Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 45




"Anh đoán xem, vị kim chủ tốt của tôi khi nào sẽ tìm tới anh?"

Lục Bạch trước khi rời đi lưu lại một câu nói như sấm đánh bên tai, khiến khắp người Dịch Văn Trác đều phát lạnh. Hắn đột nhiên ý thức được, không phải mình đang có được một liếm cẩu nơi chốn đều cẩn thận ái mộ mình, mà là một tội phạm bắt cóc còn khủng bố và điên cuồng hơn cả fan tư sinh!

(*) Fan tư sinh: thuật ngữ là sasaeng fan – những fan cuồng thần tượng đến mức đánh mất lý trí, dù mang danh người hâm mộ nhưng hành động lại không khác gì những kẻ theo dõi, bám đuôi và làm phiền cuộc sống của các ngôi sao.

Mà đáng sợ hơn nữa chính là, người này khác hoàn toàn với những fan tư sinh mà lúc trước hắn từng gặp được. Người này có tiền có thế, cũng có cả thủ đoạn.

Hiện tại, kẻ điên thích làm nhục người khác nhiều năm, thậm chí không tiếc mà hủy diệt nhân cách thật của đối phương, khả năng sẽ nhanh chóng tìm tới hắn.

Không, không có quan hệ. Nhất định là Lục Bạch ác ý trả thù. Bài hát kia cũng không có chứng cứ nào có thể chứng minh tất cả những điều cậu nói đều là sự thật. Huống chi, nếu vị kim chủ kia thủ đoạn thật sự cao siêu như vậy, sao Lục Bạch lại dám tác oai tác quái chứ? Cậu hẳn phải kẹp chặt đuôi rồi cút ra khỏi giới giải trí a!

Dịch Văn Trác nhanh chóng bình ổn tâm tình của mình, thản nhiên lên sân khấu.

Nhưng hắn không có nghĩ tới, Lục Bạch dám trở thành người lên sân khấu đầu tiên, cũng có bản lĩnh hủy hoại sân khấu của chính mình.

Dù sao, cảnh ngộ ngày hôm nay của Lục Bạch, tất nhiên là có Dịch Văn Trác không dấu vết mà bỏ đá xuống giếng. Giống như vai diễn đầu tiên của Dịch Văn Trác khi vừa trở về, không phải chính là dẫm lên Lục Bạch để thượng vị hay sao?

Lúc ấy Dịch Văn Trác vội vã yêu cầu một lý do để trở về, cho nên hắn tìm người trong chương trình để sắp xếp trình tự lên sân khấu của mình và Lục Bạch, làm mình ở phía trước cậu.

Hắn biết, ca khúc trữ tình của Lục Bạch yêu cầu phải an tĩnh lắng nghe, vì vậy hắn liền dùng ca khúc sôi động tới cực điểm để đem toàn bộ sâu khấu đốt cháy.

Hơn nữa với mánh lới bằng "Trở về quê nhà" này, chờ sau khi kết thúc một khúc hát, những fan kích động đó sẽ đều sôi nổi, mắt ánh lên nhiệt huyết.

"Cảm ơn mọi người đã làm tôi hiểu được, tôi vẫn luôn không thể thay thế!" Câu nói này thật sự rất tâm cơ. Trong nháy mắt Dịch Văn Trác liền khiến các fan đối với Lục Bạch tràn ngập địch ý.

Bắt đầu từ hôm nay, Lục Bạch bị Dịch Văn Trác đẩy vào vực sâu chửi rủa của dư luận.

Ăn miếng thì trả miếng, lúc trước Dịch Văn Trác làm cái gì, hiện tại Lục Bạch cũng trả lại hắn y như vậy. 

Đúng là những người phía dưới sân khấu đều là fans của Dịch Văn Trác, nhưng lực ảnh hưởng từ bài hát của Lục Bạch vẫn còn ở đó.

Đứng ở khu chờ tổ tiết mục, Lục Bạch ngẩng đầu nhìn video Dịch Văn Trác đang biểu diễn.

Khác với lúc Lục Bạch đứng trên sân khấu một mảnh hắc ám, trong nháy mắt khi Dịch Văn Trác xuất hiện, dưới sân khấu ánh sáng lộng lẫy. Những fans đó điên cuồng vì idol của mình mà hò hét, chờ mong hắn biểu hiện thật ưu tú.

Nhưng khi âm nhạc vang lên, bọn họ lại phát hiện, biểu hiện hôm nay của Dịch Văn Trác dường như có chút bình thường. Lại nghe thêm một hồi, ngay cả những ca từ trong bài hát cũng có vẻ tầm thường vô cùng.

Đột nhiên bọn họ phát hiện ra, điều mà mình muốn nhìn thấy nhất chính là sự đổi mới khiến lòng người hưng phấn. Chứ không phải nghìn bài như một nhẹ nhàng ổn định, hoặc là âm nhạc thô tục yêu đương tình tứ.

Giống như Lục Bạch vừa mới hát chẳng hạn.

Dù cho sân khấu thứ hai đã bắt đầu, bên tai bọn họ vẫn theo bản năng vang vọng nhịp trống vừa mạnh mẽ lại nhẹ nhàng của Lục Bạch, cậu đè thấp giọng hát, gần như đang thì thầm tâm sự.

Dù cho Dịch Văn Trác nói rằng, đây là bài hát cảm tạ sự chờ đợi của bọn họ, bọn họ vẫn như cũ không có cách nào cảm động.

Lục Bạch giống như hạ một cổ thuật ở trên người bọn họ. Mặc kệ người đã rời đi, cảm xúc vẫn chạy không thoát.

Nói ngắn gọn, bài hát của Dịch Văn Trác khá ổn, nói đơn giản, chính là nghe thì vô vị, bỏ thì đáng tiếc.

Mà hiện trường biểu diễn chính là như vậy, người xem hưởng ứng giống nhau, đối với người biểu diễn cũng sẽ có lực ảnh hưởng.

Nhưng dù sao Dịch Văn Trác vẫn còn kinh nghiệm, trung quy trung củ hoàn thành xong bài hát, hơn nữa fans của hắn cũng nhiều, vỗ tay vẫn nhiệt liệt như cũ.

Nhưng sau đó ngoài ý muốn trừ bỏ vị lão nghệ sĩ ra, toàn quân bị diệt.

Vị nhạc sĩ trẻ tuổi nhất, bởi vì âm nhạc quá mới mẻ làm người nghe không hiểu rõ, quá cao cấp lại khiến người nghe không thể cảm nhận. Vị nhạc sĩ trung tuổi, nghìn bài một điệu, bài hài cùng những lần trước không quá khác biệt. Bất quá giọng hát không tồi thôi.

Duy nhất không bị lật xe chính là nhạc sĩ gạo cội. Nhưng cuối cùng cũng không thể mang đến cho người nghe cảm giác kinh diễm ngoài ý muốn.

Mà gian nan nhất, lại là Nhiếp Hữu Lâm. Hắn không chỉ không có ca khúc khiến người kinh ngạc, tẩy sạch tin tức bát quái ban sáng, ngược lại còn đem sân khấu biến thành hiện trường tai nạn xe cộ.

Không có cách nào, hắn thật sự đã rất sợ hãi.

Tuy Lục Bạch không có mặt đối mặt uy hiếp hắn, nhưng là người biết rõ quá khứ của Lục Bạch, hắn so với bất luận kẻ nào đều minh bạch ý tứ bài hát.

Trọng điểm là, hắn nghe ra được hận ý của Lục Bạch đối với hắn. Hơn nữa hắn còn phản bội Lục Bạch không chỉ là một lần mà là vô số lần.

Năm đó Dịch Văn Trác lui vòng ra nước ngoài, đột nhiên biến mất giữa biển người mênh mông.

Từ Duệ nhung nhớ, mong muốn Dịch Văn Trác tới phát điên phát cuồng, liền quyết định huấn luyện ra một con rối biết nghe lời.

Lúc ấy bao gồm cả Lục Bạch, tổng cộng có hai mươi nam sinh. Giả tạo thành huấn luyện thực tập sinh xuất đạo mà sàng lọc từng tầng từng tầng một. Những người bị đào thải, kết cục đều cực kỳ thê thảm. Cuối cùng lưu lại chỉ còn một mình Lục Bạch.

Khi ấy Lục Bạch đã từng nói với Nhiếp Hữu Lâm "Đây là uy hiếp, cưỡng bách chúng ta nghe lời."

Nhưng tính tình Lục Bạch cương ngạnh, không thích ăn nhất chính là áp bách. Ban đầu vừa đe dọa vừa dụ dỗ đối với Lục Bạch mà nói, tuy rằng thống khổ nhưng cũng không đáng giá để nhắc tới.

Lục Bạch thậm chí còn không thầy mà dạy cũng tự hiểu cái gì gọi là ẩn nhẫn ngụy trang, nắm chắc thời cơ mà hành động.

Đúng vậy, Lục Bạch khi ấy chỉ mới mười sáu tuổi, sau khi nhận ra hiện trạng của chính mình, muốn lợi dụng tình trạng bất lợi để tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Lúc ấy Lục Bạch mới bị bắt đi có nửa năm. Vì để huấn luyện Lục Bạch trông càng giống với Dịch Văn Trác, Từ Duệ an bài không ít lão sư chỉ dạy cho cậu.

Nhưng Lục Bạch ở phương diện âm nhạc rất kém cỏi, cũng không có thiên phú gì, vì thế Nhiếp Hữu Lâm là người sáng tác thay cho Lục Bạch tự nhiên cũng đi cùng với nhau.

Chỉ là hắn không bị người giám sát, bởi vì trước một ngày khi hắn tiến vào nhà chính Từ gia, đã cùng Từ Duệ ký một giao dịch. Mặt ngoài là bằng hữu của Lục Bạch, thực tế lại là tai mắt được Từ Duệ xếp vào bên người Lục Bạch.

Mỗi ngày đều đem lộ trình di chuyển từ đầu đến cuối của Lục Bạch báo cho Từ Duệ.

Nhưng Lục Bạch lại không biết gì cả, vẫn ngây thơ cho rằng Nhiếp Hữu Lâm chính là người cuối cùng mà mình có thể dựa vào. Cho nên Lục Bạch được ăn cả ngã về không, tìm tới hắn cầu viện.

Hai người lên kế hoạch vô cùng hoàn mỹ để chạy trốn. Thời gian chính là ở bữa tiệc tối mà Lục Bạch sắp tham dự.

"Yên tâm. Tôi nhất định sẽ giúp cậu!" Đây là lời ngày đó Nhiếp Hữu Lâm hứa hẹn, nhưng quay đầu liền đem mọi chuyện bán cho Từ Duệ.

Lục Bạch không biết gì còn tưởng mình thật sự đã chạm được đến tự do, trốn trở về vùng nông thôn ở quê nhà.

Đến lúc cậu gấp không chờ nổi mà chạy vào trong thôn, muốn nhìn xem ngôi nhà cũ mà hồi bé mình từng ở còn ở đây không, kết quả lại chỉ nhìn thấy một bãi đất trống.

Mà phía sau, chính là khuôn mặt mỉm cười của Từ Duệ, còn có kẻ phản bội Nhiếp Hữu Lâm.

"Vì sao?" Thanh âm Lục Bạch đều đang phát run.

Nhiếp Hữu Lâm lại dùng ngữ khí khinh miệt nói "Làm bằng hữu với cậu, mỗi tháng ít nhất tôi có thể nhận được một trăm vạn."

"Vậy đem kế hoạch của tôi bán cho hắn ta, cậu nhận được bao nhiêu tiền?"

"Không nhiều lắm, 500 vạn."

"À, thì ra là thế."

Lục Bạch lúc đó không nổi điên như trong tưởng tượng, giống như đã từ bỏ hết mọi thứ, an tĩnh đi theo Từ Duệ trở về.

Nhưng Nhiếp Hữu Lâm mỗi khi nhớ tới cảnh tượng ngày đó, vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, hơn nữa đã sợ hãi rất nhiều năm. Bởi vì hắn biết, Lục Bạch hận hắn. Mà bài hát trước mắt này càng khẳng định thêm suy đoán đó.

Lục Bạch giống như dùng phương pháp của chính mình buông lời tuyên chiến với bọn họ, cậu muốn trả thù từng người lúc trước đã hại mình.

Khủng hoảng to lớn ập xuống, Nhiếp Hữu Lâm ở trên sân khấu liền mắc sơ suất. Âm cao không lên được, giọng thấp còn không điều chỉnh ổn. Vô cùng khó nghe.

Mà càng châm chọc hơn vẫn là kết quả thi đấu cuối cùng.

Đối mặt với sân khấu có quá nhiều sự sai lầm như vậy, người duy nhất không mắc lỗi là Lục Bạch lại nhận được số phiếu đứng nhất từ dưới đếm lên, bị trực tiếp đào thải.

Nhưng vi diệu chính là, tổ tiết mục giống như sợ bị công chúng trào phúng, cho nên Lục Bạch còn không có cơ hội nêu cảm nghĩ khi bị đào thải, sau khi tuyên bố kết quả, đến một cái phỏng vấn cũng không có.

Thậm chí tiết mục vừa mới kết thúc, những chia sẻ về bài hát của Lục Bạch ở trên mạng đều bị lấy lý do vi phạm quy định về ngôn từ mà xóa bỏ.

[ Cái này cũng quá đáng rồi đó! ] Có võng hữu theo dõi cả tiết mục tỏ ra bất bình: [ Bài hát kia của Lục Bạch còn rất dễ nghe.]

Nhưng rất nhanh đã bị fans của nhà khác chán ghét Lục Bạch đáp trả: [ Có cái gì mà quá đáng? Lục Bạch vi phạm lệnh cấm, bị cấm là chính xác! ]

Có người nội tâm như gương sáng nói: [ Vạn nhất là do cậu ấy viết ra chân tướng thì sao? ]

[ Chân tướng cái rắm! Chỉ là đồ rác rưởi mà thôi.]

Tình thế phát sinh kế tiếp giống như là để xác minh cách nói đó của các võng hữu, bài hát của Lục Bạch trở thành từ ngữ cấm dùng trên internet. Những tìm kiếm tương tự đều bị đóng cửa. Thậm chí một ít võng hữu bình luận bài hát lúc trước đều bị cấm ngôn.

Những người trực tiếp ở hiện trường nghe qua, cho dù trong xương cốt đều tò mò bát quái cũng đều im miệng không nói gì.

Cho nên, Lục Bạch thật sự đã vi phạm lệnh cấm rồi?

Fans các nhà khác vui vẻ cuồng hoan, tựa như chính mình đã đánh bại một đại ma vương làm vô số tội ác không thể tha.

Nhưng mà người qua đường đại đa số lại nửa tin nửa ngờ, cảm thấy cách nói này có điểm gượng ép.

Còn đối với tổ tiết mục mà nói, mọi người không thảo luận tới Lục Bạch cũng không phải là chuyện gì tốt. Bởi vì một kỳ tiết mục này, ngoại trừ ca khúc của Lục Bạch, cũng chỉ dư lại các ca khúc đần độn vô vị, còn có cả hiện trường lật xe.

(*) Lật xe: Ngôn ngữ mạng, chỉ một việc vốn có thể trơn chu từ đầu đến cuối hoặc thắng,... nhưng cuối cùng lại có kết quả ngược lại.

Vì thế, ngay sau đó đối tượng bị trào phúng liền biến thành Nhiếp Hữu Lâm.

Dù sao ca khúc của Nhiếp Hữu Lâm thật sự là vô cùng có lệ qua loa, một hiện trường tai nạn xe cộ thế nhưng lại được xếp hạng thứ ba. Thậm chí còn đè ép cả sân khấu quy củ của vị nhạc sĩ trung tuổi.

Điều này, đừng nói fans còn không nhìn nổi, ngay cả người qua đường cũng nhìn không được.

Mà tai nạn nghiêm trọng như vậy cũng làm hắn không có cách nào đem nồi đẩy cho hiệu quả sân khấu, nói Nhiếp Hữu Lâm là hiệu quả sân khấu bùng nổ cho nên được số phiếu cao, vị nhạc sĩ trung tuổi là thích hợp chậm rãi lắng nghe, những lý do như vậy sao có người chấp nhận?

Ngược lại từ mặt bên có thể xác định, bảng xếp hạng của chương trình chính là được tổ tiết mục bàn bạc từ trước.

Lúc trước từng nói qua, tiết mục có kịch bản, nhưng kịch bản sẽ không quá kỹ càng tỉ mỉ. Tỷ như kịch bản an bài cho Lục Bạch, chính là Lục Bạch trở thành người xếp hạng cuối cùng bị đào thải. Nhưng ai có thể nghĩ đến Lục Bạch đột nhiên bùng nổ lại làm hết thảy mọi chuyện trở thành trò cười.

Trên mạng không ít người qua đường đều bị chọc cười.

[ Mẹ nó thế này quá chân thật rồi. Hiện tại tóc đạo diễn chắc đều bị rụng sạch! ]

[ Không được, Lục Bạch làm quả chọc gậy bánh xe này quá trâu bò, tôi như thế nào lại có điểm phục hắn vậy chứ? Chỉ cần một mình liền có thể làm sụp đổ cả một tiết mục có khách quý tham dự.]

[ Má ơi, kịch bản bại lộ rốt cuộc ai mới là đạo diễn, đáng tiếc Nhiếp Hữu Lâm không có năng lực a! Người bình thường gặp tai nạn cũng sẽ không mất mặt như vậy.]

Mà tin tức về Nhiếp Hữu Lâm được Lục Bạch đưa ra lúc trước cũng một lần nữa bị lôi ra thảo luận.

[ Khẳng định là bị tin phá thai mà Lục Bạch nói ra làm cho sợ tới mức đó rồi. Không được, nghe xong bài hát của Nhiếp Hữu Lâm, tôi cần phải tán đồng với câu nói lúc trước của Lục Bạch, hắn viết ra toàn thứ rác rưởi! ]

Nhiếp Hữu Lâm trực tiếp trở thành trò cười của toàn võng.

Người không thể có tai tiếng, đặc biệt là ở trong giới giải trí, mặc kệ lúc trước ngươi tạo ra được bao nhiêu thành tựu, chỉ cần có một tin đồn xấu, liền sẽ dẫn tới vô số người nhân lúc mà bỏ đá xuống giếng.

Tựa như Nhiếp Hữu Lâm, hắn vốn dĩ là người không có đầu óc. Lục Bạch ra một đòn như vậy, tương đương với việc trực tiếp đẩy hắn rớt xuống vực sâu, trở thành pháo hôi thứ nhất.

Tra nam bạc tình bắt người yêu cũ phá thai, sau đó là lừa tình fans. Nếu những chuyện này còn chưa đến mức dồn hắn vào đường chết, vậy tin tức kế tiếp, mới chính là làm hắn vạn kiếp bất phục.