Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 60




Đi ra khỏi phòng họp, Cao An An cũng không trở Tái Văn phòng của mình mà bước ra ngoài hành lang phòng họp . Sáng nay Cao Đông Thành vẫn chưa ăn gì, thân thể lại vừa mới hồi phục , cô rất lo cho hắn .

Cô đứng ở cửa rất lâu, cẩn thận nghe ngóng tiếng động bên trong, lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào .

Thở dài một hơi, Cao An An xoay người bước đến chỗ cửa sổ thủy tinh phía trước mặt , qua tấm kính màu lam cô nhìn thẳng xuống dưới lòng đường , từ trên lầu cao nhìn xuống trông mọi người đi qua đi lại dưới đường thật nhỏ bé, nhộn nhịp đông vui , vội vàng công việc , một tạo lợi ích, một hưởng lợi ích .

Cao An An nghĩ nếu không phải Cao Đông Thành thu nhận cô trước đó , khả năng bây giờ cô ngay cả là một người bình thường cũng không được , có lẽ cô cũng không thể nào kiếm được một công việc đàng hoàng nào , ngay lúc đó bản thân cô không có chứng minh thư, không có bằng cấp, cái gì cũng không có, không tìm được công việc cũng không có chỗ để ở .

Là Cao Đông Thành cho cô thân phận , lại cho cô cơ hội, để cô có công việc nuôi sống mình .

Nhưng có lẽ giờ đây hắn rất hối hận, chính vì cô hắn mới gặp nhiều rắc rối như vậy , hắn vì cô mà đầu tư nhiều tâm huyết, cô đã không giúp hắn, ngược lại còn gây rắc rối cho hắn.

Người cô nghi ngờ nhất chính là Tứ Phương. Lúc sáng, Chu Quân đã nói chuyện với cô , hắn khẳng định là do Hạ Tứ Phương ở sau khống chế việc này.

Cao An An nghĩ nghĩ, quyết định gọi điện thoại cho Hạ Tứ Phương. Bên kia truyền đến một thanh âm khàn khan ”Ai?”

Đây không phải là tiếng của Hạ Tứ Phương, chẳng lẽ nhầm rồi, Cao An An nghi ngờ nhìn di động , “Xin chào , xin hỏi đây là điện thoại của Hạ Tứ Phương phải không ?”

Bên kia lập tức nói, “Đúng vậy, đúng vậy, xin chờ một chút.”

Cao An An thở nhẹ một hơi .

Rất nhanh bên kia truyền đến thanh âm của anh ”Tái Văn? Là Tái Văn sao?”

Cao An An nghe tiếng của anh thì khẳng định lần này là Hạ Tứ Phương . Hắn gọi cô Tái Văn, Cao An An muốn trả lời, nhưng vẫn còn cảm thấy không quen, nên chỉ ừ hử một tiếng.

“Tái Văn, chờ một chút được không, chờ một chút…”

Cao An An có chuyện vội vã hỏi anh ”sao vậy ?”

“Anh, anh , bây giờ. . . còn chưa tỉnh lắm …” Tứ Phương đang ngủ mơ thì đánh thức, miệng thì đang nói chuyện, nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng , mắt cũng không mở ra được, anh đã ba ngày bốn đêm chưa ngủ , lời nói còn chưa đầy đủ và chính xác lắm .

Cao An An lại không biết chuyện đó cô vội hỏi anh ” Tin tức buổi sáng hôm nay anh có biết không , là anh làm phải không ?”

Bên kia dừng một chút, nói, “Đợi chút.”

Cao An An chau mày nắm chặt di động, một lát sau, bên kia điện thoại truyền đến tiếng nước tí tách, cô nghi ngờ hỏi, “Anh còn đó chứ ?”

Bên kia Tứ Phương quần áo chỉnh tề đang đứng dưới vòi nước lạnh, chỉ có như vậy mới có thể làm đầu anh tỉnh táo một chút, “Tốt lắm, anh không sao ,em vừa mới nói cái gì?”

“Tôi nói tin tức về Cao tiên sinh có phải do anh cho người viết ra có phải hay không?”

Tứ Phương lại không trả lời ngay, Cao An An cứ tưởng anh lại làm sao , vội kêu lên “Này , Hạ tiên sinh?”

Tứ Phương nhẹ giọng nói, “Em chưa từng gọi anh là Hạ tiên sinh, ” dừng lại một chút anh nói , “Đúng , những tin đó là do anh cho người viết , nhưng anh không hề đổ oan cho anh ta , mỗi chuyện đều có thể tra ra .”

Cao An An nói, “Có lẽ việc này là thật , nhưng đã qua lâu như vậy , vì sao anh lại đào bới nó ra, lại để giới truyền thông đưa tin rầm rộ như vậy , không thấy chuyện này quá lớn sao .”

“Tái Văn, anh sở dĩ đào bới quá khứ của hắn ra là vì em , em nên xem tin tức cẩn thận , để hiểu rõ Cao Đông Thành rốt cuộc là dạng người gì , hắn không đáng được em đối xử như vậy , “

Cao An An nói, “Hắn rốt cuộc không tốt thế nào , rốt cuộc có bao nhiêu hoa tâm, tôi một chút cũng không quan tâm, cái đó và tôi không quan hệ, tôi chỉ biết hắn là ân nhân cứu mạng của tôi , hắn đối tốt với tôi, nên tôi cũng phải đối xử lại với hắn như vậy .”

“Đó chỉ là suy nghĩ của em , Cao Đông Thành sẽ không nghĩ như vậy, đối với những chuyện hắn đã làm với em , hắn đối với em đều có ý đồ .”

Cao An An biết anh có ý gì, “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi , bên người Cao tiên sinh mỹ nữ như mây , sự lựa chọn cũng rất nhiều, hơn nữa hắn là một người xuất sắc như vậy , nếu hắn thật sự có ý gì khác , cũng sẽ không chờ đến bây giờ.”

“Bây giờ mỗi tin tức kia đều là sự thật , em hãy đọc kỹ những tin tức đó , cũng coi như nhìn rõ con người hắn .” Lúc trước Tái Văn có thể không hiểu con người Cao Đông Thành là người thế nào , bây giờ các vụ bê bối của Cao Đông Thành lại thường xuyên xuất hiện như vậy có thể khiến cô có chút phòng bị , cho dù không thể khiến cô rời khỏi Cao Đông Thành, ít nhất ấn tượng của Cao Đông Thành trong lòng cô sẽ không còn tốt như lúc trước , như vậy còn tốt hơn . Tóm lại, Tái Văn tuyệt đối không thể yêu hắn .

Cao An An khẩn cầu anh ”Anh có thể bảo bọn họ dừng đăng những tin tức kia hay không, việc đó ảnh hưởng quá lớn đối với Cao tiên sinh hay là đối với công ty, mấy người vốn không có thù oán với nhau , nếu là vì tôi, anh cứ đối phó với Cao tiên sinh như vậy , tôi thật sự rất khổ sở, tôi vốn đã nợ hắn rất nhều , hiện tại biến thành như vậy, lại càng thiếu nợ hắn .”

Tứ Phương thở dài, “Anh biết rồi “. Đối với lời cầu xin của Tái Văn, anh vĩnh viễn không thể nói không.

Đợi Tái Văn tắt điện thoại, Tứ Phương vẫn đứng dưới vòi nước , nước lạnh không ngừng cọ rửa thân thể anh , nước lạnh thân thể cũng lạnh cứng .

***

Trợ lý hành chính gọi điện thoại nội tuyến cho Cao Đông Thành “Cao tiên sinh, có một vị tiên sinh tên Hạ Tứ Phương muốn gặp ngài “

Cao Đông Thành hỏi, “Cao An An tiểu thư có ở công ty không ?”

Trợ lý nói “Cao An An tiểu thư đã ra ngoài, chiều nay Lý Mẫn Nhiên cần chụp ảnh quảng cáo , cô ấy đã đến hiện trường quảng cáo, ngài muốn liên hệ với cô ấy sao?”

Cao Đông Thành lập tức nói, “Không cần, nói vị Hạ tiên sinh kia đến văn phòng tôi.”

Trợ lý dẫn Hạ Tứ Phương đến văn phòng Cao Đông Thành, hai người đàn ông không chào hỏi, trực tiếp ngồi xuống sô pha .

Trợ lý xin chỉ thị của Cao Đông Thành, “Xin hỏi hai ngài muốn uống gì?”

Cao Đông Thành nhìn Hạ Tứ Phương, thấy mặt anh không chút thay đổi, nhìn trợ lý nói, “Không cần, cô ra ngoài đi, đóng cửa lại . Nếu Cao An An tiểu thư trở về thì lập tức gọi điện thoại cho tôi “

“Vâng ” trợ lý đóng cửa đi ra ngoài.

“Tái Văn không ở đây cũng tốt, chúng ta đi thẳng vào vấn đề.” Tứ Phương nói. Anh vốn đến là tìm Tái Văn . Đến công ty Cao Đông Thành rồi mới biết Tái Văn không ở đây ,anh đành trực tiếp tìm Cao Đông Thành, cũng coi như thừa lúc cô không ở đây , đỡ phải nhìn bộ mặt nạ khó coi của Cao Đông Thành.

“Cũng tốt” Cao Đông Thành cười cười.

” Lễ vật sáng nay anh đã nhận được rồi chứ ?” Tứ Phương nói.

“Đương nhiên, một phần lễ vật rất lớn.”

“Để làm giới truyển thông đưa tin một lúc , chúng tôi cũng phải cố hết sức .”

“Có thể tưởng tượng “

Tứ Phương nhìn Cao Đông Thành”Cao tiên sinh, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với anh nữa , Tái Văn phải về Vĩnh Châu.”

Cao Đông Thành hai tay nắm chặt , nhíu mày, “Vẫn là câu nói kia, không có khả năng.”

Tứ Phương dựa vào sô pha ”Tôi biết Cao tiên sinh đối với Tái Văn tốn không ít tâm tư, trong tay tôi còn một ít lễ vật, muốn bồi thường cho Cao tiên sinh.”

Cao Đông Thành nói, “Tôi không cần bồi thường của anh .”

Tứ Phương nói, “Cao tiên sinh trước hết nghe xem tôi đang có lễ vật gì , có lẽ anh sẽ cảm thấy hứng thú. Mấy ngày nay tôi ngoài việc thu mua giới truyền thông Đông Hải , hai trang web, mặt khác trong tay tôi hiện nay có 12% cổ phần của quý công ty, đương nhiên mức này còn có thể gia tăng, tôi vẫn sẽ tiếp tục thu mua , đến khi nào đạt tới mức 20%, lúc đó tôi sẽ lấy nó làm lễ vật miễn phí đưa cho Cao tiên sinh ngài, mong ngài vui lòng nhận cho.”

Cao Đông Thành nghe đến đó, trong lòng không khỏi chấn động , từ lúc Hạ Tứ Phương đưa ra yêu cầu kia, anh ta làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủn có thể thu mua được số cổ phần đó , này thật sự không có khả năng , mặt khác lễ vật của anh ta thật sự rất hấp dẫn , trong lòng hắn hoảng mang bối rối .

Cao Đông Thành trầm mặc suy tư , Tứ Phương ngồi đối diện chăm chú theo dõi hắn, nếu Cao Đông Thành đáp ứng, như vậy chuyện này liền chấm dứt , Tái Văn có thể về nhà , trí nhớ có thể từ từ khôi phục, mấu chốt là hai người có thể ở bên nhau mỗi ngày, cho dù Tái Văn không thể khôi phục trí nhớ, anh vẫn tin tưởng mình vẫn có thể làm cho cô từ từ yêu anh , nước chảy đá mòn, còn gì là không có khả năng .

Thời gian lẳng lặng trôi qua 2 phút, Cao Đông Thành mở miệng, ” Lễ vật này thật là phi thường mê người, nhưng tôi nghĩ , vẫn là thôi đi.”

Trái tim Tứ Phương nhất thời khó chịu , “Cao tiên sinh là ngại lễ vật này không đủ nặng sao? Tôi có thể tăng giá, Cao tiên sinh có yêu cầu gì đều có thể đưa ra , không cần khách khí.”

Cao Đông Thành nói, “Tôi không phải khách khí, chính là nghĩ vẫn nên quên đi. Tiền của tôi đời này cũng đã có đủ, tôi lại có bệnh này, cũng không có khả năng trường thọ, không chừng ngày nào đó sẽ chết , có muốn nhiều tiền như vậy cũng xài không hết.”

“Cao tiên sinh, anh chắc cũng điều tra qua tư liệu của tôi , anh hẳn cũng biết, tôi cùng Tái Văn đã trải qua những gì , chúng tôi đã trải qua đau khổ, hiểu nhau, yêu nhau, tôi thật sự cần cô ấy , nếu không có cô ấy , tôi cảm thấy cuộc đời này…” Tứ Phương cúi đầu, suy nghĩ xem nên dùng từ ngữ như thế nào mới biểu đạt được ý nghĩ trong lòng, “Tôi sẽ cảm thấy mình giống như đã chết.” Anh nói.

Lời nói Tứ Phương làm cho Cao Đông Thành có chút rung động, nhưng hắn vẫn đáp trả lạ , “Anh có lý do của anh , tôi đương nhiên cũng có lý do của mình . An An cô ấy thông minh, mẫn cảm, thiện lương, đáng yêu, hiểu biết, chân thành , càng tiếp xúc tôi liền càng thích cô ấy , đã lâu rồi tôi chưa gặp một người phụ nữ nào như vậy , khiến tôi đã quên đi đôi với người mình thích phải biểu đạt như thế nào. Cũng không sợ nói thật cho anh , tôi không có thân nhân, cũng không có con , di chúc tôi cũng đã làm xong , An An chính là người được lời nhất, để cô ấy kế thừa tài sản của tôi, tôi chết trong lòng cũng cao hứng.”

Tứ Phương thở dài, từ sô pha đứng lên, “anh nhất định phải làm như vậy sao?”

“Đúng ” Cao Đông Thành không do dự.

Nói nói tới đây đã đến ngõ cụt. Tứ Phương quyết định về sau sẽ không nói chuyện cùng hắn nữa , nói chuyện cũng vô dụng. Tái Văn là của anh , điểm ấy không ai nghĩ thay đổi được .