Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 105: Nổ mạnh chính là nghệ thuật (6.2)




Editor: Yum 

Beta: Lười 

**** **** 

Sau khi các nhóm ăn cơm xong chính là thời gian các phạm nhân hoạt động tự do bên ngoài như thường lệ, đây cũng là thời gian đám phạm nhân thích nhất, tuy không gian vẫn nhỏ như vậy, nhưng tốt hơn nhiều so với phòng giam bé tí. 

"Vài ngày nữa tôi sẽ ra tù, mấy ngày nay đã để các anh em chăm sóc nhiều." Một tên sắp được thả nói lời tạm biệt với đám bạn tù. Tuy là không được quan tâm chăm sóc gì đó nhưng lời nên nói vẫn phải nói, lỡ như chạm mặt nhau ngoài kia cũng không phải lúng túng. 

"Chúc mừng." Bạch Lễ cười nói: "Ở chung lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa giới thiệu qua với nhau đâu. Tôi tên Bạch Lễ, bị phán tù 5 năm vì tội cố ý giết người không thành, hai ngày trước vì đánh người nên tăng thêm 1 năm." 

Tên mới nói kia vội vươn tay bắt tay với Bạch Lễ: "Em tên Lý Kiệt, vào tù vì làm mối bán dâm, bị phán bảy năm. Hiện tại đã tới hạn được ra tù." Nói đến đây, hắn nhìn sang bạn tù đang nói chuyện phiếm bên cạnh, rồi vươn tay kéo Bạch Lễ sang một bên: "Bạch lão đại, chờ anh ra tù, nếu anh có như cầu kia thì tới XXX tìm em, đảm bảo sẽ giới thiệu cho anh cô em thật sạch sẽ xinh đẹp." Hắn hạ thấp âm thanh, nhỏ giọng nói sát bên tai Bạch Lễ. 

Hôm Bạch Lễ giáo huấn tên hầu tử, hắn cũng có ở hiện trường, nhìn cách hắn (Bạch Lễ) ra tay tàn nhẫn như vậy liền biết ngay hắn là một nhân vật nguy hiểm, dù ra sao thì làm bạn với hắn hẳn không sai. 

Bạch Lễ hơi nghiêng đầu tránh đi tên nam nhân sáp lại gần, anh cười khẽ liếc nhìn hắn: "Vậy cậu không định cải tà quy chính à?" 

Nam nhân nhếch miệng cười: "Em lại không ngốc, con đường mua bán kiếm được tiền há lại dễ dàng bỏ vì ngồi tù." 

"Um, cậu nói rất đúng." Bạch Lễ gật gật đầu: "Nếu mấy ngày nữa cậu ra tù thì tôi có chút chuyện ngoài kia nhờ cậu giúp." 

"Đương nhiên có thể, Bạch lão đại anh cứ nói, anh cần em hỗ trợ gì?" Vừa nghe, nam nhân liền đáp ứng ngay. 

"Cậu giúp tôi đưa đồ cho một người." 

———————— 

Trong một quán cà phê ấm áp và phong cách, mỗi bàn nhỏ đều được ngăn cách với  nhau tạo nên tính riêng tư, Ôn Noãn ngồi cùng biên tập ở gian trong cùng đang thảo luận về công việc xuất bản sách của cô. 

"Dùng bìa sách này đi, em rất thích." Bìa sách trước mặt vô cùng đơn giản, đồ họa thuần một màu đen không có hoa văn trang trí phức tạp gì, nhưng khi đặt nó dưới ánh đèn và nhìn thật kỹ lại sẽ thấy vô số đồ họa ẩn chồng chất như núi bạch cốt, những nét bút trắng đầy nghệ thuật kia như rồng bay phượng múa, sinh động và đẹp đẽ. 

"Ok, bìa này rất tốt." Biên tập ghi chú vào sổ tay. 

"Về thời gian phát hành..." 

"Hai ngày sau là sinh nhật em, bọn chị định phát hành vào ngày đó." Biên tập cười nói. 

"Được đó." Ôn Noãn vui vẻ gật gật đầu, phát hành sách mới vào ngày sinh nhật, này cũng coi như là một món quà lớn. 

Sửa lại một lượt tổng thể sách mới xong, rất mau liền có thể xuất bản, trạng thái điên cuồng của biên tập mấy hôm trước cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ ôn hòa thường ngày, cô đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. 

"Đúng rồi, hôm bữa chị nói với em là khi gặp lại sẽ nói tiếp chuyện của Bạch Lễ, rốt cuộc hắn đã làm gì mà chị ghét hắn đến vậy?" Ôn Noãn vừa quấy ly cà phê, vừa mở miệng hỏi. 

Biên tập miễn cưỡng cười nhẹ rồi nhắm mắt lại, thở dài, cô trầm trọng nói: "Đó là chuyện xảy ra vào năm hai, vì Bạch Lễ trông nhỏ con, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ nên hay bị vài nam sinh trêu chọc. Có một lần hình như hắn bị trêu đến tức giận, trước mặt cả lớp đã hung hăng mắng Tiểu bá vương của lớp một tràng. Tất nhiên Tiểu bá vương không vui, hắn đuổi theo Bạch Lễ định đánh hắn (Bạch Lễ) một trận cho hả giận. Lúc đó lại là mùa đông, làm những vũng nước hình thành sau cơn mưa nhỏ kết lớp băng mỏng. Vốn dĩ là hai người cùng chạy khỏi phòng lại chỉ mỗi mình Bạch Lễ hoảng loạn trở lại, lúc ấy trên tay hắn toàn là máu, hắn nói lúc tiểu bá vương đuổi theo hắn không cẩn thận trượt chân, đầu đập vào tảng đá." 

"Rồi sao nữa?" Ôn Noãn tò mò hỏi. 

"Vì không được đưa đến bệnh viện kịp thời nên tiểu bá vương trở thành người thực vật, khi cảnh sát tới tra án đã phán định đây là tai nạn ngoài ý muốn." Biên tập nói. Người thực vật, nếu dùng tư duy của thời trung nhị*mà nói thì nghĩa là cơ thể người đó vẫn còn hoạt động nhưng linh hồn lại sớm không còn, theo suy nghĩ của hắn hẳn người thực vật cũng như đã chết. 

(*Trung nhị: cách nói hội chứng tuổi teen của Việt Nam bên Trung) 

Sau đó Bạch Lễ liền thôi học cao nhị**, từ đó không còn tin tức nào, ngay cả thám tử tư giỏi nhất cũng không điều tra được đời sống sinh hoạt sau cao nhị của hắn, Ôn Noãn thầm nghĩ sau khi nghe biên tập nói. 

(**Cao nhị: năm hai cao trung, bên Việt là lớp 11) 

"Chị nghi ngờ người hại tiểu bá vương là Bạch Lễ à?" Ôn Noãn hỏi. 

Biên tập gật gật đầu: "Sau khi vụ án kết thúc, lúc họp lớp khi chủ nhiệm tuyên bố kết quả cuối cùng rằng cảnh sát xác nhận đây là tai nạn ngoài ý muốn, thì chị vô tình lướt mắt qua chỗ Bạch Lễ và thấy hắn cười rất kì dị. Có chút đắc ý, lại có chút hưng phấn như gặp được chuyện tốt gì đó. Tóm lại, chị cảm thấy hắn chính là hung thủ phía sau." 

Ôn Noãn không nghi ngờ lời biên tập chút nào, bởi vì Bạch Lễ thật sự có khả năng làm ra loại chuyện này, dù khi ấy hắn chỉ là vị thành niên. 

"Hắn thật sự rất khả nghi." Ôn Noãn tán đồng gật gật đầu. 

"Chính vì thế, chị không biết làm sao em quen biết hắn nhưng về sau đừng liên hệ với hắn nữa, hắn quá nguy hiểm." Biên tập nghiêm túc dặn dò nói. Tuy tiểu bá vương bị như vậy cũng là do hắn tự làm tự chịu, nhưng biên tập hy vọng đó là kiểu ở ác gặp dữ, nếu Bạch Lễ chỉ tìm người đánh tiểu bá vương để xả giận thì cô tuyệt đối đứng về phía hắn, nhưng làm người ta thành người thực vật... Cô thật sự không chấp nhận được. 

Ôn Noãn đương nhiên sẽ không rời xa Bạch Lễ, nhưng biên tập nói vậy là vì quan tâm cho cô, vì vậy cô cười gật gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết. 

"Xong việc hết rồi, chị phải về công ty đây." Biên tập hít sâu mấy cái, rồi cười rộ lên. 

"Được, em cũng đang định về nhà." Ôn Noãn đứng dậy theo sau biên tập rời khỏi quán cà phê. 

———— 

Hai ngày trôi qua thật nhanh, sáng sớm Ôn Noãn đã ngồi trước máy tính làm mới lại doanh số bán sách của mình. Công ty mà cô ký kết có trang web bán hàng riêng, số liệu bán hàng đều công khai, chỉ cần đăng nhập vào liền thấy được. 

Tuy Ôn Noãn không phải là tác giả nổi tiếng lắm, nhưng cô cũng có không ít lượng fan trung thành, tiểu thuyết mới vừa bán ra chưa đến một giờ đã có mấy ngàn lượt mua, mỗi lần tải lại trang, số liệu đều tăng lên. 

" Chúc mừng em, một khởi đầu tốt đẹp!" Biên tập gửi tin nhắn chúc mừng. 

" Cùng vui, cùng vui! " Ôn Noãn cười, nhắn lại. 

Lúc Ôn Noãn đang chuyên chú xoát lượt mua, chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô nghi hoặc đứng dậy đi ra phòng ngủ, nghĩ thầm mới sáng sớm ai lại đến nhà, nếu là chuyển phát nhanh thì cũng không đi làm sớm như này đi. 

"Xin hỏi cô có phải là Ôn Noãn tiểu thư không?" 

Nam tử trước mặt cô mang bộ đồ vận động màu đen, trong ngực ôm một cái thùng không lớn, đang đứng ở cửa cười khanh khách nhìn cô: "Anh của bên chuyển phát nhanh nào vậy?" 

"X thông." Nam nhân dựng thẳng cái thùng lên, rồi đưa phiếu ký nhận đơn chuyển phát nhanh. 

"Ồ, làm phiền anh gửi sớm như vậy." Gần đây, cô quả thật đã mua không ít đồ trên mạng, Ôn Noãn gật gật đầu, ký nhận cái thùng. 

Khắp thùng được bọc kín mít, ôm lên khá nặng, Ôn Noãn tìm một cái dao nhỏ rạch các lớp băng keo trên thùng, chỉ chốc lát liền nhanh chóng mở được thùng. 

Tích —— 

00:00:59 

58... 

57... 

Đờ mờ!!! 

Năm quả bom màu đỏ. Chúng được băng keo đen dán chặt lại với nhau, những dây đỏ xanh lộn xộn xen kẽ nhau kéo dài đến một chiếc đồng hồ đếm ngược, trên đó là con số đỏ tươi giảm từng giây từng giây, Ôn Noãn chỉ ngây ngươi một lúc, 20 giây đã trôi qua. 

Hiện tại cô chạy còn kịp chắc! Ôn Noãn chuyển động muốn đặt cái thùng xuống, ai ngờ cô mới vừa động tay, đồng hồ liền giảm ngay mười giây. Thứ quái quỷ gì đây, thế quái nào mà Bạch Lễ có thể làm ra loại công nghệ đen này trong nhà tù a a a!! 

Toàn thân Ôn Noãn cứng đờ ngồi trên sô pha, mắt thấy số giây càng ngày càng giảm, một chút cô cũng không dám động. Xem ra hôm nay cô trả nợ ở đây rồi, Ôn Noãn sống không còn gì luyến tiếc nhìn thùng bom trên tay, đây là lần thứ bảy đi... Đã vài ngày, mà cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị nổ chết. 

3... 

2... 

1... 

00:00:00 

Bùng! Quả bom nổ tung. 

Vô số mảnh giấy giống nhau đủ màu sắc như hoa vũ thi nhau rơi xuống, khi đồng hồ đếm ngược về không cũng không có loại đau đớn nóng rát như Ôn Noãn nghĩ, mà là sự ngứa ngấy do những mảnh giấy rơi trên mặt.  

Ôn Noãn vẻ mặt mộng bức*** nhìn một màn trước mặt. 

(***Mộng bức: trạng thái kinh ngạc, đứng hình, chết lặng, cạn lời...) 

"Happy Birthday to you ~Happy Birthday to you ~ chúc mừng sinh nhật vui vẻ..." Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên từ đồng hồ đếm ngược, nhẹ nhàng lãng mạn, như lông vũ êm ả rơi trên đầu quả tim. 

Là giọng Bạch Lễ, Ôn Noãn ngẩn người, đủ loại ngôn ngữ chúc sinh nhật khác nhau luân phiên vang lên tận 2 lần như thế khắp nhà, đúng lúc Ôn Noãn sắp cảm động, nhạc trong đồng hồ đếm ngược biến mất. 

"Ôn Noãn, chúc cô sinh nhật vui vẻ." 

Khóe miệng Ôn Noãn nhẹ nhàng cong lên. 

"Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của cô." 

... Khóe môi Ôn Noãn héo héo. 

**** **** 

Hì, Yum tương tác với đọc giả chút nha. Chương sau Ôn tỷ sẽ đáp lễ lại Bạch Lễ một bức tranh khiến " Cảnh ngục nhìn bằng ánh mắt quỷ dị. Bạch Lễ cạn lời." Các bạn đoán xem tranh gì nào:)) /cười nham hiểm.jpg/ 

Ai đoán đúng đầu tiên mình tặng chương sau:3