Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 42




Ta nghe câu này xong liền nhanh chóng thanh tỉnh không ít. Tưởng gì, thì ra vị hoàng đế này muốn bắt hoàng tỷ, nhưng người được phái đi ánh mắt không được tốt. Ta đây, người vô tội qua đường giáp bị bắt đi?

Ta bên này nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh, nam tử đầu kia lại mở miệng, “Sao không nói gì? Câm hay điếc?”

Lúc này, một giọng nói hơi hơi chột dạ trả lời: “Hoàng thượng, thuộc hạ…thuộc hạ lúc ấy đi theo cung nữ của tứ công chúa trở về, chính tai nghe thấy nàng kêu vị cô nương này là công chúa, hơn nữa lúc ấy, vị cô nương này đang thử quần áo, thuộc hạ liền cho rằng......”

“Liền cho rằng nàng là tứ công chúa?” Nam tử trầm thấp nở nụ cười cười một tiếng, làm cho người ta cảm thấy bất an, “Côn Luân a Côn Luân, trẫm không biết nên nói ngươi trung hậu hay là thành thật. Chẳng lẽ ngươi không biết Vân Di không chỉ có một vị công chúa? Mọi người đều biết Vân Di tứ công chúa quốc sắc thiên hương là đệ nhất mỹ nhân Vân Di, ngươi nhìn lại người ngươi bắt đến đi, ngũ quan còn vẻ trẻ con, như vậy là xinh đẹp sao?”

“Nhưng mà, hoàng thượng, diện mạo vị cô nương này cũng không tệ a!” Người nọ nhịn không được nói: “Thuộc hạ thấy nàng cũng thanh tú cho nên mới......”

“Thôi thôi, là trẫm nhất thời hồ đồ, biết ngươi từ nhỏ đã không tiếp cận với nữ tử còn sai ngươi đi làm chuyện này. Tốt lắm, làm lỡ kế hoạch của trẫm thì không nói rồi, đã vậy còn vác một cái phiền toái trở về.” Khẩu khí nam tử có chút bất đắc dĩ, “Xem ra, trẫm nên thay ngươi tìm một vị cô nương.”

“Cô nương?” Người nọ sợ hãi nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ biết sai rồi, hay là thuộc hạ lại đi bắt người về cho ngài?”

“Ngươi nghĩ thật không sai, đi bắt thêm lần nữa? Sao không nhìn xem người khác có cho ngươi cơ hội bắt hay không.” Nam tử lạnh lạnh nói: “Có đôi khi trẫm thực hoài nghi đầu óc của ngươi bị đụng hỏng rồi.”

Người nọ trầm mặc một lát, sau đó nói một câu, “Thuộc hạ nhớ rõ, khi bé hoàng thượng sẩy tay đem thuộc hạ ném xuống đất......”

“Trí nhớ ngươi còn rất tốt, chuyện lâu như vậy còn chưa quên.” Ngữ khí nam tử đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Không cần nhiều lời, sáng mai nhanh chóng chọn một cô nương thuận mắt lập tức thành thân đi.”

“Hoàng thượng......”

Nam tử cười nói: “Đây là trẫm bồi thường vì đã ném hư đầu óc của ngươi.”

“......”

Ta nghe đến đó âm thầm bật cười, hoàng đế cùng Côn Luân này thật là thú vị, xem ra giao tình không sai a.

Vị hoàng đế này muốn bắt hoàng tỷ đi, thuận tiện ăn hoàng tỷ sau đó trở thành con rể Vân Di, chẳng qua là trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hoàng tỷ “Đồ cưới” hậu hĩnh bị đổi thành ta không đáng một xu......

Ừ, mọi chuyện đại khái chính là như vậy. Vậy, bọn họ chuẩn bị xử lý ta thế nào?

“Hoàng thượng, cô nương kia làm sao bây giờ?” Côn Luân hỏi: “Đúng rồi, vị cô nương này rốt cuộc là ai?”

“Vân Di ngũ công chúa, An Kha Lam.” Nam tử cười khẽ, giọng nói trầm thấp thuần hậu, “Làm sao bây giờ? Trông coi cẩn thận cho trẫm, đừng để cho nàng trốn thoát.”

“Hoàng thượng, thuộc hạ nhớ không lầm thì Vân Di ngũ công chúa là...... Ngốc tử?”

“Ngốc tử cũng trông giữ cho trẫm, nếu xảy ra chuyện gì trẫm liền hỏi ngươi.”

“Thuộc hạ tuân chỉ!”

Như thế như thế, hai người kia liền ăn ý đem ta - người ngoài ý muốn này làm như không thấy. Ta chờ đến khi bọn họ ra ngoài mới mở to mắt đánh bốn phía, chỉ thấy phòng ta ở tuy lớn, nhưng vật dụng lại rất một mạc. Ta xoa xoa đầu đứng lên, vô cùng buồn bực buông tiếng thở dài.

Hoàng đế này không cần đoán cũng biết là ai, không phải là vị Hạ Liên Thần Vân Chiến kia sao? Lần trước giả trang sứ thần đến Vân Di còn bị ta lừa một phen. Như thế rất tốt, ta chỉ nhẹ nhàng lừa hắn một chút, bây giờ lại trở thành tù nhân của đối phương, thật sự là báo ứng a báo ứng.

Ta dựng thẳng ba ngón tay lên trời, lẩm bẩm lẩm bẩm, về sau sẽ không lừa người như vậy nữa, rất dễ dàng gặp báo ứng.

Ta lại nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn gọi ta là ngốc tử, thì ra chuyện đêm đó còn chưa bị tiết lộ. Hoặc là, đây chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn mà thôi.

Ta nhắm mắt nằm lên giường, sao ta lại gặp phải mấy chuyện không hay ho như vậy, bi kịch, đây tuyệt đối là bi kịch.

Được, ta thuận theo tự nhiên.

Ta nằm xuống không bao lâu thì có người mở cửa đi vào, vụng trộm mở mắt nhìn xem, là một tiểu cung nữ. Ta trong lòng vô lực thở dài, ông trời a, kiếp sống con tin của ta đã chính thức bắt đầu.

Ba ngày sau, ta ngồi trước mảnh đất trồng rau trong sân mà ngẩn người: Nói thật, mấy ngày này quả thực chẳng có cảm xúc gì.

Ngày đó, sau khi ta tỉnh lại liền mơ hồ nhìn cung nữ tiểu Thúy, mê mang hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”

Tiểu Thúy ôn hòa nói: “Đây là Vân Chiến.”

“Ừ.” Ta gật đầu, trầm mặc trong chốc lát lại hỏi: “Vì sao ta lại ở Vân Chiến?”

Tiểu Thúy như trước cười ôn nhu, “Bởi vì chủ tử mời công chúa lại đây làm khách.”

“Ừ.”

Sau đó, ta cùng tiểu Thúy chung sống hoà bình ở mảnh đất nhỏ trồng rau trong sân này.

Mấy ngày nay, ngoài tiểu Thúy ta chưa thấy bất kỳ kẻ nào. Hạ Liên Thần kia dường như đã quên mất ta rồi. Ta cũng dường như đem chính mình quên luôn, lười suy nghĩ đến mấy chuyện chạy trốn linh ta linh tinh.

Ta không muốn động não, nhất là mấy chuyện cơ hội thành công cực kỳ thấp như vậy.

Vì thế ta chống cằm tiếp tục ngẩn người -- không thể không nói, lúc nhàm chán ngẩn người là cách tán gẫu vô cùng hợp lý.

Đến khi nghe thấy có chút âm thanh “sột soạt” truyền đến, ta liền vểnh tai cẩn thận nghe ngóng, cuối cùng đem mục tiêu tập trung tại góc tường phía đông nam bị rau dưa che khuất đầu kia. Ta bước từng bước nhẹ nhàng khoan thai đến nơi phát ra tiếng động, vừa đẩy mấy bó rau dưa xanh lè ra để nhìn xem thử là cái gì thì liền chống lại một đôi mắt to đen bóng như quả nho mọng nước.

...... Ách?

Trước mắt xuất hiện một khuôn mặt trẻ con non nớt, tuy rằng trên mặt dính chút bùn cũng không thể che dấu cổ khí chất tôn quý trên người nó. Giờ phút này, nó đang nửa người quỳ rạp trên mặt đất ra sức chui ra, mặt khác, nửa người còn lại bị mắt kẹt trong cái lỗ nhỏ ở góc tường.

Nhìn đi, đây chính là lỗ chó trong truyền thuyết a......

Ta đang bị rối loạn bởi mấy suy nghĩ trong đầu, thằng bé kia đã đứng thẳng người lên, lấy tay lau mặt nhìn ta ngốc ngốc cười, “Tỷ tỷ khỏe.”

Ta giống như bị sét đánh không thể nhúc nhích.

Biểu tình này!

Giọng nói này!

Ngữ điệu này!

Nụ cười này!

Vì sao lại quen thuộc như vậy......

Ta không nói lời nào, nhìn chằm chằm ánh mắt đang dại ra của thằng bé trước mắt. Nhìn hai mắt to xinh đẹp nhưng bị phủ bởi một lớp sương mù dày đặc của nó, rất mờ mịt, rất vô thần. Thậm chí nó còn làm cho ta nghi ngờ sự thông minh ta vừa nhìn thấy lúc nãy là giả. Đứa nhỏ này công lực thực thâm hậu, công lực thực thâm hậu a. Ta đột nhiên rất hứng thú, rõ ràng không để ý đến lời nó nói, vẫn duy trì tư thế của mình, nhìn nó.

Thằng bé kia ước chừng khoảng mười tuổi, nhìn thấy phản ứng của ta xong vẫn duy trì tư thế bất động đặt câu hỏi, vì thế hai người chúng ta liền trầm mặc sương mù nhìn chằm chằm nhau.

1 phút...... 3 phút...... 5 phút......

Thằng bé hơi hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn ta, “Tỷ tỷ?”

Trong lòng ta quả thực rung động không chịu được, thật tài tình a, vì thế ta cũng nghiêng đầu nhìn nó, vươn tay chỉ chỉ chính mình.

Thằng bé gật đầu, “Tỷ tỷ?”

Ta lại chỉ chỉ chính mình.

“Tỷ tỷ vì sao không nói lời nào?” Thằng bé chớp chớp ánh mắt đang dại ra.

Ta chỉ chỉ cổ họng của mình: Đừng hiểu sai ý, ý ta là cổ họng ta khô quá, không muốn nói chuyện.

“A.”

Một mảnh trầm mặc, ta cùng nó tiếp tục đối diện.

Hồi lâu sau, cuối cùng nó cũng có chút nhịn không được mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ mới tới?”

Ta gật đầu, ta quả thật là mới tới, mới đến được ba ngày.

Tiếp tục trầm mặc.

Qua một lát nó lại nói: “Tên tỷ tỷ là gì?”

Ta cầm hòn đá nhỏ viết xuống mặt đất: A Lam.

“A.”

Vẫn trầm mặc.

Cuối cùng, rốt cuộc nó cũng lộ ra nụ cười giảo hoạt, “A Lam tỷ tỷ, tỷ còn muốn cùng đệ so ngốc sao?”

Ta gợi lên khóe môi nhìn nó cười, “Cửu hoàng tử?”

“Tỷ không phải câm điếc à?” Nó mở to hai mắt, lại nói tiếp: “Làm sao tỷ biết đệ là ai?”

“Nô tỳ đã sớm nghe nói cửu hoàng tử là một đứa ngốc xinh đẹp.” Vân Chiến có chín hoàng tử, Hạ Tinh Ngạn hoàng tử út nghe nói trước đây bị sốt cao nên trở thành một đứa ngốc. Nhưng thực hiển nhiên, vị ngốc tử này giống ta, đều là giả vờ.

Hạ Tinh Ngạn cười cười, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, “Tỷ tỷ cùng loại người với đệ, cho nên mới có thể nhìn thấu đệ.”

Nói cách khác, nó đương nhiên cũng có thể nhìn thấu ta.

Được rồi, ta thừa nhận đối với thằng bé xinh đẹp này thật sự là không có sức chống cự. Ta chỉ chỉ cái lỗ phía sau nó hỏi: “Ách, đây là......?”

“Lỗ chó.” Nó sạch sẽ lưu loát trả lời.

Ta 囧, “Cửu hoàng tử tới đây là có chuyện hay là......?”

Tay nó kéo kéo tóc ta, “Đệ đến xem tỷ.”

Ta nhíu mày, xem ta?

“Đệ nghe trong cung có người nói hoàng huynh dẫn theo một tuyệt thế giai nhân hồi cung, vô cùng yêu thương sủng ái, luyến tiếc không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, nghe nói mấy ngày nữa còn muốn nạp làm phi tử.” Nó nói giống như thật “Đệ chưa từng thấy hoàng huynh coi trọng nữ tử nào như vậy, cho nên tới đây xem thử.”

Ta nghe xong lời này dở khóc dở cười, nhìn xem, lời đồn chính là tai họa, truyền thành cái dạng gì không biết.“Vậy bây giờ đệ thấy thế nào......?”

Nó quyết đoán phun ra bốn chữ, “Nói xằng nói bậy.”

Ta vừa buồn vừa vui, xem thằng bé này trả lời rất lưu loát, có thể thấy ta cùng người trong lời đồn đãi kia không có chút thân thích quan hệ nào. Ta rõ ràng nói trắng ra, “Cửu hoàng tử, không gạt đệ, ta bị hoàng huynh của đệ bắt đến.”

“Bắt?”

Ta trịnh trọng gật đầu, “Đúng, nhưng là bắt nhầm.”

Ánh mắt Hạ Tinh Ngạn hiện lên kinh ngạc, “Vậy tỷ là......?”

“Vân Di ngũ công chúa, An Kha Lam.” Ta bổ sung một câu, “Ta cũng là đứa ngốc.”

“Đệ thấy được.” Nó xì cười ra tiếng, lại đột nhiên nhìn ta tà tà cười, “Tỷ nói cho đệ không sợ đệ đi nói cho hoàng huynh biết sao?”

Ta ngắt cọng rau xanh, không quan tâm nói: “Muốn nói cứ đi nói đi.”

“Tỷ không sợ?”

“Sợ.” Ta nghiêm túc, “Nhưng ta rất nhàm chán.”

Khóe miệng Hạ Tinh Ngạn co giật, “Đệ cảm thấy hoàng huynh bắt tỷ cũng không sai, ít nhất chơi với tỷ rất vui. Yên tâm, đệ sẽ không nói cho người khác.”

Ta nghĩ a, ngươi có thể nói cho người khác cái gì, nói cho người khác ta không ngốc? Nói cho người khác giữ ta lại?

Ta chính là Lưu Hồ Lan* cả người không sợ hãi a.╮[╯╰]╭

(*Lưu Hồ Lan (1932 -1947­) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch sử Trung Quốc)

Trải qua một đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy, cuối cùng ta cũng có người chơi cùng. Tiểu tử Hạ Tinh Ngạn này quỷ quái vô cùng, mỗi lần đều chọn đúng lúc tiểu Thúy không ở đây liền vào bắt nạt ta. Hôm nay là con giun này ngày mai là con giun khác, cùng một đứa nhỏ cứ ở mãi trong hoàng cung như vậy quả nhiên thực nhàm chán.

Nhưng mà, hôm nay tiểu tử này lôi kéo ta muốn lên cây lấy trứng chim.

Ta nhìn lòng bàn tay mình, không phải là ta chưa từng trèo cây, nhưng lấy trứng chim việc này, thấy thế nào cũng không phải là loại chuyện mà người đã đến tuổi như ta nên làm!

“A Lam, đừng chậm chạp như vậy, đệ nói với tỷ, nơi này có vài quả trứng nhỏ, dùng lửa luộc chín ăn rất ngon.” Hạ Tinh Ngạn giống như con khỉ trèo lên thoăn thoắt, còn vừa quay đầu vừa hướng ta kêu.

Nước miếng của ta có chút ứa ra, trứng à, từ lúc vào đây ta còn chưa được ăn trứng. Ta không thể không thừa nhận đó là một dụ hoặc rất lớn.

Giọng nói Hạ Tinh Ngạn lại vang lên, “Mau lên, đợi tiểu Thúy đến đây tỷ đừng có hòng mà lấy trứng được nữa.”

Ta nghe vậy liền xăng tay áo sột soạt trèo lên cây. Hôm nay là vì ăn, ta liền thú tính một hồi.

Ta cùng Hạ Tinh Ngạn ngồi trên cây nhìn mấy quả trứng chim không chớp mắt. Ta vươn tay bưng tổ chim vui mừng không thôi, “Đã lâu rồi ta chưa được ăn thứ này.”

Hạ Tinh Ngạn trợn mắt liếc ta một cái, “Tỷ là con tin hoàng huynh đệ bắt lầm, có cơm ăn đã tốt lắm rồi.”

Lúc ta vừa định nói chuyện lại cảm thấy trên tay có chút ngứa khó chịu, cúi đầu vừa thấy liền theo phản xạ tính ném tổ chim dùng sức vỗ vỗ mu bàn tay, sau đó nhảy dựng sang bên cạnh......

Mẹ kiếp, sâu! Là một con sâu to! Là một con sâu ẩm ướt lại nong nóng!

Ta hận sâu!

Giây sau đó ta không hận sâu nữa, hít sâu một hơi nghĩ, An Kha Lam, ta hận ngươi, ai bảo ngươi ngổi trên cây còn nhảy sang bên cạnh? Ngã chết thì trách ai?

Hạ Tinh Ngạn trên cây lớn tiếng kêu tên ta, lúc vuông góc rơi xuống ta vô cùng bi ai chờ đợi đau đớn vật vã đến. Nhưng còn không đợi đến lúc ta chạm đất thì đã có người ôm ngang lấy ta, cúi người cắn nhẹ lên lỗ tai ta một miếng, giọng nói trầm thấp thuần hậu mang theo trêu chọc nói: “Mấy ngày không gặp, xem ra ngũ công chúa sống rất tốt, cùng hoàng đệ chơi rất vui, không biết công chúa có còn nhớ trẫm là ai?”

Ta níu chặt quần áo trước ngực hắn, ngẩng đầu chống lại con ngươi tuấn lãng thâm thúy của nam tử trước mặt. Ta đương nhiên nhớ rõ hắn là ai, Hạ Liên Thần Hạ đại gia.