Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 61




Bên ngoài phòng ghi âm an tĩnh đến đáng sợ. Lục Bạch thực mau đã thoát khỏi vai diễn, nhưng bọn họ lại vẫn không thể tự kiềm chế được mà chìm đắm ở màn biểu diễn của Lục Bạch.

Đặc biệt là Sầm Khê Nghiễm, sau khi hắn phản ứng lại, câu nói đầu tiên, thế nhưng là rút ra một đoạn khác để Lục Bạch thử vai.

"Đoạn thứ 13."

"Đoạn thứ 6."

"Đoạn thứ nhất."

Liên tiếp như vậy, phía trước phía sau Lục Bạch diễn tổng cộng 6 phân đoạn.

Nếu không phải thấy giọng nói của Lục Bạch đã không thể chịu nổi, hắn chỉ hận không thể đem tất cả những phân đoạn thử vai đều để Lục Bạch diễn hết.

Quá hoàn mỹ, nhân vật bé trai này giống như là chế tác để dành riêng cho Lục Bạch vậy.

Mà nguyên bản giá trị nhan sắc quá mức lóa mắt của Lục Bạch, cũng trở thành một điểm cộng quan trọng cho cậu.

Lúc ấy thời điểm << Căn phòng màu lam >> nổi tiếng, đạo diễn sau khi đoạt giải, ở trong buổi phỏng vấn đã từng cảm thán rằng, điều tiếc nuối duy nhất chính là diễn viên chính còn chưa đủ xinh đẹp.

Nếu không, sau khi diễn xong, liền sẽ tạo thành một loại hiệu quả khác.

Mà hiện tại, Lục Bạch khiến cho bọn họ hiểu rõ, cái gì gọi là một loại hiệu quả khác rồi.

Là so với khi xem phim, còn muốn gia tăng thêm hàng trăm hàng ngàn bội số đau lòng.

Vốn dĩ khi phim được chiếu, cũng sẽ có người chọn một thứ để chửi rủa, nói vì sao nam nhân kia lại muốn cầm tù bé trai đó, rõ ràng bản thân hắn là một người có uy tín có danh dự trong giới thượng lưu, làm ra loại sự tình này, không sợ tương lai sau khi bị lộ ra ngoài ánh sáng sẽ thân bại danh liệt sao?

Vì một chút kích thích như vậy? Có đáng giá không?

Nhưng đổi thành khuôn mặt của Lục Bạch, lại sinh động đền bù được lỗ hổng này.

Đáng giá. Bởi vì Lục Bạch lớn lên thật sự quá xinh đẹp, không phải vẻ đẹp nam nữ khó phân, mà là cái loại đẹp đơn thuần thuộc về nam thiếu niên.

Đặc biệt là thời điểm Lục Bạch ngẩng đầu nhìn người khác, ánh mắt vĩnh viễn không khuất phục làm cậu thoạt nhìn hoang dã đến cực điểm, chỉ hận không thể đem cậu chiếm làm của riêng, thuần phục cậu, làm cậu phải tuân theo, làm cậu cầu xin, nhìn thấy cậu quỳ rạp xuống xin tha mạng.

Đây là một vẻ đẹp có thể khiến người xem sinh ra dục vọng độc chiếm. Bởi vì quá hoàn mỹ, cho nên mới muốn bá chiếm, muốn làm người đó trở thành báu vật độc nhất vô nhị của mình.

"Má, Sầm ca, anh nói xem có phải tin đồn lúc trước nghe được là sự thật hay không?"

Trong lòng Sầm Khê Nghiễm khẽ run một cái, nhíu mày quở mắng "Không biết gì về chuyện này, thì đừng nói bừa."

Trợ lý đột nhiên phản ứng lại, hiện trường còn có người ngoài, vội vàng ngắt lời đem đề tài chuyển sang chuyện khác.

Nhưng hắn không biết chính là, mỗi người ở đây, trong lòng kỳ thật đều phỏng đoán như vậy.

Bài hát lúc trước của Lục Bạch, bọn họ đều đã nghe qua. Sau Lục Bạch lại tuồn ra tin tức lớn Hoàn Vũ dùng thuốc để khống chế nghệ sĩ, thậm chí còn chủ động làm nhân chứng đi Cục Cảnh Sát báo án, trên cơ bản liền khẳng định việc năm đó Lục Bạch không phải là tự nguyện sắm vai Dịch Văn Trác, trở thành thế thân của hắn.

Mà là bị kim chủ phía sau cưỡng bách, bất đắc dĩ phải làm chuyện này.

Cho nên, nếu thật là như vậy, diễn xuất hiện tại của Lục Bạch, còn không phải là biểu diễn lại câu chuyện của chính mình sao?

Những tiếng thét chói tai của Lục Bạch phảng phất như còn quanh quẩn ở bên tai, cửa phòng ghi âm mở ra, Lục Bạch kết thúc buổi thử vai đi ra ngoài, sau đó liền bị Thượng Bồi Thuân bổ nhào vào trong lồng ngực.

"Lục Bạch oa hu hu hu hu hu." Tình cảm của cá nóc nhỏ rất phong phú, vừa thích tức giận vừa thích khóc lóc.

Thực sự là một đứa nhỏ rất đáng yêu. Nếu đặt ở ngày thường, Lục Bạch cũng liền dỗ dành hắn một chút, nhưng vừa mới thử vai đã tiêu hao năng lượng của cậu rất nhiều, hiện tại cậu đứng ở đây đã cảm thấy vô cùng khó khăn, đặc biệt là chỗ này còn chen chúc không ít người.

Thân thể không khỏe làm tinh thần của Lục Bạch càng trở nên mẫn cảm hơn. Thậm chí cậu còn cảm thấy, bốn phương tám hướng trong không khí truyền đến đều là hương vị của người xa lạ, giống như một tấm lưới lớn không thể tránh thoát được, đang không dấu vết quấn chặt dưới chân cậu.

Ngay cả Thượng Bồi Thuần đang treo ở trên người cậu cũng như một con rắn độc muốn mạng người, ý lạnh từ lòng bàn chân len lỏi lên tới tim.

"Anh, sao anh lại run dữ dội như vậy? Không thoải mái sao?" Thượng Bồi Thuân tức khắc phát hiện ra tình huống của Lục Bạch không ổn.

Cung Lâm nhanh chóng đi tới kéo hắn sang một bên, Lục Bạch dựa vào góc tường, hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói "Không có việc gì."

Sầm Khê Nghiễm nhíu mày, nói với Lục Bạch "Trước hết cậu đi ra ngoài, theo hành lang vừa nãy, quẹo vào có một phòng nghỉ không có người, đi bình tĩnh lại một chút, sau đó hãy ra diễn tiếp."

"Cảm ơn Sầm ca." Lục Bạch nói xong, liền mở cửa đi ra ngoài.

Thời điểm đem tay đặt lên tay nắm cửa, Lục Bạch phải vặn hai lần mới mở ra được. Thượng Bồi Thuân lo lắng nhìn, muốn tới hỗ trợ, lại bị Cung Lâm kéo lại.

"Anh ấy không đi được kìa!" Thượng Bồi Thuân lo lắng đến nóng nảy.

Sầm Khê Nghiễm hừ một tiếng "Cậu trước tiên không phải nên quan tâm đến việc mình đọc lời thoại không được tốt hả?"

"Đọc ra đều là thứ vớ vẩn gì đâu!"

Thượng Bồi Thuân sửng sốt một giây, lúng túng trốn phía sau Cung Lâm. Hắn, hắn sẽ tiếp tục nỗ lực mà! Vì sao Sầm ca lại mắng hắn?

Mọi người bị hắn chọc cười, chấn động vừa rồi do vai diễn của Lục Bạch mang tới cũng hơi chút giảm bớt đi một ít.

Nhưng ánh mắt Sầm Khê Nghiễm lại lộ ra vài phần lo lắng. Hắn lật xem kịch bản, dường như có điểm do dự.

"Sầm ca, anh suy nghĩ cái gì vậy?"

Sầm Khê Nghiễm trầm mặc một hồi "Tất cả lời trong vở lời thoại này đều sẽ dùng đến sao?"

"Đúng vậy."

"Cắt đi một ít có được không?"

"Này không thể a! Diễn trên sân khấu, nếu không có lời thuyết minh hoàn chỉnh, hắn ở trên đó diễn kịch câm sao? Dù cho có thể nhìn được chi tiết rõ ràng, người xem không biết tiền căn hậu quả, bọn họ cũng không có cách nào cảm nhận được nội tâm nhân vật!" Biên kịch tức khắc có điểm sốt ruột, cảm thấy Sầm Khê Nghiễm như thế nào đột nhiên đầu óc lại không rõ ràng vậy.

Nhưng Sầm Khê Nghiễm lại hỏi hắn một vấn đề "Anh cảm thấy, Lục Bạch chịu được sao?"

Bộ dạng vừa rồi của Lục Bạch bọn họ đều nhìn thấy, đúng là mặt ngoài không có việc gì, nhưng trên thực tế căn bản chính là nhập diễn xong không thoát ra được. Hai lần vặn tay nắm cửa của Lục Bạch, một cái là thật sự không có sức lực, một cái khác là sợ hãi.

Tựa như đứa bé trong vở kịch.

Mỗi lần nó đi ra được đến cửa, thoát ra ngoài, sau đó nhận được chính là sự trừng phạt và tra tấn càng ghê rợn hơn. Cho nên mặc dù nó đã chạm tới được tự do, vẫn như cũ dừng lại trước cánh cửa mở rộng, làm ra động tác tràn ngập chần chờ.

Đây là một loại bản năng thân thể nhằm tự bảo hộ chính mình.

Biên kịch và Sầm Khê Nghiễm đã hợp tác lâu, tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của Sầm Khê Nghiễm, vì thế hắn thử hỏi "Sầm ca, có phải anh sợ đoạn diễn này là Lục Bạch tự biểu diễn lại chính bản thân mình?"

Sầm Khê Nghiễm gật gật đầu "Như vậy, tôi nói chuyện với cậu ta một chút xem. Nếu không được, thì vẫn là đi tìm một diễn viên gạo cội vậy."

Đạo diễn lại lắc đầu "Tôi cảm thấy Lục Bạch khẳng định sẽ đáp ứng."

Sầm Khê Nghiễm sửng sốt "Vì sao?"

Đạo diễn: "Cậu ấy ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc có thể chạy ra trước mặt công chúng, lại vẫn sinh động như cũ, nói không chừng, nguyên bản giấc mơ của cậu ấy chính là trở thành minh tinh a!"

Sầm Khê Nghiễm lập tức liền trầm mặc.

Trong nháy mắt này, hắn đột nhiên nhớ tới khi Phó Chiêu đề cử Lục Bạch đã chém đinh chặt sắt nói "Lục Bạch em ấy có thể."

Từ trước đến nay Phó Chiêu đều không phải là người mù quáng, Sầm Khê Nghiễm liền hiểu ra vì sao Phó Chiêu lại đột nhiên nhìn trúng Lục Bạch.

Ngay cả hắn hiện tại cũng không thể không thừa nhận, Phó Chiêu nói không sai, Lục Bạch cậu ấy thật sự có thể.

- -------------

Mà tình huống của Lục Bạch lúc này cũng đã không xong tới cực điểm rồi.

Đoạn diễn kia ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần cậu, đặc biệt là phải diễn liên tục, khàn cả giọng kêu la thảm thiết, thanh âm lôi kéo ký ức của thân thể, rõ ràng miệng vết thương đã khép lại nhưng tại đây một khắc liền lần nữa trở nên đau đớn.

"........" Đầu gối Lục Bạch mềm nhũn, ngã ngồi ở chỗ ngoặt trên hành lang.

Dùng phía sau lưng dựa vào vách tường, hai mặt vách tường đem cậu kẹp lại làm cậu hơi có chút cảm giác an toàn. Nhưng thân thể vẫn không khống chế được mà phát run, sợ hãi cũng giống như đám rêu biển tanh dính, từ sâu trong đáy biển không thể nhìn thấy mà vươn lên, đem cậu trói buộc chặt chẽ.

Hệ thống: "Lục Bạch, Lục Bạch, ngươi có ổn không?"

Hệ thống đã sắp gấp đến khóc, nó biết Lục Bạch hiện tại đang nỗ lực kháng cự, nhưng cảm giác vô lực hoàn toàn không giúp được gì vẫn làm nó nôn nóng không thôi.

Nó kiểm tra đo lường một hồi, linh hồn bản thể của Lục Bạch cũng rung chuyển đến lợi hại, giống như dây cung đang kéo căng, lực thừa nhận đã tới cực điểm, cho dù chỉ rơi xuống một chút tro bụi, trong nháy mắt đều sẽ sụp đổ.

Hệ thống đã không dám nói chuyện với Lục Bạch, sợ mình làm ảnh hưởng tới kết quả đấu tranh của cậu.

Nhưng mà giây tiếp theo, lại có một âm thanh nôn nóng truyền đến, trầm giọng hô một câu "Lục Bạch!"

Ngay sau đó, một hương thơm vương mùi cam quýt thảo mộc từ xa xa bay lại đây.

Mùi thảo mộc trầm ổn làm người an toàn, hương cam quýt hơi chua, lại có thể mang tới an nhàn.

Lục Bạch nghe nghe, theo bản năng bắt giữ lấy hương thơm này. Giống như là từ trên trời rơi xuống một cọng rơm cứu mạng, loại hương vị này gãi đúng chỗ ngứa của Lục Bạch, cung cấp cho cậu một cơ hội để thở dốc.

Ý chí của Lục Bạch dần dần chiến thắng bản năng, mà quyền khống chế thân thể cũng theo đó được lấy lại.

Cậu ngẩng đầu tìm kiếm, lại thấy Phó Chiêu đang đứng cách xa mình 1 mét. Nam nhân vốn dĩ có vóc dáng rất cao, lại dùng một tư thế vô cùng khó chịu ngồi xổm ở nơi đó, tựa hồ là tránh để cho hình thể chênh lệch mang đến áp bách cho Lục Bạch.

Còn hương thơm cung cấp cho cậu một ít trấn an kia, chính là đến từ lọ tinh dầu được đẩy đến bên chân Lục Bạch.

Đổ ra hơn phân nửa, bởi vậy hương thơm trong không khí cũng vô cùng nồng đậm. Nhưng Lục Bạch cũng không bài xích mùi hương này, ngược lại thực hưởng thụ sự trấn an mà hương thơm mang đến.

"Nham phong lan, đàn hương, còn có quất dại?" Lục Bạch nhẹ nhàng phân rõ ra được chủng loại bên trong tinh dầu.

"Ừm." Phó Chiêu gật đầu "Lúc trước tôi có hỏi bác sĩ, hắn nói tinh dầu hỗn hợp ba loại này có thể trợ giúp em ổn định cảm xúc."

"Lần trước dùng khá hữu hiệu, tôi liền đặt một lọ. Đáng tiếc ngày đó ký hợp đồng xong lại quên đưa cho em."

"Rất cảm ơn anh." Lục Bạch đem lọ tinh dầu trên mặt đất nhặt lên, đậy nắp lại, sau đó đỡ vách tường muốn đứng dậy.

Đáng tiếc trên người không có chút sức lực, đứng thử một lần, không thể lên được.

Cậu nhìn thoáng qua Phó Chiêu xin giúp đỡ.

Phó Chiêu yên lặng đi tới, nâng Lục Bạch từ trên mặt đất dậy, nhưng Lục Bạch lại mềm mại dựa vào trong lồng ngực anh, thân thể vẫn run bần bật.

Phó Chiêu thở dài, bế ngang Lục Bạch lên, đi tới phòng nghỉ cách đó không xa "Nhịn một chút, rất nhanh liền đến rồi."

Trong người Lục Bạch không tốt, nhưng nói chuyện cũng đã khôi phục bình thường, thậm chí còn có thể trêu chọc Phó Chiêu "Hình như mỗi lần tôi gặp anh, đều là trong dáng vẻ chật vật như vậy."

Phó Chiêu lại khó được nghiêm túc mà trả lời "Cho nên em hẳn nên thử ở những lần chật vật sau này duỗi tay ra xin tôi giúp đỡ."

Lục Bạch không nói lời nào.

Phó Chiêu thở dài "Lục Bạch, tôi và em là đối tượng hợp tác, cũng coi như là có quan hệ bạn bè cá nhân. Tôi muốn, em có thể thử tín nhiệm tôi."

Lục Bạch chớp chớp mắt "Tôi đã rất tín nhiệm anh."

"Phó tiên sinh!" Lục Bạch duỗi tay gõ gõ ngực Phó Chiêu "Tôi phải nhắc nhở anh, tài sản cuối cùng của tôi lần trước đều đã giao vào trong tay anh rồi đó!"

Lục Bạch nói tới chính là tiền mà cậu đưa cho Phó Chiêu.

Nói về kinh doanh, Lục Bạch không có đoàn đội thủ hạ tinh thông như Phó Chiêu. Bởi vậy, vì lợi ích hóa lớn nhất, Lục Bạch liền đem tài chính của mình đều giao cho Phó Chiêu, để đoàn đội của anh trù tính kế hoạch chung.

Bao gồm năm người trong tay Lục Bạch, cũng đều tiếp thu huấn luyện dưới trướng công ty quản lý của Phó Chiêu, chờ đợi không lâu sau liền niết bàn trùng sinh.

Cho nên, nói về tín nhiệm, Lục Bạch đúng là đã cho Phó Chiêu mức độ tín nhiệm cao nhất.

Nhưng Phó Chiêu vẫn cảm thấy còn chưa đủ, anh muốn, không chỉ là cái này.

Đem Lục Bạch đặt xuống sô pha trong phòng nghỉ, Phó Chiêu chủ động đi tới nơi cách khá xa cậu rồi ngồi xuống.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ vang, Phó Chiêu đi ra mở cửa, đối diện với Sầm Khê Nghiễm.

Sầm Khê Nghiễm thấy anh ở trong phòng cũng không bất ngờ, đi thẳng vào vấn đề với Lục Bạch "Cậu đã thông qua buổi thử vai, nhưng bởi vì tình huống của cậu đặc thù, cho nên tôi muốn xác nhận lần cuối với cậu một chút, Lục Bạch, cậu thật sự có thể diễn nhân vật này đúng không?"

"Đúng vậy." Lục Bạch gật đầu.

Ngữ khí của Sầm Khê Nghiễm khó có khi mềm xuống "Cậu có muốn sửa kịch bản cho nhẹ nhàng hơn một chút không?"

"Không cần." Lục Bạch cười, nhìn về phía Sầm Khê Nghiễm "Sầm ca không cần lo lắng cho em, bắt đầu từ ngày đó đứng ra, em liền biết chính mình muốn cái gì."

Sầm Khê Nghiễm gật gật đầu "Được, vậy cậu ký hợp đồng đi, tôi an bài bọn họ tuyên truyền."

"Về sau....." Sầm Khê Nghiễm dừng một chút "Về sau Sầm ca che chở cậu!"

Lục Bạch cười ở trên hợp đồng ký tên vào, gật đầu đáp "Được nha!"

Sầm Khê Nghiễm cầm hợp đồng, lại dặn dò Lục Bạch thêm vài câu, trước khi rời đi, hắn nói với Phó Chiêu "Tý nữa em không cần tự mình đưa Lục Bạch về, anh sẽ kêu người đại diện của anh đưa đi. Bên ngoài nhiều paparazzi, em thì không sợ cái gì, nhưng hiện tại Lục Bạch chịu không nổi đâu."

"Đã biết, anh yên tâm." Phó Chiêu hiểu rõ ý tứ của Sầm Khê Nghiễm, lúc trước tin đồn Lục Bạch bị bao dưỡng quá lớn. Nếu truyền ra việc anh và Lục Bạch có quan hệ thân mật, sẽ không có ai nghĩ rằng hai người bọn anh là đối tượng hợp tác làm ăn, chỉ cảm thấy là Lục Bạch dùng thân thể, câu dẫn anh, do đó lần thứ hai bị bao dưỡng.

Mà Phó Chiêu mỗi lần đều thật cẩn thận cũng là vì như thế. Ở trong mắt anh, Lục Bạch vốn dĩ nên trở thành ngôi sao lấp lánh nhất trong vòng, anh không thể chịu đựng được việc chính mình sẽ trở thành vết nhơ trên người Lục Bạch.

Vì thế, trong sự tán thành của Sầm Khê Nghiễm, Lục Bạch thuận lợi gia nhập chương trình của Sầm Khê Nghiễm, trở thành người cuối cùng trong danh sách mười diễn viên có thực lực.

Ba ngày sau trên sân khấu của chương trình phát sóng trực tiếp, chính là cơ hội tốt nhất để Lục Bạch tỏa sáng khiến người khác lóa mắt.

Thời gian vô cùng khẩn trương, người đại diện của Sầm Khê Nghiễm tự mình lái xe đưa Lục Bạch trở về khách sạn để lấy chút quần áo cùng hành lý tất yếu, sau đó liền mang Lục Bạch vào đoàn phim của chương trình.

Mà lúc này phía chính chủ chương trình cũng thả ra phần thử vai ngoài lề. Bất quá lần này không có hình ảnh, chỉ có ba đoạn ghi âm.

Vì gia tăng mánh lới cho tiết mục, cũng là Sầm Khê Nghiễm có tâm tư riêng vì Lục Bạch mà tạo thế, ba đoạn ghi âm này không có tên, không có đánh dấu, thậm chí tiêu đề bài viết cũng tràn ngập ý vị tò mò câu dẫn người khác.

[ Đoán xem người cuối cùng trúng cử vào danh sách mười diễn viên phái thực lực là ai? ]

Không ít võng hữu đem ghi âm mở ra, cơ hồ trong một giây liền nhận ra người không phân biệt được bằng trắc kia chính là Thượng Bồi Thuân. Tất cả đều bị chọc cười đến không dừng được.

Rồi sau đó một màn bị mắng máu chó phun đầy đầu Cung Lâm cũng làm người nghe không thấy tên cũng nhận ra.

Sầm Khê Nghiễm nghiêm khắc mọi người đều biết, cho nên hầu như không có ai trào phúng hai người bọn họ, ngược lại cảm thấy hai đứa nhỏ này quá khó khăn, chỉ đi tham gia một buổi thử vai mà đã bị ảnh đế hung hăng dạy dỗ một phen.

Các fan của hai đứa nhỏ cũng một bên đau lòng, một bên nhịn không được cười ha ha ha, sau đó trêu ghẹo chính chủ: [ Sau khi tắm gội hành hương*, kỹ thuật diễn có tốt hơn chút nào hay không? ]

(*) Hành hương: Chuyến đi của các tôn giáo tới những nơi thiêng liêng, với hi vọng sẽ được xá tội, hay được ban ân huệ, hoặc được siêu thoát.

Nhưng chờ đến thời điểm bọn họ nghe thấy đoạn ghi âm thứ ba, cảm giác thống khổ tê tâm liệt phế, cùng với vô tận tuyệt vọng này, nháy mắt bao phủ lấy bọn họ.

Cùng lúc đó, trong lòng bọn họ cơ hồ không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ "Đây thật sự là diễn kịch, hay chính là hiện trường một vụ bạo lực?"

Mà điều thứ nhất mọi người bình luận khi nghe thấy đoạn ghi âm này, thế nhưng là một câu tràn ngập nghi hoặc mà dò hỏi: [ Muốn, muốn báo án không? ]