Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 52




Qua tháng sáu, Vĩnh Châu nghênh đón bảy tháng nóng bức, lại một mùa hè đã tới.

Vương thúc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy đệ đệ Vương tu vẫn đang đứng ở bên ngoài thư phòng Tứ Phương.

“Sao cậu không đi vào?” Lúc ông ra ngoài , Vương Tu cũng đang đứng chờ ở ngoài cửa , sao đến lúc ông đi về rồi mà Vương Tu vẫn còn ở đứng ở đây .

“Bên trong còn có người.” Vương Tu nói.

“Ai cơ ? Những người đó còn chưa đi sao ?”

“Vâng , vẫn chưa ra “

Vương thúc gật đầu, những người đó là người tìm kiếm Tái Văn , từ khi ông trở về Vĩnh Châu, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mấy những người này ra ra vào vào .

Chuyện của Tái Văn, bất luận kẻ nào cũng không thể khuyên được Tứ Phương, chỉ có một mình anh vẫn tin tưởng vững chắc Tái Văn vẫn còn sống trên thế giới này, việc tìm kiếm Tái Văn vẫn không bao giờ gián đoạn .

Mỗi lần nghe báo cáo xong, tâm trạng Tứ Phương lại bắt đầu xấu đi . Ngẫu nhiên có vài lần, khi có một chút manh mối, nhìn Tứ Phương thật vui vẻ, nhưng đến cuối cùng những manh mối đó đều chỉ là những thứ vô dụng .

Từ năm trước ,khi gặp phải chuyện không may đến nay, đã gần một năm mà vẫn không hề có chút tiến triển nào , cuối cùng vẫn không tìm thấy Tái Văn.

Mà một năm này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tứ Phương cùng cha anh Hạ Hữu Quân thông qua hợp nhất, xác nhập, hợp nhất địa bàn, lũng đoạn ngành sản xuất, nhất thống giang sơn, trở thành hắc bang lớn nhất Vĩnh Châu.

Tứ Phương thay thế được Hạ Hữu Quân, nắm trong tay thế lực lớn nhất , ngành sản xuất truyền thống của bang hội được Tứ Phương kinh doanh linh động, Vĩnh Châu 80% quán bar, KTV, dich vụ tắm rửa , khu thuật , quán trà, sòng bạc đều là sản nghiệp của bang hội.

Bên ngoài Vĩnh Châu kinh tế hoạt động bình thường, Tứ Phương cũng trở thành nhân vật cực kỳ quan trọng. Tứ Phương trên danh nghĩa đã trở thành một thương nhân cực kỳ thành đạt ở thành phố Vĩnh Châu này.

Mà một năm này , mặc kệ đối với Tứ Phương hay là bang hội mà nói, đều là một chặn đường mưa gió . Tứ Phương đã không tiếc đem toàn bộ tài chính ở nước ngoài tập trung trở về, thông qua việc sắp xếp mọi mặt , biến Vĩnh Châu thành bền chắc như thép, chình vì anh muốn dù chỉ một lần chính phủ cũng không dám tùy tiện động vào anh .

Anh cũng không giống cha của anh , quan hệ hòa bình với chính phủ , chủ trương của anh là vừa không tiếp cận, cũng không làm bất hòa, vĩnh viễn ở trong trạng thái cách ly , cũng chỉ có như vậy, mới không thể quá phụ thuốc vào phía chính phủ , mới có thể đứng trụ tại đất này .

Vương thúc vỗ vai Vương Tu “Còn đứng chờ cái gì ? Còn không vào đi, thiếu gia đang chờ .”

Vương Tu vội vàng lấy lại tinh thần ,ngẩng đầu nhìn vào thư phòng ,Tứ Phương vẫn đứng nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ .

Vương Tu cũng không biết tâm trạng anh lúc này là tốt hay không tốt, chỉ có thể thầm cầu nguyện trăm ngàn lần không dẫm phải đuôi hổ mà thôi .

Vương Tu đi vào thư phòng “Hạ tiên sinh, các thiết bị lắp đặt ở sòng bạc đã dự toán xong , mời xem qua” Vương Tu đem tài liệu để lên bàn

“Mặt khác, Hoàng Chính Thanh yêu cầu cấp tín dụng cao cấp trong sòng bạc, chúng tôi đã điều tra tình trạng kinh tế của hắn, tình hình hoạt động xí nghiệp của hắn rất tốt , là khách hàng A Cấp, đây là tài sản của hắn, mời ngài xem qua…”

Vương Tu đem tư liệu đặt cận thận ở trên bàn, nhưng đến nữa ngày cũng không thấy Tứ Phương xem qua, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tứ Phương ,chỉ thấy Tứ Phương một tay chống lên lưng ghế dựa , không yên lòng nâng cằm, trên mặt có ý cười thản nhiên.

“Hạ tiên sinh?” Vương Tu lại gọi một câu.

Tứ Phương đưa mắt , “Đầu tiên đặt ở đây đi ” .

Vương Tu có phần sốt ruột , sòng bạc đã tạm ngừng kinh doanh , chỉ chờ Tứ Phương ký các dự toán thiết bị lắp đặt, công trình sẽ bắt đầu được lắp đặt .

Vương Tu nhịn không được nói, “Hạ tiên sinh, thời gian lắp đặt có vẻ nhanh, ngài có thể nhìn qua bản dự toán trước không ?”

Tứ Phương vẫn không liếc mắt nhìn qua bản tài liều ”Đầu tiên đặt ở đây đã .” Vẫn là một câu này, cũng không nói thêm .

Vương Tu đi ra khỏi thư phòng, đến phòng bếp tìm ca ca hắn, “Tứ Phương hôm nay làm sao vậy? Trước kia chuyện công việc , cậu ấy xử lý rất nhanh , hôm nay nhìn cũng không muốn nhìn qua , không biết suy nghĩ gì nữu , vẫn chỉ cười , cho tới bây giờ cũng chưa thấy bao giờ nhìn thấy cậu ấy cười như vậy, anh nói xem có phải là do người phụ nữ kia ?”

Vương thúc trong lòng khẽ động “Thật sự đang cười?”

“Đúng vậy, anh nói có kỳ lạ hay không?”

Vương thúc gật đầu, “Khả năng là đã có manh mối .” Không khỏi cũng cao hứng .

Đúng lúc này, Tứ Phương ở trong thư phòng gọi Vương thúc . Vương thúc vỗ vai đệ đệ , “Cậu đi về trước đi, nếu thật sự là Tái Văn, thì có lẽ trong một khoảng thời gian rất lâu Tứ Phương sẽ không làm việc đâu.”

Vương Tu buồn bực nhếch miệng, chỉ có thể đi về trước .

Vương thúc vội vàng đi vào thư phòng, Tứ Phương vừa thấy ông liền hỏi, “A Vũ ở đâu ?”

“A Vũ đêm qua mới từ Cam-pu-chia trở về, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi.”

“Gọi A Vũ an cùng một vài huynh đệ, mấy ngày nay đều nghe theo Trần Mật chỉ huy, chuyện Trần Mật đã sắp xếp , bảo bọn họ phải toàn lực làm cho tốt.”

Vương thúc gật đầu, xem ra thật sự là có manh mối của Tái Văn. Cái người Trần Mật kia đúng là người phụ trách tìm kiếm Tái Văn.

“Lần này nắm chắc được bao nhiêu phần?” Vương thúc nhịn không được hỏi.

Tứ Phương cười cười, “Có 60% “

Vương thúc nghĩ nếu thật sự có thể tìm thấy, vậy thì tốt quá, chỉ sợ kết quả như công dã tràng, lần này hy vọng lớn như vậy, nếu thất bại , ông cũng không biết Tứ Phương có thể sụp đổ mất hay không ?

Vương thúc suốt ruột hỏi , “Đúng rồi, cha cậu vừa mới gọi điện thoại tới, bảo cậu tới sòng bạc một chuyến.”

Tứ Phương đáp phi sở vấn, “Tôi xuống tầng hầm .” Sau đó vội vã xuống lầu.

Ai, Vương thúc nhịn không được thở dài một hơi.

Nếu nói trên thế giới này, còn có người ngoài anh tin tưởng vững chắc Tái Văn vẫn còn sống, người này khẳng định là Tái Vũ.

Tứ Phương đi xuyên qua bậc thang, đi vào tầng hầm âm u . Bây giờ cửa phía mặt trên còn đang mở ra , ít ra còn có một chút ánh sáng, nếu như bình thường, cánh cửa thông tầng hầm duy nhất bị đóng lại , nơi này càng thêm ẩm thấp.

Vừa đi hết bậc cấp , trước mắt một cái lưới sắt cực lỳ vững chắc , ba mặt lưới sắt đem một bên tầng hầm làm thành một cái nhà tù vững chắc, mà người bị nhốt ở đây chính là Tái Vũ.

Tựa như Tứ Phương từng nói qua , đối với Tái Vũ, anh thật sự không biết sử lý anh ta như thế nào ?

Nếu nhất thời để nguôi giận mang anh ta đi chém ? Nếu Tái Văn trở về không vui thì làm sao ? Cô cũng chỉ có một người cùng huyết thống là hắn thôi.

Để hắn tiêu diêu tự tại sao ? Tứ Phương tất nhiên sẽ không bao giờ làm thế .

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể nhốt hắn ở đây, phục vụ cơm nước cho hắn , vừa không để hắn chết, cũng khiến hắn không thể có được tự do .

Lúc đầu Tái Vũ không thuận theo thường xuyên có ý định chạy trốn , sau khi thất bại vài lần , hắn đã hết hi vong .

Tứ Phương xuống tầng hầm này hai lần, một lần là nửa đêm, quá nhớ đến Tái Văn, lại không cách nào ngủ được , anh tựa như mộng du đi xuống đây , cầu xin Tái Vũ kể cho anh chuyện trước đây của cô , chỉ cần trò chuyện xua đi nỗi cô đơn trong lòng .

Lần đầu tiên khi có manh mối của Tái Văn , Tứ Phương cũng xuống tầng hầm, anh cũng không phải có lòng tốt muốn nói tin tức này cho Tái Vũ, anh chỉ là muốn cùng một người vẫn tin tưởng Tái Văn còn sống chia xẻ niềm vui này, mà Tái Vũ vừa vặn là người tin tưởng như anh mà thôi.

Nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân, Tái Vũ ngủ ở trên giường ngẩng đầu lên.

Tứ Phương ngồi ở xuống ghế trước lưới sắt , lẳng lặng nhìn Tái Vũ, trên mặt không che giấu được hưng phấn.

Tái Vũ hé mắt theo dõi anh, sau đó đột nhiên từ trên giường ngồi dậy “Tìm được Tái Văn sao ?”

Tứ Phương lắc đầu, “Còn không có, nhưng nhanh thôi .”

Bả vai Tái Vũ sụp xuống , “Sẽ không mừng hụt lần nữa chứ ?”

Tứ Phương như đinh đóng cột nói, “Khẳng định sẽ không.”

Tái Vũ nhếch miệng, “Hy vọng là thế .” Hắn nhìn khuôn mặt hưng phấn của Tứ Phương, “Đã có manh mối , anh thả tôi ra ngoài đi, tôi có thể cùng anh đi tìm Tái Văn.”

Khóe miệng Tứ Phương hơi nhếch lên nói “Anh vẫn nên ở trong này chờ đi , chờ Tái Văn trở lại, cô ấy muốn xử trí anh như thế nào, thì phải xem tâm tình của cô ấy .”

Tái Vũ từ trên giường nhảy dựng lên, hung hăng đá phía lưới sắt ”Tôi … mẹ kiếp , mày dựa vào cái gì mà nhốt tôi ?”

Tứ Phương dương khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm vào Tái Vũ, “Từ khi ngươi chụp những bức ảnh đấy , ngươi đã là một khối tử thi .”

Hai tay Tái Vũ nắm lấy hàng rào sắt , một quyền đấm vào hàng rào, mu bàn tay nhất thời chảy máu , hắn hổn hển quát, “Tôi chỉ chụp mấy bức hình của nó , lại không chụp mấy bức hình khỏa thân đó , cũng không có hại chết nó , hại chết nó là mày , là mày đồ súc sinh, chính mày đáng chết còn …con mẹ nó kéo tao làm đệm lưng.”

Đối diện Tứ Phương vẫn cúi đầu, bình tĩnh nhìn hắn , qua một lúc , anh đứng lên chậm rãi đi ra ngoài, lúc đến cửa anh lại quay lại nhìn Tái Vũ nói, “Tôi thề, ai muốn hại Tái Văn, tôi sẽ làm cho hắn hiểu được bốn chữ ‘Sống không bằng chết’ này viết như thế nào.” Ngữ khí của anh nhẹ nhàng , lại âm trầm đến tàn nhẫn,.

Nói xong câu đó, anh đi ra ngoài, đóng chắt cửa lại , còn lại Tái Vũ vẫn còn đứng sững sờ trong hàng rào .