Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 133




Cái hiện thực toàn bộ tiền bị lấy đi này làm một đại tiểu thư ngốc bạch ngọt như mẹ của Lục Bạch trong nháy mắt bị dọa ngốc. Ngay sau đó ánh mắt khi bà ta nhìn chằm chằm vào Lục Bạch liền trở nên tràn ngập oán hận.

"Lục Bạch! Đây là nhà mẹ đẻ tao! Mày ở nhà tác oai tác phúc* cũng liền thôi đi, hiện tại đến nhà mẹ đẻ tao cũng muốn hố sao?"

(*) Tác oai tác phúc: Làm cho người ta sợ mình, và làm ơn cho người ta, ý nói có quyền thế, muốn làm gì tùy ý.

"Còn tự tiện bán đấu giá đồ của tao, tao thấy mày sợ là muốn lên trời luôn rồi! Tao đây phải gọi điện thoại cho ba mày, kêu ông ta tới thu thập mày!" Mấy câu nói đó của mẹ Lục nói đến đúng lý hợp tình, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lục Bạch, nháy mắt lại không còn khí thế. Thậm chí còn nhịn không được bắt đầu sợ hãi.

Là bà ta theo thói quen răn dạy con trai trưởng, kết quả lại quên mất lúc trước Lục Bạch là như thế nào đem một nhà ba người bọn họ đuổi ra khỏi nhà cũ Lục gia.

Đến nỗi cái người chồng mà bà ta kỳ thác kỳ vọng cao kia, bọn họ sau khi suốt đêm chạy khỏi nhà cũ Lục gia, thời điểm ở bên ngoài nhà cũ đường ai nấy đi bà ta cũng chưa từng gặp lại.

Hơn nữa, cho dù gặp được thì có thể như thế nào? Ông ta còn không phải không đối phó được chính con trai của mình, chỉ có thể ở lại nhà của bằng hữu thôi sao?

Lùi về phía sau một bước, mẹ của Lục Bạch liền núp ở sau lưng anh trai mình, lại không có chú ý tới thời điểm anh trai, chị dâu còn có cha ruột nhìn mình, trong mắt đều là sự thất vọng.

Bởi vì tất cả bọn họ đều đã biết chuyện bán đấu giá đồ vật mà mẹ của Lục Bạch đang nói kia. Lục Bạch khi vừa tới đây liền đem chuyện này nói ra. Huống chi, nếu không phải trong tay Lục Bạch đang thiếu rất nhiều tiền, cậu cũng không đến mức tới bên này tìm bọn họ cầu hợp tác.

Đứa nhỏ Lục Bạch này vô cùng hiếu thắng, nhiều năm như vậy, trừ bỏ thời điểm mới vừa tiếp nhận Lục gia không có cách nào khác, mặt sau thậm chí còn có thể trở tay lôi kéo bọn họ một phen. Người cậu này của Lục Bạch tuy rằng làm người cũng không tệ lắm, nhưng đầu óc không được, chỉ có thể gìn giữ những cái đã có, về sau cũng đều là trông cậy vào Lục Bạch có thể che chở chút ít.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, thân thể của Lục Bạch lại suy nhược đến trình độ này! Cậu cứ như vậy tích góp tiền, thậm chí đến góp vốn cũng đều chờ không được, chính là vì lót đường cho toàn bộ Lục gia, thậm chí là Lâm gia cùng nhà ngoại. Mẹ của Lục Bạch không chủ động đứng ra đưa tiền cũng liền thôi, bây giờ còn muốn ồn ào răn dạy Lục Bạch, không sợ tâm của Lục Bạch hoàn toàn lạnh lẽo sao?

Cậu của Lục Bạch nhịn không được ý bảo mợ Lục Bạch đem em gái mình mang lên lầu.

Mẹ Lục ngây ngốc nhìn mọi người, chỉ cảm thấy có lý nói không rõ được.

"Không thể tin tưởng nó! Nó thật sự không có ý tốt. Con là con gái ruột của ba mà, con sẽ không hại ba đâu." Suy xét đến tiền của nhà mẹ đẻ, mẹ Lục cuối cùng vẫn là lôi kéo tay cha mình nói.

Nhưng ông ngoại của Lục Bạch lại hung hăng mà trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái "Cút lên lầu đi! Con là con gái ruột của ta nên sẽ không hại ta. Vậy thằng bé cũng là con trai của con đấy! Nó sẽ hại con sao?"

Ông ngoại của Lục Bạch là thật sự hận rèn sắt không thành thép. Nói trắng ra là, năm đó đồng ý liên hôn chính là vì nhìn ra được mẹ Lục cái gì cũng không được, căn bản không đảm đương nổi trọng trách chủ mẫu của gia đình, đơn giản liền tìm cho bà ta một nhà đơn thuần, cũng không cần bà ta phải quản lý tốt việc nhà.

Nhưng ông trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục lão gia tử thế nhưng lại ra đi sớm như vậy. Cuối cùng là Lục Bạch khi ấy mới mười hai tuổi lên trông coi gia nghiệp.

Nghĩ đến thời điểm Lục Bạch lúc sáng sớm tới đưa cho bọn họ xem báo cáo sức khỏe. Đứa nhỏ này làm việc quá độ nhiều năm đã hư hao suy nhược trầm trọng. Rõ ràng vừa mới thành niên, nhưng các cơ quan trong cơ thể đều hao tổn giống như người già tuổi xế chiều.

Lại nghĩ đến nguyên nhân cậu được sinh ra, Lục lão gia tử cùng bản thân ông nhìn như yêu thương, nhưng thực tế đều là có chút tâm tư ở trong đó, bất quá là hy vọng một đôi con cái không nên thân kia của mình tuổi già không phải lo nghĩ gì.

Nhưng dù sao cũng là thật lòng thích đứa cháu ngoại Lục Bạch này, sao có thể nhìn cậu dầu hết đèn tắt mà trong lòng không đau?

Ông ngoại Lục Bạch hung hăng mà quở trách mẹ Lục một hồi, mãi cho đến khi mẹ Lục không nói gì nữa, ông mới xem như tạm ngưng.

Lục Bạch xem đủ trò khôi hài rồi, nên cũng tính toán đi về trước. Công ty cậu còn có một đống công việc, hiện tại mục đích đã đạt được, nên rời đi thôi.

Còn về việc cái gì mà cha già dạy dỗ con gái, ở trong mắt Lục Bạch đều là bộ dạng bày ra vẻ cho người khác nhìn. Ông ngoại cùng người cậu này đúng thật là để ý Lục Bạch, nhưng bọn họ càng để ý con gái và em gái của mình hơn.

Cho nên Lục Bạch đem toàn bộ tiền của ông ngoại cùng cậu mình thu vào trong tay cũng không có ý gì khác. Bất quá là với mục đích đánh vào hang sói, chờ đến thời điểm cả nhà ông ngoại chỉ có thể dựa vào Lục thị sống qua ngày, cho dù bọn họ phát hiện bản thân Lục Bạch chính là một tên cặn bã, muốn che chở mẹ của cậu, cũng không thể không nhẫn nhịn xuống nước.

Hệ thống: "Này có phải gọi là "rút củi dưới đáy nồi" không?"

Lục Bạch cười: "Không phải, chỉ là ăn miếng trả miếng thôi."

Năm đó cậu bị Lục lão gia tử coi như công cụ chờ mong sinh ra, lại bị cả nhà ông ngoại nâng đỡ thành máy ATM kếch xù cho con gái của bọn họ. Cái cảm giác bị biến thành công cụ để lợi dụng này, cũng nên để cho bọn họ trải nghiệm qua một chút.

Lục Bạch từ lúc thời điểm bắt đầu xem xong cốt truyện liền tính toán tốt, không sai, hai người ông ngoại cùng cậu ruột tiện nghi này đều là đối tượng cắn xé của cậu!

Dù sao cậu cũng là tên khốn nạn do tự tay bọn họ dạy dỗ ra, làm sao có thể làm cho bọn họ thất vọng chứ?

Huống chi, Lục Bạch còn có vài phần đại lễ chưa có đưa ra đâu.

Vợ chồng chính là chim cùng rừng, cho dù tai vạ đến nơi mỗi người bay một hướng, cũng nên cùng chung cực khổ mới phải.

Bên kia mẹ ruột đã cắn một ngụm, bên này cha ruột tự nhiên là không thể buông tha.

"Đi tra xem mấy tiểu tình nhân của ba tôi rốt cuộc là đang làm gì, hiện tại ở đâu?" Những lời này của Lục Bạch không phải nói với hệ thống, mà là nói với thư ký của mình.

Thư ký hơi hơi sửng sốt "Cái này hình như không được tốt lắm! Lục tiên sinh nếu biết có khi nào sẽ tức giận hay không?"

Thư ký biết rõ Lục Bạch để ý nhất chính là cha mẹ. Lúc trước một chút việc nhỏ bị quở trách đều sẽ khó chịu đến chịu không được. Hiện tại lăn lộn như vậy, vạn nhất bị cha của Lục Bạch biết, nháo đến cả công ty, chỉ sợ thể diện cùng trong lòng Lục Bạch đều sẽ rất không dễ chịu.

Nhưng mà Lục Bạch lại rất đúng lý hợp tình "Hiện tại công ty có dự án lớn phải làm, tiền cũng căng thẳng như vậy. Nói vậy những "mẹ nhỏ" của tôi cũng là nên vui vẻ tới chi viện một chút."

"Cùng lắm thì làm một cái hợp đồng, về sau bọn họ đều trở thành tiểu cổ đông, đến lúc đó mọi người có tiền cùng kiếm, người một nhà tốt tốt đẹp đẹp, không phải rất tốt sao?"

Lời này của Lục Bạch nói rất là hồn nhiên không có ác ý, phảng phất như cậu thật sự muốn đem đám "nam hậu" kia của cha ruột mình kéo vào trong nhà cung phụng như nương nương.

Nhưng thư ký lại từ trong đó cảm thấy được một tia nguy hiểm.

Hắn rốt cuộc hiểu ra thời điểm sáng sớm luật sư lặng lẽ đưa cho hắn cái ám chỉ kia là có ý tứ gì. Vị này nhịn đã nhiều năm, hiện tại cánh chim đầy đặn cứng cáp, chắc là muốn đóng cửa lại giải quyết cặn bã.

Như vậy cũng tốt, Lục gia vốn dĩ chính là của một mình Lục Bạch, cắt bỏ được những kẻ phế vật đó của Lục gia, tương lai Lục thị mới có thể càng thêm huy hoàng.

Huống chi, những người đó, cũng đích xác không xứng làm người nhà của Lục Bạch.

Vì thế, thư ký rất nhanh chiếu theo lời Lục Bạch nói mà đi làm. Cuộc điều tra này phải gọi là quá thú vị, cha ruột của Lục Bạch đã từng này tuổi, thế nhưng trước sau bao dưỡng mười mấy tiểu tình nhân. Không sợ hỏng thận sao?

Thư ký nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng hắn rất nhanh liền phản ứng lại, mang theo báo cáo đi tìm Lục Bạch.

"Đại khái chính là những người này." Hắn đem nội dung cụ thể đưa cho Lục Bạch xem.

"Phòng ở chung cư cao cấp mười hai cái, xe thể thao bảy chiếc, tiền tiêu vặt mỗi tháng 35 vạn......" Lục Bạch lật từng trang xem, nhướng mày "Này so với tiền tiêu vặt của tôi còn nhiều hơn."

Thư ký tức khắc trầm mặc, đáp cũng không được, mà không đáp cũng không xong.

Hắn là trợ lý tâm phúc nhất của Lục Bạch, lúc trước thời điểm lão gia còn sống đã giúp Lục Bạch lựa chọn. Mấy năm nay hắn luôn biết rõ tình trạng kinh tế của cậu.

Trừ bỏ phí dụng đặt mua trang phục tất yếu, Lục Bạch rất ít khi tiêu tiền cho chính mình. Một khi tiền vượt qua năm con số, nhất định đều có liên quan đến sinh nhật của người trong nhà.

Hoặc chính là Lục Tường làm nũng muốn món đồ gì đó, hoặc là mẹ của Lục Bạch muốn mua món đồ trang sức đắt tiền nào đó. Còn về cha của Lục Bạch, đều là trực tiếp đòi tiền. Mà bên phía Lâm Đồng, y chỉ cần khóc là tốt rồi.

Mà tiêu dùng của chính Lục Bạch, ít đến không thể ít hơn. Thật đúng là so ra còn không bằng 1% số tiền mà cha Lục tiêu cho tiểu tình nhân.

Khó trách Lục Bạch phải thất vọng buồn lòng, xuống tay hung hăng thu thập đám người bạch nhãn lang này.

"Ngài tính làm thế nào?" Thư ký châm chước từ ngữ hỏi Lục Bạch.

Lục Bạch từ lúc đó đến giờ đều không có bất cứ cảm xúc dao động gì, sau khi lật xem một lần nữa tập tài liệu báo cáo điều tra, hỏi hắn một câu "Lâm Đồng đang ở đâu?"

"Cậu ấy ở chung cư mà công ty an bài, lo việc nấu cơm."

"Thế à?" Lục Bạch gật gật đầu "Buổi tối tôi có tiệc rượu, vậy liền tổ chức ở cái quán bar kia đi. Kêu Lâm Đồng trang điểm xinh đẹp chút. Đừng làm tôi mất mặt."

"........" Thư ký tức khắc ngửi được mùi vị sự tình mà Lục Bạch muốn làm. Bởi vì ông chủ của quán bar này chính là tiểu tình nhân thứ nhất của cha Lục.

Lục Bạch gióng trống khua chiêng dẫn người qua đó như vậy, không giống như là bắt gian, mà như là thật sự có việc.

Chính là dù vậy, thư ký cũng nhanh chóng phân phó đi làm. Đặc biệt là bên phía Lâm Đồng, Lục Bạch kêu mang theo y lại không để y xin nghỉ, nên thư ký phải bảo đảm Lâm Đồng sau khi làm xong công việc liền phải đuổi kịp tới chỗ này. Ngàn vạn lần không thể chậm trễ chuyện của Lục Bạch.

Vì thế, thư ký rất nhanh liền vội vàng rời đi.

Lục Bạch lại lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho Bạc Ngạn.

[ Học trưởng, buổi tối em muốn đi quán bar.]

Chưa tới một phút, liền có cuộc gọi tới.

Lục Bạch ấn nhận, đầu bên kia câu nói đầu tiên của Bạc Ngạn chính là: [Không thể uống rượu, dạ dày của em không tốt.]

Lục Bạch khó được lúc cò kè mặc cả "Vậy uống một ngụm."

Bạc Ngạn: [ Một ngụm cũng không được.]

Lục Bạch ủy khuất mè nheo "Học trưởng hung dữ quá!"

Bạc Ngạn tức khắc nhu hòa ngữ khí: [ Lúc trước không phải nói đều nghe anh sao? Người muốn sống đến 90 tuổi hiện tại phải học được cách biết khắc chế.]

Lục Bạch nghĩ nghĩ "Vậy nếu em không uống rượu, học trưởng hôm nay sẽ không tức giận sao?"

Bạc Ngạn "ừm" một tiếng đáp ứng, chỉ cảm thấy Lục Bạch là quá nhạy cảm. Anh còn ước gì Lục Bạch càng làm ầm ĩ với mình một chút, cũng càng nhẹ nhàng làm càn một chút, như thế nào sẽ bởi vì loại việc nhỏ này liền tức giận với cậu.

Nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi, Bạc Ngạn mới đột nhiên phản ứng lại, chính mình có phải vừa bị lừa hay không?

Lục Bạch cơ hồ cũng không làm nũng, chút thân mật cùng yếu ớt duy nhất cũng chỉ là sẽ chủ động hướng trong lồng ngực anh dựa gần thêm một ít, giống như con thú nhỏ cọ cọ anh.

Cho nên, anh rốt cuộc sẽ vì chuyện gì mà tức giận? Bạc Ngạn nhăn lại mày, cuối cùng nhận thấy được chính mình khả năng là bị Lục Bạch lừa.

Chờ đến buổi tối anh tan tầm, sau khi nhìn thấy Lục Bạch ở bên ngoài dựa vào cửa xe chờ anh, dự cảm của Bạc Ngạn rốt cuộc trở thành sự thật.

Mùa thu chính là thời điểm gió lạnh nhiều, Lục Bạch lại mặc rất ít.

Áo trên làm bằng tơ lựa mỏng nhẹ được nhét vào trong quần tây tối màu, phá lệ có vẻ eo thon chân dài. Điều đặc biệt làm Bạc Ngạn nhìn không thuận mắt vẫn là cổ áo của áo sơ mi kia. Không tránh khỏi có chút lỏng lẻo rồi.

Vóc dáng của Lục Bạch không lùn, nhưng dù sao so với anh vẫn thấp hơn. Một người có chiều cao giống như Bạc Ngạn, đứng ở trước mặt Lục Bạch, cúi xuống vừa thấy, cảnh đẹp liền hiện ngay ra.

Nhưng Lục Bạch nhanh chóng đánh đòn phủ đầu, mềm giọng cùng Bạc Ngạn oán giận "Học trưởng ra muộn quá, bên ngoài có chút lạnh."

Bạc Ngạn mặt vô biểu tình dùng áo khoác của chính mình đem Lục Bạch trùm lên rồi nhét vào trong xe, sau đó nói một câu vô cùng ương ngạnh "Lạnh thì em mặc thêm áo vào! Trong túi của anh có đấy."

Lục Bạch theo bản năng mở ra cái túi thời điểm tan tầm Bạc Ngạn xách theo ra ngoài đã nhìn thoáng qua. Bên trong là đồ bảo hộ y tế do bệnh viện phát. Một bộ áo liền quần giữ nhiệt còn nguyên nhãn, vô cùng rắn chắc, mặt trong lót nhung, còn là màu xanh đen đang hot.