Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 59




Editor: Heo Lười

Đêm nay là một đêm không yên tĩnh, cảnh sát đến rất nhanh, ghi chép lại mọi thứ rồi nhìn ba người đàn ông nằm dưới đất đang rên rỉ, nhịn không được duỗi chân đá ba người bọn họ một cái: "Giả vờ cái gì? Trên người không có vết thương mà kêu la như heo bị chọc tiết, không thấy mất mặt à?"

Hổ Tử che bụng đang chịu đau đớn, trong long âm thầm chửi rủa, mày thì biết cái gì, ông bị là nội thương.

Anh ta nhìn Việt Khê với ánh mắt sợ hãi, hoàn toàn không hiểu con nhóc này rốt cuộc là người của phái nào, rõ ràng nhìn qua chỉ là một con nhóc bình thường, trên người lại không có chân khí dao động, tại sao lại lợi hại như vậy chứ?

"Trong nhà không mất thứ gì chứ?" Cảnh sát cầm theo sổ, tiến hành hỏi theo thường lệ.

Việt Khê ngoan ngoãn trả lời: "Không có, bọn họ còn chưa kịp vào nhà, đã bị Đại Bạch phát hiện ra......Nhưng mà bọn họ làm cho Đại Bạch sợ hãi rồi, chú nhìn xem, bây giờ tinh thần Đại Bạch không tốt lắm."

Cô đưa tay chỉ chỉ cái cổ dài của Đại Bạch, dáng vẻ như chiến sĩ vừa đánh trận chiến thắng trở về, con ngỗng trắng lắc lắc cái mông của nó đi loanh quanh bên cạnh.

Đám người Hổ tử: "......"

Con mẹ nó, cô quả thực là trợn mắt nói dối mà, con ngỗng này có chỗ nào giống bị kinh hãi chứ? Rõ ràng còn đang hăng máu chiến đấu có được không.

Cảnh sát cười, vô cùng có hứng thú với Đại Bạch, nói: "Nhưng thật ra ít nhiều cũng nhờ con ngỗng này, thật đúng là biết bảo vệ chủ của mình."

Việt Khê chỉ vào đống xác người bên cạnh hiện tại đã không còn một chút vết tích tử khí của quỷ thi, nói: "Những thứ này là của bọn họ mang đến, cũng không biết mấy cái đó là cái gì..."

Thi quỷ là dựa vào phong ấn tử khí cùng quỷ khí mới có thể làm nó hoạt động giống như con người, thậm chí thi thể cũng không bị thối rữa, nhưng một khi tử khí trong cơ thể bị biến mất, thì cơ thể nó sẽ nhanh chóng bị thối rữa. Con thi quỷ này không biết đã chết bao nhiêu năm, khoá hồn thạch ở ngực nó bị vỡ nát, không thể nào phong ấn tử khí và quỷ khí lại trong cơ thể nó, cơ thể nó ngay lập tức bị thối rữa, hiện tại trước mắt mọi người chỉ còn là một thi thể người bị thối rữa mà thôi.

Có liên quan đến mạng người, vụ án này không còn là vụ án trộm cướp bình thường nữa, nhóm cảnh sát rất nhanh gọi nhân viên khám nghiệm pháp y chuyên nghiệp đến kiểm tra thi thể, cuối cùng đưa ra kết luận, cái thi thể đã thối rữa đến mức độ này chắc chắn phải chết ít nhất một tháng rồi.

Vào nhà trộm cướp, hơn nữa còn bị nghi ngờ có liên quan đến việc giết người, bọn người Hổ Tử rất nhanh đã bị cảnh sát mang đi. Sau đó, bọn họ phát hiện tốc độ thối rữa của thi thể này không giống bình thường, chỉ mới một ngày qua đi, thi thể chỉ còn lại một bộ xương khô, tốc độ nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi. Mà càng làm cho mấy người ở cục cảnh sát cảm thấy không thể tin tưởng được là, bọn họ tìm được thông tin danh tính của thi thể, người này đã chết được mười năm.

".....Thật là gặp quỷ mà."

Ngoại trừ việc đột nhập nhà trộm cướp ra, thì bọn Hổ tử còn có thêm một tội danh là trộm thi thể người chết. Đương nhiên đây đều là những việc sau này, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến Việt Khê.

Sau khi tiễn cảnh sát đi, Việt khê nhìn sắc trời bên ngoài đã tảng sáng, nhịn không được ngáp một cái. Cả đêm náo loạn, cô còn chưa được ngủ ngon giấc.

Bên ngoài có vài cái đầu nhìn vào bên trong xem xét tình hình, đó đều là những hàng xóm xung quanh đây.

Đối với nhiều người sống xung quanh đây, ngôi nhà này rất thần bí, đã trôi qua hai mươi năm, ngôi nhà này vẫn luôn nằm ở chỗ này, nhưng mà bọn họ lại chưa từng giao thiệp với nhau. Giống như mọi thứ bị bọn họ quên hết, bình thường cũng rất ít thấy nhà này có người lui tới, duy nhất chỉ có một việc đó chính là nho của nhà này rất ngon, những chùm nho nặng trữ mọc từ dây leo trên tường lên tới cành cây, hiện tại là gần cuối tháng mười sắp qua tháng mười một, nhưng mà những quả nho đó lại không thấy bị hư, quả thật là kỳ lạ.

Mà đối với một số người, ngôi nhà này không chỉ thần bí, mà còn làm cho bọn họ sợ hãi. Ở đây bọn họ là người rõ nhất, người trong nhà hành sự khác thường, mười mấy năm trước bọn họ từng bị cảnh cáo, thế nên luôn muốn tránh xa ngôi nhà này.

Nhưng mà dù sợ hãi, bọn họ vẫn luôn mang tâm thái tò mò đối với ngôi nhà. Hiện tại, ngôi nhà thần bí này lại đang mở rộng cửa, những người này không nhịn được tò mò nhìn quanh bên trong một cái, thu hết mọi thứ ngoài sân nhà vào trong mắt.

Chỉ thấy một mảnh sân đầy cây cối xanh um tùm, cà chua, dưa chuột, ớt và trái cây xanh xanh đỏ đỏ khiến người ta tốt vô cùng. Ở bên cạnh còn có một mảnh đất không nhỏ trồng dưa hấu, những trái dưa hấu to tròn như trái bóng rổ..

Việt Khê nhìn thấy bọn họ thì hơi do dự, suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát tặng cho mỗi người một trái dưa hấu đem về nhà ăn, coi như là lời cảm ơn với tất cả mọi người ở đây.

Cô chưa từng tiếp xúc với những người ở đây, chỉ có một mình lẻ loi sinh hoạt, cũng cảm thấy rất tốt. Chỉ không nghĩ là tối qua cô chỉ hô có một tiếng, hàng xóm xung quanh đều chạy qua đây, lúc có một tên trộm treo tường trốn đi, không biết vị hàng xóm can đảm nào đã dùng chảo đập tên đó một cái hôn mê bất tỉnh.

Nếu bọn họ vẫn đối xử lạnh lung với cô như mọi ngày, Việt Khê cảm thấy bình thường đã quen rồi. Nhưng mà bọn họ lại giúp cô như vậy, lại làm cho cô có chút ngượng ngùng, không được quen lắm.

"Dưa hấu? Đừng đừng, mọi người đều là hàng xóm với nhau, giúp một tay cũng không có gì. Một cô gái như cháu ở nhà một mình, vẫn nên chú ý an toàn một chút." Hàng xóm tỏ vẻ đây chỉ là một việc nhỏ, Việt Khê không cần phải để ở trong lòng.

Việt Khê nghiêm túc nói: "Những trái dưa hấu này đều do cháu tự trồng, một mình cháu cũng ăn không hết, nếu để vậy thật lãng phí.... Lần này ít nhiều gì cũng có mọi người giúp đỡ, cháu mới bắt được mấy tên trộm này."

Cô xinh đẹp, tính tình ôn hoà, vẻ mặt lại vô cùng chân thành, hàng xóm có chút do dự, cuối cùng thì mỗi người cũng ôm một trái dưa hấu quay trở về nhà, chỉ là cũng không lấy nhiều, tính toán mấy trái dưa hấu này chia ra cho mỗi người cũng đủ.

Chờ mọi người rời đi, Việt Khê ngồi dưới đất, đám người giấy nhỏ dựa vào cô xếp hàng ngồi cạnh nhau.

"Tao vẫn luôn cảm thấy mọi người ghét tao, sợ tao, nên mới không dám lại gần tao. Nhưng mà hiện tại tao lại phát hiện ra, lúc tao xảy ra nguy hiểm, bọn họ sẽ chạy đến giúp đỡ tôi, tất cả bọn họ đều là người tốt..." Nhìn mặt trời từ từ bừng sáng lên, Việt Khê lẩm bẩm nói, đôi mắt cô dường như sáng lên, đó là sự rực rỡ mà đó giờ chưa bao giờ xuất hiện trên người cô.

Nhóm người giấy trèo lên cánh tay của cô, hai tay ôm lấy đầu ngón tay của cô hôn một cái, cười nói: "Việt Khê là tốt nhất, tất cả mọi người sẽ đều thích Việt Khê, chúng tớ cũng nhất định mãi mãi thích Việt Khê."

"Đúng vậy, đúng vậy.....thích nhất là Việt Khê."

"Việt Khê tốt nhất...."

Mấy người giấy ríu rít, qua nhiều năm như vậy, chúng nó vẫn luôn làm bạn bên người Việt Khê.

Mà bên kia, mấy người hàng xóm đang ôm dưa hấu quay trở về nhà ồn ào thảo luận.

"Cô bé kia nhìn thật ngoan ngoãn, chẳng bù cho cháu tôi......Ai, ông Chu đã qua đời bao nhiêu năm rồi?"

Những người khác không ai mở miệng, rất ít người trong bọn họ biết được người trong nhà đó họ gì, chỉ biết trong nhà có hai ông cháu sống cùng với nhau, mà không biết người ông đã mất khi nào? Bọn họ cũng không biết rõ, chỉ là có một ngày bọn họ phát hiện ra thì chỉ còn có mỗi cô bé này ra vào trong ngôi nhà đó, bọn họ biết người ông đã qua đời rồi.

"Hizz, cũng thật đáng thương, cô bé còn nhỏ như vậy mà phải sống cô đơn một mình...."

"Người trong nhà này cũng rất kỳ quái, con bé kia khi còn nhỏ suốt ngày la hét thấy ma này quỷ nọ, nghĩ đến là sợ hãi."

"Hizz, thật hẹp hòi. Các người thì biết cái gì? Đó là bản lĩnh của người ta, lúc trước nếu không phải các người ăn hiếp con bé, ông Chu cũng sẽ không có tức giận."

Thật ra lý do cũng rất đơn giản, từ nhỏ Việt Khê đã không giống mấy đứa trẻ cùng trang lứa, bởi vì âm khí trên người nặng khiến mọi người đều cảm thấy cô khá u tối, miệng lại luôn luôn nói một số câu kỳ quái, làm cho những người xung quanh cảm thấy sợ hãi. Chủ yếu chính là, có đôi khi cô sẽ chỉ tay vào một người nói người đó sắp chết, việc này càng làm cho người khác cảm thấy run sợ hơn. Thế nên đương nhiên, bởi vì chịu ảnh hưởng từ ba mẹ, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện đương nhiên sẽ chán ghét bài xích cô. Bọn chúng lấy bùn đất hoặc đá ném vào người cô, nói những lời nói ác độc với cô, bắt nạt cô.

Sau này, có một nhà bị cô nói "sắp chết", lập tức mấy ngày sau có đứa trẻ chết đuối dưới hồ, mấy người nhà đó bèn mắng chửi Việt Khê nguyền rủa nhà bọn họ, cãi nhau ầm ĩ hết cả lên, muốn cô bồi thường mạng sống. Trong lúc cãi cọ xô xát nhau, không biết ai đã lấy đá ném vào Việt Khê, khiến cô bị vỡ đầu, những việc này thật sự chọc ông Chu tức giận.

Đoạn thời gian sau này, những người xung quanh đây liên tục gặp những việc vô cùng xui xẻo, lại thường xuyên thấy những việc kỳ quái không nói được. Cho đến khi bọn họ thấy được mấy thứ kia, mới biết được, Việt Khê không lừa bọn họ. Nhưng mà càng sợ hãi thì cũng càng kiêng kị nhiều hơn. Trải qua nhiều năm như vậy, đối với hai ông cháu Việt Khê, bọn họ nếu tránh xa được bao nhiêu thì tránh.

Mà chỉ trong chớp mắt, đã trôi qua nhiều năm.

"Hizzz...."

Không biết là ai thở dài một tiếng, bọn họ thật sự phải xin lỗi cô bé.

Có người mở miệng nói: "Được rồi, được rồi....trước kia là do chúng ta không đúng, về sau chúng ta nên đối tốt với cô bé một chút. Đúng rồi, cô bé tên là gì nhỉ, tôi nhớ rõ gọi là Việt.....Việt Khê à? Giờ ông Chu đã không còn, con bé cũng không còn có ai là người thân, về sau chúng ta giúp đỡ nó nhiều hơn một chút là được."

Những lời này nói ra đại đa số đều được mọi người tán đồng, tuy rằng cũng còn có người sợ hãi Việt Khê, nhưng hiện tại cũng không nói ra những lời ác ý.

"Đúng rồi, lát nữa chúng ta ăn dưa hấu đi, dù sao đây cũng là tấm lòng của con bé..... Không lừa mấy người, từ lâu tôi đã muốn ăn thử mấy thứ trong vườn, chị nhìn mấy chùm nho kia xem, thực sự nhìn rất ngon, nhìn mỗi quả căng mọng kia kìa......"

Mọi người ồn ào náo nhiệt cùng nhau đi đến một nhà, bổ hết mấy quả dưa hấu ra.

Dưa hấu này không chỉ là bán ra một cái nhân tình, một dao cắt xuống, vỏ xanh thịt đỏ, tươi ngon mọng nước vô cùng, hơn nữa vỏ rất mỏng, khi ăn ngọt thanh ngon miệng. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, có người ăn một lát, phát hiện tinh thần và đầu của mình tốt hơn rất nhiều.

Sau đó một thời gian trôi qua, nhiều người ăn dưa hấu phát hiện ra, eo và chân của mình không còn đau nhức nữa, ngay cả người tối hôm qua cả đêm mất ngủ cũng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, giống như hôm qua mất ngủ chỉ là ảo giác mà thôi.

"Mới đầu tôi còn tưởng mình gặp ảo giác, không phải tôi bị phong thấp à? Hôm qua trời mưa, cái chân bị phong thấp này của tôi lại không đau chút nào, mọi người nói có thần kỳ hay không?"

"Ha ha, tôi vẫn luôn bị mất ngủ, nhưng mấy ngày nay đều ngủ rất ngon, thật sự quá tốt rồi...."

Mọi người ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, ngồi kể ra mới phát hiện, không phải chỉ một người cảm thấy sức khỏe thay đổi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết là chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng có một người chợt giật mình nhận ra, nói là do dưa hấu của Việt Khê cho, như vậy mọi người nhớ ra, cơ thể dần tốt khi lên sau khi ăn dưa hấu cô cho.

"Cái nhà này, thật sự là có bản lĩnh....." Cuối cũng có người thở dài.

Có một người nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt thay đổi, do dự vài giây, sau đó tiến lên gõ cửa nhà họ Việt..