Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 255: Câu truyện cổ tích hắc ám (27)




Edit: Ư Ư

Trái tim Tô Yên đập thình thịch, là một cảm giác không có khi đối mặt với Beres.

Cô lên tiếng, thanh âm nghẹn ngào khó nghe, "Anh."

"Hả?"

"Em yêu anh."

Khuôn mặt Donner dần dần trở nên nghiêm túc, anh cố gắng nhịn lại sự khẩn trương khi nghe thấy câu trả lời của cô.

"Tôi cũng yêu em."

Sau đó liền hôn lên môi Tô Yên.

Khi Donner vừa nói tôi cũng yêu em, Tô Yên đã cảm thấy trong cơ thể có gì thứ đó bắt đầu xao động muốn xông ra.

Mà khi nụ hôn của Donner rơi xuống thì cỗ xao động kia cũng không nhịn được nữa.

Cô nhắm mắt lại đẩy Donner ra.

Cả người bắt đầu phát sáng làm Beres và Donner đều sửng sốt.

Sau đó thân thể Tô Yên bắt đầu lơ lửng trên không trung.

Khuôn mặt đáng sợ kia, thân thể to lớn kia đều bắt đầu biến mất và thanh vào đó là một khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.

Mái tóc vàng kim, đôi mắt màu đen, không điểm nào là không tinh xảo.

Dáng người lả lướt nhỏ xinh khác hẳn trước kia.

Tô Yên rơi xuống từ trên không trung, cô được Donner bế lên ôm vào trong lòng.

Sau một lúc ngơ ngẩn, Donner cười, "Không nghĩ tới sư tử ngốc của anh lại xinh đẹp như vậy."

Nếu nói về xinh đẹp tinh xảo thì ai có thể so sánh với người cá chứ?

Nhưng trong mắt Donner thì Tô Yên đẹp hơn tất cả.

Đẹp nên muốn hôn hôn.

Tô Yên nhìn cánh tay của mình rồi cúi đầu nhìn bộ quần áo to rộng đang mặc trên người.

Cô trở lại thành người.

Bởi vì trở lại thành người bình thường nên Donner có thể ôm người vào trong lòng một cách dễ như trở bàn tay.

Cô chớp chớp mắt, giọng nói cũng không còn thô ráp khó nghe mà trở nên mềm mại, "Donner."

Mỹ nhân ngư dùng sức ôm chặt cô, "Anh ở đây."

Nói rồi hai người lại thân mật ôm hôn.

Ở nơi xa, Beres bị thương nặng vừa phun một ngụm máu tươi nhìn thấy hai người bắt đầu ôm hôn lại phun thêm một ngụm.

Hóa ra quái vật không phải là quái vật mà là công chúa bị nguyền rủa.

Hắn ta dùng hết sức móc ra một cái còi rồi thổi lên.

Tiếng còi vang lên khắp lâu đài.

Hắn ta quỳ rạp trên mặt đất thở dốc chờ các thôn dân đi lên.

Người cá ăn thịt người này chắc chắn sẽ không thoát được.

Đôi mắt hắn ta hiện lên ánh sáng nhất định phải được.

Tô Yên nghe thấy tiếng còi bèn buông đôi tay đang ôm cổ Donner ra.

Cô nghiêm túc nhìn Donner, "Em muốn ở bên cạnh anh."

Cả trái tim Donner đều trở nên mềm nhũn.

Anh nắm tay cô kéo người vào trong lòng, thu hết tất cả những góc cạnh sắc bén của bản thân, cô muốn gì anh sẽ làm cái đó.

Nếu bây giờ Tô Yên nói muốn mạng của anh thì chắc anh cũng sẽ cầm dao lên tự sát.

"Được."

Tô Yên mím môi nghe tiếng bước chân đang truyền đến từ cầu thang..

Nếu chuyện Donner là người cá ăn thịt người bị truyền ra thì chắc chắn sẽ không thể bình an.

Cô hơi giãy giụa, sau đó nắm tay Donner nghiêm túc nói: "Đi tới đây với em."

Hai người vào đi vào phòng gác mái, Donner tương đương thuận theo, cô nói đi đầu thì đi đó, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.

Trong căn phòng này có một lối tắt đi tới vườn hoa trong lâu đài.

Tô Yên kéo tay Donner đi tới bên cạnh dòng sông nhỏ, nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Donner nhíu mày nhìn dòng sông nhỏ này nhưng vẫn im lặng không nói gì.