Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 34




"Ta cứ nghĩ... Ngươi chỉ nói đùa..." Nét mặt tôi chùng xuống, không ngờ được rằng hắn lại phong tôi thành Thần Phi, dù biết lý do chính đáng là vì tôi đang mang thai con của hắn.Liệu tôi có nên tin hắn hay không?

"Giờ ta có thể gọi nàng là ái phi của ta rồi, sẽ không còn ai dám xem thường nàng như trước kia nữa..." Thiệu Anh đi đến ngồi bên cạnh tôi, chợt chụp lấy tay tôi nắm chặt.

"Xem thường? Ai xem thường ta?" Tôi đưa mắt lên nhìn hắn, rồi nhướn mày.

"Nàng đừng hòng giấu được ta, ta biết khi ta vắng mặt thì Thục Phi lại đến gây sự với nàng..." Hắn ghé mặt sát vào tôi, cứ như bắt tôi phải thừa nhận hắn hoàn toàn đúng.

Không cần phải hỏi, chắc chắn do hai nha đầu lanh chanh kia lại nói linh tinh với hắn rồi.

Tôi nhất thời không biết phải nói gì, thôi thì im lặng, hắn biết thì có ích lợi gì cho tôi? Hắn sẽ bên cạnh tôi để trông chừng ả Thục Phi kia đến gây sự với tôi sao?

Tôi chợt thở dài xoay đầu sang chổ khác.

"Ta mệt rồi, ngươi mau về đi..." tôi cố nhắm sâu mắt, trong đầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chỉ muốn ngủ, chắc do cơ thể tôi có chút thay đổi nên mới như vậy.

"Ta không cho phép nàng xưng hô kiểu đó với ta nữa, ta đường đường là Vua một nước mà lại để Phi tử của mình xưng hô như vậy, bá quan sẽ cười nhạo ta đấy..."

Tôi mở mắt ra bĩu môi với hắn, quả thực tôi hơi ngông cuồng khi dám xưng hô như vậy.

Nhưng điều làm tôi bàng hoàng nhất chính là Thiệu Anh của hôm đó và hôm nay, không giống nhau.

Có khi nào hiện giờ hắn đang giả vờ không? Ngoài mặt thì ngon ngọt với tôi, bên trong lại âm thầm dõi theo tôi, nghi ngờ tôi là hạn phụ nữ không đứng đắn.

Thôi được rồi, tôi sẽ nhượng bộ hắn, nhưng chỉ vừa thôi, sẽ không để hắn được nước lấn tới ăn hiếp được tôi đâu.

"Được, ta không muốn đoi co với ngươi những vấn đề nhỏ nhặt thế này, xem như giữ thể diện cho ngươi..."

"Được. Gọi Thiệu Anh xưng thiếp xem nào..." Hắn nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị.

"Dạ, Thiệu Anh! Thiếp nhớ chàng... Được chưa?" Nếu là lúc trước tôi sẽ chòng ghẹo hắn vài câu như vậy, nhưng kể từ hôm đó, tôi chỉ biết sống bằng con ngươi thật của mình. Chẳng thiết giả tạo nữa. 

"Thật không?" Hắn chợt ôm lấy cổ tôi hôn một phát lên má, khiến gai óc bắt đầu nỗi lên, thậm chí tóc tôi muốn dựng đứng cả lên. Thật kinh khủng.

"Ta có việc, tối nay ta sẽ ghé Nguyệt Tú cung của nàng để cùng nàng... hàn thuyên"

Chưa để tôi trả lời, hắn đã đứng phắt dậy đi mất, hành động vô cùng nhanh gọn, giống như hắn sợ tôi sẽ từ chối hay phản kháng lại.

Tôi cắn môi khó chịu nhìn dáng người hắn khuất dần sau cánh cửa.

Đúng là người quen không hẹn lại đến, Thiệu Anh vừa bước ra tức thời chưa được bao lâu. Lập tức vị tỷ muội lâu ngày không gặp của tôi đã tự thân đến, Huệ Phi.

Lần này tôi nên "tiếp đãi" chị ta bằng giọng điệu nào đây?

Huệ Phi ngồi trên bàn nhìn tôi đăm đăm, miệng luôn mỉm cười, còn Vân Vân và Ngữ Ngữ phụ trách pha trà cho hai... chúng tôi.

Huệ Phi và tôi ngồi "đấu mắt" với nhau cũng khoảng ba mươi phút rồi, tới bao giờ đây?

"Tỷ khoẻ chứ?" Tôi mở miệng nói với chị ta

"À, khoẻ! Muội sao rồi? Nghe nói muội mang thai"

Kể cũng lạ, khi tôi bị động thai nằm trên giường thì chị ta không đến, đến khi tôi khoẻ mạnh thì chị ta mới mò đến, không hiểu chị ta đang sắp đặt mưu kế gì với tôi đây.

Hẳn Thục Phi cũng sẽ khó chịu tương tự như chị ta, tôi đoán vậy.

"Dạ phải, nhờ phúc phần của Hoàng thượng, mẹ con muội vẫn bình an..." Tôi định xoa xoa bụng mình khoe với ả nhưng thôi, làm vậy càng trêu tức ả thêm. Tôi nào dám lấy tính mạng của hai mẹ con tôi ra đùa như vậy, đúng là ngồi chung bàn với hổ mà.

"Vậy tốt rồi, hy vọng muội sẽ sinh cho hoàng thất một vị thái tử khôi ngô tuấn tú, tốt nhất phải giống Hoàng Thượng..."

Nực cười, không giống Thiệu Anh chẳng lẽ giống cô ta?

Tôi bật cười khẩy nhưng cố không lộ rõ thần sắc.

"Cảm ơn tỷ, muội cũng... hy vọng... tỷ sẽ mau chóng co tin vui" Tôi lại nghĩ đến Tuyết Ngân, đến Lệ Phi quá cố thì không kìm được cơn giận, buộc miệng ra để trút giận.

Có lẽ phản ứng này của tôi khiến sắc mặt chị ta trở nên khó coi trông thấy, nghe nói khi không có tôi, Thiệu Anh hằng đêm lại đến Ngọc Cẩm cung của chị ta, vậy mà đến nay vẫn chưa có "tin vui" gì.

Tôi chẳng thiết nghĩ tốt về chị ta nữa, cũng không khoan nhượng hay khoan dung gì cả.

Điều tất yếu là tôi phải lấy lại công bằng cho những oan hồn bị chị ta sát hại, có thể người bị hại vẫn còn nhiều nữa mà tôi không biết. Tôi sẽ không gọi Huệ Phi bằng cái ngôi "chị ta" nữa, sẽ chính thức gọi là... "cô ta" thì có vẻ hợp tình hợp lý với tôi hơn.

Chợt Huệ Phi vội thay đổi thần sắc, mặt liền tươi như hoa đưa tay vẫy vẫy ngoài cửa ra hiệu gì đó.

Chợt một cung nữ chạy vào cùng với một sắp thuốc trên tay, tôi tròn mắt kinh ngạc!

Cô ta... lộng hành đến thế ư? Dám đưa "thuốc" đến tận tay tôi.

"Đây... đây là?" Tôi hơi bối rối nên không để nói tròn câu.

"À, vì nghe tin muội mang thai nên ta cho người tìm suốt mấy ngày mấy đêm ở ngoài Long Thành về để có những vị thuốc quý này để tẩm bổ cho muội..."

Cô ta có nói quá không? Mấy ngày mấy đêm?

Thấy nét mặt tôi có vẻ như không tin tưởng cô ta, cô ta liền phán thêm:

"Nếu muội không tin, có thể tìm một vị Thái Y giỏi trong cung xem thử, ta nói không sai..."

"Được được, muội tin mà..." Tôi mỉm cười lại, ra hiệu cho Ngữ Ngữ đứng cạnh cầm giúp bó thuốc đó.

Thực tế tôi không có ý định uống loại thuốc gớm ghiết này. Dù có uống nhiều đến mức nào thì tôi vẫn không quen được.

Nghĩ đến thì tôi lại muốn nôn ra thôi.

"Muội không sao chứ?" Chị ta chau mày lo lắng khi thấy tôi muốn nôn khi nghĩ đến thuốc sắt, tay tôi vẫn giữ yên trên ngực.

"Không... không sao, chỉ là do mang thai cho nên..." Tôi lại cảm giác muốn nôn thứ gì đó ra khỏi dạ dày nhưng không thể, dạ dày cứ co thắt bên trong, thật khó chịu.

"Được rồi, muội cứ nghỉ ngơi đi... ta về Ngọc Cẩm, khi rỗi ta sẽ sang thăm muội..." Cô ta đi đến cầm tay tôi lên đầy tình cảm rồi xoay lưng về phía tôi bước ra khỏi cửa cùng đám nô tì của cô ta.

"Nương nương, Người không sao chứ?" Vân Vân lo lắng nhìn tôi.

"Không sao... Ta ổn..." Tôi vuốt vuốt ngực, hai nha đầu này cẩn thận dìu tôi lên giường nghỉ. "Mau cho gọi thái y giỏi nhất hoàng cung đến, đưa họ thứ đó xem xem trong đó có những gì..."

Chợt bọn họ nhìn tôi kinh ngạc lẫn bàng hoàng:

"Người định làm vậy thật sao?"

"Đúng vậy!" Tất cả cũng vì bảo toàn tính mạng cho con tôi, không gì là tôi không thể làm.

"Cũng phải, như vậy cũng tốt, Huệ Phi đôi lúc là ngưòi như thế nào chúng ta không thể biết được, cẩn thận vẫn hơn..." Vân Vân đặt tay lên vai Ngữ Ngữ.

Tôi gật gật đồng ý với Vân Vân.

Có lẽ như Huệ Phi vẫn chưa hề biết tin tôi được sắc phong trở thành Thần Phi, hẳn chị ta sẽ rất tức giận, sắc mặt sẽ vô cùng méo mó.

"Nương nương, nô tì có tin vui cho nương nương, đến giờ nô tì mới nhớ ra, nương nương đừng trách tội..."

Ngữ Ngữ nói với tôi với ánh mắt long lanh

"Nói mau..."

" Đăng tướng quân vẫn khoẻ mạnh, Hoàng Thượng đã thả huynh ấy ra từ lâu rồi nhưng vì lý do gì đó Hoàng Thượng vẫn chưa nói với nương nương!"

"Thật... không?" Tôi không tin được, tại sao hắn lại dễ dàng buông tha Tuấn Kiệt như vậy chứ?

Tôi càng lúc càng khó hiểu, hắn đang nghĩ gì? Hay do Tuấn Kiệt đã nói gì đó với hắn? 

Tôi phải tìm gặp Tuấn Kiệt hỏi rõ, bằng không tôi sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, ngày ngày lo sợ Thiệu Anh sẽ dở chứng hành hạ tôi nữa.

Dù sao, tôi vẫn hy vọng. Hôm đó vì quá tức giận nên Thiệu Anh với như vậy, thực tế con người hắn ta không tàn bạo như tôi nghĩ.