Nam Nô

Chương 8




CHƯƠNG TÁM

“Tiểu Nghệ, ngươi.. ngươi có lộn không? Vương gia người… người biết Dịch Thủy là ai sao?” Cao Sơn sấn tới dồn dập hỏi: “Ngươi đừng quên chúng ta là nô lệ đó, so với binh lính thường còn kém một bậc, Vương gia cao quý sao có thể triệu kiến một nô lệ chứ?!”



Tiểu Nghệ vẫn còn thở hồng hộc, mãi một lúc mới lấy hơi lại như thường, vội vàng la lên: “Lộn hay không ta không biết, nhưng Hạ Hầu quan lớn đích thị là thiếp thân gia nhân của Vương gia kia kìa. Ngài ấy đích thân đến tuyên gọi đúng tên Dịch Thủy mà. Dịch Thủy a, ngươi nhanh nhanh ra đi, dù có nhầm lẫn cũng không phải lỗi của chúng ta, có hại gì đâu?”

Minh Lượng cũng gật đầu nói: “Tiếu Nghệ nói phải, Dịch Thủy à, trước hết ngươi cứ ra đi. Biết đâu chính nhờ ngươi giết địch dũng mạnh, chiến đấu quá xuất sắc nên được thượng cấp đề bạt với Vương gia, mới khiến Vương gia để ý. Ầy, nếu đúng như thế thì vận khí của ngươi tới rồi đó; có cơ hội đừng có quên huynh đệ chúng ta khổ cực ở đây à nha…” Hắn vừa nói vừa thúc Dịch Thủy đi ra.

Hạ Hầu Thư đương khoanh tay đứng chờ ở ngoài, thấy bọn họ, hắn không khỏi cau mày nói: “Sao lâu thế hả?” Nói xong lại chăm chú quan sát Dịch Thủy, hai năm qua dáng dấp Dịch Thủy ra sao hắn đã sớm không còn ấn tượng; hôm nay gặp lại quyết phải tỉ mỉ đánh giá một phen. Cuối cùng thầm gật đầu tự nhủ: “Quả là một mỹ nhân ương ngạnh, ngày ngày phơi nắng gió, vào sinh ra tử liên miên, vậy mà vẻ mỹ lệ một chút cũng không suy suyển. Không trách Vương gia lại lần nữa động lòng, coi như phúc khí của hắn thật quá tốt a.”

Lại thấy Cao Sơn và Minh Lượng miệng đang hớn hở ba hoa gì đó, hắn cũng không để ý, phất tay nói: “Nhanh theo ta yết kiến Vương gia, không khéo giờ người chờ lâu đã nổi nóng rồi.”

Lòng Dịch Thủy lại càng không yên, bất đắc dĩ không biết làm sao đành đi theo Hạ Hầu Thư tới doanh trướng của Lạc Vương Hạ Hầu Lan. Ba người bạn đằng sau đều hướng về bóng lưng hắn với ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Được nửa đường, Dịch Thủy nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được liền dè dặt hỏi Hạ Hầu Thư: “Đại nhân, chẳng hay Vương gia cho gọi ta có chuyện gì thế? Dù sao ta cũng chỉ là một nô lệ hèn mọn a, thật không hiểu vì sao thân phận thấp kém thế này lại được Vương gia cao quý chú ý vậy?”

Hạ Hầu Thư cười cười nói: “Cái này thì…” Hắn cố tình dài giọng, nghe lại càng mờ ám: “Chúng ta cũng chỉ là nô tài thôi, sao dám hỏi chuyện của chủ tử a. Dù sao ngươi cũng cứ yên tâm mà vào, xem sắc mặt Vương gia, hẳn là có chuyện tốt đang chờ ngươi đó.”

Dịch Thủy trong lòng nhất thời kinh hãi, bước chân bất giác ngừng lại; Hạ Hầu Thư quay lại nhìn hắn kêu lên: “Sao nữa!? Sung sướng tới mất hồn rồi sao? Nhanh chân lên, lát nữa trước mặt Vương gia cũng đừng có làm ra bộ dạng ngớ ngẩn ngốc nghếch đó.” Nói xong liền kêu người tới kéo hắn đi.

Dịch Thủy nghe được câu vừa rồi tựa như được gợi ý, trong lòng bắt đầu có chút tính toán, lúc này hắn mới chịu nhấc chân bước tiếp; chỉ một chốc đã tới ngay trước doanh trướng của Hạ Hầu Lan. Hạ Hầu Thư dẫn hắn tiến vào, Dịch Thủy vội vã cúi đầu, hành lễ yết kiến; lúc hắn quỳ sụp như thế chỉ nghe tiếng Hạ Hầu Thư cười nói: “Vương gia, người ngài muốn nô tài đã đưa đến rồi.”

Hạ Hầu Lan gật đầu, ánh mắt sớm đã chằm chằm không rời Dịch Thủy, chỉ thấy một thân người thon gầy ngay ngắn quỳ bên dưới, cái đầu hơi cúi, búi tóc dài buộc gọn gàng bằng một sợi dây vải thô tối màu, thế nhưng một vài lọn tóc bướng bỉnh như thể nhất quyết không chịu bó buộc, buông tán theo gò má thả xuống trước ngực. Phảng phất như muốn để người khác biết chủ nhân của chúng đích thực là một con báo tuấn mỹ mà kiệt ngạo bất tuân đến mức nào.

Hạ Hầu Thư nhận ra ánh mắt chủ tử lộ ra một tia si mê, lập tức hiểu được ẩn ý, khẽ cười bẩm: “Vương gia, nô tài xin lui trước.” Nói xong cũng không đợi Hạ Hầu Lan cho phép, lập tức lui ra. Nhìn bộ dạng chủ tử hiện tại thần trí toàn bộ đều đặt trên người Dịch Thủy, còn chỗ nào để ý đến ai nữa, chính mình thức thời một chút mới phải.

Còn lại bên trong trướng, Dịch Thủy vẫn sốt ruột chờ Hạ Hầu Lan mở miệng, trong lòng hắn càng bất an hơn. Hắn không hề giống đám bạn bè, đều mù quáng sùng bái Lạc Vương; bản thân hắn một chút xíu cũng không muốn phải thấy những chủ nhân mà trong lòng hắn luôn một mực cho là ‘phì nộn háo sắc’. Đành rằng Hạ Hầu Lan là một chủ soái xuất sắc, thế nhưng vốn không cam lòng với thân phận nô dịch, lại thêm tuyệt đối tin tưởng ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ” khiến Dịch Thủy thầm nghĩ: đổi lại là hắn cũng có thể ưu tú không khác gì vị chủ nhân kia.

“Tên là Dịch Thủy phải không?” Từ trên đầu truyền tới một giọng nói rất êm tai, tuy rằng ôn nhu nhưng lại nghe ra bên trong ẩn chứa vô vàn uy nghiêm, Dịch Thủy nhất thời ngẩn người. Như là… như chẳng giống giọng nói của một tên bệnh hoạn háo sắc, nghe còn trẻ vậy mà thật đanh thép. Kỳ quái a, bộ không phải hắn sớm đã bị mỹ sắc đục khoét mòn mỏi thân xác sao? Thanh âm cũng phải từa tựa vậy mà phù phiếm một chút mới đúng a.

Trong lòng Dịch Thủy tự nhiên rất hiếu kỳ, nhịn không nổi hắn liền ngẩng đầu lên… sừng sững trước mắt hắn là một vẻ oai phong, tuấn dật phi phàm; một li cũng không giống với hình tượng ‘phì nộn háo sắc’ trong lòng, thật không khỏi khiến Dịch Thủy ngẩn người tại chỗ.

Hạ Hầu Lan nhìn chằm chằm vào thiếu niên nô lệ xinh đẹp bên dưới, không để lọt một mảy may phản ứng nào trên mặt Dịch Thủy. Xem bao nhiêu biểu cảm kinh ngạc, khó hiểu, lại cả giận dữ liên tục biến đổi, khiến gương mặt mỹ lệ tự nhiên khả ái bội phần, trong lòng Hạ Hầu Lan dường như có vô số luồng khí ấm áp dâng trào, hắn ho một tiếng, chậm rãi nói: “Dịch Thủy to gan, Bản vương đã cho phép ngươi ngẩng đầu sao?”

***