Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 80: Tới đây, sung sướng nha ~ (3)




edit: lười

Sau khi trải qua một trận binh hoang mã loạn, người trông coi Ôn Noãn đổi thành năm đệ tử Thiếu Lâm, hai chú chó trông cửa mượn từ nông trường cùng hai chú chó săn được thuê về. Người còn có thể bị dụ hoặc còn chó thì không, mọi người nghĩ như vậy liền an tâm về phòng nghỉ.

Giờ sửu là thời gian mọi người dần dần lâm vào trạng thái ngủ sâu, hai đệ tử Thiếu Lâm trông cửa cũng rơi vào mộng đẹp. Trăng lên cao, ánh sao xung quanh đều thua kém một phần, tiểu viện dân trạch một mảnh yên tĩnh, chỉ có ve trùng đối nguyệt kêu râm ran.

Ôn Noãn duỗi tay vỗ vỗ gương mặt vực dậy tinh thần,nhìn một chút các đại hiệp kia đã ngủ say, Ôn Noãn cười cười, đi đến cạnh cửa ho ho vài tiếng.

Hai chú chó săn nằm sấp nghỉ ngơi trước cửa phòng nhạy bén giật giật lỗ tai.

Ôn Noãn kéo kéo cửa phòng chất củi nhưng vì bị dây xích kéo lại nên chỉ mở ra được một khe hở, tuy vậy cũng không ảnh hưởng đến việc nàng cũng mấy chú chó này trò chuyện.

"Uông!" Ôn Noãn nhe răng, hung thần ác sát kêu lên với hai con chó săn.

"Gâu gâu gâu gâu!" Cảm nhận được uy hiếp chó săn đột nhiên đứng lên, điên cuồng sủa với hai cánh cửa phòng chất củi.

Ôn Noãn câu môi cười cười, đóng cửa lại, nhanh chóng trở lại ven tường ngồi xuống.

"Hừ! Đừng kêu!" Đệ tử Thiếu Lâm từ trong mộng phục hồi tinh thần.

"Sao lại thế này? Tại sao chó lại kêu dữ như vậy?" NGhe được tiếng chó kêu, đám người Lưu Trường Thanh vội vàng phủ thêm áo ngoài vội vàng chạy đến phòng chất củi.

"Ta cũng không rõ lắm, vừa rồi vẫn còn tốt mà." Chủ nhân hai chú chó vội trấn an chó của mình.

Lưu Trường Thanh đi đến cạnh cửa đẩy ra một cái khe nhìn nhìn, vừa lúc nhìn thấy Ôn Noãn đang cười tủm tỉm với hắn.

"Nàng ta còn bên trong." Lưu Trường Thanh quay đầu nói với mọi người: "TRở về nghỉ ngơi đi, không có việc gì."

Nghe được Lưu Trường Thanh nói, mọi người nhỏ giọng oán hận trở về.

"Không cần ngủ gật,chú ý chó của ngươi, không được để nó sủa bậy." Đang ngủ say mà bị đánh thức thật sự không thoải mái, Lưu Trường Thanh đen mặt trừng mắt nhìn chủ nhân của hai chú chó nói.

"Vâng vâng vâng, ngài yên tâm."

Ôn Noãn chống cằm không chớp mắt nhìn ngọn nến mỏng manh, đến khi ngoài cửa yên lặng giống như một lão tăng nhập định mới khôi phục trạng thái hành động. Nàng hoạt động một chút tứ chi cứng đờ, từ trong đống cỏ khô lấy ra một cọng cỏ khô thật dài lặng lẽ đi đến cạnh cửa.

Cửa phòng chất củi được ráp từ hai tấm gỗ thô ráp, cho dù đóng chặt thế nào vẫn có khe hở, tuy khe hở này rất hẹp nhưng với Ôn Noãn vậy là đủ rồi. Cỏ khô bé nhỏ từ từ vươn ra khỏi khe cửa, một đầu cỏ khô chọc chọc chó săn đang ghé vào cửa, gẩy gẩy lỗ tai.

Chó săn: Là vương bát đản nào! Còn để lão tử ngủ hay không!

"Gâu gâu gâu!!!!"

"Sao lại thế này! Sao lại kêu rồi!" Đám người Lưu Trường Thanh đen mặt nhanh chóng đến cạnh cửa.

"Không biết." Chủ nhân chú chó vừa trấn an vừa khóc không ra nước mắt nói.

Lưu Trường Thanh nhíu chặt mày đi tới đẩy cửa ra một chút, cửa gỗ vừa mới mở đã bị xích sắt kéo lại, nhưng hắn chỉ cần vậy. Lưu Trường Thanh nhìn vào trong, chỉ thấy Ôn Noãn nhắm mắt dựa vào tường, giống như ngủ rồi, nhưng hắn có chết cũng không tin chuyện chó sủa không liên quan đến nữ nhân này.

"Muốn dùng chiến thuật mệt nhọc sao, không có cửa đâu!" Lưu Trường Thanh rống lớn với người trong phòng, sau đó bảo mọi người về ngủ. Hắn đã biết Ôn Noãn muốn làm gì, cô ta muốn làm cho bọn họ mệt mỏi, kéo dài thời gian ở lại thị trấn, như vậy, dư nghiệt Ma Giáo sẽ có thời gian để tới cứu cô ta. Hừ! Tưởng bở, ngày mai bọn họ liền theo kế hoạch rời đi.

Sau khi hạ quyết tâm, nghe được tiếng chó kêu lần nữa, Lưu Trường Thanh một chút cũng không có ý muốn rời giường, hắn trở mình, tiếp tục ngủ.

Thịch thịc thịch! Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Lưu Trường Thanh thầm mắng một câu mới di ra mở cửa: "Sao thế!"

"Lưu đại hiệp, không thấy nữ nhân kia nữa rồi!" Đệ tử thiếu lâm hoảng loạn nói.

"Cái gì?!"

...

Giờ Dần là lúc người người nhà nhà đều ngủ say, chỉ có một dân trạch là đèn đuốc sáng trưng.

"Cửa sổ đống kín, khóa của vẫn còn nguyên vẹn, chẳng lẽ ngươi nghĩ nàng ta chui từ khe cửa qua?!" Ngủ không đu giấc tất nhiên tâm tình không tốt.

"Lúc nãy ta mới nhìn qua khe cửa, quả thực bên trong không có ai, hơn nữa ta hoàn toàn không cảm nhận được hô hấp bên trong." Có người ve mặt ngưng trọng nói.

"Mở cửa ra xem đi, yêu nữ kia quỷ kế đa đoan, không chừng đã chạy ra thật rồi."Liễu Tĩnh Hàm cùng vài vi sư muội khoan thai đi tới, nàng nhìn nhìn phòng chứa củi có chút không bình thường, cau mày nói.

Phòng chất củi chỉ có một cái chìa khóa, do Lưu Trường Thanh giữ, nếu muốn đi kiểm tra thì phải do đích thân Lưu Trường Thanh mở cửa. Những người khác sau khi nghe Liễu Tĩnh Hàm nói thì đều tỏ vẻ tán đồng, tận mắt nhìn thấy thì mới an tâm.

Lúc nãy Lưu Trường Thanh cũng nghĩ tới việc nhìn xem còn người hay không, nhưng hắn sợ yêu nữ kia lại giở trò, đầu tiên là chọc chó, làm bọn chúng sủa như điên bắt hắn phải cầm chìa khóa đến đây, sau đó vì muốn xác nhận xem còn người không mà mở cửa kiểm tra, sau đó cô ta liền nhân cơ hội trốn thoát. Tuy Không Trầm nói đã phong bế nội lực của yêu nữ kia nhưng Ma giáo công pháp quỷ dị nhiều không đếm xuể, vạn nhất có phương pháp giải khai huyệt đạo, như vậy không phải bọn họ đã mắc mưu sao.

"Ngươi đi mơi Không Trầm thánh tăng đến."

Lưu Trường Thanh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Không Trầm không lại đây liền phân phó đệ tử đi mời. Không Trầm có thể đánh bại yêu nữ một lần tất nhiên có thể đánh bại cô ta lần nữa.

Không Trầm vốn dĩ đã không ngủ, hắn đang ngồi thiền trong phòng. Cửa phòng rộng mở, làn gió mát lạnh nhè nhẹ bay vào vuốt ve gò má hắn, tiếng côn trùng dễ nghe vang lên làm hắn càng thêm dễ chịu, Không Trầm điều chỉnh hơi thở, hít một hơi thật sâu.

"Thánh tăng Thiếu Lâm..."

Giọng nữ kiều nhu từ xa chầm chậm truyền đến, trong lòng Không Trầm nhảy dựng, lông mi giống như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy.

"Tiểu hòa thượng~"

Bóng đen khi nhắm mắt dần biến mất, trước mắt xuất hiện một tầng hơi nước, thật giống như... hơi nước nhìn thấy trong phòng nữ nhân Ma Giáo kia.

Đôi chân nhỏ nhẹ trắng nõn nhẹ nhàng đáp trên thùng gỗ, chắc là do vừa từ trong nước ra nên có những giọt nước nho nhỏ, dưới ánh nến lay động, dưới màu nâu của thùng gỗ làm nền, đôi chân đó càng thêm xinh đẹp tinh thuần.

Làn nước bắn lên che đậy tầm mắt, hồng y xoay tròn giữa không trung, tựa như một đóa hoa hồng diễm lệ. Nữ tử giơ tay đá chân, kéo hồng y ở giữa không trung bay múa, sạch sẽ lưu loát đánh bại đám cao thủ nổi danh giang hồ. Rõ ràng nàng có võ công cao cường lại chỉ toàn thủ, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý giống như nói cho người biết rằng nàng đang hưởng thụ cảm giác đánh bại người khác, giết người? Loại việc vừa tốn công lại tốn sức này nàng không hề hứng thú.

"Tiểu hòa thượng, ngươi làm ta đau ~" toàn thân nàng thả lỏng, nhỏ giọng làm nũng giống như ngươi là người thân cận nhất của nàng, nàng có thể không chút đề phòng mà ỷ lại.

"Có ngươi phải là đang tâm hữu tương thông với ta? hửm?"

"Tiểu hòa thượng ~"

"Chúng ta tâm hữu tương thông..."

Tất cả những hình ảnh đã xảy ra hôm nay đều hiện ra trước mắt, Không Trầm cảm thấy bản thân bị rơi vào ảo giác rồi, rõ ràng nàng ấy đang ở trong phòng chứa củi, vậy tại sao hình ảnh của nàng ấy lại hiện ra trước mắt mình rõ ràng như vậy, tai nghe thấy âm thanh của Ôn Noãn, mũi lại ngửi thấy mùi hương trên người nữ tử đó.

"Gâu gâu gâu!!"

Tiếng chó sủa đột nhiên truyền đến làm Không Trầm đang chìm trong suy nghĩ giống như bị rót một chậu nước lạnh, mở mắt, nhìn căn phòng quen thuộc mà sững sờ.

Thịch thịch thịch... Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa có quy luật.

Không Trầm điều chỉnh hô hấp một chút, chậm rãi đi mở cửa:"Có chuyện gì?"

"Thánh tăng, gia sư mời ngài đến phòng chứa củi một chuyến." Đệ tử Võ Đang tôn kính ôm quyền hành lễ.

"... Được." Không Trầm gật gật đầu, đi theo phía sau ngời nọ rời phòng ngủ.

Có Không Trầm thủ ở cửa, Lưu Trường Thanh liền yên tâm, ông ta cầm chìa khóa, nhanh chóng mở cửa đi vào.

"Hửm ~" Ôn Noãn nằm nghiên trên đống rơm, hai mắt mê mang nhìn một đám người đột nhiên xông vào: "Muộn thế này, đám nam nhân các ngươi tự tiện đột nhập vào phòng nữ nhân đang ngủ là không tốt đâu nha."

"Hừ, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở lại nơi này, đừng có mà dở trò." Nhóm đệ tử Võ Đang đầu tiên trông coi Ôn Noãn không thành thậm chí còn bị giáo huấn một trận mở miệng nói.

Ôn Noãn nghiêng đầu, nhìn xuyên đám người dừng lại ở cái người đang đứng cuối cùng kia, bốn mắt nhìn nhau, nàng câu môi cười: "Chỉ cần thánh tăng tới bồi ta, ta liền ngoan ngoãn."

Bị một mỹ nữ quần áo không hoàn chỉnh đùa giỡn, bản thân Không Trầm không có phản ứng gì, nhưng lại có một người rất kích động.

"Ngươi ngươi ngươi đồ vô liêm sỉ!" Liễu Tương Tương nhanh chóng liếc Không Trầm một cái, sau đó tức giận chỉ vào mũi Ôn Noãn mắng: "Ngươi là đồ hồ ly tinh, yêu nữ!"

Ôn noãn chuyển tầm mắt về phía Liễu Tương Tương, rất có hứng thú hỏi một câu: "Tại sao ngươi lại tức giận như vậy?"

Liễu Tương Tương đột nhiên im lặng, nàng ta có chút kinh hoàng nhìn Không Trầm, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm như không có chuyện gì xảy ra của hắn, trong lòng may mán nhẹ nahfng thở ra, đồng thời có chút thất vọng gục đầu xuống.

Ở đây đềy là nhân tinh lăn lộn đã lâu trong giang hồ, Liễu Tương Tương làm ra vẻ ta đây chính là đối với Không Trầm có tình ý. Có điều mặt tìn cảm này có thể tha thứ, Không Trầm hoàn toàn có dfdur điều kiện để nữ nhân thiên hạ vừa nhìn thấy là mặt đỏ tim đập, hơn nữa hắn còn có một thâm võ công cao cường, Liễu Tương Tương thích nhân gia cũng không có gì kỳ quái.

NHững người khác không để bụng nhưng Liễu Tĩnh Hàm thì không như vậy, nàng nhìn về phía Liễu Tương Tương đang cúi đầu trầm mặc con ngươi ám ám. Nàng biết Không Trầm ưu tú như vậy, sao có thể chỉ có mỗi mình nhớ thương hắn, chỉ sợ tình địch không chỉ có mỗi LIễu Tương Tương đâu! LIễu Tĩnh Hàm không dấu vết nhìn vài đồng môn khác, mân mân miệng không nói gì.

Ôn Noãn chú ý động tác của Liễu Tĩnh Hàm, khóe miệng ngoéo một cái, dời đề tài: " Không phải ta muốn trêu đùa các ngươi đâu, thật sự." Vẻ mặt vô tội nhìn mọi người:"Chỉ là một mình ta ở nơi này quá nhàm chán cho nên chỉ cần có thánh tăng bồi ta mấy ngày ta liền an an tĩnh tĩnh."

"Ta có thể bồi ngươi." Liễu Tĩnh Hàm mở miệng nói: "Ta có thể cùng ngươi nói chuyện phiếm."

"Ta không muốn cùng người đánh lén ta nói chuyện phiếm." Ôn Noãn bĩu môi, không che dấu sự ghét bỏ của mình với Liễu Tĩnh Hàm.

"Ngươi." Liễu Tĩnh Hàm tức giận trừng mắt nhìn Ôn Noãn.

"Được, ta ở lại." Không Trầm bình đạm mở miệng:"Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

"Thánh tăng, ngài không cần bị yêu nữ kia mê hoặc, nàng -"

"Tương Tương!" LIễu Tĩnh Hàm cau mày lôi kéo Liễu Tương Tương:" Thánh tăng là đệ tử Phật môn, sao có thể bị mê hoặc." Bốn chữ đệ tử Phật Môn được nhấn mạnh, thoạt nhìn giống như là đng giáo huấn Liễu Tương Tương, kỳ thật cũng chính là đang nhắc nhở chính Không Trầm.

Mọi người cự kỳ tín nhiệm Không Trầm, nếu hắn thủ ở đây vậy chính à vạn vô nhất nhất, vì vậy mọi người hoàn toàn an tâm, trở về nghỉ ngơi.

Không Trầm đi vào trong phòng bảo đệ tử bên ngài khóa cửa lại, hắn thì ngồi xếp bằng cạnh cửa.

"Thánh tăng, ngươi cách xa ta như vậy làm gì?" Ôn Noãn chống cằm mở miệng hỏi.

Không Trầm nhắm mắt đả tọa, trầm mặc không nói.

"Đã nói là bồi ta nói chuyện phiếm rồi, ngươi không tuân thủ hứa hẹn!" Ôn Noãn không vui ném một nắm cỏ khô qua.

Không Trầm không dao động, tiếp tục trầm mặc.

Ôn Noãn xoay chuyển tròng mắt, đứng lên, im lặng đi đến bên người Không Trầm: "Tiểu hòa thượng ~ " Nàng ngồi xổm bên người hắn, nhỏ giọng kêu.

"Ta có thể chạm vào ngươi không?" Nói như vậy nhưng Ôn Noãn đã vươn một ngón tay chọc chọc vào vai Không Trầm.

"Không thể." Không Trầm rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

"Cuối cùng ngươi cũng chịu để ý đến ta." Ôn Noãn cười ha hả giật giật ngón tay, lực đạo không nặng không nhẽ vẽ vẽ lên vai hắn.

"Không Trầm rũ mắt nhìn ngón tay trên vai hắn: " Lấy tay ra."

"Vậy ngươi phải nói chuyện cùng ta." Ôn Noãn lập tức đưa ra yêu cầu.

"Nói cái gi?" Không Trầm giống như lf thỏa hiệp, hắn nhắm mắt mở miệng nói.

"Có phải hòa thượng các ngươi đều không gần nữ sắc?" Ôn Noãn hết lòng tuân thủ lời hứa thu hồi tay, sau đó thân mình hướng gần phía Không Trầm dịch tới.

Không Trầm hơi hơi giật mình, rời xa Ôn Noãn một tí: "Đúng vậy."

"Kia... nếu hòa thượng các ngươi mà trúng xuân dược thì sẽ giải quyết thế nào?" Ôn Noãn nghiêm túc hỏi.

Không Trầm im lặng mấy giây, lại nhắm mắt lại, một bộ ta không muốn cùng ngươi nói chuyện.

"Đúng rồi đúng rồi, các ngươi có thể giúp nhau giải quyết!" Vẻ mặt Ôn Noãn như phát hiện ra đại lục mới: "Giới luật cấm các ngươi gần nữ sắc nhưng lại không cấm các ngươi gần nam sắc nha, có đúng hay không?"

Không Trầm:....

"Sao ngươi lại nhắm mắt rồi, không phải đã nói là cùng ta nói chuyện phiếm sao!" Ôn Noãn không vui nói: "Ngươi lại không để ý đến ta nha!"

Không Trầm: Hôm nay vô pháp hàn huyên...

"Thánh tăng... Tiểu hòa thượng..." Ôn Noãn lôi keo cà sa của Không Trầm: "Ngươi nói chuyện đi..."

.........

"Ngươi không nói lời nào ta đây đành phải tự tiêu khiển vậy." Ôn Noãn nhỏ giọng ngầm ý cảnh cáo.

Không Trầm: Mặc kệ thế nào hắn cũng không muốn nói về xuân dược, nam sắc nữ sắc gì đó!

Ôn Noãn nhìn chằm chằm con mắt nhắm chặt của Không Trầm, không tiếng động cười cười.

Thánh tăng a thánh tăng, đây chính là do ngươi tự chọn.

Ôn Noãn chậm rãi vươn tay, hướng về cái đầu trọ lóe sáng của Không Trầm sờ sờ...

- ---------------------------

Xin chào mọi người, mình lại quay lại, xin lỗi mọi người vì thời gian qua tài khoản wattap của mình bị lỗi gì ấy, không vào được nên mới mất tích lâu như vậy. Giờ thì mình quay lại rồi đây!!!

Mình cũng mới biết thôi là truyện của mình cũng xuất hiện ở mấy trang khác như truyện full, ss gì đó, mặc dù mình không để ý lắm nhưng cũng không thoải mái mấy. Mình thắc mắc là không biết mình mất tích lâu như vậy, giờ cập nhật thì mấy chỗ đó có cập nhật theo không nhỉ. Mình chỉ thắc mắc thôi chứ cũng không làm căng như kiểu drop hay khóa truyện gì nên mọi người cứ thoải mái.

À còn nữa, thời gian trước mình có đăng cả trên diendanlequydon nữa, vì lúc đó mình khá thích trang đó, nhưng mà up lên có hơi phức tạp với cả có cả luật gì gì nữa mình không nhớ lắm, nên hiện giờ mình không đăng ở đó nữa.

Mình tùy hứng lắm, còn lười nữa nên mong mọi người thông cảm. Nhưng mà người lười như mình đã kiên trì thì kiên trì lắm, kiểu gì cũng đi đến hết truyện thôi, chỉ là không biết bao giờ mới xong:))) cho nên mọi người không đợi được thì cứ đọc cv trước nha. Tên truyện cv giống tên truyện edit ấy.

Với cả hầu như đều là mình làm một mình, nên sẽ có chỗ sai sót. Hy vọng mọi người thấy và có thể bảo mình để mình sửa lại.

Vì mình hay lướt cmt của các bạn lắm, nên các bạn cứ góp ý vào cmt nhaa.

Cảm ơn mọi người đã đọc đống trên và cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua.

Yêu thương.