Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 143: Chúc liên nhất kế




Còn một tấc nữa là mũi kiếm đâm vào cổ Chúc Liên, y chấn động, không dám nhúc nhích, chỉ nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: “Thừa tướng phu nhân, ngươi nói vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi cũng nói với phu quân của mình như vậy?”

Một câu ‘thừa tướng phu nhân’ khiến Minh Hề cứng họng, mím môi: “Ta đoán, lúc ngươi ra đây, không ai biết!”

“Sao có thể chứ? Trước lúc tới đây, ta đã nói với phu quân nhà ta rồi!” Chúc Liên nhún vai, ra vẻ thản nhiên: “Hắn nói, một canh giờ sau sẽ tới đón ta!”

Minh Hề nghe xong bật cười, chĩa mũi kiếm vào cổ họng Chúc Liên: “Ta tin là ngươi sẽ không nói cho Kỳ Cảnh biết!”

Chúc Liên vờ như không để ý tới thanh kiếm chĩa vào người mình, cười nói: “Sao ngươi lại cho là vậy?”

“Bởi vì ngươi muốn biết tin tức của Mạc Tuyệt, mà chuyện này lại không thể để Kỳ Cảnh biết. Cho nên, ngươi đã lén ra đây!” Minh Hề rất hài lòng với lối phân tích của mình.

Chúc Liên bật cười, nhướn mày: “Phu quân ta có thể giúp ta tìm Mạc ca, sao hắn lại không cho ta tới gặp ngươi?”

Tuy nói vậy, nhưng Chúc Liên đúng thật là không dám chạm vào cực hạn của Kỳ Cảnh, y cũng biết nên dừng lại ở mức nào. Nếu như thật sự chọc giận Kỳ Cảnh, vậy đúng thực là hậu quả khó lường. Cho nên, giờ đúng là y đang lén Kỳ Cảnh ra ngoài.

Tất nhiên là Minh Hề không tin, hắn nhìn sắc trời, nói: “Ngươi nói một canh giờ, hiện tại cũng đã tới rồi, sao còn chưa thấy phu quân ngươi đâu?”

Dứt lời, Chúc Liên cảm giác có chất lỏng âm ấm đang chảy xuống cổ mình, đó là gì, y rất rõ. Nếu như Minh Hề kéo xuống dưới một chút, cái mạng nhỏ của y nhất định sẽ kết thúc ở đây.

Phải nghĩ ra một cách nào đó, không thể kéo dài thế được, nếu không, hôm nay y và Sơn Trúc nhất định sẽ chết ở chỗ này. Chúc Liên nhìn Minh Hề sắp đưa y vào cửa tử, nghĩ tới Mi Chỉ bị y dùng kế thiêu chết, nhủ thầm, hai tỷ đệ này đúng là khắc tinh của mình. Khắc tinh? Mi Chỉ…

Một mưu kế chợt lóe lên trong đầu, Chúc Liên nhắm hai mắt lại, giấu đi vẻ hưng phấn.

Y nhếch môi, trong giọng nói có chút bi ai: “Ngươi có tin linh hồn nhập thể không?”

“Ngươi nói cái gì?” Minh Hề không hiểu.

“Một người đã chết, nhưng linh hồn của họ lại bám vào một người khác, ngươi có tin không?” Giọng Chúc Liên đột nhiên thấp hẳn.

Minh Hề không tin.

Chúc Liên cong khóe môi, từ từ mở mắt ra, khiến Minh Hề kinh ngạc. Hiện tại, trong mắt Chúc Liên không có vẻ sáng ngời như ban nãy, mà nó trầm đục hẳn. Đôi môi tinh xảo hé mở: “Hề Nhi…”

Hai từ đó khiến Minh Hề suýt chút nữa đã làm rơi thanh kiếm…

“…Ngươi?” Minh Hề trừng to mắt, chỉ có thể thốt được một từ.

Đôi ngươi Chúc Liên sáng dần, nhu tình đầy khóe mắt, âm thanh phát ra khỏi cổ họng là của… Mi Chỉ!

“Hề Nhi, đệ đệ của ta…” Chúc Liên nức nở, vươn đôi tay về phía Minh Hề: “Hề Nhi…”

Minh Hề rơi kiếm, run rẩy đi về phía Chúc Liên, trong mắt đều là vẻ không tin tưởng.

Hốc mắt Chúc Liên tích đầy hơi nước, chảy xuống, nhìn Minh Hề.

Ánh mắt dịu dàng, giọng nói dịu dàng đó, là tỷ tỷ! Nhiều năm trước, lúc tỷ tỷ còn chưa xuất giá vẫn nói chuyện với hắn như vậy.

Mắt ngấn lệ, môi run run, Minh Hề gọi khẽ một tiếng: “Tỷ tỷ… là tỷ sao?”

Chúc Liên cầm lấy tay Minh Hề, dịu dàng nói: “Là ta!”

Minh Hề cẩn thận ôm lấy Chúc Liên: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ?”

Nhất cử nhất động của Chúc Liên đều là Mi Chỉ của ngày xưa, cho dù Minh Hề có không tin cũng hết cách, bởi vì đó là giọng nói của tỷ tỷ, hắn tuyệt đối không nghe lầm.

Chúc Liên kéo Minh Hề ngồi xuống: “Ta bám vào thân thể Chúc Liên!”

“Vậy Chúc Liên đâu?”

“Thân thể này là của hắn, nhưng hắn cũng không biết sự tồn tại của ta!” Chúc Liên hạ mi, dịu dàng nói.

Những thứ đang xảy ra trước mắt quá bất ngờ, tới giờ Minh Hề vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.

“Khi nào thì tỷ tỷ mới có thể xuất hiện?”

“Khi hắn ngủ! Bởi vì một kiếm khi nãy của đệ đã khiến hắn ngất đi, cho nên, ta mới có thể xuất hiện!”

Nói tới đó, Chúc Liên dùng tay áo lau lau vết máu trên cổ, cười khổ một tiếng: “Tuy đây không phải là cơ thể của ta, nhưng khi bị đâm, đúng là vẫn thấy đau!”

Minh Hề vội vàng đứng dậy, đi tới ngăn tủ lấy thuốc trị thương ra, cẩn thận rắc lên cho Chúc Liên, chán nản nói: “Ta không biết là đã làm tổn thương tỷ!”

“Ngoan lắm!” Chúc Liên học theo nét mặt của nữ tử, ra vẻ trầm tư, rồi vươn tay sờ đầu Minh Hề: “Những gì hai người nói ta đã nghe hết rồi, đệ muốn báo thù cho ta sao?”

“Tỷ không muốn sao?”

Chúc Liên suy nghĩ một chút, Mi Chỉ là nữ tử có thù tất báo, hơn nữa còn tàn nhẫn, độc ác. Vì thế, mặt y đột nhiên ngưng trọng hẳn: “Người giết ta là hoàng hậu, bà ta vốn định lợi dụng ta, sau khi thấy ta không còn giá trị lợi dụng đã giết người diệt khẩu, ta sẽ không buông tha cho bà ta!”

Minh Hề nghi hoặc: “Nhưng ta nghe là Chúc Liên…”

“Aizz!” Chúc Liên thở dài, lắc đầu: “Hôm ấy Chúc Liên vào lãnh cung chính là tới xem ta thê thảm thế nào, chúng ta cũng đúng là đã tranh cãi với nhau. Ta dùng chủy thủ đâm hắn bị thương, nếu để Kỳ Cảnh phát hiện ta đã làm tổn thương sủng phi của hắn, ta nhất định phải chết. Bởi vậy, khi đó ta thật sự muốn giết Chúc Liên, cùng hắn đồng quy vu tận, chỉ không ngờ, phòng của ta lại bị cháy…”

Nói tới đó, Chúc Liên che mặt, cả người run lên, giống như nhớ tới chuyện gì đó rất đáng sợ: “Từ lúc ta vào lãnh cung, quần áo của ta đều do hoàng hậu đưa tới, đó đều là những chất liệu dễ cháy…”

Minh Hề ôm Chúc Liên, lòng đau đớn: “Tỷ tỷ, là ta không tốt, không thể cứu tỷ ra, xin lỗi, xin lỗi!”

Chúc Liên đang nghĩ cách để Minh Hề thả mình về, xem tình hình hiện tại thì có lẽ Minh Hề đã tin y là Mi Chỉ. Tuy nhiên, y cũng không thể nói nhiều, bởi vì nói nhiều nhất định sẽ để lộ sơ hở.

“Vậy tỷ tỷ luôn phải như vậy sao?”

Chúc Liên lắc đầu: “Ta muốn dùng thân phận của Chúc Liên giết chết hoàng hậu, sau đó, sẽ đi đầu thai!”

“Tỷ tỷ…” Minh Hề cắn chặt môi dưới.

Chúc Liên nở nụ cười ôn hòa: “Ta không thể cứ làm cô hồn dã quỷ mãi thế được, không phải là thân xác của mình, lúc dùng cũng có chút không quen!”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà phải tiếp xúc với Minh Hề nhiều như vậy, tất nhiên là có chút không tiêu.

“Người đã chết xem như hết, quyền thế gì cũng không thể đi vào trong mắt được!” Chúc Liên biết dã tâm của Mi Chỉ, y không thể bảo Minh Hề phục quốc, cho nên chỉ có thể dẫn Minh Hề đi theo lời của mình.

Thấy Minh Hề không nói gì nữa, Chúc Liên cảm thấy thời cơ đã tới, giờ nhất định phải tìm cách rời khỏi đây.

“Trước lúc ra ngoài quả thật Chúc Liên có nói với thị vệ của Kỳ Cảnh, trước lúc trời tối Kỳ Cảnh nhất định sẽ tới đón hắn, nơi này không nên ở lâu!”

“Nhưng mà ta…” Minh Hề nhìn Mi Chỉ, không đành, hắn không muốn nàng đi.

Chúc Liên vỗ nhè nhẹ lên đầu Minh Hề: “Đệ phải nhanh chóng trở về phủ thừa tướng, bởi vì sau khi tỉnh lại nhất định Chúc Liên sẽ nói với Kỳ Cảnh!”

Chúc Liên như nghĩ tới gì đó, cầm thanh kiếm trên đất lên, nhắm mắt, kê kiếm lên cổ mình: “Hoặc là giết ta, bằng không Kỳ Cảnh sẽ không tha cho đệ!”

Tỷ tỷ vừa tìm được lại muốn tự sát, Minh Hề lập tức giật kiếm ra: “Không được! Không thể được!”

“Hề Nhi?” Chúc Liên kinh ngạc.

“Tỷ tỷ đang ở trong thân thể này, Chúc Liên không thể chết được!”

Chúc Liên lại rơi lệ, hơn nữa còn giống như nữ tử lau lau khóe mắt: “Chúc Liên sắp tỉnh lại rồi, ta phải đi trước, Hề Nhi cũng mau rời khỏi đây đi!”

Y đi tới cạnh Sơn Trúc, thầm hô không ổn! Nếu hồn Mi Chỉ đúng là đã nhập lên người y, vậy Sơn Trúc nãy giờ đã nghe hết tất cả sẽ phải chết không nghi ngờ, y đã sơ suất, quên mất chuyện này.

Tất nhiên là Minh Hề cũng đã nghĩ tới điều đó, hắn đi tới trước mặt Sơn Trúc, trong thanh âm không có một chút tình cảm nào: “Tỷ đã cố gắng tới mức này, vậy…”

Điều Chúc Liên không phát hiện, chính là tay cầm kiếm của Minh Hề đang run lên. Minh Hề chưa từng giết người bao giờ.

Thấy hắn đặt kiếm lên cổ Sơn Trúc, Chúc Liên lập tức cản lại, tìm cớ: “Nếu tên sai vặt của Chúc Liên chết, lúc tỉnh lại hắn sẽ nghi ngờ!”

“Vậy nên xử lý hắn sao đây?”

“Giờ giải huyệt cho hắn trước, đánh ngất hắn, sau đó nói đầu óc của hắn có vấn đề!” Chúc Liên chắn trước mặt Minh Hề, ra khẩu hình miệng với Sơn Trúc. Sơn Trúc vừa nhìn lập tức hiểu ngay.

“Vậy chi bằng cứ đánh ngất hắn trước không phải tốt hơn sao?” Minh Hề vừa dứt lời, bàn tay cũng đã đưa ra chuẩn bị đánh xuống, Chúc Liên lập tức nói ngay: “Đừng nặng quá, lát nữa phải dùng nước lạnh gọi tỉnh hắn. Kỳ Cảnh sắp tới rồi, ta phải dẫn hắn trở về!”

“Được!” ‘Bộp’ một cái, Minh Hề đánh Sơn Trúc ngất xỉu, ngã trên đất.

Chúc Liên bước tới đỡ Sơn Trúc dậy, quay đầu lại hỏi: “Có giải huyệt chưa?”

“Một nén nhang nữa sẽ tự giải!”

Chúc Liên nhìn ra cánh cửa, cảm giác hy vọng đang ở ngay trước mặt. Y lại ra vẻ trầm tư, nhưng lòng bàn tay cũng đã đổ đầy mồ hôi: “Hề Nhi… Nhớ phải tự chăm sóc bản thân mình!”

Chúc Liên đỡ Sơn Trúc bước đi, tim y đập liên hồi, mỗi một bước đi đều giống như có dao găm ở phía sau đuổi mình.

“Tỷ tỷ…” Chúc Liên vừa định đẩy cửa ra, lại nghe Minh Hề gọi. Y thở sâu một hơi, hỏi khẽ: “Hề Nhi sao vậy?”

Minh Hề đi tới gần, dưới ánh trời chiều, bóng của hắn kéo ra thật dài: “Sau khi chết một lần, tính tình sẽ thay đổi lớn tới vậy ư?”

Bị phát hiện rồi sao?