Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 67




Tái Văn bị tiếng ba ba đánh thức, cô chậm rãi mở mắt, dưới ngọn đèn ấm áp hạ, Tứ Phương đang giúp cô cắt móng tay. Anh cũng không phát hiện cô đã tỉnh, vẫn giúp cô tỉa tót móng tay cẩn thận, sau khi cắt xong , anh còn không quên giúp cô sửa móng tay thành một hình dạng xinh đẹp.

“Mấy giờ rồi ạ ?” Tái Văn hỏi.

Tứ Phương ngẩng đầu thấy cô đã tỉnh, hôn lên khuôn mặt cô , “Đã hơn tám giờ tối rồi .”

“Anh không nghỉ ngơi sao?” Tái Văn hỏi Tứ Phương, làm lâu như vậy, anh không mệt sao? Trong khi cô co quắp đến tê liệt thế này . Không nghĩ tới cô ngủ lâu như vậy.

“Anh không buồn ngủ” Tứ Phương nói. Nghẹn đã hơn một năm, anh căn bản là chưa muốn cô đủ , xong việc anh sờ sờ phía dưới Tái Văn, đã có chút sưng lên, lần này anh rất kích động , làm cũng thật ngông cuồng.

Anh áp chế dục vọng chính mình, không thể lại muốn cô , làm lại lần nữa khả năng phía dưới cô sẽ xuất huyết mất .

Anh ôm Tái Văn đã hôn mê đi vào phòng tắm, ở dưới vòi hoa sen cùng cô cọ rửa một thân lầy lội. Tái Văn đều không có dấu hiệu thức tỉnh, Tứ Phương giúp cô tắm rửa sau đó đặt cô trên giường, cô lập tức theo bản năng thu mình dưới cánh tay Tứ Phương, ngủ đến quên trời quên đất .

Tứ Phương lại không một chút buồn ngủ, anh ở bên người Tái Văn đưa tay đỡ lấy đầu, ánh mắt chuyên chú Tái Văn, anh thình thoảng lại sờ vào đôi lông mày cô , thân ái hôn cái miệng nhỏ nhắn, lại sợ cô tỉnh động tác không dám làm mạnh .

Trưa một chút , anh cứ thế nhìn cô đến sáng đợi cho đến lúc chạng vạng, thấy Tái Văn còn chưa muốn dậy , anh đành rời giường , đến phòng bếp làm cơm chiều.

Làm xong cơm chiều, Tứ Phương lại nằm bên người Tái Văn, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ma sát mặt mình, thấy móng tay Tái Văn hơi tốt nên giúp cô cắt gọn lại.

“Muốn dậy chưa ?” Tứ Phương hỏi Tái Văn.

Tái Văn ngáp vài cái , “Em muốn đi toilet.”

Tứ Phương kéo cô đứng lên ”Vậy đứng lên nào .”

Tái Văn muốn ngồi dậy , liền lập tức cảm giác toàn thân đau nhức, cô mềm nhũn nằm lại trên giường, lại nói, “Đợi lát nữa đi , em lại muốn nằm một lát.”

Tứ Phương kéo cô , cầm lấy hai tay cô để lên vai, “Bây giờ đi thôi , anh cõng em .”

Tái Văn nằm úp trên trên lưng Tứ Phương, Tứ Phương ôm sát mông của cô, đem cô đến buồng vệ sinh.

Tái Văn giống một con bạch tuộc dán chặt vào lưng Tứ Phương .Tứ Phường giúp cô vào phòng vệ sinh đặt cô lên bồn về sinh.

“Anh đi ra ngoài trước ” Tái Văn thẹn thùng nói, anh cứ đứng ở bên cạnh chờ cô thế này, sao cô có thể đi được chứ .

Tứ Phương nói, “Sao anh phải đi ra, với chồng mình mà thẹn thùng cái gì, mau đi đi .”

Tái Văn trừng mắt liếc anh một cái, anh lại cười nhìn cô. Tái Văn cũng không có biện pháp, chỉ có thể thả lỏng tâm tình, da mặt dày một chút, nhanh đi tiểu cho xong .

Phía dưới khả năng có chút xướt da, đi tiểu một chút mà có cảm giác hơi xót đau, Tái Văn khó chịu nhíu mày.

Đi tiểu xong , Tứ Phương ôm lấy cô , rút lấy mấy tờ giấy vệ sinh , nhẹ nhàng xoa xoa phía dưới của cô , lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt nhuyễn non mềm của cô , “Có phải khó chịu hay không, hình như có sưng một chút, cục cưng, hay là bôi thuốc cho em nhé .”

Tái Văn dựa vào trong lòng anh , thẹn thùng nói, “Không cần , em đói, muốn ăn cơm.”

Haizz chờ cô ngủ vậy , cô ngủ rồi anh giúp cô bôi thuốc cũng được , dù sao cô cũng không biết, chứ để lúc tỉnh thế này cô lại hay thẹn thùng.

Tứ Phương nghe cô nói muốn ăn cơm, vội vàng nói, “Cơm chiều anh làm rồi , em không phải chờ đâu .”

Tứ Phương ôm Tái Văn đến phòng bếp, sau khi đặt cô lên ghế , anh bắt đầu đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng, cháo vẫn còn nóng , hắn múc một chén, để đến trước mặt Tái Văn, lại đun nóng đồ ăn đặt trước mặt cô , “Mau ăn đi , ngủ lâu như vậy, nhất đinh là rất đói bụng .” Anh sờ sờ cái ót của cô.

“Anh không ăn sao?” Tái Văn hỏi.

“Ăn chứ, anh đương nhiên ăn.” Tứ Phương cũng múc lấy một chén cháo, ngồi ở bên người Tái Văn ăn.

Món ăn rất phong phú, có hai món ăn chay, còn thêm một món cá hấp cùng món canh móng heo nấu đậu tương, đều là món ăn tốn chút công phu .

Tứ Phương gắp một móng heo để vaò trong bát Tái Văn, “Đã ning nhừ rồi, rất mềm ,em mau ăn đi .”

Tái Văn lại nói “Em sẽ ăn không hết , quá lãng phí , anh ăn đi.”

Tứ Phương cầm móng heo để bên miệng cô ”Không sao em cứ gặm tự nhiên, sẽ không lãng phí , mau ăn.”

Bất đắc dĩ, Tái Văn đành phải cầm lấy cái móng heo , hương vị rất ngon , nhưng cô không thích ăn da, lại không thương ăn mỡ , đều bỏ qua một bên , bởi vậy móng giò này bị cô gặm một cách nham nhở .

Cô ăn xong phần mình muốn ăn , đem phần còn lại nhưng để lại trong bát, “Anh xem đi , em nói em ăn không hết mà , anh còn nhất định phải bắt em ăn, lãng phí một cái móng giò.”

Tứ Phương cười, anh cầm cái móng giò cô ăn dở trong bát lên, đem gặm một cách sạch sẽ , cuối cùng chỉ còn mỗi cái xương chỏng trở bị anh ném lên trên bàn, Anh đắc ý nhìn Tái Văn, “Nhìn thấy không, về sau ăn cái gì cũng đừng lo lắng, có chồng em làm cái thùng rác cho em đây .”

Tái Văn có phần chấn động, nhất thời cũng không biết nói gì

Ăn cơm xong , Tái Văn nói, “em đi rửa chén.”

Tứ Phương đứng lên thu thập bát đũa ”Không cần, em đi xem tivi đi.”

“Không muốn xem ” Tái Văn nói, cô đừng dựa vào ghế , giống một con khỉ bướng bỉnh, trèo lên bám vào phía sau lưng Tứ Phương

Tứ Phương cười, anh thật cao hứng khi Tái Văn đối với anh tự giác không muốn xa rời.

Tái Văn dán vào người Tứ Phương, nhìn anh đổ đồ ăn thừa vào thùng rác, cầm chén bỏ vào bồn rửa sạch .

“Nhiều quá ” Tái Văn đầu tựa vào vai Tứ Phương nói, chân cô gắt gao kẹp chặt hông Tứ Phương .

“Cái gì?”

“Dùng nước rửa chén hơi nhiều ” Tái Văn nói, xem ra số lần Tứ Phương rửa chén rất ít , không phải thuần thục như vậy.

“Áo, lần sau anh sẽ bỏ ít thôi .” Tứ Phương nói. Anh xoay người mở tủ lạnh bên cạnh , lấy một hộp nho lạnh ra , mỗi một quả đều đã được anh lấy sạch hạt , như vậy Tái Văn ăn vào cũng dễ dàng

Tái Văn cầm hộp nho, “Anh làm lúc nào vậy ?” chuyện thật nhỏ nhưng thật sự rất tốn công .

“Chạng vạng a, lúc em còn ngủ .” Anh cầm một quả nho nhét vào miệng Tái Văn “Ăn đi, ngọt không .”

um, rất ngọt a. Tái Văn thấy mình ăn được vài quả, cũng đút cho Tứ Phương ăn .

Tứ Phương trên tay cũng không nhàn rỗi, anh rửa sạch bát , lại lấy khăn lau khô bát để vào trong tủ ,rồi lại dùng khăn lau phòng bếp. Tái Văn bám vào trên Tứ Phương, hãy còn vui vẻ ăn nho của cô .

Dọn dẹp phòng bếp xong , Tứ Phương ôm Tái Văn ngồi vào sô pha xem tivi, Tứ Phương cầm điều khiển từ xa không ngừng tìm kiếm tiết mục có thể xem, “Bảo bối, chúng ta nên xem cái gì?”

Tái Văn không xem tivi, cô ngồi xổm trên sô pha, bóc vỏ từng quả nho, sau đó bỏ vào trong miệng Tứ Phương.

“Chúng ta xem 《 hải tặc vương 》 đi, có bản mới nhất đấy .” Tứ Phương nói.

“Vì sao muốn xem 《 hải tặc vương 》? Anh thích nó hả ?” Tái Văn nghi hoặc hỏi.

Tứ Phương dừng một lát, “Không có việc gì, không xem ” Anh tiếp tục cầm điều khiển từ xa đổi đài, đến một tiết mục nghệ thuật tổng hợp , Tái Văn trước kia rất thích xem tiết mục nghệ thuật này , “Xem này đi, được không .”

Tái Văn gật đầu, “um.”

Xem một lúc Tứ Phương hơi buồn ngủ, thấy Tái Văn còn đang xem, theo bản năng hướng vào trong lòng cô nằm xuống .

Tái Văn thấy Tứ Phương không động đậy, cô ngẩng đầu nhìn mặt hắn, mới phát hiện Tứ Phương đang miễn cưỡng chống đỡ cơn buồn ngủ , Tái Văn muốn gọi anh đi ngủ vừa mới động đậy một cái Tứ Phương lập tức nắm lấy tay cô ”Muốn làm sao?”

“Ngủ a, chúng ta đi ngủ, em buồn ngủ rồi .” Tái Văn vội vàng nói.

“Được ” Tứ Phương chỉnh tỉnh thần, anh cầm lấy điều khiển từ xa tắt tivi, sau ôm lấy Tái Văn “Đến đây , ôm một cái nào “

Tái Văn đi đến bên người anh, Tứ Phương ôm lấy cô ,đi vào phòng ngủ.