Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 136: ★ Cha Truyền Con Nối ★






Sức khoẻ của Chúc Bắc Hà vốn như nước sông ngày một rút xuống, bằng không, Cố Liệt cũng sẽ không đặc biệt phái Địch Kỳ Dã tới thăm hắn.
Cố Liệt có chút hối hận, không nên nghe theo ý của Chúc Bắc Hà để hắn chủ thẩm, sớm biết như thế, lẽ ra nên để Lan Duyên Chi tự mình gánh vác một phương.
Nhưng giai đoạn trước tinh thần Chúc Bắc Hà sáng láng, nhất định muốn xử lý xong vụ án ấy, ngay cả Trương lão cũng không kiểm tra ra điều gì khác thường, vì thế Cố Liệt cũng đồng ý.
Giờ nghĩ lại, đó dường như là hồi quang phản chiếu.
Kiếp trước, Chúc Bắc Hà làm Đại lý tự khanh suốt hai mươi năm, cuối cùng từ quan vì bệnh nặng, sau khi từ quan ba năm thì bệnh mất.
Hiện tại mới chỉ là năm Sở Sơ thứ mười lăm, Chúc Bắc Hà đã ốm rồi, Cố Liệt ngờ rằng có liên quan tới lần đóng cửa ăn năn năm ấy, mặc dù không hối hận về quyết định đó, nhưng vẫn cảm thấy trăm mối ngổn ngang.

Nếu nói ra câu này, nhất định sẽ chọc tướng quân nhà hắn tức giận, nên Cố Liệt chỉ tự mình nghĩ như vậy, không nói cho Địch Kỳ Dã đang trầm mặc lạ thường.
Trương lão tự mình đi Chúc phủ một chuyến, trở về thở dài với Cố Liệt.
Vì thế Cố Liệt nhanh chóng dựa theo thoả thuận, phái Cố Chiêu tới Chúc phủ thăm.
Trước khi đi, Cố Liệt nhắc nhở Cố Chiêu: “Nếu Bắc Hà không hài lòng về con, Quả nhân sẽ không tứ hôn cho con, phải xem chính bản thân con.”
Thế là Cố Chiêu trong lòng thấp thỏm, nhưng trên mặt vẫn bưng vẻ bình tĩnh tự nhiên, dưới sự hộ tống hi hi ha ha của Dung Toại, tới Chúc phủ.
Trong Chúc phủ, lại không có mây đen sương mù như người ngoài tưởng tượng.
Người ngoài không rõ lắm về tình trạng sức khoẻ của Chúc Bắc Hà, nhưng người trong nhà đã hiểu biết không thể rõ ràng hơn.

Lần trước, trạng thái tinh thần khác thường của Chúc Bắc Hà, ngay cả Trương lão cũng không nhìn ra có gì sai, nhưng trong lòng bốn người Chúc gia đều giống như gương sáng.
Đời này việc Chúc Bắc Hà không hối hận nhất, thứ nhất là đi theo Cố Liệt khởi binh, thứ hai chính là phân gia.
Cha mẹ hắn thiên vị thiên tới tận đời tiếp theo, nếu không phải giật mình nhận ra đại nhi tử đã bị nuôi sai lệch, thì dù ngày ấy có lão gia tử Chúc Ung lên tiếng giúp đỡ, Chúc Bắc Hà cũng không thể hạ quyết tâm muốn phân gia, vì dẫu sao hắn là một đứa con hiếu thảo.
Đại nhi tử nhậm chức ở địa phương, trong lòng oán hận phụ thân không chịu dìu dắt, Chúc Bắc Hà bị bệnh hơn nửa năm, đến nay vẫn không có gửi tới đôi câu vài lời, Chúc Bắc Hà dĩ nhiên có đau lòng, nhưng cũng đã sớm dự đoán, không cảm thấy ngạc nhiên.
Nhị nhi tử Chúc Hàn Giang là đứa con ngoan, chỉ là từ nhỏ đã phải nhìn thấy quá nhiều tình người ấm lạnh ở tổ phụ tổ mẫu, có chút quá mẫn cảm tự tôn, nhưng vẫn là một đứa trẻ tốt, làm việc dưới quyền Nhan Pháp Cổ.

Cũng không rõ có phải ông bạn già muốn làm hắn vui không, mà suốt ngày khen đứa con trai này của hắn vừa thông minh lại vừa tốt tính.

Chúc Bắc Hà cũng thầm kiêu ngạo.
Tiểu nữ nhi Chúc Nhạn Hồ tính cách giống nhị ca của nàng, chỉ là dịu dàng hơn, diện mạo hai huynh muội cũng tương tự, đều giống mẹ.

Cô bé con thoạt nhìn giống một bông hoa tuyết lê, trong xương cốt có sự hiếu thắng, nhưng tâm địa lại thiện lương.

Người Chúc Bắc Hà cưng chiều nhất chính là tiểu nữ nhi này.
Còn có vợ cả của hắn, bầu bạn nhiều năm, đi theo con người tính tình buồn thinh như hắn bị liên luỵ chịu khổ, thâm tình hậu ái không phải đôi câu vài lời là có thể kể rõ.


Chúc Bắc Hà luôn nhớ kỹ trong tim.
Hiện tại sống lưng này sắp ngã xuống, nhìn ai hắn cũng thật sự không yên tâm.
Thế nhưng thê tử nhi nữ đều là người vô cùng săn sóc, vô cùng hiểu chuyện, ở trước mặt hắn không dễ dàng rơi dù chỉ một giọt nước mắt, thật là làm Chúc Bắc Hà vừa đau lòng vừa chua xót.
Lúc Cố Chiêu đến, hạ nhân vào báo, Chúc Bắc Hà nghĩ nghĩ, nói với thê tử và một đôi con cái: “Thái tử là quân, chúng ta là thần, các ngươi nên tiếp giá thay ta mới phải.”
Lời này không có gì sai, ba người ra sảnh ngoài nghênh giá, trước người Chúc Nhạn Hồ dựng tấm bình phong.
Cố Chiêu vừa trông thấy cảnh này, vội vàng đỡ hờ, miễn đi hành lễ, giọng nói ôn hoà nói: “Phụ vương phái ta tới thăm Chúc bá bá, nếu biến thành làm phiền Chúc bá mẫu và Chúc huynh, tiểu muội hao tâm tốn sức, trái lại là lỗi của Chiêu.”
Diện mạo hắn vốn đẹp, còn được Cố Liệt giáo dưỡng nên một thân khí độ vương tử không thể khinh thường, có ngạo khí nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng sẽ không vênh váo hung hăng, lúc này muốn tỏ ra gần gũi, còn cố tình sử dụng xưng hô như đang nói chuyện nhà.

Chúc phu nhân cảm niệm thánh ân, lập tức đỏ hốc mắt: “Bệ hạ trăm công ngàn việc, còn bận lòng tướng công nhà ta, thánh ân không sao kể siết.”
Cố Chiêu nghiêm trang nói: “Chúc bá bá là lương đống của triều đình, lại là trưởng huynh khởi binh cùng phụ vương, nếu phụ vương không nhớ hắn, sẽ thành người thế nào đây? Xin Chúc bá mẫu dẫn đường, Chiêu phụng mệnh tới, nên thăm hỏi Chúc bá bá kĩ càng mới phải.”
Chúc phu nhân che nước mắt, sinh ra hảo cảm với vị Thái tử này, đã coi như con cháu nhà mình, dẫn đi thiên thính Chúc Bắc Hà đang dưỡng bệnh.
Chúc Nhạn Hồ nhìn qua lớp bình phong, cảm thấy vị Thái tử này quả thật có dung mạo không tầm thường, khí độ bất phàm, bất tri bất giác nhìn chằm chằm Cố Chiêu, mãi đến khi tựa hồ đối diện với tầm mắt của Cố Chiêu qua bình phong, mới thầm hoảng, vội vàng rũ mắt.
Trở về thiên thính, Chúc Nhạn Hồ không đi cùng đường với huynh trưởng, mà vòng qua hậu viện tới, trước người vẫn dựng một tấm bình phong, lúc vào cửa, Cố Chieu đang cung kính nói chuyện với Chúc Bắc Hà.
Chúc Bắc Hà vốn đã không có điểm nào không hài lòng về con người Cố Chiêu, nay có lòng muốn thử, càng hỏi càng cảm thấy vị Thái tử này rất tốt, thấu hiểu học vấn, uyên bác trí tuệ, lời nói cử chỉ có chừng mực, Bệ hạ thực sự đã dạy ra một người thừa kế xuất sắc.
Nghe nghe, Chúc phu nhân cảm thấy kỳ lạ, sao tướng công nhà mình gặp Thái tử, mà cứ như tiên sinh học gặp học sinh, hỏi không ngừng, trong lòng nàng nghĩ tới một khả năng, tức khắc mở to mắt, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Trong lòng Chúc Hàn Giang cũng nhảy dựng, một lần nữa nhìn Cố Chiêu, đôi mắt nheo lại.
Tới lúc này, Chúc Bắc Hà đã không thể tìm thấy hậu sinh tuổi trẻ nào có thể khiến hắn yên tâm hơn so với Cố Chiêu, đơn giản hạ quyết tâm, nói với Cố Chiêu: “Điện hạ, thần nhờ ngài chuyển cho Bệ hạ một lời, chỉ nói, việc này, thần đồng ý.”
Chúc Hàn Giang nóng nảy: “Cha!”
Chúc Bắc Hà nhắm mắt, như không nghe thấy.
Cố Chiêu vén vạt áo, quỳ một gối trước giường bệnh của Chúc Bắc Hà: “Đời này, Chiêu nhất định sẽ không phụ tín nhiệm của ngài.”
Cố Chiêu đứng dậy, thi lễ với Chúc phu nhân, Chúc Hàn Giang và Chúc Nhạn Hồ phía sau bình phong, ôn tồn nói: “Hẳn là mọi người có chuyện riêng tư muốn nói.

Chiêu thành tâm, phụ vương cũng có thành ý.

Lời Chúc bá bá nhờ ta chuyển, ta giữ lại một ngày, nếu có mong muốn thay đổi, cũng là ta không có duyên phận, Chúc huynh chỉ cần tới phủ Thái tử nói với ta một lời là được.

Về phía phụ vương, ta sẽ tự mình nói.

Cô cáo từ trước.”

Chúc phu nhân nghe hắn nói như vậy, lo ngại ngập đầy trong lòng đã vơi bớt đi ba phần, ngay cả Chúc Bắc Hà cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Đang chuẩn bị hành lễ tiễn khách, Cố Chiêu dường như mới nhớ tới, gật đầu một cái với cận vệ đi theo mình, rồi quay người lại nói với Chúc Bắc Hà: “Lần này Chiêu tới, mang theo một chút lễ mọn, không phải đồ vật gì quý giá, đây là lễ nghĩa, xin Chúc bá bá làm chủ nhận lấy.”
Đã đến nước này, cũng không thể không nhận lễ gặp mặt, nên Chúc Bắc Hà cũng gật đầu.
Cận vệ xách mấy hộp quà tiến vào, Cố Chiêu đặt xuống cũng không nhiều lời, để lại thiên thính cho Chúc gia, tự mình đi rồi, hắn cực kỳ quy củ, thậm chí không nhìn bình phong nhiều thêm một lần.
Chúc Bắc Hà nắm tay thê tử, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Chúc phu nhân không nhịn được đỏ vành mắt: “Là đứa trẻ tốt, nhưng có phải mình trèo cao quá không?”
Đây đúng là nỗi lo thầm trong lòng Chúc Bắc Hà, lúc này, chỉ có thể an ủi thê tử: “Với cao gả thấp, đều phải xem nhân phẩm tính cách, vị này đã là có một không hai.”
Chúc phu nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là như vậy, chung thân đại sự của nữ nhi có được kết quả tốt, gánh nặng trong lòng buông xuống, nên cũng không muốn khiến Chúc Bắc Hà khó xử, gật đầu nói: “Lão gia an bài rất đúng.”
Nghĩ vậy, Chúc phu nhân đi tới bên bàn, xem lễ gặp mặt Cố Chiêu tặng, thấy đều là những món đồ thực dụng như thuốc bổ của Thái Y Viện, giấy, bút, mực, phù hợp với gia phong của Chúc phủ, lại càng tăng thêm hảo cảm với Cố Chiêu.
Trong đó có một chiếc hộp hơi lộn xộn, vừa có son phấn thuần hương thượng phẩm của cửa hàng lâu đời trong kinh thành, còn có châu chấu đan bằng cỏ, bút lông sói của Phúc Thuỵ Trai, nhìn một lượt, hẳn là tặng Chúc Nhạn Hồ.
Trong lòng Chúc phu nhân buồn cười, đoán Cố Chiêu chưa bao giờ tặng quà cho nữ tử, gọi thị nữ đưa đến sau bình phong, bỗng nghe thấy nữ nhi “A” một tiếng kinh ngạc.
“Sao vậy?” Chúc phu nhân vội hỏi.
Chúc Nhạn Hồ thông minh sắc sảo, nào có không hiểu vừa rồi cha mẹ đang nói gì, nàng đột nhiên biết mình đã định nhân duyên với Thái tử, đang hoảng hốt không thôi, nên lúc mở hộp quà bị doạ tới thất thanh.
Mỗi một vật trong này, ngoài con châu chấu đan bằng cỏ, đều là đồ nàng quen dùng, thích dùng, thậm chí chiếc bút lông sói này, là cây bút ngày ấy nàng ngắm thật lâu vẫn không nỡ mua.
Điều này sao có thể không khiến nàng hoảng sợ.
Chúc Nhạn Hồ vội nói: “Không có gì.

Con nhìn thấy con chấu chấu, còn tưởng là thật, bị kinh ngạc một chút.”
Chúc Bắc Hà và Chúc phu nhân đều cười.
Trái lại là Chúc Hàn Giang luyến tiếc muội muội sinh hờn dỗi, không phục nói: “Con vẫn luôn nói Lan Duyên Chi rất tốt, Lan phủ nhân khẩu đơn giản, lại không gò bó như thâm cung đại viện.

Sao bỗng nhiên lại quyết định chọn, hắn.”
Trong thiên thính đều là người nhà, lời nói cũng không rõ ràng, nên Chúc Bắc Hà cũng không trách cứ nhi tử, Chúc phu nhân phản bác nói: “Tiểu Lan đại nhân rất tốt, bằng không ta và cha con có thể coi hắn như con trai? Nhưng hắn còn giống mỹ nhân hơn cả muội muội con, lại phải chăm sóc tỉ mỉ, con có thể trông nom muội muội con cả đời?”
Nói vậy, Chúc phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy Cố Chiêu phù hợp, đã tính toán sang hồi môn cho nữ nhi.
Chúc Hàn Giang chỉ là luyến tiếc muội muội nên mới nói như thế, hôn nhân đại sự rốt cuộc là lệnh cha mẹ, huống chi sức khoẻ của cha không tốt.

Chúc Hàn Giang không nói nhiều thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn không phục, không muốn gả muội muội đi.
Chúc Bắc Hà xác định trong lòng một chút, rồi mới nhìn về phía bình phong, hỏi: “Nhạn Hồ, con cảm thấy thế nào?”
Chúc Nhạn Hồ còn đang mất hồn mất vía, bị cha đột nhiên hỏi, không biết sao phạm phải thói quen mồm miệng ngày bé, hé miệng thốt ra: “Ya.”

Lần này, Chúc Bắc Hà, Chúc phu nhân và Chúc Hàn Giang đều cười.
Xem ra, cũng không phải không thích.
Vậy là tốt rồi.
Cố Chiêu một lần nữa đến Chúc phủ, đã là sau khi ý chỉ tứ hôn được ban.
Tính đâu ra đó, thật ra cũng mới qua ba ngày.
Ba ngày này, cẩm y cận vệ chạy tới chạy lui giữa Chúc phủ và hoàng cung, Cố Liệt muốn cho Chúc gia nhiều thể diện hơn, vậy nên nơi chốn băn khoăn về nguyện vọng của Chúc gia, cận vệ liền biến thành bồ câu đưa tin truyền tiếng.
Hôn kỳ ấy hả, dựa theo ý của hai bên, đều là nhanh chóng, vừa để xung hỉ khí cho Chúc Bắc Hà, cũng vì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Một lần nữa tới, biểu hiện của Cố Chiêu vẫn không có chỗ nào chê được, ngay cả Chúc Hàn Giang cũng không thể nói gì.
Lần này người có chuyện muốn nói, là Chúc Nhạn Hồ.
Gần đây nàng nhớ lại lần đầu gặp mặt hồi bé bị cha mẹ huynh trưởng trêu chọc suốt vài ngày, nàng không nhớ được khi ấy Cố Chiêu đã nói gì, dù gì nàng mới ba tuổi, nhưng nàng nhớ rõ Cố Chiêu đang tức giận, vì mình nhìn chằm chằm Bệ hạ và Định Quốc Hầu.
Nhưng nàng muốn nói chuyện, không phải vì tranh cãi ngày nhỏ, mà là vì quà Cố Chiêu tặng hôm đó.
“Cha, nương,” Chúc Nhạn Hồ năn nỉ cha mẹ, “Nữ nhi muốn nói đôi câu với Thái tử điện hạ.”
Lần đầu tiên trông thấy Chúc Nhạn Hồ thân thiện với người khác, mà chuyện mai mối cũng đã quyết định xong, Chúc Bắc Hà và thê tử nhìn nhau, cho phép.
Cố Chiêu gặp mặt ý trung nhân lần đầu tiên, mãi đến khi đi theo Chúc Nhạn Hồ tới hoa viên nhỏ rồi, hắn cũng vẫn chưa ngờ tới mình sẽ ăn Hồng Môn Yến ở Chúc phủ.
Chúc Nhạn Hồ nhìn gương mặt dường như thật ôn nhu của Thái tử, tránh đi tầm mắt, chém đinh chặt sắt nói: “Ngươi mua mấy món đồ đó, chứng minh ngươi phái người theo dõi ta.

Vì sao?”
Cố Chiêu cười.
Đầu tiên, nàng xưng ngươi ta với Cố Chiêu, giống cha mẹ hắn, khiến Cố Chiêu càng thích; tiếp theo, nàng thật sự vô cùng thông minh.
“Ta không phái người theo dõi nàng.”
Chúc Nhạn Hồ đương nhiên không tin.
Cố Chiêu giải thích nói: “Chiếc bút lông sói đó, là ngày ấy ta nhìn thấy nàng trên phố, nàng đứng nhìn nó do dự thật lâu, nên ta biết nàng thích.”
“Châu chấu cỏ là Nhan Pháp Cổ bá bá dạy ta tết, khi đó thiên hạ chưa ổn định, Sở quân vẫn ở đại doanh Tần Châu, đã lâu ta không tết, ngượng tay rồi.”
“Còn lại, đều là ta hỏi thăm từ người hầu của Chúc phủ.

Bằng không, sao ta biết nàng thích gì? Sao tặng quà hợp tâm ý của nàng được?”
Hắn một bộ đương nhiên phải làm như thế, mơ hồ khiến Chúc Nhạn Hồ có chút sợ hãi, nhưng vẻ mặt khi nhắc đến châu chấu cỏ, rồi lại khiến Chúc Nhạn Hồ yêu thích, tổng hợp lại, làm Chúc Nhạn Hồ không biết nên nói gì mới đúng.
“Châu chấu cỏ, ta rất thích,” Chúc Nhạn Hồ nắm chặt tay cổ vũ bản thân mình, “Nhưng, ngươi không cần mua mấy món đồ còn lại.”
Cố Chiêu nghi hoặc hỏi: “Ta thích nàng, đương nhiên phải suy xét mọi sự vì nàng, tặng cho nàng tất cả những thứ nàng thích.

Sao lại không cần?”
Tình cảm nặng trĩu trong lời nói, làm Chúc Nhạn Hồ không khỏi lùi một bước về phía sau.
Lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ tới thân thế của Cố Chiêu, hắn mất mẹ từ nhỏ, không giống mình có cha mẹ huynh trưởng, hắn cô đơn lớn lên, nên mới đặc biệt quý trọng Bệ hạ, nên mình nhìn chằm chằm Bệ hạ, mới làm hắn tức giận như vậy đi.
Nghĩ vậy, Chúc Nhạn Hồ liền mềm lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Dưới bầu trời này, không có ai muốn gì là sẽ có được cái đó.


Ngươi làm việc như vậy, thật sự giống như cha mẹ cưng chiều con cái, vừa quá nhọc lòng, vừa chiều hư người khác.

Đây không phải cách chung sống đúng đắn.”
Rõ ràng Bệ hạ cũng không có nuông chiều Thái tử, mà sao Cố Chiêu không cần thầy cũng hiểu, học được một bộ tính tình nhọc lòng của gia trưởng thế này?
Nàng nào có thế đoán được, đó là do mưa dầm thấm đất, cha truyền con nối.
Giờ khắc này, Cố Chiêu quả thật vừa lòng về ý trung nhân của mình tới cực điểm rồi.
Hắn cười dịu dàng, đồng ý nói: “Được.”
Chúc Nhạn Hồ yên tâm, lúc này nàng mới ngẫm lại ngôn từ của mình, không chỉ có ngươi qua ta lại với Thái tử, còn nói trắng ra như vậy, thậm chí được Cố Chiêu nói thích, bỗng lại có chút ngượng ngùng.
“Vậy, ta, thần nữ, cáo lui trước.” Chúc Nhạn Hồ uốn gối thi lễ, liền muốn bỏ chạy.
Cố Chiêu lại nói: “Nhạn Hồ dừng bước.”
Bị Cố Chiêu gọi tên, hai má Chúc Nhạn Hồ ửng hồng, cố gắng bình tĩnh: “Thỉnh điện hạ nói.”
“Vừa rồi, ta nhớ tới một chuyện cũ về Nhạn Hồ, không biết Nhạn Hồ còn nhớ không?”
Chúc Nhạn Hồ cảnh giác, giả vờ không biết: “Không rõ điện hạ nói về chuyện gì?”
Sau đó nàng trông thấy Thái tử với gương mặt dịu dàng, nhìn nàng, hé miệng “ya” một tiếng.
Gương mặt Chúc Nhạn Hồ đỏ bừng, lập tức xoay người chạy.
Cố Chiêu đứng dưới ánh nắng đầu hạ trong hoa viên nhỏ của Chúc gia, nhìn bóng dáng chạy mất ấy, bật cười thành tiếng.
*
Kinh thành sôi động vì tin tức Thái tử sắp đại hôn, trong cung cũng bận tối mày tối mặt vì đại hôn của Thái tử.
Nhưng có người náo nhiệt có người buồn.
Ngày này, Lan Duyên Chi nhờ Trác Tuấn Lang gửi tin, xin Bệ hạ nghỉ phép làm tang lễ.
Tổ phụ Lan gia, đã ra đi trong giấc ngủ.

Nguyên quán của Lan gia ở kinh thành, nên Lan Duyên Chi khăng khăng muốn đưa tổ phủ vào kinh, vừa là để tổ phụ trở về cố thổ, vừa là để làm bạn với tổ phụ nhiều hơn trong những thời khắc cuối cùng.

Giờ đây tổ phụ đã mất, mộ của ông xây bên cạnh mộ của cha mẹ hắn ở Tiền Đường, vậy nên sau khi quàn linh cữu, Lan Duyên Chi muốn nâng quan về Tiền Đường.
Nếu không phải biết tình trạng sức khoẻ của Chúc Bắc Hà, ban đầu Lan Duyên Chi còn muốn để tang, mặc dù tổ phụ không phải cha mẹ, không cần để tang, nhưng Lan Duyên Chi được tổ phụ một tay nuôi lớn, lòng hắn sao có thể không đau xót.

Chỉ là lúc này, Đại lý tự không thể thiếu hắn, nâng quan về Tiền Đường đã là cực hạn.
Địch Kỳ Dã nghe tin tới phúng viếng, bị Lan Duyên Chi ôm, thất thanh khóc nức nở.
Hắn quá bi thương, khiến Địch Kỳ Dã không đành lòng đẩy ra.
Tổ phụ là người thân duy nhất còn lại của Lan Duyên Chi, là người nhà duy nhất, hai người họ sống nương tựa lẫn nhau ở trên đời, hiện tại, tổ phụ đã đi rồi.
Địch Kỳ Dã bỗng nhiên nghĩ tới, điều Cố Liệt muốn hắn suy nghĩ, có phải là những cảm xúc và cảnh tượng này hay không.
————————————————————
Ừm, chuẩn bị lấy vợ rồi, đổi nhân xưng cho Chiêu Nhi hihi.