Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 157: Phiên ngoại (II): Ta có thể cứu vớt thế giới!




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

“Kí chủ, muốn đi sao?”

Trên tầng mây, đứa nhóc hệ thống đang ngồi, tay chống lên khuôn mặt trắng nõn mập mạp nhìn xuống phía dưới, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.

Nó không hiểu tình cảm của nhân loại, chỉ muốn nhanh chóng đưa kí chủ đến thế giới tiếp theo.

Nhiễm Thất đứng yên trên tầng mây, không nhúc nhích, trong đôi mắt đen láy như có tia sáng di chuyển. Cô rũ mắt nhìn Ngải Khắc Tư bên dưới, hồi lâu mới đáp: “Không, chờ một chút.”

Cô không biết vì sao mình lại có loại dự cảm này, cô luôn cảm thấy Ngải Khắc Tư có thể sẽ nhớ ra cô.

Cho nên, chờ một chút đi...

...

“Điện hạ, nữ vu Tạp Mẫu mời ngài đến trấn nhỏ trong rừng Mã Đức tụ họp, có từ chối không ạ?”

Kiệt Khắc biết điện hạ cũng không thích tham gia những buổi gặp gỡ này, cho dù hiện tại quỷ hút máu và nữ vu đã có thể chung sống hoà bình, nhưng tranh chấp ngầm vẫn chưa giảm bớt, thế nhưng...

“Tạp Mẫu gần đây tình cờ nghiên cứu ra chú ngữ ẩn nấp thần linh...” Kiệt Khắc lại bổ sung một câu, tuy rằng không biết thần linh có thật sự tồn tại hay không, nhưng nếu có được loại chú ngữ này, đối với Huyết tộc, không thể nghi ngờ chính là một chuyện tốt.

Vì vậy, đây cũng là nguyên nhân Kiệt Khắc mạo hiểm chạy tới dò hỏi.

Kiệt Khắc còn chưa nói xong, đã nghe được thanh âm đạm mạc trước sau như một của điện hạ nhà y truyền đến: “Đi.”

Kiệt Khắc ngây ngốc một lát mới phản ứng lại, vốn tưởng rằng phải cần một chút miệng lưỡi, không nghĩ tới điện hạ cư nhiên trong lúc y chưa kịp nói hết, đã quyết định muốn đi, thậm chí còn giống như...Có chút gấp gáp...

Khi Ngải Khắc Tư bước vào cánh rừng Mã Đức, tựa như là vận mệnh lôi kéo, từng bước một chỉ dẫn hắn, lắc mình vài cái, hắn đã đi tới nơi sâu nhất của khu rừng Mã Đức. Trước mặt tọa lạc một tòa lâu đài cổ to lớn, trông thật hoài cổ xưa cũ.

Ngải Khắc Tư vốn định từ chối, hắn luôn không thích yến hội mà nữ vu tổ chức, hắn đã từng tham gia qua một lần, quả thật cực kỳ không ổn, nhưng thứ khiến hắn thực sự kinh động chính là ba chữ: rừng Mã Đức.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, khi Kiệt Khắc nói ra ba chữ "rừng Mã Đức", tim hắn đột nhiên run rẩy.

Cô gái của anh...

Em đang chỉ dẫn cho anh sao?

Ngải Khắc Tư đẩy cửa đi vào, tòa lâu đài cổ đã bị bỏ hoang rất lâu, bên trong vắng vẻ. Hắn theo bản năng mà đi vào một căn phòng, trong phòng chỉ có một cái cửa sổ đang khép hờ, cả gian nhà không có lấy một tia ánh sáng, nhưng bấy nhiêu đây cũng không cản trở Ngải Khắc Tư nhìn rõ hết thảy mọi thứ trong phòng.

Cái gì cũng không có.

Hắn đột nhiên có chút thất vọng.

Lúc này, cánh cửa sổ rách nát vẫn chưa đóng chặt bị gió thổi mà bật mở, một màn này dừng lại trong mắt Ngải Khắc Tư như là nổi lên một đợt kinh động sóng to gió lớn. Hắn đầu tiên là ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, sau đó liền chau mày, đột nhiên trong đầu dần hiện lên một loạt hình ảnh từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện——

“Anh...Em đói...”

“Có thể hơi xấu một chút... Nhưng trên đó có chú ngữ ẩn nấp thần linh. Chúng ta không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.”

“Khắc Tư, em yêu anh.”

“A...Khắc Tư, sao anh lại đánh mông em!!”

Đầu Ngải Khắc Tư đau đến nỗi muốn nứt ra, từng hình ảnh như muốn xé rách đại não của hắn, không ngừng tràn vào, không ngừng hiện lên, cuối cùng hắn chỉ có thể vô lực mà quỳ trên mặt đất thở phì phò.

Những cảnh tượng kia vẫn đang không ngừng thay đổi, cuối cùng dừng lại ở một khung cảnh.

Tại cùng một nơi trong căn phòng này, cô gái ấy từ trong quan tài bước ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt bạc lạnh lẽo mê người lập loè tia sáng, cô cười khẽ, rồi nói ——

Khắc Tư, em đã trở về.

Cảnh tượng còn đang tiếp tục, trong trí nhớ, hắn ở bên tai cô nhẹ giọng thủ thỉ —— Hoan nghênh trở về, của anh...

“Tây Á...” Ngải Khắc Tư chợt lẩm bẩm, ngay sau đó cười khổ mà dựa lên tường, hắn vô lực đưa tay che đi hai mắt ướt đẫm hơi nước, cả người suy sụp uể oải.

Hắn nhớ ra rồi...

Cô là Tạp Tây Á.

Là người hắn yêu.

Khi Ngải Khắc Tư lẩm bẩm cái tên Tạp Tây Á, hệ thống vô cùng kinh ngạc, bởi vì thế giới này ở một khắc đó lại ầm ầm sụp đổ.

“Hệ thống.”

“Vâng? Kí, kí chủ...”

“Bây giờ làm sao đây?” Nhiễm Thất nhìn thế giới đang không ngừng sụp đổ bên dưới, lãnh đạm hỏi, nhưng khóe miệng lại dấy lên một độ cung rất nhỏ.

“Tôi không biết...” Hệ thống khóc không ra nước mắt.

“Đưa ta xuống đi...Ta nghĩ mình có thể cứu vớt thế giới.”

Hệ thống: “...”

Thế giới sụp đổ là vì nhân vật chính đã nhớ lại sự kiện không phù hợp thế giới này, vốn dĩ Tạp Tây Á không tồn tại trong thế giới của hắn.

Huống hồ thế giới đã sụp đổ rồi, chỉ có thể quay ngược lại, vả lại kí chủ hình như cũng không muốn đi, nhưng chủ yếu vẫn là do hệ thống không bỏ được tích phân, vì thế nó chỉ có thể đưa Nhiễm Thất xuống, làm một nhân loại bình thường có kỳ hạn sinh mệnh.

Nhưng đối với Nhiễm Thất mà nói, vậy là đủ rồi.