Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 56




Bên kia Cao Đông Thành đang điều tra về Hạ Tứ Phương, mà Hạ Tứ Phương ở bên này buổi tối lại đang tra toàn bộ tư liệu về Cao Đông Thành..

Bọn họ đang ở trong một khách sạn gần ngay nhà của Cao Đông Thành. Lúc A vũ từ chiều chạy lại đây, Tứ Phương trước đó dặn chỉ cần mang theo mười người , nhưng khi Vương thúc nhìn đến tư liệu của Cao Đông Thành ,ông lại dặn đem nhân số tăng lên đến 30 người. Toàn bộ khách sạn đã được thuê , mọi người đều cô gắng làm tốt công tác chuẩn bị trường kỳ .

Vương thúc đưa tập tài liều dày để ở trước mặt Tứ Phương. Tứ Phương không nói gì, cầm lấy đến một tờ lại một tờ cẩn thận lật xem.

Cuộc sống của Cao Đông Thành trải qua , có thể dùng một từ nổi loạn để khái quát. Hắn sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp, cha hắn làm đến chức thủ trưởng quân khu, mẹ hắn là phó thị trưởng quản lý vệ sinh, hắn là con trai độc nhất trong nhà. Hắn không học vấn không nghề nghiệp, mười sáu tuổi khi kéo bè kéo phái đánh nhau thành tánh, là khách quen ở cục công an. Hắn thường xuyên ở chung với cùng với đám đệ tử con nhà cán bộ cao khác, tụ tập hút thuốc phiện, chơi bời , cuộc sống trụy lạc không chịu nổi. Có một lần hít thuốc phiện quá lượng, tinh thần lên cao , thiếu chút nữa đã gây án mạng . Cha hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa hắn quăng đến nước Mỹ, vào quân đội Mỹ. Ở quân đội không đến nửa năm, lại vì trái pháp luật, đánh nhau bị khai trừ. Sau đó hắn đến New York, cùng một đám đầu đường , nghệ thuật gia lang thang làm bạn, vì nghệ thuật đã trần truồng làm người mẫu kiếm được một ít tiền, miễn cưỡng sống tạm. Cha hắn ở trong nước nghe được tin tức này, phẫn nộ không thôi, bệnh tim đột phát qua đời. Mẹ hắn tận tình khuyên bảo, đau khổ răn dạy , hắn mới rốt cục kết thúc kiếp sống lang thang ở New York, tức giận phấn đấu, thi vào đại học Harvard hệ toán học, hắn học đại học Harvard nhiều năm, mãi cho đến lúc lấy học vị tiến sĩ.

Ba mươi tuổi khi hắn định cư ở Mỹ cũng đã cưới một người vợ da đen, cùng năm đó hắn phát hiện mình bị bệnh tiểu đường loại 1, mỗi ngày cần phải tiêm insulin. Hắn cùng người vợ da đen chung sống hai năm, hai người cũng không có con, sau đó ly hôn.

Ba mươi ba tuổi , hắn rời nước Mỹ, về nước . Ngành bất động sản lúc đó phát triển rất bấp bênh , hắn lợi dụng nguôn vốn của cha mẹ , nhanh chóng kiêu ngạo bắt đầu sự nghiệp bất động sản của mình . Ba mươi tám tuổi khi hắn bắt đầu xây dựng ngành giải trí Đông Thành như bây giờ . Cũng năm đó , tài phú của hắn đạt tới đỉnh điểm, trở thành người giàu có nhất thành phố Đông hải.

Từ đó sinh hoạt cá nhân hằng ngày của hắn nổi tiếng xa gần, nhà của hắn hằng năm bao dưỡng một lượng tình nhân lớn , để hắn có thể thường xuyên hưởng dụng. Hắn cực kỳ biết tiêu tiền cho phụ nữ , phòng ở, xe hiệu , quần áo hàng hiệu, trang sức , phụ nữ nghĩ muốn cái gì, hắn liền giúp cô ta mua cái đó, bởi vậy mỗi người đàn bà đều chạy tới nằm dưới chân hắn .

Hắn thích mỹ nữ, đối với mấy nàng ngôi sao xinh đẹp cũng cảm thấy rất hứng thú, giới truyền thông thường xuyên chụp được hình hắn cùng nữ ngôi sao hẹn hò. Có một đoạn thời gian hắn thường thường ở trên đầu để giới giải trí, so với ngôi sao còn nổi tiếng hơn . Chuyện nổi tiếng nhất có lẽ là một nữ ngôi sao xinh đẹp nào đó sẽ vì hắn ở cửa nhà tự sát . Nữ ngôi sao thật sự đã chết, chuyện đó lúc ấy cực kỳ náo động.

Năm nay hắn bốn mươi tám tuổi, vẫn là gia đình giàu có nhất Đông Hải, nuôi dưỡng một số lượng tình nhân lớn . Người ngoài nhắc đến hắn chỉ có thể bằng những cụm từ : phong lưu, khẳng khái.

Tứ Phương sau khi xem xong tư liệu thì đã sau hai giờ , anh day trán, chau mày. Tái Văn ở bên một người như vậy , không biết nguy hiểm đến mức nào .

Vương thúc nhìn tư liệu bổ sung, “Tái Văn là do Cao Đông Thành một lần đi câu cá, vừa vặn cứu lên. Trong tư liệu : Cao Đông Thành rất tín nhiệm Tái Văn, đối với cô giao trọng trách, Tái Văn làm việc cũng không tệ lắm. Có tin tức nói Tái Văn cùng Cao Đông Thành quan hệ rất sâu , nhưng mà trên thực tế bọn họ không có gì, trước mắt vẫn chưa có bình luận gì thêm .”

Tứ Phương không muốn dây dưa đến vấn đề đó, mặc kệ trước mắt như thế bào , về sau Tái Văn phải là của anh .

“Phòng ở tìm được rồi chứ ?”

Vương thúc nói, “Đã tìm được rồi, ngày mai là có thể chuyển qua.”

“Tái Vũ vẫn chưa đáp lời sao?”

Tái Vũ cũng cùng đến với bọn A Vũ, A Vũ vốn có thể đến sớm một chút nhưng vì mang theo Tái Vũ , nên chậm chễ một chút .

Tái Vũ sau khi tới đây , Tứ Phương phải nói chuyện với hắn ta thật lâu, nói tình huống trước mắt Tái Văn, hy vọng Tái Vũ có thể giúp anh , không cần phải náo loạn . Đương nhiên hắn đáp ứng, chờ xử lý chuyện bên này thật tốt , anh có thể thả hắn ra . Đối với việc bị nhốt năm , đối với Tái Vũ mà nói, việc này quả thật rất mê người, nhưng hắn lại không lập tức đáp ứng, có lẽ hắn cực kỳ mâu thuẫn, vì tự do, vì Tái Văn, hắn quả thực có thể giúp đỡ , nhưng cứ nghĩ đến Hạ Tứ Phương giam hắn một năm, hắn lại cực kỳ hận.

Sau khi Vương thúc ra ngoài , Tứ Phương cầm điện thoại trên bàn gọi cho Tái Văn.

Chờ một lát mới có người nhận . Tứ Phương vội vàng hỏi, “Là Tái Văn sao?”

Bên kia dừng một chút mới nói, “Tôi là Cao An An “

Tứ Phương cũng không quan tâm nhiều, anh vội vàng hỏi, “Em bây giờ có thể ra ngoài không ? Chúng ta có thể gặp mặt được không ?”

Cao An An nói, “Bây giờ sao? Không phải anh nói tôi còn một người anh sao ? tôi có thể gặp anh ta chứ ?”

Tứ Phương thực sự hận Tái Vũ vẫn không chịu hợp tác , bây giờ chỉ có thể lừa Tái Văn, ” Ngày mai hắn sẽ tới , hôm nay chúng ta ngồi nói chuyện trước được không?” Hy vọng Tái Vũ có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt, bằng không ngày mai anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp buộc hắn ta phải đi vào khuôn khổ.

Cao An An nghĩ hỏi, “Chúng ta gặp nhau ở đâu ?”

Tứ Phương trong lòng vui vẻ, vội vàng nói, “Anh tới đón em , em đợi một chút, anh tới ngay đây .”

Tứ Phương nói xong nhưng lại không nghe thấy đối phương đáp lại, ” Alo ? Alo? Tái Văn? Alo?”

Điện thoại bên kia vẫn không có phản ứng Tứ Phương lại sốt ruột gọi vài tiếng, điện thoại đột nhiên bị ngắt .

Tứ Phương vội vàng gọi lại ,điện thoại đối phương lại tắt máy .

Tứ Phương nhất thời ngây ngẩn cả người, là điện thoại hết pin sao ? Phải không? Anh không thể ngăn mình miên man suy nghĩ, là điện thoại không điện được ? hay là bị người khắc ngắt ?

Anh gọi lại lần nữa, vẫn bị tắt máy. làm sao bây giờ? Anh vừa xem qua tư liệu của Cao Đông Thành, cảm thấy lo lắng cho cô .

Anh mở ngăn kéo , lấy khẩy súng trong ngăn kéo ra, rồi gọi Vương thúc.

“Làm sao vậy Tứ Phương?”

Tứ Phương lo lắng nói, “Tôi mới gọi điện thoại cho Tái Văn, bên kia đột nhiên tắt điện thoại “

“Có thể điện thoại hết pin ? Vương thúc nói.

“Có lẽ nhưng tôi không thể không lo được ”

Vương thúc hiểu anh , biết anh lo lắng cái gì

Vương thúc thấy anh cầm súng ,vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui, hỏi, “bây giờ làm sao?”

Tứ Phương cúi đầu nghĩ nghĩ nói, “Kêu A Vũ mang theo người , chúng ta tới nhà Cao Đông Thành một chuyến.”

Vương thúc cả kinh, “Như vậy có được không?”

“Không có gì không được , Tái Văn vốn là vợ tôi , tôi đi tìm vợ , bọn họ dựa vào gì mà có ý kiến chứ ?”

“Nói là nói như vậy , nhưng mà bây giờ Tái Văn không nhớ cậu , chúng ta bây giờ đi qua, sẽ bị trở thành người lạ xâm nhập bất hợp pháp , sẽ gây cho Tái Văn ấn tượng không tốt . “

Tứ Phương khẳng định nói, “Không, Tái Văn đã tin tưởng tôi ” sau đó lại nói, “Cứ làm như vậy đi, chú không cần đi cùng, chỉ cần gọi A Vũ là được .”

Vương thúc không đồng ý, “Tôi đi cùng các cậu .”Ông lo lắng Tứ Phương vừa thấy Tái Văn, lại không khống chế được cảm xúc, sẽ gây ra chuyện không nên .

Tứ Phương biết không lay chuyển được Vương thúc, cũng không lãng phí thời gian, “Vậy gọi mọi người chuẩn bị một chút, tôi và chú đi vào, những người khác ở ngoài .”

Vương thúc gật đầu, đi dặn dò A Vũ và các huynh đệ chuẩn bị vũ khí, sau đó đường dẫn.