Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 30: 30: Chương 28






Hai trận thắng liên tiếp, trường của Lục Bạch rốt cuộc tìm lại được tiết tấu thuộc về bọn họ, sĩ khí tăng mạnh.
Tiếp theo lại liên tục thắng sáu trận.

Thế mà đã hơn được một điểm.
Trên diễn đàn vẫn đang thảo luận về thi đấu, nhưng nói một lúc liền nói đến Lục Bạch.
"May mắn có Lục Bạch ngăn cơn sóng dữ.

Nếu không học viện thi đấu lần này liền xong đời."
Bởi vì bức tranh kia, bây giờ Lục Bạch đi trên đường, gặp phải người nhận ra cậu thì đều muốn nói chuyện với cậu.

Cũng có người mượn cơ hội muốn nói lời xin lỗi với Lục Bạch.
Nhưng rõ ràng tinh thần của Lục Bạch không tốt, cũng không muốn đáp lại bất luận kẻ nào.
Hạ Cẩm Thiên thấy thế, dứt khoát trực tiếp dẫn cậu đến phòng giáo viên xin nghỉ lâu dài.
Trong thời gian diễn ra học viện thi đấu, trường học không sắp xếp chương trình học, còn có sáu ngày nữa mới kết thúc.

Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch đều không có hạng mục cần phải thi đấu, không ở trường học cũng không sao.
Dù sao, sau khi Lục Bạch xuất viện, vẫn luôn vội vàng ôn tập và vẽ tranh, không có thời gian để nghỉ ngơi.

Hiện tại việc nên làm đều đã làm xong, Hạ Cẩm Thiên muốn mang cậu trở về tu dưỡng hai ngày.
Không khí trong trường học vô cùng nhiệt liệt, phỏng chừng người tìm Lục Bạch lúc sau khẳng định đặc biệt nhiều.

Như vậy cũng bất lợi cho việc tu dưỡng của Lục Bạch.
Lão sư rất nhanh đã đồng ý.
Từ phòng giáo viên đi ra, Lục Bạch rõ ràng có chút mệt nhọc, nhịn không được ngáp một cái.

Hạ Cẩm Thiên dừng lại, "Cõng em đi?"
Lục Bạch chớp chớp mắt, còn chưa hiểu rõ, Hạ Cẩm Thiên đã chạy tới trước mặt cậu, cúi người xuống.
"Tới!"
"Học trưởng......" Lục Bạch không nhúc nhích.

Hạ Cẩm Thiên lại chính mình động thủ cõng Lục Bạch ở trên người, vững vàng bước đi.
Lục Bạch: "......"

Hạ Cẩm Thiên hù dọa cậu: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận bị rơi xuống!"
Lục Bạch bất đắc dĩ thở dài: "Học trưởng, anh còn nhớ rõ nhân thiết trầm ổn cao lãnh của mình không?"
Hạ Cẩm Thiên lại cười, phản bác: "Hôm nay cao hứng, nhân thiết từ bỏ.

Gia gia nói, buổi tối sẽ mở tiệc chúc mừng cho em, ba mẹ nói đã chuẩn bị lễ vật cho em rồi."
Hệ thống nhịn không được khóc lóc thảm thiết: "Ô ô ô ô, Hạ gia đây là coi cậu thành con trai ruột đi!"
Lục Bạch không để ý đến hệ thống, ngược lại vô cùng khó xử.

Cậu đã quen đối mặt với việc bị khó dễ, nhưng mà đối mặt Hạ gia đơn giản, chân thành, tha thiết ôn nhu như vậy lại không biết phải xử lý như thế nào.
Hạ Cẩm Thiên dường như cảm nhận được cảm xúc của cậu, "Lục Bạch, vào thời điểm như này, không cần phải động não làm thế nào mới không thất lễ.

Chỉ cần an tâm tiếp thu, lại làm nũng thì tốt rồi."
Lục Bạch: "Tôi không phải người Hạ gia."
Hạ Cẩm Thiên: "Không quan hệ, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em."
Thanh âm Hạ Cẩm Thiên thực ôn nhu, như là cào một chút ở đầu quả tim Lục Bạch.

"Lục Bạch, đừng sợ, sẽ không lại để em một mình."
Lục Bạch mím môi, dựa đầu vào cổ Hạ Cẩm Thiên, không nói gì.
Hạ Cẩm Thiên cũng không lên tiếng, chọn một đường đi ít người, cõng đứa trẻ của anh trở về phòng ngủ.
Thời điểm về đến phòng ngủ, Lục Bạch đã ngủ rồi.

Ngoài dự đoán, ở cửa thế nhưng có ba người đang chờ họ.
Đứng ở phía trước tự nhiên là Đàm Ích đang nóng lòng muốn kết giao với Lục Bạch, nhưng hai người đứng ở phía sau lại khiến cho Hạ Cẩm Thiên nhíu mày.

Trong đó một người là Lục Can, một người khác thế mà lại là Lục Quỳnh đang hồng con mắt.
"Các người tới làm gì?" Hạ Cẩm Thiên dừng lại, nhưng không bỏ Lục Bạch ở sau lưng xuống.
Đàm Ích thăm dò nhìn thoáng qua Lục Bạch, phát hiện cậu ngủ rồi, cũng nói nhỏ lại.
"Tôi rất thích bức tranh của Lục Bạch, liền muốn nhận thức một chút để kết bạn.

Còn có chính là thời điểm cậu ấy vẽ tranh, cảm xúc rất kích động, tôi sợ cậu ấy không ổn định được, nên muốn tới xem." Đàm Ích tỏ vẻ chính mình đang lo lắng cho tình huống của Lục Bạch, nhưng nhìn bộ dáng Hạ Cẩm Thiên chiếu cố Lục Bạch, hắn cân nhắc một chút, cũng không bắt buộc hôm nay phải kết giao được với Lục Bạch.
"Vậy nếu không có việc gì thì tôi liền trở về.


Mặt khác, hy vọng anh có thể chuyển lời tới Lục Bạch giúp tôi, tôi thật sự rất thích bức tranh của cậu ấy, hy vọng khi trạng thái của Lục Bạch tốt lên, tôi có thể chính thức đến bái phỏng."
"Được.

Chờ em ấy tỉnh tôi sẽ chuyển lời."
"Tôi đây không quấy rầy nữa." Đàm Ích cũng dứt khoát lưu loát, cáo biệt xong liền quay đầu rời đi.
Hành lang chỉ còn lại Lục Quỳnh, Lục Can cùng Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch.
Lục Can tất nhiên là không cần phải nói, từ khi Lục Bạch có liên quan đến hắn cho tới bây giờ, liền vẫn luôn không ngừng thương tổn Lục Bạch.
Nếu Lục Bạch có ý muốn giảng hòa với hắn, Hạ Cẩm Thiên cũng nguyện ý để hắn nói mấy câu với Lục Bạch, nhưng rất rõ ràng, Lục Bạch căm thù ba anh em Lục Can đến tận xương tuỷ.

Hơn nữa một cái Lục Quỳnh hai mươi tuổi còn giống em bé to xác, rắm chó không kêu, Hạ Cẩm Thiên cũng không tính toán nói chuyện với bọn họ, dứt khoát không trở về phòng ngủ Lục Bạch, trực tiếp cõng cậu về phòng ngủ của chính mình.
Hạ gia có quần áo để Lục Bạch tắm rửa, trực tiếp trở về nhà là được.
Lục Quỳnh nhìn bóng dáng bọn họ, muốn nói chuyện lại bị Lục Can ngăn lại.
"Ca, anh không phải......" Lục Quỳnh thật cẩn thận hỏi Lục Can, không phải cố ý qua đây tìm Lục Bạch nói chuyện sao, vì cái gì lại không cản Hạ Cẩm Thiên lại.
Lục Can không để ý đến y, ánh mắt theo bản năng truy đuổi bóng dáng Lục Bạch.

Có như vậy, trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân hình Lục Bạch có chút quá mức đơn bạc.

Thậm chí còn gầy yếu hơn so với Lục Quỳnh hàng năm ốm yếu.

Lục Quỳnh không được đáp lại, trong lòng rất hoảng, chân đứng cũng không vững, run lên.
Đến khi Lục Can phục hồi tinh thần, nhìn bộ dáng mảnh mai của Lục Quỳnh, theo bản năng ôm Lục Quỳnh dỗ dành, nhưng càng lại gần Lục Quỳnh, bức tranh lúc trước của Lục Bạch lại càng hiện rõ trong đầu Lục Can.
Trong bức tranh đó, người một đường lăn lê, bò lết, chịu đựng mọi thứ, là em trai ruột của hắn.
Bản thân Lục Can cũng biết vẽ tranh, tự nhiên có thể hiểu được Lục Bạch không phải lừa bịp thiên hạ để bán thảm, mà là phát tiết tình cảm chân thật.
Nếu không lấy tính tình của cậu, sao có thể sẽ yếu thế để Hạ Cẩm Thiên cõng về, thậm chí một chút cảnh giác không có, ngủ mất rồi.
Chắc là mệt mỏi sau khi phát tiết cảm xúc mãnh liệt.
Lục Can cũng không biết vì sao hắn lại muốn qua đây, hiện tại Lục Bạch đi rồi, hắn cũng không có lập trường gì để ngăn cản, đặc biệt là hắn còn mang theo Lục Quỳnh.
Nhìn bóng dáng Lục Bạch, đột nhiên Lục Can rất muốn hỏi hắn một chút, nửa năm trước, Lục Bạch chạy theo phía sau hắn có cảm giác gì.
Nhưng rất nhanh, Lục Quỳnh trong lòng ngực túm quần áo của hắn, đánh gãy Lục Can đang trầm tư.
Lục Can miễn cưỡng cười cười, đưa Lục Quỳnh trở về.
Khó có được khi hai anh em đi một đường không nói chuyện, cho dù Lục Quỳnh lộ ra một chút không khoẻ, Lục Can cũng chỉ theo lẽ thường chiếu cố y.


Nhưng mà sự xa cách đột ngột xen lẫn bên trong đó, ngay cả tài xế cũng cảm thấy không đúng.
Nói cũng khéo, thời điểm hai người về đến nhà, vừa lúc kịp giờ ăn cơm trong nhà, quản gia chọn mua tôm hùm tươi mới, nói làm lẩu tôm hùm.
"Tại sao lại làm cái này?" Lục Can cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao hôm nay trong nhà chỉ có hắn và Lục Quỳnh, lẩu tôm hùm này nghe nói làm rất tốn công, hà tất phải cầu kỳ như vậy.
Quản gia thuận miệng nói, "Là hôm nay nghe người đưa đồ ăn đến đây kiến nghị.

Hắn nói tôm hùm đặc biệt ngon, giữa trưa Hạ gia cố ý qua mua một con."
"Hạ gia mua tôm hùm làm cái gì? Không phải Hạ lão gia tử không thích ăn loại động vật giáp xác như này sao?" Lục Can cảm thấy ngoài ý muốn.
Quản gia cũng chỉ có thể nói lại những gì đã nghe được cho Lục Can, "Nghe nói tiểu thiếu gia Hạ gia hôm nay thi đấu đạt được thành tích xuất sắc, muốn chúc mừng một chút.

Nhưng mà thân thể cậu ấy không tốt, Hạ lão gia tử theo trung y kê một vài loại dược liệu, trong đó có hương vị này là tốt nhất, nên làm cho cậu ấy, muốn buổi tối ăn nhiều một chút."
"Tôi hỏi người đưa đồ ăn, hắn nói phương thuốc này đối với thân thể của tiểu thiếu gia nhà chúng ta cũng tốt, cho nên tôi liền xin thực đơn để về làm."
Quản gia nói xong, bản thân cũng cười, "Tiểu thiếu gia Hạ gia cũng không biết tiếp từ nơi nào trở về, nghe nói Hạ lão gia tử vô cùng sủng ái, đến tháng chín sinh nhật còn phải tổ chức cho cậu ấy, vài ngày trước mới vừa tìm người may lễ phục."
"Người ta đi làm lễ phục đều là kín kẽ, Hạ lão gia tử lại khác người làm lớn hơn một chút, nói là vì khích lệ tiểu thiếu gia ăn nhiều cơm."
Bởi vì Lục Can không chen ngang nên quản gia nói không ít.

Gần đây lời đồn đãi đều quay chung quanh vị tiểu thiếu gia mới tới của Hạ gia.
Đứa trẻ này không biết có vận may gì, Hạ gia sủng không nói, ngay cả Tiêu gia cũng vô cùng sủng ái.
Chỉ là hai nhà giấu người rất kỹ, đều chỉ nghe thấy, nghe đồn, nhưng chưa từng thấy được người.
Tuy vậy, tin tức mà quản gia nói ra cũng đủ khiến Lục Quỳnh cùng Lục Can phát giác ra thân phận thật sự của vị tiểu thiếu gia này.
Không thể nghi ngờ, chính là Lục Bạch.
Sắc mặt Lục Quỳnh càng ngày càng trắng, theo bản năng đẩy Lục Can một cái.

Lục Can lấy lại tinh thần, miễn cưỡng ngăn cản quản gia tiếp tục nói chuyện, "Chuyện nhà của người ta, chúng ta không nên hỏi nhiều."
Nói xong, Lục Can trực tiếp lên lầu, ngay cả cơm chiều cũng không ăn.
Để lại Lục Quỳnh ngồi trên bàn ăn trống rỗng, không tự chủ được đỏ mắt, cuối cùng cũng cái gì cũng chưa ăn, mơ màng hồ đồ lên lầu.
Quản gia không biết hai anh em này bị làm sao vậy, nhưng thân thể Lục Quỳnh không thể chậm trễ.

Bởi vậy, chờ đến buổi tối, hắn gọi phòng bếp đưa bữa ăn khuya lên, dỗ Lục Quỳnh ăn một chút.
"Tiểu thiếu gia, ăn uống như vậy không tốt, sẽ lại làm ba vị thiếu gia lo lắng, sốt ruột.

Cậu ngẫm lại tam thiếu vì cậu mà bị chậm rất nhiều khóa học.

Hai ngày trước lão sư còn mắng cậu ấy."
Lục Quỳnh nghe được Lục Can bởi vì chính mình mà bị mắng, tức khắc nước mắt liền rớt xuống.
"Tôi, tôi ăn là được đúng không? Tôi sẽ ăn nhiều một chút." Lục Quỳnh như là sợ hãi cái gì đó, miễn cưỡng chính mình ăn tất cả đồ ăn khuya mà quản gia đưa tới.


Nhưng không bao lâu, liền khống chế không được, đều nôn ra.
Lục Can nghe thấy thanh âm, đi vào phòng ngủ, vừa lúc thấy mặt Lục Quỳnh tái nhợt, lung lay sắp đổ.
Tâm tình Lục Can phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn là thói quen đi đến bên người Lục Quỳnh, dỗ y.
Thôi, chuyện này có quan hệ gì tới Tiểu Quỳnh đâu? Y bị bọn họ bảo hộ tốt như vậy, căn bản cái gì cũng không biết.
Lục Can nói với chính mình như vậy, rốt cuộc lại làm chính mình biến trở về bộ dáng anh trai mà Lục Quỳnh quen thuộc.
Nhưng mà chờ Lục Quỳnh ngủ say, Lục Can lại một mình một người đi đến phòng ở trước kia của Lục Bạch.
Lục Bạch đi rồi, vẫn luôn không có ai đi vào nơi này.

Lục Can bước, đánh giá một vòng, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Lần đầu tiên hắn biết Lục gia còn có địa phương như vậy.
Không có cửa sổ, kín gió, âm lãnh ẩm ướt.

Ngồi ở trên giường, hắn sờ soạng chăn trên giường một phen, lạnh lẽo, ướt sũng hơi nước.
Mà toàn bộ mùa đông, Lục Bạch vẫn ở nơi này.
Trong nháy mắt, Lục Can cảm thấy rầu rĩ, rất muốn tìm người nói chuyện, nhưng mở di động, lại không biết muốn gọi cho ai.
Mà cùng lúc đó, ảnh chụp bức tranh của Lục Bạch cũng được gửi tới Lục Diễm.
Lục Diễm từ lần trước đi tới, vẫn luôn yên lặng chú ý tới Lục Bạch.
Hắn thấy rất nhiều mặt khác của Lục Bạch, cũng bởi vậy mà càng thêm hiểu được hàm nghĩa trong những hình ảnh đó.
Mà làm hắn xúc động nhất chính là, ánh mắt của đứa bé đó, hắn cũng từng nhìn thấy.
Ngày mới gặp đó, hắn là tài xế, phanh gấp xe làm đầu xe nhẹ nhàng chạm vào người Lục Bạch.

Lục Bạch đứng ở đó, rõ ràng đã bị dọa ngây người, nhưng trong nháy mắt kia, ánh mắt cậu tràn ngập nóng bỏng và chờ đợi.
Hắn chưa từng gặp qua cảm xúc mãnh liệt và nhiệt tình như vậy, cho nên không xuống xe trước.
Sau đó, chờ hắn cất xe xong, mới nghe Lục Du nói, người này có khả năng là em trai ruột của bọn họ.
Thời gian kế tiếp, bởi vì hắn chán ghét Lục Bạch cùng thương tiếc Lục Quỳnh, một lần lại một lần xem nhẹ Lục Bạch, thậm chí ác ý chỉnh cậu, cười nhạo bộ dáng chật vật bừa bãi của cậu.
Mà cảm xúc trong mắt Lục Bạch từng chút một giảm bớt, cho đến khi Lục Bạch lên núi đưa cơm, Lục Diễm đem cậu trói vào trên cây cột.
Ngày đó, Lục Diễm sơ suất.

Vốn dĩ hắn sẽ không đụng phải Lục Bạch, nhưng mà bởi vì khi đối diện với Lục Bạch, hắn thấy được trong hai mắt Lục Bạch, bên trong xám xịt, không có gì hết.
Trong nháy mắt, sự hoảng hốt làm hắn quên dẫm chân ga, mà Lục Bạch cũng theo tiếng xe, ngã xuống đất.
Chính hắn lái xe hắn biết, tự nhiên biết được Lục Bạch sẽ không chịu vết thương quá lớn.

Nhưng nếu thân thể đứa bé không tốt thì sao?
Nhìn báo cáo kiểm tra vết thương cũ ở xương sườn......!Vành mắt Lục Diễm đột nhiên đỏ ửng.
Ngày đó, hắn thắng cuộc thi, mang theo anh em đi uống rượu, Lục Bạch......!một mình đi về nhà.
Duỗi tay vuốt ve hình ảnh Lục Bạch cầm di ảnh trên bức tranh, Lục Diễm xúc động cầm lấy áo khoác, mang theo chìa khóa xe, đi đến Hạ gia..