."

Lời vừa dứt, mọi người đều quay sang nhìn họ.

Lâm Không Lộc cũng liếc nhìn cậu ta, nhanh chóng đoán được nguyên nhân. Khương Tiểu Huy chắc hẳn là người bị thương mà Giang Thi Hoàng nói.

Những người khác hiển nhiên không biết chuyện này. Phùng Tiêu khó hiểu, lập tức muốn khuyên nhưng Khổng Mậu Nghiêm đột nhiên mở miệng mỉa mai: "Muốn rời khỏi đội à? Ha, thế nợ mày định trả tao thế nào?"

Lâm Không Lộc thật sự cạn lời với gã, không nhịn được nói: "Vậy không phải mày rời đội với cậu ta là được rồi sao?"

Khổng Mậu Nghiêm nghẹn họng, muốn đáp trả nhưng Giang Từ bỗng ngẩng đầu nhìn về phía gã, khiến gã lập tức nhớ cảnh suýt bị bóp gãy cổ đêm qua, sợ tới mức rụt cổ lại.

Giang Từ không nhìn nữa, nhàn nhạt liếc Khương Tiểu Huy và Phùng Tiêu.

Hắn không muốn lãng phí thời gian vì hai người này nên ra hiệu Tạ Lệnh Tân mau chóng xử lý.

Tạ Lệnh Tân rất bất đắc dĩ, tiến lên rồi nói: "Cho dù muốn rời khỏi đội thì cũng phải ăn đúng không?"

Lúc này, Phùng Tiêu cũng nói: "Nếu em rời đội, vậy anh sẽ rời cùng em."

Lâm Không Lộc liếc nhìn họ, bảo: "Lên xe trước đi, đi tìm vật tư đã."

Y đoán Khương Tiểu Huy có thể bị cảm nhiễm.

Nếu trực tiếp bị cương thi cào hoặc cắn, nhanh thì sẽ biến dị trong mấy phút, chậm thì sẽ biến dị trong mười giờ.

Tuy nhiên, đã hơn mười tiếng trôi qua kể từ khi gặp mặt tối qua nhưng Khương Tiểu Huy vẫn không sao, cho thấy không phải trực tiếp bị cào hoặc cắn mà sau khi bị thương bình thường, miệng vết thương bị nhiễm thi độc trong không khí. Có lẽ sau khi bị thương không được xử lý tốt, cộng thêm ở khu có thi độc dày đặc.

Loại cảm nhiễm này thường biến dị sau bảy ngày, hai ngày trước khi biến dị sẽ xuất hiện các đường màu xanh trên cổ, tay và mặt, rất dễ phát hiện, không tạo thành nguy hiểm.

Hiện giờ Khương Tiểu Huy vẫn bình thường, tay và cổ đều chưa sao, ít nhất hai ba ngày nữa sẽ không biến dị.

Nghĩ vậy, Lâm Không Lộc thở dài, quay đầu nhìn Giang Từ.

Kiếp trước Giang Từ bị cắn, vài phút sau đã biến dị.

Y cầm lòng không đậu ôm đối phương, nhẹ giọng: "Anh phải yên lành đó." Đừng biến thành cương thi nữa.

Đời trước y bắt gà vất vả lắm.

Giang Từ không biết vì sao y đột nhiên thương cảm, nhưng rất thích cảm giác y ỷ lại mình.

Hắn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, lặng lẽ nghĩ: Thôi, cứ coi như đứa nhỏ này là của mình. Chỉ cần Tiểu Lộc vui vẻ là được, đứa nhỏ vô tội, dù sao cũng không thể không nuôi.

Cẩn thận nghĩ lại, nhãi con họ Tống khi lớn sẽ gọi hắn là cha, tựa hồ còn có hơi hả giận?

____________________

Tác giả:

Sau này, Giang Từ gặp anh vợ ——

Giang Từ: Tên đàn ông thô lỗ này, còn dám xuất hiện? Cướp Tiểu Lộc của tao ư, xem gai (kim loại) đây!

Tống Vân Úy: Tên công tử bột vẫn chưa chết? Lại bắt em trai tao, xem điện đây!

1

Tiểu Lộc: Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa ~

0687: Ký chủ, giọng điệu cậu hình như có hơi phấn khích thì phải?