Nam Hữu Gia Dư

Chương 5




Phần 5: Chương 34 + Ngoại truyện 1 - 2

_______

34.

Ngồi ở nhà, bật TV lên, nhìn chằm chằm vào chương trình phát sóng trực tiếp bên trong, lễ trao giải của Hứa Gia Nhan sắp bắt đầu rồi.

Hứa Gia Nhan không hề kiêu ngạo, hôm nay anh ấy thực sự đã giành được giải thưởng ảnh đế có thẩm quyền.

Trong màn hình, một người đàn ông sửa soạn nhẹ nhàng thanh tú đang phát biểu nhận giải:

"Trở thành một diễn viên ưu tú luôn là ước mơ của tôi và tôi rất biết ơn khi nhận được giải thưởng này ngày hôm nay."

"Tôi cũng rất biết ơn. Sau phát biểu của tôi, vẫn có rất nhiều người sẵn sàng ủng hộ tôi".

"Hôm nay là một ngày đặc biệt, tôi cũng muốn thông báo với tất cả mọi người ở đây một thông tin rằng tôi sẽ lui về phía sau hậu trường."

"Năm năm trước, sau khi tôi và Khương Chỉ Dư chia tay, mỗi người chúng tôi đều làm việc chăm chỉ để hướng tới mục tiêu của riêng mình. Hôm nay, chúng tôi cuối cùng đã đạt được mục tiêu của mình."

"Vì vậy, tôi muốn tìm một con đường khác và tiếp tục theo đuổi đam mê của mình."

"Ước mơ của tôi và cô gái của tôi, tôi đều không muốn buông tay."

......

Sau khi nghe anh ấy nói, tôi lặng người trước TV cho đến khi một tiếng chuông điện thoại đã làm tôi bừng tỉnh.

"Alo, Khương Chỉ Dư."

Là Hứa Gia Nhan gọi cho tôi.

"Ừm?"

"Hôm nay anh vẫn muốn trực tiếp nói với em—"

"Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn đợi em."

- Hoàn chính văn -

Ngoại truyện 1:

Kịch bản bộ phim tâm lý "Gia Dư", đã hoàn toàn sai lệch về hướng cốt truyện

Ngoại truyện này là một kịch bản phim tâm lý tình cảm được viết bởi một biên kịch ẩn danh là fan của cp Hứa Gia Nhan và Khương Chỉ Dư, nội dung cụ thể như sau:

Nhân vật chính:

Hứa Gia Nhan: Lạnh lùng, cool ngầu.

Khương Chỉ Dư: Da trắng, ngoại hình đẹp, tính tình tốt.

Tóm tắt nội dung truyện: Anh, hội trưởng hội học sinh nổi tiếng ở trường XX, có vô số người theo đuổi nhưng không cô gái nào có thể lọt vào mắt xanh của anh.Cho đến một ngày, sự nhập học của một cô gái đã phá vỡ sự bình lặng trong trái tim của anh. Sau đó họ đã bắt đầu một màn yêu đương nồng nhiệt, làm cả một trường trung học rúng động...

Màn 1: Trong phòng học, buổi chiều, một nụ hôn định tình.

Nhân vật: Hứa Gia Nhan, Khương Chỉ Dư

Người kể chuyện: Khương Chỉ Dư là một tiểu học muội vừa mới nhập học, không chỉ xinh đẹp mà còn có cá tính riêng, khi gặp Hứa Gia Nhan, cô ấy không điên cuồng và nóng bỏng như những cô gái khác làm Hứa Gia Nhan thấy rất thú vị...

Hứa Gia Nhan: (Đừng lại trước mặt Khương Chỉ Dư và chất vấn.) "Cô gái, em rốt cuộc có ý đồ gì với tôi không?"

Khương Chỉ Dư: (Ngước mắt lên kinh ngạc, giọng điệu quen thuộc này khiến cô rất khó chịu, cau mày phản bác.) "Ồ, đừng tưởng rằng anh là chủ tịch hội học sinh mà xem thường người khác nhé, tôi nói cho anh biết, không thích chính là không thích!"

Hứa Gia Nhan: (Tức giận vô cùng, nắm lấy cổ tay Khương Chỉ Dư, khóe mắt sáng lên, tà ác nói.) "Cô gái, đừng đùa với lửa!"

Khương Chỉ Dư: (Khương Chỉ Dư bị buộc phải co vào trong vòng tay của Hứa Gia Nhan, hai bóng dáng hơi mơ hồ, tốt nhất nên thì thầm với anh ta, đôi môi hồng của cô ấy khẽ hé mở.)

"Hứa, Hứa, Gia Nhan?"

Người dẫn chuyện: Vừa nghe thấy Khương Chỉ Dư gọi tên mình, Hứa Gia Nhan mắt lập tức tối sầm lại, lúc này bầu không khí như sấm sét, anh ta hôn cô say đắm, trái tim Khương Chỉ Dư đập dữ dội, lúc này cô mới chợt nhận ra, cô ấy thích Hứa Gia Nhan, vì vậy một nụ hôn đã định tình.

Màn 2: Vào ban đêm, trên sân sân vận động, cái ôm của anh ấy.

Nhân vật: Hứa Gia Nhan, Khương Chỉ Dư, người qua đường.

Người dẫn chuyện: Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, Hứa Gia Nhan tranh thủ giờ nghỉ ăn tối rủ Khương Chỉ Dư ra sân chơi để cùng cô ấy ngắm cảnh hoàng hôn...

Hứa Gia Nhan: (Nắm tay Khương Chỉ Dư, bí mật nhìn cô, giọng điệu dịu dàng.) "Hoàng hôn hôm nay rất đẹp."

Khương Chỉ Dư: (Nhìn Hứa Gia Nhan, với giọng điệu nghi ngờ.) “Ý anh là gì?

Hứa Gia Nhan: (Nhếch khóe miệng, giọng điệu kiên định và dịu dàng.) “Em rất đẹp.”

Khương Chỉ Dư: (Mgượng ngùng.) "Hứa Gia Nhan.”

Người qua đường: (Tìm thời cơ tốt để xuất hiện.)

Người dẫn chuyện: Khương Chỉ Dư chưa kịp nói hết lời, thì nhìn thấy có người đang chạy rất nhanh đến về phía cô, ngay lúc họ sắp va vào nhau, Hứa Gia Nhan nhanh chóng kéo Khương Chỉ Dư vào lòng, mùi hương dầu gội của cô lan toả khắp cánh mũi, cùng với khuôn mặt đang ửng hồng của cô trong vòng tay anh, anh thầm quyết định rằng cô gái này sẽ là của anh!

Màn 3: Tại lễ đường, người dẫn chương trình liên hoan nghệ thuật khuôn viên tập dượt, tỏ tình

Nhân vật: Hứa Gia Nhan, Khương Chỉ Dư.

Người dẫn chuyện: Liên hoan nghệ thuật trong khuôn viên của một trường Trung học XX sắp diễn ra. Hứa Gia Nhan và Khương Chỉ Dư, với tư cách là một trong những người dẫn chương trình buổi liên hoan nghệ thuật,

Hứa Gia Nhan: (Giả vờ đang tập luyện nghiêm túc.) "Tiếp theo, chúng ta hãy thưởng thức phần hợp xướng "Vinh quang và ước mơ" do lớp XX mang đến."

Khương Chỉ Dư: (Đang chuẩn bị rời sân khấu, nhưng phát hiện ánh sáng đột nhiên mờ đi, ánh sáng chiếu vào cô và Hứa Gia Nhan, ngạc nhiên nhìn Hứa Gia Nhan) "Gia Nhan, hình như ánh sáng có vấn đề?"

Hứa Gia Nhan: (Nhìn Khương Chỉ Dư, lấy một bông hồng từ tay áo của mình, cài lên tóc cho Khương Chỉ Dư.) "Không có, bởi vì đây là chương trình mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho em, tặng cho em một bất ngờ."

Hứa Gia Nhan: (Chân thành thú nhận.) “Tôi thích em, Khương Chỉ Dư, không chỉ bây giờ, mà còn cả một giây tiếp theo, một khắc tiếp theo, một tuần tiếp theo, một tháng tiếp theo, một năm tiếp theo, và cả tương lai sau này của chúng ta.”

Hứa Gia Nhan: (Tiếp tục tha thiết thú nhận.) “Khương Chỉ Dư, thích em, không phải là sự rung động nhất thời, mà đó là kế hoạch tôi đã dự tính trước.”

Khương Chỉ Dư: (Đỏ mặt và che mặt.) "Hứa Gia Nhan, tại sao anh lại tỏ tình vào lúc này?! Em ngại quá, woo woo~"

Hứa Gia Nhan: (Sốt sắng trả lời.) "Đồ ngốc, tôi muốn cho em một nghi thức."

(Kết thúc kịch bản phim tâm lý.)

Kịch bản này cũng đã được đăng trên diễn đàn của trường, nhưng vì nó kết thúc quá đột ngột, nhiều fan CP đã tức giận nên tiếp tục viết nhiều phiên bản.

Tuy nhiên, dưới bài đăng đó, có một bình luận hot đã được ghim lên trên cùng, viết là:

Mặc dù kịch bản kết thúc đột ngột, nhưng câu chuyện của họ trên thực tế vẫn chưa kết thúc.

Phần còn lại của cuộc đời họ còn dài, tôi hy vọng thời gian sẽ trôi chậm lại và cho phép họ viết nên cái kết cho riêng mình.

Ngoại truyện 2: Khương Chỉ Dư trong mắt tôi (từ góc nhìn của Hứa Gia Nhan).

Sau khi rời khỏi showbiz, một số người hâm mộ đã để lại lời nhắn hỏi tôi, bạn gái của tôi là người như thế nào mà khiến tôi thích đến vậy?

Đang ngồi làm việc, tôi mở album ảnh trên điện thoại mà tôi đã chần chừ không lỡ xóa, tôi biết rằng đã có câu trả lời trong đó.

Ảnh 1: Diều giấy tự chế.

Tôi đã làm chiếc diều này khi tôi còn cấp 3.

Lúc đó, tôi chuẩn bị thi vào đại học, mặc dù tim tôi đã tê liệt trước những tờ giấy thi, các bạn cùng lớp nói đùa rằng tôi dường như không lo lắng gì cả và không cũng cần phải lo lắng, nhưng không, ai cũng sẽ có những lo âu riêng.

Chỉ có Khương Chỉ Dư phát hiện ra, và dường như lần nào cô ấy cũng có thể cảm nhận được chính xác những cảm xúc của tôi.

Vào ngày nghỉ cuối cùng được nhà trường cho phép trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cô ấy đến gõ cửa nhà tôi và cười nói với tôi rằng cô ấy muốn rủ tôi làm diều và thả diều cùng nhau.

Trong phòng học, tôi tìm thấy giấy tranh mà tôi thường dùng để luyện chữ, dùng những sợi tre mảnh mà cô ấy mua đã được cắt sẵn và làm một con diều bằng giấy hình thoi.

Cô ấy hỏi tôi muốn đi học trường nào, tôi trả lời một câu, vậy là cô ấy đã viết ước mơ của tôi lên cánh diều và thả nó lên trời.

Cô ấy nói rằng giấc mơ của tôi cô ấy sẽ đến để bảo vệ.

Gió thổi qua váy cô ấy, làm tóc cô ấy rối tung, cô ấy không quan tâm, cô ấy cười rạng rỡ, còn tôi ở ngay sau cô ấy.

Sau khi thả diều vào ngày hôm đó, cô ấy đã nhảy lên trước mặt tôi như một chú chim nhỏ và nói với tôi rất to và chân thành, "Hứa Gia Nhan, cố lên ~"

Ừm, sự lo lắng của tôi nhẹ đi nhiều.

Ảnh 2: Giấy báo nhập học của cô ấy.

Giấy báo nhập học của cô ấy được thông báo rằng đã được gửi đến trường, khi cô ấy đến nhận vào buổi chiều thì trời mưa to. Khi qua cống, nước chảy vào ống dẫn của xe, khiến xe chết máy và bị mắc kẹt trong mưa.

Tài xế nhà cô ấy gọi cho cô ấy nói rằng tạm thời không thể đón cô ấy được và dặn cô ấy đợi ở trường một lúc, đây là tin nhắn cô ấy gửi cho tôi khi cô ấy buồn chán.

Chỗ ngập nước không sâu, nhưng mức độ ngập nước ở mỗi con đường khác nhau, tôi lấy chiếc xe đạp đã lâu không sử dụng từ nhà kho ở nhà, đổi đường rồi đạp xe đi đón cô ấy.

Cô ấy không mong đợi tôi đến, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi, có một sự ngạc nhiên rất rõ ràng hiện lên trong con ngươi của cô ấy.

Tôi lấy túi ni lông bọc kín giấy báo nhập học của cô ấy từ trong ra ngoài rồi ra hiệu cho cô ấy dựa vào lưng tôi và đi chung một chiếc áo mưa.

Tôi cố tình làm vậy.

Tôi muốn ở gần cô ấy hơn, giống như cô ấy đã rất chăm chỉ ở trường trung học để được gần tôi hơn.

Cô ấy quấn chặt lưng tôi, lá thư nhập học trên tay được dán vào bụng dưới của tôi qua lớp quần áo, mưa mỗi lúc một to, nước mưa hắt vào mặt, tôi cật lực đạp xe mà lại cảm nhận được cảm giác của gia đình.

Giống như vợ chồng, cô ấy ỷ lại vào tôi, còn tôi đứng ra bảo vệ cô ấy.

Ảnh 3: Trà sữa.

Khi Khương Chỉ Dư bước vào khóa huấn luyện quân sự của trường đại học, cô ấy giống như một cái túi khí, cô ấy không thích khóa huấn luyện quân sự vì quá mệt và thích uống trà sữa để làm cho bản thân vui vẻ.

Tôi đã từng không cho cô ấy uống trà sữa, uống quá nhiều trà sữa thật sự có hại cho sức khỏe của cô ấy, nhưng trong thời gian đó tôi không vượt qua được sự nũng nịu của cô ấy nên đã mua cho cô ấy rất nhiều.

Sau đó, tôi không thể không hỏi cô ấy tại sao cô ấy lại thích trà sữa đến vậy.

Cô ấy nói với tôi rằng, học quân sự đã vất vả, học hành cũng vất vả, khi vất vả, uống đồ ngọt sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi không nhịn được nói với cô ấy một câu “Đức hạnh.”

Nhưng một người cao ngạo như vậy, trong thời gian trả nợ lại không lỡ mua một cốc trà sữa.

Sau khi chúng tôi chia tay, cô ấy chỉ để lại cho tôi một bức thư, cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ không thể tìm thấy cô ấy nếu chặn tôi, điều mà cô ấy không biết là trong vô số lần tôi ở rất gần cô ấy, tôi đã vô số lần thầm xin nghỉ để ra ngoài nhìn cô ấy.

Nhờ cậy các tiền bối và bạn bè của cô ấy, những người đã quen thuộc trong vòng bạn bè của cô ấy chăm sóc cho cô ấy.

Bí mật tiết lộ thông tin tôi thấy mà cô ấy cần cho thám tử tư của cô ấy.

Tôi có thể hiểu cô ấy, bởi vì cô ấy đã từng nói với tôi rằng cô ấy rất thích "Gửi cây sồi" của Thư Đình.

Cô ấy không giống như hoa lăng tiêu, cô ấy ngoan cường, cô ấy độc lập, cô ấy cứng rắn, cô ấy có lòng tự trọng của riêng mình.

Vậy thì tôi sẽ đợi cô ấy, đợi cô ấy kiêu ngạo trở lại.

Ảnh 4: Khăn quàng cổ gấu.

Cô gái của tôi đã phải trải qua rất nhiều điều và tôi sợ rằng cô ấy sẽ mất đi sự trong trắng mà cô ấy từng có.

Vì vậy, khi tuyết rơi lần đầu tiên, tôi đã từ chối ý định giúp tôi nấu ăn của cô ấy và bảo cô ấy ra ngoài đắp người tuyết. Cô ấy đã thực sự khôi phục lại bản tính, còn lấy trộm một vài củ cà rốt của tôi rồi nghĩ rằng tôi thực sự không biết.

Không hề vạch trần sự thật, bởi vì cô ấy như này là tốt rồi.

......

Vài ngày trước giao thừa, cuối cùng tôi cũng đan xong chiếc khăn gấu tặng cô ấy và cho vào hộp quà đã chuẩn bị cẩn thận.

Sau khi mở hộp quà ra, cô ấy quàng ngay chiếc khăn gấu do tôi đan vào, cả người nhảy nhót xung quanh trông rất vui vẻ, hồi lâu cô ấy cũng nóng lòng muốn tự sướng, chỉ để khoe bạn bè.

Thuận tay ấn like vòng tròn bạn bè của cô ấy, ngồi bên cạnh cô ấy, liếc nhìn cô ấy đang dựa vào ghế sofa và lướt các bình luận.

Rốt cuộc thì khi nào cô ấy mới phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương giấu trong bụng con gấu nhỏ đây?!?

Dường như nhận thấy tâm trạng tôi đang có chút thấp thỏm, cô ấy liền đưa tay ra trước mặt tôi.

"Đồ ngốc, em đã tìm thấy nó rồi ~"

- Hết -