Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 42




Mới vừa rồi cùng camera tương tác qua lại đã là cực hạn Lục Bạch có thể tiếp nhận rồi. Hiện tại có thời gian nghỉ ngơi một chút, những phản ứng không thể khống chế của cơ thể bắt đầu đánh úp lại.

Hệ thống nôn nóng: "Lục Bạch, Lục Bạch ngươi có ổn không?"

Ước chừng qua nửa phút, Lục Bạch mới thấp giọng nói: "Tôi không sao."

Hệ thống cảm thán: "Vì sao cái thế giới thứ hai này lại khó giải quyết như vậy chứ?"

Lục Bạch nhẹ nhàng cười: "Cho nên bảo bối à, ngươi đúng là có số tốt. Cái loại phản ứng tứ chi kích ứng này, không có ai biết rõ nên xử lý như thế nào hơn ta cả."

Bởi vì chức nghiệp của Lục Bạch là làm thế thân, bản lĩnh lớn nhất từ trước đến nay đều không phải copy paste, mà là nhẫn nại.

Đây là chiến trường của cậu, ở trận chiến đầu tiên, cần phải đánh thật đẹp đẽ lóa mắt.

Mà trên mạng lúc này, bởi vì Lục Bạch đột nhiên tung ra tin nóng, bên phía Nhiếp Hữu Lâm trực tiếp nổ tung, không ít fan vừa mới rơi hố tức khắc rời đi một nửa.

Nhiếp Hữu Lâm vốn là dựa vào việc Lục Bạch bị toàn võng bôi đen mới ngoài ý muốn nổi tiếng. Hắn thậm chí còn muốn nắm bắt cơ hội lần này triệt để công thành danh toại. Thuận tiện có thể tàn nhẫn dẫm hai chân lên Lục Bạch. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch còn ra một chiêu như này.

Trong phòng khách sạn, người đại diện của Nhiếp Hữu Lâm trực tiếp quát mắng hắn "Lúc trước tôi đã nói với cậu không cần thiết lập hình tượng quá lợi hại, cậu liền chết cũng không chịu nghe. Hiện tại cậu nhìn xem! Xảy ra chuyện rồi đó!"

Nhiếp Hữu Lâm cũng không chịu thua "Nhưng anh cũng đâu có phản đối không phải sao? Thời điểm tôi tung ra đơn viện phí anh cũng đồng ý mà!"

"Xảy ra chuyện như vậy, nên làm như thế nào, anh lại đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi làm gì?"

Người đại diện cũng cười lạnh một tiếng "Đúng, là tôi không có bản lĩnh, nếu không đại minh tinh cậu liền tự mình xử lý đi?"

Tức khắc Nhiếp Hữu Lâm luống cuống. Xử lý? Sao hắn có thể xử lý được chứ?

Ai có thể nghĩ đến, kẻ điên Lục Bạch này lại thật sự ở trên Weibo mở bỏ phiếu, hiện tại hoàn cảnh của hắn chính là tiến thoái lưỡng nan. Nếu bảo fans đi bỏ phiếu cự tuyệt tin nóng, đó chính là tự mình chui đầu vào lưới, thừa nhận bản thân có vấn đề nên mới sợ hãi tin tức của Lục Bạch. Nhưng nếu thật sự mặc kệ, bộ dạng Lục Bạch điên rồ như vậy, ai cũng không biết rốt cuộc cậu sẽ nói ra chuyện gì khác nữa.

Người đại diện nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Nhiếp Hữu Lâm cũng lười cùng hắn cãi nhau, dứt khoát hỏi "Cậu biết cụ thể mình có nhược điểm gì ở trong tay hắn không?"

"Tôi không biết. Trước đây cậu ta không như vậy, không biết vì sao lại........" Nhiếp Hữu Lâm lòng rối như tơ vò, cuối cùng người đại diện chỉ có thể nói cho hắn chút kế sách.

"Hôm nay có sáu tiết mục, cậu không cần phát sinh xung đột với hắn, còn chuyện ở trên mạng kia, nếu bọn họ bới ra được nhiều chuyện lúc trước, tôi sẽ nghĩ biện pháp che giấu giúp cậu."

"Cảm ơn."

Người đại diện cũng lười ở lại nhìn bộ dạng không tiền đồ của Nhiếp Hữu Lâm, nhưng nể tình hiện tại hắn còn kiếm được tiền, vẫn nghĩ biện pháp hỗ trợ xử lý.

Rất nhanh, phòng quan hệ công chúng ra tay, cục diện mất khống chế rốt cuộc chậm rãi vãn hồi.

Dù sao Nhiếp Hữu Lâm chỉ là ngôi sao mới nổi, sau khi phát sóng trực tiếp của Lục Bạch kết thúc, tự nhiên nhiệt độ cũng chậm rãi hạ xuống. Lục Bạch lại không có phòng làm việc, cũng không có đập tiền để tiếp tục nâng chuyện này lên.

Vì thế hot search rất nhanh bị áp xuống dưới, dưa này của Nhiếp Hữu Lâm tạm thời biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

Lục Bạch cũng không để ý. Người này và cậu trong quá khứ có rất nhiều chi tiết đều đề cập đến Từ Duệ, mà hiện tại cũng chưa phải là thời điểm thích hợp để lộ diện hoàn toàn. Thế lực của Từ Duệ cường đại, cứng đối cứng với hắn có ngày bị hắn sai người thủ tiêu, ngay cả nhiệm vụ cũng sẽ thất bại.

Lục Bạch không thể mua bán lỗ vốn như vậy. Gõ lên một hồi phong ba liền thôi. Còn mục đích chân chính của cậu ngày hôm nay, vẫn là phải làm cho mình ở trong giới giải trí ép chết người này tìm ra một đường sống.

Hệ thống: "Có điểm khó nha, hiện tại toàn giới giải trí đều đang chống lại ngươi."

Lục Bạch không cho là như vậy: "Cũng không nhất định."

"Có hai loại người rất dễ dàng được người khác tha thứ, một loại là lớn lên đẹp mắt, một loại là có tài hoa. Thực chất ta không có cái gì gọi là tài liệu đen cả, bất quá chỉ là những tin vịt như gây khó dễ cho người mới mà thôi. Mà nghe đồn, những người bị ta khi dễ cũng không có mấy ai sạch sẽ. Vấn đề lớn nhất liên quan đến nhân phẩm, chính là sau lưng ta có kim chủ."

"Nhưng ngươi còn có vấn đề là thuê người sáng tác thay, bắt chước hình tượng người khác."

Lục Bạch trầm tư một hồi "Cái này đơn giản nhất. Nếu chuyện này, là người khác cưỡng bách ta làm thì sao?"

Hệ thống nghe ngữ khí tự tin của cậu, nhịn không được lại bắt đầu khẩn trương "Ngươi lại muốn làm cái gì?"

Lục Bạch: "Ta đã một thời gian rồi không ca hát. Hôm nay là một cơ hội tốt nha."

Vì thế ở lộ trình kế tiếp, Lục Bạch cứ trầm tư an tĩnh như vậy vượt qua. Một tiếng rưỡi đi đường, xe của tổ tiết mục cuối cùng cũng dừng ở ngoài hiện trường ghi hình, cameraman thật cẩn thận kêu Lục Bạch đang nhắm mắt dưỡng thần xuống xe.

Lục Bạch mở mắt ra, lần này cũng không làm khó dễ hắn, đi theo phía sau, theo sự dẫn đường của hắn vào tòa nhà lớn.

Lục Bạch là người tới cuối cùng. Nhưng đội hình còn muốn lớn hơn so với thần tượng nổi tiếng là Dịch Văn Trác.

Lục Bạch lúc sáng sớm trong phòng phát sóng trực tiếp làm mọi người một phen kinh ngạc đã tạo nên nhiệt độ rất lớn. Bởi vậy, tiết mục buổi chiều mở màn, các khán giả trên mạng đau khổ chờ đợi cũng đã lâm vào sự hưng phấn không thể dập tắt. Có không ít người qua đường vì muốn xem một màn xé mặt mà cũng tiến vào.

Trong nháy mắt phòng phát sóng trực tiếp đã chật ních người.

Rất nhanh, tiết mục phát sóng trực tiếp đúng giờ liền bắt đầu.

Trước khi mở màn, mọi người theo thường lệ cùng nhau tụ tập ở phòng nghỉ, mỗi người ngồi một ghế riêng. Mặt khác sáu người chơi chính sôi nổi hàn huyên.

Đúng vào thời điểm nói chuyện đến cao hứng, Lục Bạch dựa theo an bài từ trước, đẩy cửa tiến vào.

Tức khắc, không khí trong phòng nghỉ trở nên ngưng trọng.

Đặc biệt là Nhiếp Hữu Lâm, biểu tình trên mặt hắn cũng không đúng chỗ. Cơ hồ một giây liền cứng đờ.

Mà vị lão nghệ sĩ còn lại nhíu mày bởi vì cách ăn mặc của Lục Bạch.

Nơi này có sáu vị, thêm cả người đã từng dựa vào nhan sắc để nổi danh là Dịch Văn Trác, quần áo trên người đều tương đối văn nhã, chý ý vấn đề hợp với hoàn cảnh. Nhưng một thân này của Lục Bạch có chút khoa trương.

Tổ tiết mục mặc định cậu lần này chỉ đóng vai pháo hôi, căn bản không cung cấp trang phục cho cậu, còn ước gì quần áo của cậu có vấn đề. Nếu là một người bình thường, khẳng định cũng sẽ chú ý điệu thấp chính mình. Nhưng Lục Bạch ngày hôm nay giống như là không bị mắng chết không cao hứng vậy, mặc chẳng ra thể thống gì.

Nửa người trên là áo khoác tây trang màu đen nhàn hạ quy củ, bên trong là áo sơ mi trắng sạch sẽ một chút hoa văn cũng không có. Nhưng nhìn cái quần ở phía dưới, phản ứng đầu tiên của lão tiền bối chính là, Lục Bạch mặc quần ngủ tới đây?

Tóc nhuộm màu xanh biếc mát mẻ, còn lẫn chút nâu đỏ bên trong. Nửa người trên rất hợp để mặc đi dự tuần lễ thời trang, nửa người dưới cũng hợp, hợp để mặc đi tham dự tiệc ngủ.

Nếu không phải Lục Bạch có một thân bề ngoài quá tốt, thì những yếu tố trên đúng là đủ làm cay đôi mắt.

Nhưng chính là trùng hợp như vậy, Dịch Văn Trác hôm nay kỳ thật cũng mặc quần áo nhiều màu. Chẳng qua hắn mặc một thân tây trang. Nhìn qua vẫn có vẻ vô cùng ôn tồn lễ độ.

Lục Bạch không khách khí hướng Dịch Văn Trác giương cằm, sau đó liền ngồi xuống bên người hắn.

"Đã lâu không gặp a!"

Dịch Văn Trác đè xuống tính tình, nhẹ nhàng gật gật đầu, thuận thế vươn tay ra, muốn bắt tay với Lục Bạch. Nhưng Lục Bạch ý tứ nói câu tiếp theo cũng không có, xoay người dựa vào trên ghế, dứt khoát làm như không thấy.

[ Mẹ! Cái tên rác rưởi này đến lễ phép cơ bản cũng không hiểu! ] Bình luận của fans Dịch Văn Trác tức khắc bùng nổ.

Mà tại hiện trường, Dịch Văn Trác bị Lục Bạch rõ ràng nhằm vào như vậy cũng kinh sợ. Hắn hiếm khi nhận phải sự lạnh nhạt như vậy, liền cảm thấy khó xử. Càng làm hắn khó xử hơn vẫn là việc Lục Bạch và hắn cùng xuất hiện trên một khung hình.

Hắn 28, Lục Bạch 26, rõ ràng chỉ cách nhau hai tuổi không hơn không kém, lại dường như cách nhau cả một thế hệ.

Đặc biệt là sự hoang dã tiềm tàng từ trong xương cốt trên người Lục Bạch, dễ như trở bàn tay đem Dịch Văn Trác yên lặng trầm ổn bên cạnh trực tiếp trở thành một người có khí chất già dặn lớn tuổi.

Một vài người sáng tác ở đối diện không nhịn được nhìn Lục Bạch nhiều thêm một chút.

Lục Bạch nhướng mày cười "Lão sư, muốn nhìn thì cứ thoải mái hào phóng mà nhìn. Tôi chỉ xuất hiện trong một tập thôi, ngài cũng chỉ có thể thưởng thức mỹ nhân trong khoảng thời gian đó."

Nhóm người sáng tác:........

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bị những lời không biết xấu hổ của Lục Bạch làm cho khiếp sợ. Nhưng những lời nói này lại thật sự không thể phản bác.

Ở đây tổng cộng có bảy người, ba vị tiền bối, có thể không có diện mạo giống như minh tinh, dù vậy ít ra cũng có vài phần khí chất. Nhưng sự tuấn mỹ của Lục Bạch đối với bọn họ mà nói, là hoàn toàn bị nghiền áp.

Cho dù là Dịch Văn Trác, cũng giống vậy không thể so bì.

Thời điểm lúc trước Lục Bạch bắt chước hắn, rất nhiều người đều nói rằng, Lục Bạch dựa vào trăm vạn thợ trang điểm mới có thể thuận lợi trở thành Dịch Văn Trác đồ dỏm. Nhưng hiện tại cậu tháo bỏ lớp ngụy trang, tự mình bay lượn, ngược lại lại đánh vào mặt nhóm người này.

Nói về cái đẹp, Lục Bạch so với Dịch Văn Trác anh tuấn hơn vài cấp bậc.

[ Con mẹ nó, thật ghê tởm.] Fans Dịch Văn Trác phản bác không được, chỉ có thể không ngừng spam mắng chửi Lục Bạch, căm hận không biết làm gì.

Nhưng những người qua đường không phải fan mỗi ngày đều nhìn những câu nói đó lặp đi lặp lại liền rất bực bội, nhịn không được móc mỉa lại.

[ Ca ca của các người quý giá như vậy sao không nhanh tới ôm về đi! Đến xem chương trình xé mặt mà còn gặp phải cái đám chướng khí mù mịt này! ]

[ Cười chết, ca ca mấy người ký mười hai cái hiệp ước, có khi tiết mục kỳ này còn chưa bắt đầu hắn đã biết Lục Bạch sẽ tham gia. Nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phối hợp để lăng xe. Đều là vì kiếm cơm thôi, đừng nói là bị bắt ép nhé.]

Vật cực tất phản*, một đợt phản công này cơ hồ là hiệu quả rất tốt. Dù sao đây cũng là chương trình truyền hình quốc dân, không phải hoàn toàn dành cho fan của thần tượng giới giải trí. Fans Dịch Văn Trác còn đang đắm chìm trong việc mắng chửi người đối diện một cách mất não, lập tức đem cảm tình của người qua đường giảm xuống không ít.

(*) Vật cực tất phản: "Vật cùng tắc biến", ý nói một sự việc khi đi đến điểm cực độ thì sẽ có thay đổi, từ tốt chuyển thành xấu, từ xấu lại chuyển thành tốt.

May mắn là EQ của Dịch Văn Trác vẫn ổn, gặp trường hợp xấu hổ như vậy còn có thể bảo trì phong độ. Cuối cùng hòa nhau một bàn.

Nhưng hoạt động kế tiếp đẩy mạnh không quá thuận lợi.

Vốn vĩ ban đầu chỉ có sáu cá nhân, đã quen thuộc lẫn nhau, khi nói chuyện cũng vô cùng thuận lợi. Nhưng thêm vào một Lục Bạch liền xong đời.

Lục Bạch nói không lựa lời, giống y như tuyên ngôn lúc trước của cậu, chính là một ruộng dưa vô cùng lớn.

Không nhắc đến cậu đều phải chêm vào một câu, nhắc đến càng là bình dị, hoàn toàn không cho người khác lối thoát.

Hai gã nhạc sĩ mới nổi nói giỡn hôm nay chuẩn bị không đầy đủ, một hồi thi đấu bắt đầu, liền một bộ anh em tốt ôm nhau sưởi ấm.

Khung bình luận một đám fan cp kích động mà kêu ngao ngao.

Nhưng Lục Bạch lại trực tiếp đáp một câu "Quả nhiên tiền tài làm người hòa thuận." Lời này làm mọi người nhớ ra lời đồn hai người này lúc trước đúng là quan hệ bất hòa.

Vị tiền bối khác nói ra một câu nhắc tới vợ con, Lục Bạch lại hỏi ông ta "Con của anh rất cao, anh có biết không?" Nháy mắt làm hắn á khẩu không trả lời được.

Một năm có 365 ngày, 300 ngày đều ở bên ngoài quay diễn, hắn biết cái rắm!

Người duy nhất không bị bắt lỗi, chính là vị lão tiền bối kia. Nhưng Lục Bạch lại không phải kiểu tôi không có dưa, hoặc là tôi không dám nói, mà là tỏ vẻ "Không có biện pháp, tôi nhập vòng quá muộn, lại không thích nói láo, chỉ có thể trầm mặc." Trực tiếp khiến lão tiền bối được một phen vui vẻ.

Cuối cùng, trong sức chiến đấu cường hãn của Lục Bạch, hoạt động trò chuyện hoàn toàn không thể tiếp tục, chỉ còn lại có xấu hổ cùng trầm mặc.

Các fan vì muốn xem idol nên mới đến tức khắc không vui, khu bình luận lại bắt đầu tràn ngập lời lẽ nhục mạ.

[ Cái tên ngu ngốc kia, vốn dĩ không khí lúc trước rất tốt, hắn vừa tới, Nhiếp Hữu Lâm liền không dám nói giỡn nữa.]

[ Nói giỡn kiểu gì má? Buổi sáng Lục Bạch vừa mới thả ra tài liệu đen, giờ vạn nhất nói một câu không đúng không phải xong đời sao? ]

Trọng điểm là, có một loại người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, liên tục ở khu bình luận ồn ào: [ Như thế nào còn chưa có xé mặt a! Vốn dĩ chờ xem thế thân cùng chính chủ một hồi tranh đấu gay gắt, hiện tại vẫn luôn trầm mặc là muốn làm cái gì hả? ]

Không khí trong hiện trường ghi hình tương đối xấu hổ, vài người đều lo lắng tiết mục kỳ này làm xong không biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Chỉ có Lục Bạch mượn tiện nghi từ hệ thống, xem trực tiếp khu bình luận kinh điển đang tỏa ra mùi thơm ngon.

Hệ thống sốt ruột không chịu được "Ngươi không tức giận gì à?"

Lục Bạch: "Khá tốt, làm gì phải tức giận? Cứ để bọn họ mắng chửi càng nhiều càng tốt, bằng không lúc ta vả mặt cũng không quá thú vị."

Hệ thống: "Nói thì nói như vậy, bất quá ta cảm thấy bọn họ nói cũng có vài phần đạo lý. Lục Bạch, ta cảm thấy tên bạch nguyệt quang kia cũng không tệ lắm."

Lục Bạch: "Ta lại không cảm thấy như vậy."

- -----------------------