Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1939: Phiên ngoại (Tần Huyên Nhu & An Cảnh Châu) 1




Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Nếu có người hỏi Tần Huyên Nhu, cô cảm thấy bản thân mình là dạng người gì?

Có lẽ Tần Huyên Nhu sẽ suy nghĩ thật lâu, cười ôn nhu trả lời, tâm cơ, trà xanh, bạch liên hoa?

Dù sao cũng không phải người tốt.

Sau khi nhận được phiếu điểm, cô đi ra cổng trường.

Nhìn chiếc Ferrari màu đỏ kiêu ngạo kia, bước chân dừng một chút.

Từ khi cô đi vào lấy phiếu điểm tới giờ đã qua một tiếng đồng hồ.

Hắn thế nhưng vẫn đợi cô.

Giống như lời cô đã nói với Tô Yên.

Cô muốn kết hôn.

Nghĩ nghĩ, Tần Huyên Nhu liền sờ lên chiếc nhẫn kim cương trêи tay.

Người cô kết hôn, tên An Cảnh Châu.

An Cảnh Châu vẻ mặt không kiên nhẫn hạ cửa sổ xe Ferrari.

Nhìn Tần Huyên Nhu đứng ngây người ở đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh

"Ngây người ở đó làm gì? Không lên xe, là muốn tôi mời cô đi lên sao?"

Tần Huyên Nhu đi qua, mở cửa xe, ngồi vào trong.

Người này không ôn nhu giống như Bạch Hoành Vũ.

Thiếu kiên nhẫn, kiêu ngạo, táo bạo.

Chiếc xe tăng tốc chạy như bay trêи đường.

Hai người đều không nói lời nào.

Yên tĩnh đến mức dọa người.

Cho đến khi điện thoại di động An Cảnh Châu vang lên.

Hắn bắt máy.

Đầu bên kia vang lên giọng nói

"Anh Cảnh, mấy tháng rồi anh không ra ngoài chơi với bọn em, mấy anh em đều nhớ anh muốn chết."

An Cảnh Châu không nói gì.

Di động không có bật loa ngoài, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia cũng đủ lớn để Tần Huyên Nhu nghe rõ.

Bên kia điện thoại lại nói tiếp

"Anh Cảnh, vẫn ở chỗ cũ, bọn em đợi anh."

Sau đó cúp máy.

Trong xe lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Đến khi xe sắp về đến nhà, An Cảnh Châu mới lên tiếng

Nhưng lời nói ra tràn đầy châm chọc

"Làm vợ của tôi, cô phải thành thật một chút. Mấy thủ đoạn không quang minh chính đại đó của cô, tốt nhất nên thu liễm lại cho tôi."

Nói xong, xe dừng ở trước cửa nhà.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Được."

An Cảnh Châu quay đầu, nhìn Tần Huyên Nhu.

Hai tay nắm chặt tay lái, dùng sức đến nổi gân xanh.

Đôi mắt giống như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Thật lâu sau mới dời đi, không kiên nhẫn nói một câu

"Xuống xe."

Tần Huyên Nhu bước xuống xe.

Mới vừa xuống xe, phía sau liền truyền đến tiếng đóng cửa.

Vèo một tiếng, xe quẹt qua váy cô nhanh chóng lao đi.

An Cảnh Châu vừa đi không lâu, Tần Huyên Nhu nhận được điện thoại của ông Tần.

Chờ sau khi cúp điện thoại.

Cô cúi đầu, đi vào ngôi biệt thự to lớn này.

Thay quần áo trêи người, tháo chiếc nhẫn ra.

Mặc một chiếc áo thun và quần jean bình thường.

Sau đó, lái xe chạy về nhà.

Vừa về tới nhà, liền nghe giọng bà Tần giận dữ

"Mày quỳ xuống cho tao!"

Nói xong liền đi tới, đánh một cái thật mạnh lên sống lưng cô.

Tần Huyên Nhu quỳ gối trêи mặt đất.

Cúi đầu, không nói một lời.

Ở trêи ghế, còn có một người đàn ông đầu tóc hoa râm ngồi đó.

Ông Tần vẻ mặt vô cùng tức giận.

Bên cạnh có ba người con trai đang ngồi.

Hai người là anh trai của Tần Huyên Nhu, còn một người là em trai cô.

Hai anh trai đều đã có gia đình, em trai còn đang học năm nhất.

Đối với cảnh tượng trước mắt, cả ba người đều không thấy bất ngờ.

Mẹ Tần lấy thước ra, chỉ vào bàn thờ Khổng Tử.

Bẹp, bẹp, bẹp, gõ vào lòng bàn tay Tần Huyên Nhu

"Mày, mày phụ công nuôi dưỡng của cha mẹ."

Tần Huyên Nhu cúi đầu

"Con xin lỗi."

Gõ vài cái, lòng bàn tay liền sưng đỏ lên.

Lúc này, anh cả nhịn không được lên tiếng, tựa hồ là có chút tò mò

"Huyên Nhu, em cùng tên phú nhị đại họ Bạch kia thật sự chia tay rồi sao?"

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Đúng vậy."