Nam Giang

Chương 28




Hai trung đội của lực lượng đặc công chống khủng bố vừa về tới quân doanh, lập tức thấy cổng của doanh trại đã được mở sẵn từ trước. Hai xe tải tạm dừng trước cổng doanh trại, Kiệt, Sơn cùng những đồng đội khác tò mò ghé mắt ra ngoài nhìn, thấy một đoàn xe đủ mọi chủng loại, từ xe tải quân dụng, xe ô tô đặc chủng, xe bọc thép nối đuôi nhau rời khỏi doanh trại. Người đi đường nhanh chóng dạt sang hai bên, nhường đường cho đoàn xe quân đội ấy đi, đến khi đối phương rời đi hết, lúc này hai xe tải chở hai trung đội đặc công chống khủng bố mới tiếp tục nổ máy, chầm chậm rẽ vào khuôn viên doanh trại.

- Mấy người đó đi đâu vậy nhỉ ? - Sơn lẩm bẩm hỏi.

- Họ là người của lực lượng đặc công đánh bộ. - Khải nói. - Hình như có chuyện gì đó đang xảy ra nên họ mới bị điều động đi như vậy.

Kiệt chợt nhớ tới ban nãy, khi vị công an kia lên sân khấu nói gì đó với bí thư tỉnh ủy đang phát biểu, khiến ông ta phải kết thúc buổi lễ sớm hơn dự kiến. Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, Kiệt cảm thấy có vẻ như chính quyền đang gặp vấn đề nào đó liên quan tới an ninh, buổi lễ bị gián đoạn là để mọi người có thể nhanh chóng về nhà, giữ an toàn cho chính bản thân và gia đình mình.

Nếu vấn đề an ninh mà cần phải điều động đặc công đánh bộ đến giải quyết, e rằng mọi chuyện không hề đơn giản, thực sự có chuyện gì đó nghiêm trọng đang diễn ra.

Chiếc xe tải quân dụng chạy sâu vào khuôn viên quân doanh rồi đỗ lại trước tòa nhà Bộ Chỉ huy Quân sự tiểu đoàn đặc công Nam Giang. Kiệt tạm quên đi chuyện mình vừa suy nghĩ, khẩn trương theo đồng đội mình xuống xe, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, rồi quay về kí túc xá để nghỉ ngơi.

- Đồng chí không định đi nắn lại sống mũi à ? - Khải hỏi Kiệt.

- Em mệt quá, muốn về ngủ một giấc cho khỏe. - Kiệt chán nản nói.

- Qua bệnh xá nắn lại mũi đi. - Khải nghiêm giọng. - Để vậy nhìn xấu lắm, mất mỹ quan doanh trại.

Kiệt : "..."

Kiệt nghe lời Khải nói cũng có lí, đành lắc đầu ngán ngẩm, trước tiên chạy đi báo danh với tiểu đội trưởng Tài, sau đó một mạch hướng thẳng về bệnh xá.

Bệnh xá vắng tanh, thoạt nhìn cứ tưởng không có ai trong đó. Kiệt bước vào phòng bệnh đầu tiên, thấy một nữ quân y đang cúi đầu, cặm cụi ghi chép sổ sách, bóng dáng người đó có chút quen thuộc, khiến Kiệt cảm thấy có chút ngờ ngợ.

Người kia thấy có người bước vào phòng bệnh, lập tức ngẩng đầu, hai cặp mắt giao nhau trong không trung, khoảnh khắc đó cứ ngỡ Kiệt vừa trúng một ánh chớp trời giáng, thân thể cứng đờ tựa hồ có dòng điện chạy qua, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.

Thanh cũng ngạc nhiên nhìn Kiệt, biểu cảm ban đầu của cô có chút sững sờ, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh, mở lời lên tiếng trước :

- Kiệt đấy à ? Có chuyện gì vậy ? Mũi cậu bị sao thế kia ?

Não bộ Kiệt vận hành hết công suất tối đa, nhưng vẫn chưa biết nên đối đáp Thanh sao cho phải. Nửa năm trước cậu tỏ tình Thanh thất bại, trong lòng sinh ra mặc cảm tự ti, cậu cố tình trốn tránh cô, không còn chạy tới bệnh xá để tìm cô như trước nữa, rất nhanh cuộc sống của cậu đã vào quỹ đạo bình thường, kí ức cũng xóa nhòa đi hình bóng một người con gái đã từng bước vào cuộc đời của cậu.

Nay gặp lại Thanh, Kiệt có chút lúng túng, khó xử không biết phải xoay xở thế nào. Cậu định rời đi để tránh mặt cô. Nhưng giữa hai người vốn dĩ chẳng có mâu thuẫn gì, nếu cậu bỏ đi như vậy sẽ khiến Thanh nghĩ cậu đang cố tình tránh mặt cô, khiến cô có ấn tượng xấu về cậu mất.

Phóng lao thì phải theo lao, Kiệt thiết nghĩ hai chị em không còn thân thiết với nhau như trước, giờ đây chỉ xem nhau là đồng chí cùng đơn vị, cậu đến đây để nắn lại sống mũi chứ không phải tìm Thanh, chỉ cần cố tỏ ra bình thường là được. Nhưng nói và làm là hai chuyện khác nhau một trời một mực, việc đối mặt với Thanh khiến kí ức về màn tỏ tình thất bại hồi nửa năm trước lại sống dậy mạnh mẽ trong tâm trí Kiệt, khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên, không dám đối mặt với cô.

- Kiệt ! - Thanh gọi một tiếng, lôi Kiệt khỏi đống hỗn loạn. - Cậu sao vậy ? Có chuyện gì à ? Sao mũi cậu bị lệch thế kia, lại còn có vết bầm tím trên mặt nữa ? Cậu đi đánh nhau với ai à ?

- Không có ... - Kiệt vội chối. - Em ... mới đi diễn tập về, bị đồng đội đạp trúng vào mặt nên bị gãy mũi nên đến đây định nhờ chị ... nhờ mấy đồng chí quân y nắn lại mũi thôi ...

Trái tim Kiệt bỗng hụt mất một nhịp, tâm tư phức tạp, cảm xúc dao động mạnh mẽ. Cảm xúc của cậu lúc này giống hệt như lần đầu tiên cậu gặp Thanh từ một năm rưỡi trước ở khu cách li COVID 19, cũng như tâm trạng khi cậu gặp lại Thanh một lần nữa hồi đầu năm nay ở doanh trại tiểu đoàn đặc công Nam Giang.

Trái tim Kiệt cứ ngỡ đã yên giấc sau bao biến cố, nhưng rồi chỉ vì một người con gái mà lại xao xuyến một lần nữa.

- Vậy ngồi xuống giường đi, để tôi nắn lại sống mũi cho. - Thanh tỏ thái độ bình thản, tựa hồ giữa hai người trước nay chưa có chuyện gì xảy ra.

Thấy biểu cảm Thanh tựa như mặt hồ tĩnh lặng, không có bất kỳ dao động gì, khiến Kiệt cảm thấy có chút an tâm hơn, song cũng có chút hụt hẫng dâng trào. Cậu cảm nhận được một sự lạnh nhạt tỏa ra từ cô, trước đây cậu chưa từng cảm nhận được điều này, khiến cậu có suy nghĩ rằng mình sẽ không có cơ hội làm thân trở lại được với cô.

- Quay mặt ra đây nhìn tôi này. - Thanh cầm lấy khuôn mặt Kiệt, cưỡng chế cậu quay đầu nhìn cô. - Sao cứ nhìn đi chỗ khác vậy ?

- Ơ ... Em xin lỗi ... - Kiệt ngại ngùng nói, xúc giác cảm nhận được bàn tay mát lạnh của Thanh mơn trớn trên da mặt khiến cậu cảm thấy thẹn thùng, trong lòng tựa hồ nổi lên một ngọn lửa, được mồi bởi những cảm xúc hỗn tạp của trái tim.

- Nhìn cậu khác hẳn lúc trước luôn. - Thanh cúi người, để tầm mắt mình ngang tầm mắt cậu, vẫn là ánh mắc sắc sảo quen thuộc như muốn nhìn thấu nỗi lòng của đối phương, khiến Kiệt đảo mắt, muốn tránh ánh mắt ấy cũng không được.

- Sao khác ạ ? - Kiệt ngớ người, chỉ sợ Thanh khơi gợi chuyện cũ.

- Nhìn cậu da ngăm hơn trước, rồi da tay có hơi chút chai sần này. - Thanh nói. - Cơ mà hình như trổ mã hẳn ra, ngày trước ... nhìn đã cao to đẹp trai rồi, bây giờ lại còn khỏe khoắn hơn ngày trước, lại còn có sức sống hẳn ra.

- Em vào đây được các tiền bối rèn luyện nhiều hơn ngày trước. - Kiệt nói. - Có nhiều hạng mục hồi ở binh chủng cũ chưa từng thử qua, lại còn phải luyện nội công nữa, luyện dến khi nào mình đồng da sắt, đinh nhọn đâm vào da thịt cũng chẳng cảm thấy đau nữa thì thôi.

Nhắc đến "ngày trước", cả Kiệt và Thanh không hẹn mà trở nên bối rối, nhưng rất nhanh Thanh đã ổn định tâm trạng, cũng gián tiếp nhắc nhở Kiệt không nên biểu lộ quá nhiều tình cảm của mình.

- Vậy là tốt rồi, luyện tập nhiều cho khỏe người. - Thanh nói, đột nhiên cô đặt hai ngón cái lên mũi Kiệt, khiến cậu có chút bất ngờ. - Đừng cử động, ngồi yên để tôi sửa lại mũi này.

Kiệt gồng hết sức mình mới có thể giữ bình tĩnh, ngồi yên đợi Thanh, lại nghe thấy cô nói tiếp :

- Chuẩn bị tinh thần đi nhé, tôi đếm đến ba là nắn lại đấy. Đừng lo, sửa mũi nhanh thôi, cũng không đau lắm đâu.

Cảm nhận bàn tay mềm mại của Thanh mơn trớn trên da mặt mình, Kiệt trong lòng bồn chồn không nguôi, toàn thân nóng ran như hừng hực lửa đốt, chẳng còn hơi sức đâu mà sợ đau.

- Một ... Hai ... - Thanh bắt đầu đếm.

Rắc !

Một cơn đau nhói từ cánh mũi xông thẳng tới đại não Kiệt, cậu tạm thời quên sạch đống cảm xúc ngổn ngang trong lòng, ôm lấy cánh mũi vẫn còn cảm giác nhoi nhói, nhưng lần này sờ vào thì thấy sống mũi cậu đã thẳng lại, không còn dị dạng như lúc trước.

- Lau sạch máu đi. - Thanh chìa một tấm khăn mùi soa cho Kiệt. - Nắn mũi lại cho cậu xong rồi đấy, đẹp trai trở lại rồi kìa.

Thanh buông một câu bông đùa, Kiệt cũng nhoẻn miệng cười, bất giác cậu cảm thấy sự lạnh nhạt của cô đã bay biến đi đâu mất, chỉ một câu nói đùa cũng khiến cậu chìm lại những hồi ức ngày trước.

Kiệt đứng lên, nhận lấy chiếc khăn mùi soa, bèn lau một lượt dưới cánh mũi, chỉ trong thoáng chốc chiếc khăn đã nhuộm một màu đỏ tươi. Vừa lúc đó mũi cậu không còn chảy máu nữa, cậu cảm thấy cũng không còn lí do gì để nán lại chỗ này, bèn đứng lên định ra về.

Giống như bản năng dâng trào mãnh liệt, một luồng suy nghĩ chợt chặn đứng ý định rời khỏi đây của Kiệt, cậu quay mặt lại, mặt đối mặt với Thanh, tần ngần đứng ở ngưỡng cửa nhìn cô.

- Có chuyện gì thế ? - Thanh ngạc nhiên hỏi.

Đứng đối diện với Thanh, mọi dự định trong đầu Kiệt rất nhanh đã bị phá đám rối tung hẳn lên, cậu đứng một hồi lâu, ổn định lại chính mình, cảm nhận nhịp tim loạn xạ tỏng lồng ngực, máu chảy rần rần trong tĩnh mạch, tập trung sắp xếp câu từ trong đầu, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể mở miệng được :

- Chị Thanh.

- Sao vậy ? - Thanh ngẩng mặt nhìn Kiệt, từ góc nhìn của Kiệt nhìn xuống, nom cô như một con mèo nhỏ yếu ớt, khiến bản thân nảy sinh bản năng bảo vệ cô

- Em có cơ hội với chị không ? - Nói xong lời này, Kiệt cảm thấy mình đã đi quá xa, không thể quay đầu lại được nữa. Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại Thanh, Kiệt vét sạch dũng khí còn sót lại của mình, nhìn thẳng vào mắt Thanh, im lặng chờ đợi một câu trả lời.

Thanh sững sờ nhìn Kiệt, rất nhanh gương mặt cô phát sinh biến hóa, ánh mắt cô đảo một vòng, lảng tránh ánh nhìn của Kiệt đang nhìn thẳng vào mình. Cô cắn môi, hình như trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó, một hồi sau vẫn chưa lên tiếng.

Không gian trong phòng bệnh lại chìm vào tĩnh lặng.

- Chị Thanh ? - Kiệt lại một lần nữa lên tiếng, lần này cậu quyết chủ động đến cùng, không còn nhu nhược như buổi tối nửa năm trước nữa.

- Tôi ... xin lỗi ... - Thanh ngập ngừng nói, vẫn không khỏi bất ngờ trước sự bày tỏ đột ngột của Kiệt. - Cậu còn trẻ tuổi, đường đời còn dài, hãy suy nghĩ thật kĩ cho tình cảm của mình, đừng vội vã yêu đương như vậy, nhất là yêu một người như tôi.

- Tại sao chị lại nói em vội vã ? Nửa năm là chưa đủ sao ? - Kiệt hỏi. - Mà không phải nửa năm, từ khi gặp chị ở khu cách li, em đã có tình cảm với chị rồi, mà tình cảm đó không vì chúng ta không gặp nhau gần một năm mà bị mai một. Em thích chị, khoảng thời gian đó kéo dài một năm rưỡi, không thể nói là cảm xúc bồng bột tuổi trẻ, mà là tình cảm chân thành của em dành cho chị.

- Tại sao ngày đó cậu lại thích tôi ? - Thanh đột ngột hỏi.

- Ơ ... Dạ ... - Kiệt bị bất ngờ, nhanh chóng rơi vào thế bị động. - Do ... hồi em bị cách ly vì là F1 của bệnh nhân COVID 19, chị đã tận tâm chăm sóc cho em, rồi lúc em được xác nhận dương tính thì chị cũng không quản khó khăn mà đưa em đến nơi chữa trị ...

Kiệt không thể nói huỵch toẹt là cậu thích Thanh vì bị ấn tượng bởi ánh mắt sắc sảo mà cô dành cho cậu khi tham gia vui chơi tập thể với những người cách li chiều hôm ấy, cũng không thể nói mập mờ rằng cậu thích không vì lí do gì cả. Đây không phải là ngôn tình, tình cảm của người trưởng thành đều xuất phát từ một đặc điểm hay lợi ích mà đối phương mang lại cho mình, những lời nói hoa mỹ như "yêu vì tấm lòng" hay "tình yêu sét đánh" chỉ dành cho những tình yêu trẻ con, sớm nở tối tàn, lại càng không thể nói cho một người phụ nữ như Thanh được.

- Việc tôi chăm sóc cho cậu chẳng qua là nhiệm vụ của tôi phải làm thôi. - Thanh sắc sảo đáp lại. - Nếu cậu xem đó là một ân huệ, có thể mời tôi bữa cơm hoặc đãi tôi trà sữa để cảm ơn là được rồi, chứ đừng đem tình cảm của mình ra để báo ân tôi. Tôi chưa muốn yêu đương, cũng không thể đáp lại tình cảm của cậu được.

- Vậy tại sao chị lại cho em một hi vọng để rồi phủ định nó vậy ? - Kiệt tiếp tục hỏi.

- Hi vọng gì ? - Thanh nhướn mày.

- Chị mời em về nhà ăn cơm, ra mắt em cho ba mẹ chị. - Kiệt chất vấn.

- Đó vốn chỉ là mời đồng nghiệp về nhà ăn một bữa cơm thân mật thôi. - Thanh nói. - Với lại tôi đưa cậu về là để cậu gặp bé Thủy nhà tôi mà. Cậu còn nhớ bé Thủy chứ ?

- Chị làm vậy để làm gì ? - Kiệt hỏi.

- Bé Thủy thích cậu. - Thanh thẳng thắn. - Và tôi là chị ruột của con bé, tôi càng không thể có tình cảm với người mà con bé thích được.

Kiệt có chút choáng váng, lời Thanh nói vậy gián tiếp khẳng định rằng, cậu không bao giờ có cơ hội được cô mở lòng với mình nữa.

- Tôi sẽ coi như hôm nay cậu chỉ đến để tôi nắn lại sống mũi thôi, còn từ lúc cậu tỏ tình với tôi đến bây giờ, tôi sẽ coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. - Thanh nói. - Mà tôi nghĩ tình cảm mà cậu dành cho tôi không phải tình yêu thực sự đâu. Chúng ta lâu rồi đã không nói gì, những gì trong lòng cậu thực ra chỉ là hoài niệm quá khứ mà thôi, đừng nhầm lẫn nó với tình cảm thực sự của cậu.

- Em không nhầm đâu ... - Kiệt cố vớt vát chút hi vọng.

- Được rồi đấy, cậu về đi. - Thanh thở hắt ra, nghiêm giọng nói.

Chưa bao giờ Thanh nặng lời với Kiệt, cậu có chút bàng hoàng, nhưng đứng lên rời đi, không muốn để quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ hơn nữa.

Kiệt não nề trở lại kí túc xá, bước chân như đeo chì, nặng trịch như thể níu kéo cậu quay trở lại. Nhưng cậu quay trở lại cũng chẳng có ích gì, ban nãy Thanh gay gắt với cậu như vậy, vẫn chưa buông lời đoạn tuyệt với cậu là đã may.

Nhưng đâu cần Thanh phải nói lời tuyệt giao quan hệ với Kiệt. Trong thế giới của người trưởng thành, từ chối tình cảm chính là gián tiếp đoạn tuyệt, bởi khi giữa hai người xuất hiện tình cảm đơn phương từ một phía, hai người về sau cũng khó lòng chạm mặt, cho dù có người ngoài níu kéo đến mấy thì quan hệ hai người cũng không thể tốt đẹp như ngày trước.

Nếu là như vậy, vậy thì sự thực hai người đã không còn là bạn bè từ nửa năm trước, ban nãy Kiệt đối với Thanh chỉ là bệnh nhân mà cô cần chữa trị, không còn là người bạn thân nhất ở cùng đơn vị nữa.

Có vẻ Thanh nói đúng, cảm xúc ban nãy của Kiệt thực chất chỉ là hoài niệm về quá khứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ra, cậu đã hồ đồ khi không kiềm chế được mình, còn ôm một hi vọng có thể quay lại với Thanh một lần nữa.

Mọi sinh khí của Kiệt đều bị rút sạch, may mà sáng nay trung đội của cậu đã đi diễn tập chống khủng bố nên hôm nay cậu được miễn huấn luyện bắt buộc, nếu tự giác thì cậu vẫn cưỡng ép bản thân cùng đồng đội đi tập luyện thể lực, nhưng giờ đây cậu chẳng còn tâm trạng gì nữa, chỉ muốn mau chóng quay trở về giường ngủ, thu gọn vào thế giới của chính mình, cố gắng vượt qua tâm trạng đang mỗi lúc trở nên tồi tệ này.

Kiệt cứ ngỡ mọi người trong tiểu đội đều đã đi tập luyện hết, nhưng khi bước vào phòng lại thấy mọi người tề tựu đông đủ, ai nấy sắc mặt đều cực kì nghiêm trọng. Khi Kiệt bước vào, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhìn biểu cảm của đồng đội mình có phần nghiêm trọng, cậu cảm thấy chột dạ, mọi buồn bã nãy giờ đều bay biến đi mất, còn lại trong lòng chỉ là cảm giác bất an.

- Đồng chí đi đâu nãy giờ vậy ? - Tài hỏi.

- Báo cáo, em đi nắn lại sống mũi, ban nãy có nói với anh rồi. - Kiệt có phần chột dạ. - Có chuyện gì vậy ?

- Trở về giường của đồng chí đi. - Tài nghiêm giọng. - Chúng ta được lệnh trở về giường của mình, khi nào có báo động thì lập tức xuất phát.

Kiệt muốn hỏi nhiều thêm, bèn quay về giường của mình, mắt vừa thấy Sơn và Khải, lập tức tò mò hỏi hai người :

- Có chuyện gì mà mọi người căng thẳng dữ vậy ?

- Ngồi xuống đây rồi tôi giải thích cho. - Khải nói, Kiệt ngoan ngoãn ngồi xuống. - Còn nhớ lúc nãy chúng ta thấy lực lượng đặc công đánh bộ phải đi xuất quân làm nhiệm vụ không ?

- Nhớ. - Kiệt gật đầu.

- Có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi. - Sơn tiếp lời. - Ở biên giới Việt Nam - Campuchia có một nhóm người có vũ trang vượt biên bằng đường tiểu ngạch, bị bộ đội biên phòng Việt Nam phát hiện, cả hai bên đấu súng với nhau, một tiểu đội lính biên phòng hi sinh rồi.

- Chuyện nghiêm trọng vậy ? - Kiệt ngạc nhiên.

Thời điểm đó Việt Nam đang ở giai đoạn cuối của làn sóng dịch COVID 19 lần thứ tư, tình hình dịch bệnh vẫn còn nghiêm trọng, Chính phủ lo sợ người nhập cảnh trái phép vào Việt Nam bằng đường tiểu ngạch sẽ mang theo mầm bệnh, có thể làm gia tăng gánh nặng lên hệ thống y tế một lần nữa, vì thế quân đội đã ngày càng kiểm soát chặt chẽ biên giới, cũng bắt quả tang được nhiều đường dây nhập cảnh phi pháp khác. Nhưng đây là lần đầu tiên có người nhập cảnh vào Việt Nam có vũ trang toàn thân, lại còn cả gan gϊếŧ chết cả một tiểu đội biên phòng Việt Nam khiến nhiều người không khỏi giật mình, bởi rõ ràng những người này đều không có thiện chí, rất có thể đối phương chính là khủng bố, lại còn nhập cảnh vào tỉnh Nam Giang như vậy, gây nguy hại trầm trọng đến an ninh của toàn tỉnh Nam Giang.

- Đơn vị đặc công đánh bộ kia được phái đi để chặn bước tiến của nhóm khủng bố, nhưng theo thông báo mà Sỹ mang đến cho tiểu đội tụi mình, thì đơn vị kia không chặn nổi, hỏa lực của địch rất mạnh, đơn vị kia gần như hi sinh toàn bộ. - Khải nặng nề nói. - Hiện giờ bên bên công an đang theo dõi đường đi nước bước của nhóm khủng bố kia, điều tra hang ổ của đối phương tại Việt Nam, khi nào cần thiết thì chúng ta sẽ lập tức xuất kích tiêu diệt bọn chúng.

- Có thông tin gì về địch không ? - Kiệt hỏi.

- Địch di chuyển trên năm xe, gồm hai xe Hummer đen mang biển số Campuchia và ba xe bán tải Toyota mang biển số Thái Lan. - Sơn nói. - Bộ Công an hợp tác với Interpol cùng cảnh sát hai nước Campuchia và Thái Lan, đã điều tra ra được rất nhiều thông tin hữu ích về nhóm người vượt biên này.

"Ba chiếc bán tải biển số Thái Lan do một công ty dược phẩm của Mỹ có trụ sở tại Thái Lan đăng ký, mấy hôm trước vượt biên phi pháp vào Campuchia bằng đường tiểu ngạch, sau đó trích xuất camera thì thấy ba chiếc xe đó đã từng đến Phnom Penh, rồi từ Phnom Penh di chuyển về phía Việt Nam cùng hai chiếc Hummer biển số Campuchia kia. Hai chiếc xe đó do một công tử nhà giàu, con của một trong những người giàu nhất Campuchia sở hữu, và theo điều tra của cảnh sát Campuchia, vị công tử kia cũng đã khởi hành đi về phía Việt Nam, cũng bằng mấy chiếc Hummer đó luôn."

- Theo nguồn tin từ những người giúp việc, cậu công tử đó là một người tôn sùng chủ nghĩa bài trừ Việt Nam sâu sắc. - Khải tiếp lời. - Vậy nên rất có thể người đó mang theo nhóm người có vũ trang kia, nguy cơ gây khủng bố ở Việt Nam, hiện tại an ninh ở Nam Giang và thành phố Hồ Chí Minh, vốn là hai nơi có nguy cơ mà nhóm khủng bố kia nhắm tới đã được tăng cường. Lực lượng đặc công đánh khủng bố cũng được yêu cầu vào vị trí, đợi lệnh được điều động.

Nghe Sơn và Khải giải thích, Kiệt không biết nên cảm thấy thế nào. Nếu như đơn vị của cậu được điều động ra quân, đồng nghĩa với việc lần đầu tiên trong lịch sử, lực lượng chống khủng bố chính thức xuất kích, cũng khẳng định một điều sẽ có tử vong chết chóc xảy ra, biến khoảng thời gian sắp tới trở thành một màn đêm đen u ám đối với cả đất nước.