Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 68




Ý tứ của Sầm Khê Nghiễm chính là, nếu cậu không thể diễn, thì hắn có thể chọn cho cậu một nhân vật khác. Nhưng nếu cậu đã đáp ứng rồi, lại không thể diễn được, chỉ sợ...... Người đại diện không đem toàn bộ nội dung nói hết ra, nhưng Lục Bạch lại nghe hiểu ý tứ của hắn.

"Em hiểu rồi."

"Cậu thật sự hiểu rồi sao?" Người đại diện chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh "Tôi có thể ngồi xuống không?"

"Có thể."

Nhưng người đại diện lại không có ngồi vào chỗ ghế kia, mà trực tiếp ngồi xuống bên người Lục Bạch.

Ngoài dự đoán, lần này sắc mặt Lục Bạch lại không có một chút biến hóa, mặc dù là kẻ am hiểu nhất việc xem mặt đoán ý như người đại diện của Sầm Khê Nghiễm cũng chỉ có thể nhìn được một chút run rẩy nhỏ từ Lục Bạch.

Nhưng ánh mắt của cậu, lại từ đầu chí cuối không có dao động.

Người đại diện âm thầm gật đầu, cảm thán sức chịu đựng của Lục Bạch.

Lục Bạch lại bình tĩnh mỉm cười "Sự sợ hãi này, đối mặt lâu rồi liền có thể nhẫn nại được. Không cần lo lắng. Nếu em đã lựa chọn trở thành diễn viên, thì sẽ ghi nhớ thật kĩ những hành vi thường ngày của họ."

"Biết cậu rất nỗ lực, nhưng mà cũng không cần phải bức ép chính mình chặt như vậy." Người đại diện thở dài, đem kịch bản mở ra, đặt ở trước mặt Lục Bạch chính là một đoạn lời thoại thấy mà ghê người.

[ Kết hôn ba năm, ngày tháng trôi qua như nước chảy bình yên. Cô trở thành người vợ toàn chức hạnh phúc nhất trong miệng mọi người, không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, không cần làm bất cứ việc nhà nào, hết thảy đều có bảo mẫu chiếu cố. Người chồng thì công việc ổn định, ôn tồn lễ độ.]

[ Tất cả, đều vô cùng vừa lòng đẹp ý.]

[ Nhưng chỉ cần đồng hồ điểm đúng 6 giờ tối, cửa lớn bị đẩy ra, cô liền theo bản năng đứng thẳng người. Bởi vì cô biết, cô lại bị ăn đánh.]

Lời nói bình đạm, lại lộ ra dày đặc điều xấu xa bất thường. Rồi sau đó bên trong những lời nói của người đàn ông nhìn như là nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều mang theo sự áp bách, ức hiếp nồng đậm đánh vào thần kinh vốn dĩ đã yếu ớt của người phụ nữ.

Trong một khắc nắm đấm giơ lên kia, niềm vui sướng tràn ngập trong mắt vì được gả cho người đàn ông mà mình yêu rốt cuộc vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ để lại sự sợ hãi làm cả người run rẩy.

Tựa như trong tầng hầm u tối lúc trước, Từ Duệ kéo theo chiếc roi dài từng bước một đi về phía Lục Bạch.

Hệ thống theo bản năng gọi Lục Bạch một tiếng "Không có việc gì chứ?"

Lục Bạch lại ngoài ý muốn không có bất cứ dao động tâm lý nào, thậm chí còn rất có hứng thú đem kịch bản lật xem từ đầu đến cuối một lần.

Người đại diện cẩn thận đánh giá thần sắc của Lục Bạch, hắn muốn hỏi Lục Bạch có đảm nhận được không, nhưng Lục Bạch đã cân nhắc muốn sửa kịch bản như thế nào cả rồi.

"Khi nào thì em có thể gặp mặt bạn diễn của mình?"

"Cậu tính toán luyện diễn trước hả? Nhưng thật ra hiện tại liền có thể gặp." Nhớ tới tiểu hoa đán* đối diễn với Lục Bạch kia, người đại diện nhịn không được bật cười "Cô ấy từ khi nhận được kịch bản liền bắt đầu nhút nhát, mà bên phía đoàn đội của cô ấy cũng không biết phải liên hệ với cậu như thế nào."

(*) Tiểu hoa đán: (hay Tiểu hoa) là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh.

"Tôi đưa số điện thoại cho cậu, đoàn đội của đối phương rất dễ tiếp xúc, bản thân cô gái đó cũng là người cực kỳ nghiêm túc với diễn kịch. Mấy người có thể từ từ nói chuyện."

Nhưng Lục Bạch lại trực tiếp đứng lên, nói "Vậy lập tức gặp mặt thôi! Phỏng chừng còn phải sửa kịch bản."

Người đại diện sửng sốt "Có cần tôi liên hệ biên kịch hộ cậu không?"

Lục Bạch gật gật đầu "Cũng được ạ. Bất quá cũng muốn thương lượng trước với đối phương một chút."

"Em tới cùng cô ấy nói chuyện."

Một giờ sau, người đại diện mang theo Lục Bạch xuất hiện ở đại sảnh phòng luyện tập. Bên phía cô gái đã tới, đang ôm kịch bản phát sầu.

Lục Bạch đại khái nhìn lướt qua, phát hiện người đại diện nói không sai. Tuy rằng cô gái này dựa vào phim thần tượng lập nghiệp trở thành tiểu hoa đán mới, nhưng đối với diễn kịch đúng thật là cực kỳ nghiêm túc.

Nhận được kịch bản bất quá mới qua hai ba tiếng đồng hồ, nhưng cô gái cũng đã đánh dấu rất nhiều ở trong kịch bản. Lục Bạch mơ hồ nghe thấy tai nghe của cô truyền đến tiếng nữ nhân thét chói tai, hẳn là đang cẩn thận nghiền ngẫm phân đoạn ngắn nữ chủ diễn để nghĩ ra phương thức nhập diễn.

Nghe thấy âm thanh, cô gái ngẩng đầu nhìn Lục Bạch cười cười, tính cách ngoài ý muốn lại vô cùng rộng rãi "Lần này có tính là anh bị em liên lụy không?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Vở diễn này, khả năng là em rất khó có thể cảm diễn được. Em không sợ giả xấu, nhưng là hiệu quả......." Cô gái lấy di động ra cho Lục Bạch xem một bức ảnh.

Là một gương mặt vừa già nua lại tiều tụy, nhưng dấu vết hóa trang lại cực kì rõ ràng, mà càng nghiêm trọng hơn chính là biểu tình của cô gái. Cô quá trẻ, 25 tuổi giống như một bông hoa hướng dương vậy, rất khó có thể diễn được nét ủ dột của một người phụ nữ trung niên đã 40 tuổi.

"Em đã thử rất nhiều biện pháp, thậm chí còn liên hệ với lão sư dạy diễn xuất để xin giúp đỡ, nhưng thời gian quá ngắn. Khả năng là em làm không tốt được." Cô gái rất là nhụt chí.

Đối diễn không phải là chuyện riêng của một người. Không phải nói một người diễn tốt, một người diễn rác rưởi cũng không quan trọng. Mà là phải đạt tới một loại cân bằng.

Nếu thật sự kém quá lớn, cho dù là người diễn tốt kia đã từng lấy được danh hiệu ảnh đế ảnh hậu Oscar cũng không có chỗ để dùng, chỉ có thể biến thành một vở hài kịch.

Cô gái sợ nhất chính là cái này. Hơn nữa cô càng sợ chính là, Lục Bạch cũng không có cách nào để diễn nhân vật người chồng kia.

Cô cũng là người trong giới, trong giới tai thính mắt tinh đều mơ hồ biết chân tướng mà Lục Bạch đeo phía sau lưng. Suốt 6 năm qua đều là người bị hại chịu sự áp bách, Lục Bạch thật sự có thể khắc phục được sự sợ hãi diễn cảnh bạo lực sao?

Diễn suốt hai mươi phút phát sóng trực tiếp đã khiến cho thể xác và tinh thần của Lục Bạch vô cùng mỏi mệt, sau khi kết thúc, cơ hồ liền hôn mê. Tâm thái cùng thể lực như vậy, Lục Bạch thật sự có thể chứ? Cô gái cảm thấy chính mình và Lục Bạch hơn phân nửa sẽ bị đào thải.

Nhưng Lục Bạch cũng đã cầm kịch bản ngồi xuống đối diện cô, sau đó quay đầu hỏi người đại diện "Biên kịch tới chưa ạ?"

"Tới rồi!" Người đại diện vội vàng đem người tới, để cho bọn họ nhanh chóng thương lượng.

"Cho nên anh đã có ý tưởng rồi sao?" Cô gái kinh ngạc dò hỏi.

Lục Bạch gật đầu "Có. Bất quá còn muốn cùng em xác định lại một chút."

Cô hoài nghi Lục Bạch có phải muốn đổi vai diễn hay không.

Lục Bạch đã từng trải qua những chuyện này, diễn vai người bị hại quả thực vô cùng chân thực. Mà cô trước này diễn không ít vai đại tiểu thư điêu ngoa, thậm chí nói đánh người, giả dạng sắc bén một chút, cũng không đến mức không ổn.

Nhưng như vậy, như vậy hình như không được cho lắm nhỉ? Cô không phải lo lắng những chuyện khác, chỉ là sợ đến lúc đó kỹ thuật diễn của Lục Bạch quá tốt, sẽ làm ấn tượng của cô với công chúng bị lậm vào vai diễn.

Phải biết rằng, vai nam chính trong kịch bản bạo lực gia đình này cho tới bây giờ vẫn là ác mộng của vô số cô gái.

Mà biên kịch tới phối hợp với bọn họ cùng sửa kịch bản hiển nhiên cũng có loại ý tưởng này. Nhưng Lục Bạch lại không tính toán như vậy.

"Tôi cảm thấy, chúng ta có thể sửa tuổi."

"Có ý tứ gì?"

"Vấn đề lớn nhất của chúng ta, chính là về tuổi tác. Chúng ta không có khả năng diễn loại cảm giác vợ chồng trung niên. Nhưng những mặt khác thì chúng ta đều có thể làm được. Cho nên vì cái gì không đem tuổi tác trong bối cảnh sửa lại?"

"Bộ kịch này, lấy bối cảnh là Hoa Quốc thập niên 90." Thời gian cấp bách, Lục Bạch cũng hoàn toàn không khiêm tốn, nói thẳng ra ý tưởng của bản thân.

"Bối cảnh ngay lúc đó, địa vị phụ nữ trong gia đình không cao, thậm chí thường xuyên trở thành vật hi sinh cho gia đình. Có thể nói, nguyên một thế hệ có rất nhiều người giống như nữ chính."

"Cho nên thời điểm bộ kịch này được đưa ra, rất nhiều người đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị, đặc biệt là khi nữ chính vẫn luôn nhẫn nại đến cuối cùng bị chặt đứt chân, lúc này mới quyết định ly hôn, điểm này rất nhiều người đều có thể chấp nhận."

"Nhưng hiện tại thì bất đồng. Nữ quyền độc lập là đề tài được bàn luận quá nhiều rồi. Mà những người có tư tưởng đó đều giống chúng ta ở giữa mười mấy đến 30 tuổi. Nếu bây giờ phục chế lại nguyên như vậy, chỉ sợ rất khó mang mọi người nhập diễn. Hơn nữa bọn họ còn sẽ hoài nghi, anh đánh em như vậy, vì cái gì em còn không chạy thoát đi?"

Biên kịch có chút suy tư "Vậy cậu muốn sửa như thế nào?"

Lục Bạch cười "Em không phải xuất thân từ phim thần tượng sao? Chúng ta cũng diễn phim thần tượng thì thế nào?"

Cô gái sửng sốt "Ý của anh là, đem kịch bản gạch bỏ, sáng tác lại một lần nữa?"

"Đúng vậy." Lục Bạch chỉ chỉ khuôn mặt cô gái, lại chỉ chỉ khuôn mặt mình "Loại vở kịch này quá có cảm giác niên đại, không chỉ đối với năng lực diễn của diễn viên, mà còn đối với năng lực khống chế, năng lực đọc lời thoại đều yêu cầu cực cao."

"Anh cảm thấy hai ta rất khó so được với các tiền bối. Nhưng chúng ta cũng có ưu điểm của chính mình, không phải sao?"

"Bề ngoài, tuổi tác, đều là ưu điểm của chúng ta. Kéo dài không suy yếu không chỉ có phim về lịch sử, kì nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm vẫn luôn phát lại mấy phim thần tượng trong quá khứ đó thôi."

"Nhưng, nhưng đây là diễn bạo lực gia đình, anh muốn biến thành phim thần tượng kiểu gì?" Nhìn trong kịch bản một màn lại một màn động thủ phát tiết, bản năng của cô gái cảm giác được sợ hãi.

Lục Bạch thu liễm biểu tình, đột nhiên đi tới gần cô gái, duỗi tay nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, ở bên tai cô thì thầm một câu "Bảo bối, anh thật sự rất tò mò, mới vừa rồi em là cùng với ai nói chuyện điện thoại?"

Thanh âm Lục Bạch thực ôn nhu, như là gió xuân quét qua mặt, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm cô gái cũng tràn ngập tình yêu, nhưng không hiểu vì sao lại làm người cảm thấy đáy lòng rét căm căm.

Cô gái theo bản năng muốn né tránh, lại đối diện với khuôn mặt của Lục Bạch, tức khắc sợ tới mức trắng mặt.

Thật, thật là đáng sợ.

Ánh mắt Lục Bạch nhìn chằm chằm cô điên cuồng tới cực điểm. Không chỉ có đong đầy tình yêu, mà càng nhiều hơn là áp lực đố kỵ, còn có thô bạo phẫn nộ.

Nhưng càng là như thế, ngữ khí của Lục Bạch lại càng ôn nhu, mỗi một động tác của cậu đều thân sĩ đến cực điểm, như sợ thương tổn cô gái. Nhưng nhìn thật kỹ lại, mỗi chi tiết mà cậu làm ra đều đang nói một câu "Vĩnh viễn đừng nghĩ có thể thoát khỏi tôi".

Giống như ánh mắt của rắn độc theo dõi con mồi, phun ra đầu lưỡi đỏ tươi, sắp đem cô cắn nuốt.

"A-----" Cô gái khống chế không được mà thét chói tai, một cái tát rơi xuống trên mặt Lục Bạch.

Bởi vì dùng sức quá độ, bàn tay hơi hơi tê dại, cô mới đột nhiên phản ứng lại, Lục Bạch mới vừa rồi là đang diễn kịch.

Cô gái trầm mặc ba giây "Oa" một tiếng khóc rống lên.

Người đại diện của cô gái thấy thế, vội vàng chạy tới trấn an nghệ sĩ nhà mình.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô ấy gần đây quá khẩn trương. Cho nên vừa rồi không hiểu được ý tứ của cậu."

Lục Bạch lại không có chút tức giận nào, tự nhiên mà tiếp nhận nước đá mà nhân viên công tác bên cạnh khẩn cấp đưa cho, đắp lên chỗ sưng đỏ trên mặt.

Thậm chí còn tán dương kỹ thuật diễn của cô gái "Này không phải diễn khá tốt sao? Chị có thể làm được."

Sau đó quay đầu hỏi biên kịch "Anh cảm thấy có thể chứ? So với bạo lực bằng đao thật kiếm thật, tôi cảm thấy chúng ta có thể dùng cách khác để thuyết minh loại sợ hãi này."

Biên kịch lập tức hiểu ra "Ý của cậu là đem bối cảnh đổi thành loại phim thần tượng ngọt sủng đúng không?"

"Đúng vậy. Lúc trước không phải có không ít tiết mục đại lão cố chấp yêu ta sao?"

"Cái này được đó! Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, kẻ điên chính là kẻ điên, cố chấp quá độ sẽ không bởi dục vọng độc chiếm được thỏa mãn mà thu liễm lại, chỉ biết càng thêm tham luyến. Đặc biệt là sau khi có được cô gái rồi, bọn họ sẽ bởi thuộc tính của nàng đổi từ bạn gái biến thành vợ, do đó nhất định cho rằng đây là vật thuộc sở hữu của hắn."

"Vì thế, loại dục vọng chiếm hữu giống như có bệnh này sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng chỉ cần cô gái liếc mắt nhìn người qua đường nhiều hơn một chút đều khó có thể chịu đựng, đến nỗi cái gì mà hài tử, cái gì mà sự nghiệp, những thứ có thể bá chiếm tầm mắt nàng toàn bộ đều phải loại bỏ hết khỏi cuộc sống của cô gái."

"Làm cô gái chỉ có thể nhìn thấy mình, dựa vào mình, nghĩ tới mình. Cho dù là sợ hãi, là yêu, thậm chí là hận, hắn cũng muốn nàng hoàn toàn chỉ có một mình hắn."

"Cậu có ý như này đúng không?"

"Đúng!" Lục Bạch gật đầu, ngược lại hỏi nữ diễn viên kia "Chị cảm thấy có thể chứ?"

"Có thể." Cô gái gật đầu. Cô đã hoàn toàn không lo lắng rằng mình diễn không được nữa. Lục Bạch có bản lĩnh một giây liền dẫn người nhập diễn. Giống như ánh mắt vừa rồi của Lục Bạch, nói vậy vào thời điểm diễn, cô căn bản không cần phải diễn, chỉ cần làm theo bản năng là được.

Vì thế, kịch bản cứ như vậy quyết định. Ba người đều vô cùng vui mừng.

Biên kịch điên cuồng sửa kịch bản, nữ diễn viên cũng đi nghiền ngẫm lại nhân vật của mình sau khi sửa chữa. Lục Bạch thi thoảng lại đưa cho hai người chút ý kiến.

Hệ thống lại rất lo lắng, bởi vì nó biết, Lục Bạch tới tham gia tiết mục, nguyên nhân duy nhất chính là vì hai vở diễn này.

Cho nên cậu là có chuẩn bị mà đến. Nhưng nó không hiểu, Lục Bạch vì cái gì muốn đem kịch bản đổi thành như vậy.

Lục Bạch cười: "Đương nhiên là để diễn cho người khác xem rồi."

Hệ thống: "Ai?"

Lục Bạch: "Đương nhiên là Dịch Văn Trác a!"

Nước ngoài là đại bản doanh của Dịch Văn Trác, Từ Duệ muốn thu lưới bắt người khẳng định không thể sử dụng bạo lực giống như với Lục Bạch trước đây được.

Nhưng Từ Duệ lại am hiểu ngụy trang, đặc biệt là ngụy trang thành bộ dạng cố chấp si tình chỉ yêu một người, lại là đại lão trong vòng. Huống chi, Từ Duệ đã theo đuổi Dịch Văn Trác một thời gian, Dịch Văn Trác người này có lòng tham, Lục Bạch thực lo lắng đến lúc đó hắn sẽ dao động tâm tình, cảm thấy có một kẻ thần kinh yêu mình như vậy cũng không tồi.

Liền thuận nước đẩy thuyền mà khuất phục.

Khó mà làm được.

Lục Bạch nhất định phải làm cho Dịch Văn Trác cảm nhận được trình tự sợ hãi sâu nhất, sau đó liều mạng cùng Từ Duệ chó cắn chó.

Bọn họ dây dưa thời gian càng dài càng tốt. Như vậy, Lục Bạch chuẩn bị mới càng đầy đủ.

Càng quan trọng là, trận diễn này giống với << Căn phòng màu lam >>, đều là trước khi chân tướng bại lộ, Lục Bạch trải sẵn cho công chúng một con đường.

"Ngươi biết không? Rất nhiều thời điểm, mặc dù bọn họ nhìn từ xa biết ngươi quá thê thảm cũng không bằng tận mắt nhìn thấy mới càng thêm ghê người."

"Ta muốn đến thời điểm Từ Duệ phải đền tội, sống lâu một ngày, ở trong mắt công chúng đều là vong hồn đáng khinh nhờn."

"19 người, không, là hai mươi mạng người, Từ Duệ và nanh vuốt của hắn, ai cũng không thể chạy thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."