Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1950: Ai da, tang thi! 5




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Không phải Tô Yên muốn đi.

Mà cô có chút không khống chế được hành động của chính mình.

Quá thơm.

Cô chưa từng ngửi thấy mùi hương gì thơm đến như vậy.

Vừa rồi còn ăn thịt bò bít tết, mà hiện giờ dạ dày đã quặn lên, sôi ùng ục đòi ăn.

ɖu͙ƈ vọng bản năng của Tô Yên đối chọi với lý trí của cô.

Hiển nhiên, lý trí sụp đổ.

Cho đến khi cô chỉ còn cách nam nhân đó 3 mét.

Hắn mới chú ý tới sự xuất hiện của Tô Yên.

Hắn híp mắt lại, đánh giá cô từ trêи xuống dưới.

Sau đó im lặng nhướng mày.

Vẫn không hề nhúc nhích, đứng đó nhìn nữ nhân đang tới gần mình.

Nhưng, hành động của Tô Yên có chút chậm chạp.

Chờ đến khi cô sắp tới gần nam nhân.

Liền nghe thấy trong Trung Tâm Thương Mại truyền tới âm thanh

"Dã Bạch, thu thập."

Dứt lời, Tô Yên theo bản năng nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Sau đó mới phát hiện, tang thi từ tám phương bốn hướng đều đang tiến về phía người này.

Trong miệng bọn chúng còn phát ra âm thanh kỳ quái, mặc kệ là thiếu tay hay thiếu chân đều liều mạng chạy tới đây.

Bỗng nhiên, đám hoa màu đỏ kia đột nhiên thay đổi hình dạng.

Hoa nở rộ càng lúc càng lớn.

Mùi hương càng lúc càng nồng đậm.

Răng rắc, răng rắc.

Đám hoa kia đột nhiên cắn, rồi nuốt chửng tang thi cách nó gần nhất.

Đảo mắt liền biến mất khỏi mặt đất, chỉ để lại mấy vết máu chứng tỏ sự tồn tại của đám tang thi kia.

Động tác bước đi của Tô Yên bỗng khựng lại.

Mọi người có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó không?

Vừa rồi khắp nơi còn tràn ngập tang thi, nháy mắt liền biến mất sạch sẽ.

Tô Yên đứng im đã được một lúc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Có một con tang thi may mắn thoát ra được khỏi đám hoa đó, đi tới trước mặt nam nhân kia.

Mới chỉ kịp há miệng, còn chưa cắn xuống được.

Một bông hoa cực đại bỗng chốc xuất hiện ngay ở bên cạnh chân hắn.

Nháy mắt liền cắn nuốt tang thi đó.

Bông hoa cực đại đó không giống những bông hoa nhỏ kia cắn xong liền biến mất.

Mà vẫn đứng sừng sững ở đó nhai nhai nuốt nuốt, cánh hoa giữ chặt lấy tang thi.

Chớp mắt, tang thi liền biến mất hoàn toàn, đến vết máu cũng không có.

Nam nhân nhếch đôi mắt phượng, nhìn Tô Yên suy tư

"Tang thi?"

Tô Yên yên lặng quay đầu, khàn khàn nói ra hai chữ

"Nhân loại."

Sau đó không nói thêm một lời nào nữa, mà là nhìn về phía Tô Cổ và Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng lúc đầu còn chờ hoa nở rồi ăn luôn.

Nhưng loài hoa này vừa nở rộ, liền xuất hiện cả hàm răng, cắn răng rắc răng rắc, cắn đứt cả chân ghế của Tiểu Hồng

Tiểu Hồng ngao lên một tiếng, nhảy thẳng lên trêи bàn.

Đây là hoa sao?

Ô ô ô ô, loài hoa này không thể ăn được....

Đường Dã Bạch nhìn Tô Yên, có chút hứng thú.

Hắn bước tới phía Tô Yên.

Đứng trước mặt cô, nhìn từ trêи xuống dưới từng chút từng chút.

Phản ứng hiện tại của cô có chút trì độn.

Nếu đánh nhau, chắc chắn không thể đánh lại được, khả năng sẽ gặp bất lợi.

Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đã gặp được mảnh nhỏ Chủ Thần bám vào người Nam chủ đại nhân. Mời ký chủ bắt đầu lần công lược cuối cùng."

Tiểu Hoa nói xong, phát hiện Tô Yên đang khẩn trương.

Nó nhỏ giọng nói

"Ký chủ, không sao, đó chính là Quân Vực đại nhân a."

Tô Yên chậm rì rì

"Dù hắn là phân thân của Quân Vực thì cũng không liên quan với chuyện hắn biết ta là tang thi rồi muốn giết ta ."

Tiểu Hoa nghe Tô Yên nói xong

"Ách, có đạo lý."

Đường Dã Bạch nhìn Tô Yên chằm chằm một lúc lâu, đôi môi đỏ gợi lên một độ cung

"Có chút thú vị."

Nói xong, liền thu lại ánh mắt, nhìn đi nơi khác.