Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 47: Ngoại truyện: Kiếp trước




Mọi người buổi sáng tốt lành, buổi trưa tốt lành, buổi tối tốt lành.

Tôi là An Nhiên.[ cười ]

Thật có lỗi, có lẽ lời dạo đầu của tôi có chút tầm thường, nhưng mong hãy tha thứ cho sự cứng nhắc cùng không thú vị của tôi. Chỉ vì tôi là một người sắp mất đi sinh mệnh, thật sự tôi không có tâm trí nào để biên soạn một lời dạo đầu xinh đẹp trôi chảy dễ nghe để giới thiệu.

Tôi chỉ muốn im lặng, bình thản, tự thuật chuyện của mình trước kia, mặc kệ nó vui hay buồn, yêu hay giận.

Các bạn vui lòng rót một chén trà nóng chậm rãi cảm thụ nước trà mang đến ấm áp cho các bạn, rồi sau đó, lẳng lặng nghe chuyện cũ của tôi.

Như thế, bây giờ bắt đầu.

Tôi nói rồi, tôi tên là An Nhiên, năm nay hai mươi sáu tuổi, là thư ký của tổng giám đốc công ty ô tô Khóa Quốc. Tính cách tôi cũng giống như mấy cô gái hai mươi sáu tuổi khác, tôi có một gia đình bình thường và có một người bạn trai đã quen ba năm.

Trước tiên, tôi sẽ nói về gia đình của tôi.

Nhà của tôi thuộc loại cực kỳ bình thường, ba mẹ tôi có hai người con gái, tôi và một cô em gái thua mình một tuổi.

Lúc tôi còn bé, ấn tượng về gia đình của mình chỉ dừng lại ở mức không mấy giàu có. Hàng năm ba mẹ phải ra ngoài làm việc buôn bán cho nên không có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc đứa con ngoài ý muốn là tôi. Tôi được bọn họ gửi đến nhà bà nội hoặc nhà bà ngoại để nuôi nấng, cả ngày cùng bọn nhỏ nông thôn chơi đùa trên bãi cỏ xanh biếc bên con đường nhỏ hẹp. Trong đám trẻ choai choai, tôi được xem là đại ca. Hàng ngày tôi dẫn bọn nhóc lăn qua chỗ này lộn qua chỗ khác đánh nhau, khó chịu một chút liền la hét với người bên cạnh -- nhìn xem, tôi chính là một tiểu bá vương.

Khắc sâu trong trí nhớ của tôi đó là những ngày tràn ngập vui cười không kiêng nể gì cùng gầm rú quá khích.

Đó cũng chính là khoảng thời gian ấu thơ thuần túy quý giá nhất trong cuộc đời tốt tăm của tôi. Chẳng qua là, nó đi rồi sẽ không bao giờ quay lại nữa, mang đi tiếng cười vui hồn nhiên, chỉ chừa lại phiền muộn mỗi khi tôi ngẫu nhiên nhớ về nó.

Số lần tôi nhìn thấy ba mẹ lúc thơ ấu không nhiều lắm, đại khái hàng năm chỉ có dịp lễ tết mới có thể gặp mặt họ một lần. Khi đó, tôi vẫn thường tránh sau lưng ông bà vụng trộm đánh giá hai người lớn xa lạ mà quen thuộc kia, cuối cùng nhìn bọn họ mà sợ hãi nở nụ cười. Tôi cũng đã gặp cô em gái nhỏ hơn tôi một tuổi. Khác hẳn với làn da phơi nắng đen thui cùng cá tính ngoan cố như khỉ của tôi, cô ấy có một khuôn mặt mềm mại trắng nõn cùng tính tình trầm lặng. Đồng bọn của tôi nói cô ấy là thiên sứ -- đúng vậy, trong mắt tôi, cô ấy chính là thiên sứ.

Lúc tôi bảy tuổi thì rời nhà bà nội vào thành phố sống cùng ba mẹ và em gái. Những ngày sau đó, làm cho tôi cảm thấy mình là một đứa nhỏ đáng thương, một đứa nhỏ vô cùng cô độc.

Ba tôi thích ôm em gái đặt trên đầu gối của mình, nghe cô ấy làm nũng, nghe giọng nói mềm mại đáng yêu của cô ấy kể cho ông những chuyện thú vị trên trường, nghe cô ấy nhíu mày tức giận với ông.

…. nhưng ông không ôm tôi, một ngày cũng nói không quá với tôi năm câu.

Mẹ tôi thích nói lảm nhảm với em gái, lúc mắng mỏ còn mang theo sự cưng chiều rõ ràng, nhẹ nhàng vỗ tay nhỏ bé của cô ấy nói: “Lần sau còn như vậy liền đem con ném đi!”

….nhưng bà lại chưa bao giờ ôn nhu “mắng” tôi như thế, bà chỉ nhíu mày chán ghét khi tôi lỡ tay làm vỡ thứ gì đó, rồi sau đó trách cứ bà nội của tôi.

Tôi không thích cuộc sống như vậy, thực không thích.

Tôi bắt đầu phản nghịch, bắt đầu dùng biểu tình chán ghét nhìn bọn họ, bắt đầu cả một tháng cũng không nói chuyện với bọn họ một câu. Lúc ấy tôi cảm thấy, đây là kiên cường -- nhìn xem, cho dù không có các người yêu thương, tôi cũng thực kiên cường.

Trong nhà, người duy nhất đối tốt với tôi chỉ có em gái tôi. Cô ấy sẽ nhìn tôi mỉm cười ngọt ngào, sẽ ngẫu nhiên cãi nhau với tôi, sẽ cùng tôi chui vào chăn nằm ngủ. Cô ấy chính là người an ủi linh hồn tôi, cho dù có đôi khi tôi tức giận nghĩ, vì sao bọn họ chỉ đối tốt với cô ấy.

Tôi ghen tị tức giận bất bình, tôi chỉ là một người bình thường.

Cùng cha mẹ trường kỳ kháng chiến nhiều năm, tôi đã bất tri bất giác trưởng thành. Lên cấp hai, thi cấp ba, học đại học. Lúc đó tôi trải qua rất nhiều chuyện, về tình yêu, tình bạn, cùng tình thân làm cho người ta nổi giận.

Tôi vấp ngã rất nhiều lần, đứng lên rất nhiều lần, sau này cũng sẽ tiếp tục vấp ngã rồi lại bò lên – con người chính là vậy, lặp lại vòng tuần hoàn thất bại cùng thắng lợi.

Tôi rời nhà bắt đầu ra ngoài làm việc, vài năm mới trở về nhìn bọn họ một lần. Sau đó hai năm trước, khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của ba mẹ, tôi đột nhiên phát hiện mình đã trưởng thành.

Tôi trưởng thành, cứ vậy nhìn khuôn mặt bọn họ dần dần già nua, nhìn mấy sợi tóc bạc trên đầu bọn họ mà cảm thấy lòng chua xót, vì bọn họ lộ ra vui mừng tươi cười mà cảm thấy ấm áp, những điều không thoải mái trước khi cứ từ từ phai nhạt......

Tôi cùng bọn họ qua lại nhiều hơn, bọn họ đối tốt cưng chiều em tôi cũng có vẻ nhiều hơn. Lúc tôi nán lại lâu một chút, họ liền lộ ra giọng điệu cùng hành vi giống hồi xưa. Nhưng đối với chuyện này, tôi đã không còn để bụng nữa. Tôi nghĩ, tôi đã lớn, tôi biết bọn họ cũng yêu tôi, chẳng qua là không yêu nhiều như vậy mà thôi.

Cái tôi quan tâm là sự ấm áp ngẫu nhiên kia, tôi thực thỏa mãn, bởi vì đó là người nhà của tôi.

Những năm qua, em gái tôi cũng đã lớn lên, dáng người cao gầy cùng khuôn mặt thanh tú và tính cách e thẹn. Em gái tôi ở trước mặt tôi sẽ lộ ra bộ mặt bướng bỉnh mà người khác không bao bao giờ nhìn thấy. Tôi cảm thấy rất kiêu ngạo. Đây là em gái của tôi, là người có cùng huyết thống thân cận nhất với tôi.

Chúng tôi là chị em, là chị em thề tương thân tương ái với nhau suốt đời.

Được rồi, gia đình đã nói xong, sau đó là chuyện tình yêu của tôi.

Lúc tôi còn trẻ đương nhiên cũng từng mến mộ nam sinh, cũng từng quen bạn trai trong thời gian ngắn ngủi. Bây giờ nhớ lại, khi đó dường như vì không muốn thua thiệt người khác, vì muốn nói cho người khác biết mình cũng có bạn trai nên mới yêu. Tình yêu khi đó chỉ có bạc nhược cùng hư ảo, làm cho tôi sau này chẳng muốn cùng người khác làm quen tìm hiểu -- tôi cảm thấy rất không thú vị, rất nhàm chán, rất không có ý nghĩa.

Nhưng vào năm hai mươi ba tuổi, tôi vẫn từng bước từng bước cùng cấp trên của mình yêu nhau.

Đúng vậy, bạn trai của tôi chính là tổng giám đốc, còn tôi là thư ký của anh ấy. Sau một năm tiếp xúc, quản lí cấp cao nhất đã yêu thư ký của mình, bước lên con đường tầm thường nhất -- thỏ ăn cỏ gần hang. Sau đó, bọn tôi bỏ qua tất cả ánh mắt của người khác - hoặc xem thường hoặc khinh bỉ hoặc chúc phúc mà quen nhau, thoáng chốc đã qua ba năm.

Mùa xuân đầu năm nay rất thư thái lòng người, chúng tôi ra mắt gia đình hai bên quyết định mùng một tháng năm năm nay sẽ kết hôn. Chúng tôi lên kế hoạch chuẩn bị xây dựng một gia đình hạnh phúc sau đó sẽ sinh một BABY đáng yêu kéo dài tình yêu của hai người. Chúng tôi vẫn nghĩ mình sẽ cứ như vậy làm bạn với nhau hạnh phúc suốt đời. Chẳng qua là, cuộc sống giống như một vở kịch, hạnh phúc là thứ mà tôi không bao giờ với tới được, thứ nó có thể cho tôi vĩnh viễn chỉ là một cái biểu hiện giả dối.

Tôi lại một lần nữa té xỉu.

Lúc tôi đang chụp ảnh cưới thì té xỉu. Tôi vốn tưởng rằng mình mỏi mệt nên mới ngất, nhưng sau khi kiểm tra thân thể, tôi liền nhận được một tin tức sét đánh ngang trời.

Bác sĩ nói, là bệnh máu trắng.

Ha, vớ vẩn, ông nói cái gì? Bệnh máu trắng? Ung thư? Buồn cười, cái bệnh nan y phóng mắt mà xem tám đời còn chưa gặp này làm sao có thể ở trên người tôi? Xin đừng nói giỡn với tôi!

Nhưng ông ta nói gì? Ông ta nói đây là bệnh nan y, ông ta nói ung thư đã đến giai đoạn cuối, ông ta mắng tôi vì sao không chú trọng thân thể của mình, ông ta nói người trẻ tuổi bây giờ chính là không có ý thức phòng bệnh như vậy.

Ông ta nói, nếu không điều trị, tôi chỉ có thể sống...... nửa năm.

Nhưng mà bác sĩ, tôi rất muốn hỏi ông, điều trị rồi, thời gian sống của tôi có dài hơn không?

Tôi mới hai mươi sáu tuổi, tôi đang chuẩn bị kết hôn với bạn trai của tôi. Tôi vừa lên kế hoạch muốn sinh một đứa nhỏ, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình......

Tôi chỉ muốn có cuộc sống hạnh phúc mà thôi, như vậy...... cũng không được sao?

Tôi bắt đầu sợ hãi, luống cuống cùng sợ chết. Trên mặt ba mẹ là nỗi bi ai tuyệt vọng, hốc mắt An Thanh sưng đỏ, ánh mắt của ba mẹ Nhan Hữu là sự thương hại xen lẫn xa lánh......

Tôi không khống chế được, nắm lấy cánh tay Nhan Hữu mà không ngừng khóc, miệng lặp đi lặp lại: Nhan Hữu, em không muốn chết.

Nhan Hữu cũng không vứt bỏ tôi, anh ấy ôn nhu vuốt mặt tôi, kiên định nói cho tôi biết:  Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn.

Trong phút chốc tôi giống như được tiếp thêm sức mạnh, ít nhất tôi còn có anh ấy. Người yêu của tôi nói: Anh ấy sẽ chờ tôi khỏe lại rồi cùng tôi kết hôn.

Vì thế tôi đồng ý điều trị, tùy ý để mái tóc đen nhánh từng dài đến thắt lưng rơi xuống, tùy ý nhìn chính mình rất nhanh tái nhợt gầy yếu, tùy ý thấy mình trở thành một bệnh nhân trong phòng bệnh giãy dụa kéo dài sinh mệnh hèn mọn. Trong lòng tôi luôn có một tia hy vọng mỏng manh. Tôi hi vọng ông trời có lẽ sẽ cho tôi một kỳ tích, cho tôi được tiếp tục sống sót khỏe mạnh, cùng người tôi yêu.

Nhưng mọi người có ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc có người nào thật sự yêu tôi không?

Có ai?

Dù cho...... chỉ một mà thôi.

Ngày đó, tôi nằm trên giường im lặng đọc sách, y tá kiểm tra phòng tùy ý cười hỏi: “An Nhiên, cô có biết em gái của cô có bạn trai rồi không?”

Tôi từ trong trang sách ngẩng đầu, An Thanh có bạn trai? Tôi chưa từng nghe cô ấy nói qua. Hay là bởi vì… tôi nằm trên giường bệnh này bốn tháng rồi nên cô ấy đã không còn muốn tâm sự với tôi nữa? Tôi đành cười nói: “Đúng vậy, làm sao cô biết?”

“Tôi vừa mới ở khoa phụ sản, vừa hay gặp được em gái cô, tôi hỏi bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ nói em gái cô đã mang thai hai tháng, chúc mừng chúc mừng.”

Mang thai? An Thanh mang thai hai tháng?

“Ừ, đến lúc đó mời cô đi uống rượu mừng.” Mặt tôi không đổi sắc nói, nhưng thật ra trong lòng sóng gió đã sớm nổi to.

Tôi quay cuồng rất nhiều cảm xúc, tức giận, nóng vội hoảng hốt cùng đau lòng. Vì sao An Thanh có thể mang thai? Cô ấy có nói cho ba mẹ biết mình đang quen bạn trai hay không? Bạn trai của cô ấy là người như thế nào? Sau này hắn có đối tối với cô ấy không?

Tôi bực bội đem sách ném qua một bên, lúc An Thanh đến tôi phải hỏi cô ấy cho rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

An Thanh đến, tôi không chút khách khí hỏi ra nghi hoặc của chính mình. Lúc đầu An Thanh khiếp sợ, sau đó là bi ai, rồi hướng tôi quỳ xuống.

“An Nhiên, em mang thai…em…em rất yêu đứa nhỏ này, cũng rất yên ba của nó, An Nhiên, em sẽ sinh nó.”

“Vậy ba đứa nhỏ thì sao, anh ta tính như thế nào?” Tôi bình tĩnh hỏi.

“Anh ấy?” biểu tình An Thanh thực mờ mịt, trong chốc lát lại kiên định nói: “Anh ấy sẽ cưới em.”

Tôi nhìn đứa em từ nhỏ đã thân mật khăng khít với mình phức tạp hỏi: “Anh ta yêu em sao?”

Khuôn mặt An Thanh hiện lên ảm đạm, “Yêu? Có lẽ không. Nhưng An Nhiên, em và anh ấy có rất nhiều rất nhiều thời gian, em sẽ làm anh ấy từ từ yêu em.” Hai mắt cô ấy rưng rưng nhìn tôi hỏi: “Anh ấy sẽ yêu em đúng không, An Nhiên, em yêu anh ấy như vậy, chúng em sẽ ở cùng nhau thật lâu thật lâu, chúng em sẽ trở thành vợ chồng, chúng em sẽ làm bạn với nhau đến già......”

Tôi không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy rất khổ sở, vòng tay ôm lấy cô ấy nói: “Đúng vậy, anh ta sẽ yêu em, An Thanh là một cô gái đáng yêu như vậy, sẽ được hạnh phúc, rất hạnh phúc.”

An Thanh ôm lấy tôi, rất chặt, chặt đến mức trái tim tôi cũng bắt đầu phát đau.

Tôi nghĩ, đó là tình chị em sâu nặng của chúng tôi.

Tôi tiếp tục ngày qua ngày ở trong bệnh viện, bên cạnh tôi có Nhan Hữu, có An Thanh, có ba mẹ, có những người mà tôi cho là yêu thương tôi. Nếu như ngày đó An Thanh không nói cho tôi biết sự thật, nếu, nếu......

Trên thế giới, không có nhiều nếu như vậy.

Khi đó, thị lực của tôi đã trở nên mơ hồ, tôi không thể nhìn rõ người khác, tôi giống như một người mù, nhìn người mà tôi đã từng yêu thương rõ ràng ngay trước mắt mình quay đi.

Ngày đó trời trong nắng ấm, bác sĩ nói với tôi rằng cơ thể tôi gần đây có tốt lên, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy thì tình hình rất có thể sẽ có chuyển biến lớn.

Ngày đó vạn dặm không mây, em gái duy nhất của tôi - An Thanh quỳ gối trước mặt tôi từng chữ từng chữ nói: “An Nhiên, ba mẹ nói em không được nói cho chị biết, nhưng em vẫn quyết định nói cho chị. Ngày mai em sẽ kết hôn…cùng Nhan Hữu.”

“An Nhiên, em cùng Nhan Hữu ở chung một chỗ.”

“Chuyện của em với anh ấy...... Có lẽ chị cũng có thể đoán được, anh ấy uống say, xem em thành chị, sau đó em mang thai......”

“An Nhiên, em không hy vọng xa vời được chị chúc phúc, em chỉ muốn nói cho chị biết, chị là chị của em, em yêu chị.”

Tôi nhớ rõ mình đã hung hăng tát cô ta một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút!!!!.”

Tôi nhìn bóng dáng cô ta mà cảm thấy trái tim mình đang bị dao nhỏ từng nhát từng nhát đâm xuống, máu chảy dàng dụa.

Tôi muốn hỏi vì sao, nhưng lại không thể mở miệng.

Tốt lắm, trên đây, chuyện cũ của tôi đã nói xong rồi.

Cảm ơn mọi người đã lắng nghe tôi kể. Bây giờ tôi đang trên đường đến hôn lễ của bọn họ. Tôi thừa dịp y tá không chú ý liền bỏ trốn. Tôi muốn đến xem hôn lễ đã nhiều lần diễn ra trong giấc mộng của tôi, cho dù cô dâu không phải là tôi.

Tôi thay quần áo bệnh nhân ra, vụng trộm trà trộn vào bên trong đám khách mời, tránh ở chỗ tối nhìn gia đình hai bên hết sức vui mừng, chú rể hơi u ám cùng cô dâu thẹn thùng.

Tôi nhìn người dẫn chương trình thể hiện tài ăn nói linh hoạt giải trí, nhìn khách mời vỗ tay chúc mừng, nhìn bọn họ đón nhận lời chúc phúc của người khác.

Tôi nhìn bọn họ trao nhẫn cho nhau, nhìn nhau tuyên thệ:

“Tôi đồng ý”

Tôi nếm mùi máu tươi nồng đậm trong miệng. Tôi hận không thể dùng móng tay khảm thật sâu vào da thịt của mình. Làm sao tôi có thể chúc phúc cho họ? Tôi hận bọn họ như vậy! Hận những người tôi đã từng cho rằng yêu thương tôi.

Trong tiếng huyên náo dường như tôi nghe thấy tiếng đàn đứt đoạn, rõ ràng như vậy, rõ ràng như vậy.

Tôi đứng lâu lắm, rốt cuộc mệt đến không đứng nổi nữa rồi.

Tôi nghe các khách mời lớn tiếng kêu có người té xỉu. Tôi nhìn thấy tầm mắt của mọi người đều tụ về phía tôi. Tôi nhìn thấy biểu tình khinh ngạc cùng sợ hãi của An Thanh và ba mẹ hai bên. Tôi nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn nhã nhặn của Nhan Hữu là nỗi đau tê tâm liệt phế......

Tôi nghĩ, tôi đã khóc.

Tôi rất đau.

Nhưng tôi biết tôi không bao giờ đau nữa.

Tôi không bao giờ là An Nhiên nữa, vĩnh viễn cũng không bao giờ là, cũng không nguyện ý là.

- kết thúc ngoại truyện -