Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày Mai

Chương 47




Tôi mở mắt ra là một không gian tối om đầy mùi ẩm mốc. Chỉ có vài tia sáng lờ nhờ lọt qua kẽ cửa từ ngọn nến trên bàn ngoài kia. Đầu tôi đau nhức, tôi đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.

Hình như lúc đó tôi có điện thoại. Đúng vậy, lúc đó tôi đang ngồi nói chuyện với nhỏ Nhân thì số điện thoại lạ đó lại gọi tới. Chính là cái số điện thoại gọi tôi tới căn biệt thự đêm đó. Tôi có một dự cảm chẳng lành khi nhìn thấy số điện thoại này. Thật sự có gì đó không an tâm khi hắn không có ở đây. Không phải chỉ có hắn, Lâm và anh Nam cũng không thấy đâu nữa. Vì thế, số điện thoại này gọi tới chắc chắn muốn nói gì đó với tôi, muốn phá vỡ cuộc sống của tôi.

-Ai gọi thế?

Nhỏ Nhân tò mò nhìn vào màn hình điện thoại của tôi. Rồi ánh mắt vui vẻ của nó nhanh chóng chuyển thành ánh mắt kinh hoàng:

-Mày...mày...đã bao giờ liên hệ với số này chưa?

Tôi nhíu mày không hiểu lắm về thái độ của nó, thành thật trả lời:

-Là kẻ đã gọi tao tới biệt thự đêm đó. Đêm mà tao thấy anh Triết trong hình ảnh ma cà rồng.

Nhỏ Nhân hốt hoảng:

-Vậy là...

Nó lại càng kinh hoàng hơn khi nghe tôi nói, người nó bắt đầu run rẩy, co ro lại:

-050.077.777.777.777.777 là một trong những số điện thoại ma mọi người vẫn hay nói trên mạng. Đã có người gọi thử vào số này và không liên lạc được. Nhưng đọc những chuyện liên quan đến số điện thoại ma rất đáng sợ. Kể cả kẻ liên hệ này cũng không phải con người mới có thể biết được chuyện này.

Tôi nghe đến chữ nào thì lại rợn người chữ đó. Lần đó tôi đã không để ý đến sự kì là của một số điện thoại dài tới tận 15 số. Nghĩ lại cũng đã thấy có điều khác thường. Liệu có phải là người từ cõi âm gọi lên cho tôi?

Tiếng chuông điện thoại vẫn réo rắt bao phủ không gian ngộp thở trong căn phòng. Người tôi cũng bất giác run lên, tay cầm điện thoại không kiểm soát được mà đánh rơi điện thoại. Nhưng khi điện thoại tôi rơi xuống đất thì lại có giọng nói cất lên:

-Bọn họ đang gặp nguy hiểm. Cô mau đi theo. Mau đi theo.

Giọng nói lạnh lẽo, văng vẳng này thật sự giống với giọng nói truyền lên từ cõi âm. Nhưng hắn đang gặp nguy hiểm. Không được, tôi phải đi theo hắn.

...

Tôi hoảng hồn nhớ lại lúc đó, người bất giác lại run lên bần bật. Đã nói là tôi sợ ma lắm mà. Sao lại giam tôi trong bóng tối chứ. Đầu óc tôi giờ đây như điên loạn, hoảng sợ và hoảng sợ. Tôi không biết hắn giờ ra sao, liệu đã an toàn chưa? Tôi không biết nơi đây là đất âm hay đất trần. Tôi không biết kẻ bắt tôi là người hay ma. Thật sự tôi sợ sắp phát điên lên rồi. Ai đó hãy trả lời cho tôi.

Cánh cửa mở ra, bên ngoài vẫn là ánh sáng lờ nhờ. Một bóng đen xuất hiện, che đi mất nguồn sáng duy nhất mà tôi thấy. Tôi không thấy rõ dáng dấp hắn ra sao, khuôn mặt hắn thế nào. Hắn đứng đó như một cái bóng đầy lặng lẽ và đáng sợ.

-Xin chào quý cô!

Tên đó cất giọng. Chính là giọng nói này. Giọng nói vang vọng mà tôi đã nghe thấy trong điện thoại. Chất giọng này tôi nghe rất quen. Chắc chắn trước đó tôi đã nghe cái giọng như gầm gừ này ở đâu đó. Nhưng không hiểu sao tôi cố mãi mà không nhớ nổi.

Hắn cất lên một điệu cười man rợ, rồi lại khùng khục như thể đang nén cười. Tên này vốn dĩ không đơn giản, còn chưa kể đến không ngoài khả năng hắn là một người cõi âm. Trước đó, tôi sợ hãi như muốn nổ tung nhưng khi đối diện với hắn thế này, tôi không còn thấy sợ nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy bản thân đang trở nên gai góc hơn thường ngày.

-Ngươi là ai?