Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 37




Hạ Lăng nửa tin nửa ngờ mở ra chiếc túi mà Bạch Ly đưa cho mình, từ bên trong đó lấy ra một túi văn kiện bán trong suốt sẫm màu. Khi tay của hắn chạm vào túi văn kiện, cảm giác nhịp tim tăng tốc khiến cho hắn có chút khủng hoảng.

Một loại cảm giác quen thuộc không biết vì sao xuất hiện trong lòng. Động tác của hắn có chút qua loa, muốn lấy ra thứ gì đó ở bên trong văn kiện, nhưng lại bởi vì quá vội vàng, khiến cho túi văn kiện trong tay của hắn rơi xuống trên mặt bàn. Thanh âm ba một cái vang lên, làm cho hắn cùng Bạch Ly đều ngây ngẩn cả người. Hạ Lăng không nói gì, cũng không chạm vào túi văn kiện kia nữa, chính là chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt như muốn đem nó đốt thành một cái động.

“Thật có lỗi, coi như tôi hôm nay chưa có tới qua.” Bạch Ly qua loa thu thập lại túi xách của mình một chút, sau đó cầm lấy túi văn kiện ở trên bàn, tùy ý nhét vào. Nhưng mà cô phát hiện ra, bản thân vô luận dùng sức như thế nào, thì túi văn kiện kia vẫn giống như cũ chỉ ở tại viền túi xách, căn bản nhét sao cũng không vào. Lo lắng tới tâm tình hiện tại của Hạ Lăng, cô nói tạm biệt, cầm theo túi văn kiện hình chữ nhật rời đi.

Sau khi ra khỏi tiểu khu mà Hạ Lăng đang ở, tay của Bạch Ly có chút run rẩy mở ra túi văn kiện, nhìn thoáng qua bên trong trống rỗng, cô rốt cuộc nhịn không được ngã ngồi trên mặt đất.

Ảnh chụp bên trong không thấy, rốt cuộc đi đâu. Chẳng lẽ anh trai…

Không có khả năng, loại chuyện này…

….

Hạ Lăng một người ngơ ngác ngồi trước bàn gỗ, khuôn mặt có thể nói là trắng bệch tới đáng sợ, bởi vì hắn trong lúc vô ý nhìn thấy một đống ảnh chụp ở trên mặt bàn. Đúng vậy, ảnh chụp. Hắn rõ ràng nhớ rõ bản thân không hề mở ra túi văn kiện, hơn nữa tận mắt nhìn thấy Bạch Ly đem túi văn kiện kia rời đi, lúc ấy trên bàn không có bất kì đồ vật gì.

Nhưng mà một lúc sau, từ trong trống rỗng biến ra nhiều thêm một xấp ảnh chụp. Hạ Lăng không biết mình dùng loại tâm tình nào để cầm lấy ảnh chụp ở trên bàn, trên mặt ảnh chụp một mảnh tối đen, không nhìn ra bất luận cái gì. Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra một hình dáng có chút màu trắng, hắn thử đem ảnh chụp đặt ở dưới ngọn đèn, nhưng mà kết quả vẫn giống như cũ, cái gì cũng nhìn không rõ.

Hắn liền cứ như vậy cầm ảnh chụp, giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế. Đột nhiên, hắn cảm giác được trên đôi mắt chợt lạnh, tiếp theo nghênh đón chính là vô tận hắc ám không ngừng cắn nuốt tầm mắt của hắn. Bên tai truyền tới cảm xúc lạnh lẽo khiến cho da đầu của hắn không ngừng run lên.

“Không thấy rõ sao?” Thanh âm trầm thấp dễ nghe của nam nhân vang lên, quanh quẩn trong không gian nho nhỏ. Tay của y vuốt ve trên mí mắt của Hạ Lăng, móng tay bén nhọn tựa như tại một giây tiếp theo sẽ đâm vào, sau đó lôi ra một tảng lớn vết máu, “Anh sẽ dạy em như thế nào, sử dụng đôi mắt này của em.”

Hạ Lăng chỉ cảm thấy ánh mắt tê rần, trước mắt đã không còn một mảnh tối đen nữa. Hắn cúi đầu, lẳng lặng nhìn thân ảnh duy nhất mà hắn thấy ở trên ảnh chụp kia. Người trên tất cả những tấm ảnh đều là một người, là Hạ Lăng, nếu nói chuẩn xác hơn một chút, đó là thân thể nguyên gốc chân chính của Hạ Lăng.

Hắn ở trên ảnh chụp có chút không được tự nhiên, giống như không muốn để cho người khác chụp ảnh mình, cho nên vươn tay muốn ngăn cản ống kính, lại không đoán được động tác của đối phương nhanh như vậy đã chụp xong. Hệ thống trước khi tiến hành công lược đã nói qua với hắn, thế giới mà hắn tồn tại và thế giới công lược không phải là cùng một thế giới. Cho nên ở tại thế giới này, căn bản không có khả năng xuất hiện ảnh chụp của chính mình.

“Anh đến tột cùng là ai!” Hạ Lăng muốn vươn tay kéo xuống bàn tay đang che ở trên mắt mình, lại bị nam nhân đè lại không thể nhúc nhích.

“Bạch Lê, em hiện tại đại khái đã không còn nhận ra anh.”

“Nhưng mà, chỉ cần anh biết em là được rồi.”

“Đương nhiên, em hẳn biết rõ ‘em’ ở đây là chỉ người nào.”

“Hạ Lăng, chúng ta sẽ gặp lại.” Bạch Lê buông ra bàn tay đang che trên mắt của Hạ Lăng, thời điểm Hạ Lăng quay đầu nhìn lại, phía sau rốt cuộc đã không còn gì cả. Hắn cảm thấy sợ hãi từ trước tới nay chưa từng có, nâng tay lên quét bỏ toàn bộ ảnh chụp ở trên bàn. Những ảnh chụp này rơi xuống trên mặt đất, từng tấm từng tấm, toàn bộ đều bị nhuộm lên vết máu.

Hạ Lăng nhịn không được đem đầu chôn ở trên bàn, khóc lên.

Bạch Lê này đến tột cùng là ai, vì cái gì lại biết bí mật của chính mình.

Vì cái gì hệ thống lại cố tình gặp trục trặc vào lúc này, chỉ còn lại một mình hắn, hắn nên phải làm sao bây giờ…

Ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh của cửa sổ, chiếu rọi lên trên thân thể của Hạ Lăng. Có chút mờ mịt mở mắt ra, trên bàn cùng trên mặt mơ hồ vẫn còn có thể nhìn thấy được vết tích nước mắt của hắn.

Cứ như vậy ghé vào trên bàn nằm cả một đêm, khiến cho yết hầu của hắn không nói được nên lời, cả đầu óc cũng choáng váng hồ đồ. Tiếng chuông di động từ trong túi vang lên, Hạ Lăng vốn nghĩ sẽ trực tiếp cúp máy, nhưng thời điểm nhìn thấy số điện thoại của Bạch Ly, hắn vẫn tiếp nhận điện thoại. Thanh âm phát ra khản đặc tới mức ngay cả hắn cũng không dám tin, “Tôi đây.”

“Hạ Lăng, ảnh chụp không thấy… ảnh chụp của anh trai…” Thanh âm lo lắng của Bạch Ly vang lên. Nếu cẩn thận nghe rõ, còn có thể thấy được bên trong tiếng nói của cô hàm chứa tiếng khóc nức nở: “Tôi lúc trước tưởng rằng mình quên đem ảnh chụp để vào trong túi, cho nên trở về đã tìm một lượt, nhưng mà lục tung mọi thứ trong nhà vài lần cũng không thấy. Anh nói xem có phải hay không anh trai của tôi…”

Hạ Lăng nhìn thoáng qua toàn bộ những tấm ảnh chụp hoa hoa cỏ cỏ rơi trên mặt đất, có đôi khi hắn thật sự hi vọng kia chỉ là một giấc mơ. Trong mơ hắn không cẩn thận đem những tấm ảnh chụp hoa cỏ này nhìn thành bản thân, mà nam nhân tự xưng là Bạch Lê kia kỳ thực căn bản không hề tồn tại. Hết thảy chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi: “Ảnh chụp ở chỗ này của tôi, đại khái là trước đó bị rơi ra đi… Cô hiện tại có tới lấy không?”

“Thực… thực vậy sao?” Thanh âm hơi hơi vui sướng của Bạch Ly từ bên kia di động truyền tới, cô thu thập lại túi đeo, vọt vào trong phòng tắm rửa sạch mặt mũi một phen, đem di động kẹp ở giữa bả vai cùng sườn mặt, nói: “Anh chờ tôi một lát, tôi lập tức sẽ tới.”

Hạ Lăng ừ một tiếng, thẳng tới khi Bạch Ly cúp điện thoại, hắn mới buông xuống di động, thất thần nhìn ảnh chụp trên mặt đất.

Cái gì gọi là, lấy ánh mắt của mình để nhìn rõ thứ được chụp trên tấm ảnh.

Thẳng tới khi Bạch Ly ấn chương cửa, Hạ Lăng mới giật mình thanh tỉnh, đi ra mở cửa. Hắn thậm chí cảm thấy toàn bộ cước bộ của mình đều tựa hư không.

Cửa mở ra, Bạch Ly liếc mắt một cái liền nhìn thấy được quầng đen dưới mắt của Hạ Lăng. Vừa định hỏi xem hắn tối hôm qua ngủ có ngon hay không, đã bị Hạ Lăng nhanh chóng túm vào trong phòng, ấn ngồi lên ghế sopha, “Bạch Ly, cô cảm thấy anh trai của mình thật sự đã chết sao?”

Bạch Ly đột nhiên không hiểu vì sao lại bị hỏi loại vấn đề này, nhưng vẫn hướng Hạ Lăng gật gật đầu, “Ngày đó anh trai bị tai nạn xe cộ, bệnh viện gọi điện thông báo cho tôi, tôi ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ cả một ngày, nhưng vẫn không cứu được. Bác sĩ nói anh trai đã chết, cuối cùng tôi tận mắt chứng kiến anh ấy bị đẩy vào trong phòng hỏa thiêu.”

Hạ Lăng đem một xấp ảnh chụp đặt ở trước mặt của Bạch Ly: “Cô xem xem, trên ảnh chụp là gì.”

Tuy rằng không biết ý tứ của Hạ Lăng ra sao, nhưng Bạch Ly vẫn cúi đầu nhìn thoáng qua ảnh chụp. Cô ở trên ảnh chụp nhìn thấy được những bức tranh minh họa giống những hình vẽ bên trên cuốn truyện đồng thoại: “Tôi… tôi thấy… tranh minh họa…”

Quả nhiên… Hạ Lăng vẫn cảm thấy được có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại luôn không thể nói rõ ràng. Hiện tại thời điểm Bạch Ly nói cho hắn biết, cô nhìn thấy trên những bức ảnh là tranh minh họa, hắn liền hiểu được tới tột cùng là sai ở đâu. Đầu tiên, hắn nhìn thấy trên ảnh chụp đều là các loại thực vật, nhưng Bạch Ly nhìn thấy khác so với hắn. Thử hỏi, có ảnh chụp nào mà hai người đồng thời cùng nhìn thấy lại không giống nhau không?

Thế giới này vốn kỳ quái, hơn nữa kết hợp với việc hệ thống bị virut xâm nhập, hắn có một loại cảm giác, thực ra thế giới trước mắt này toàn bộ đều là giả dối, mà hắn giống như một quân cờ trên bàn cờ đang bị người phía sau màn đùa giỡn. Hạ Lăng đem ảnh chụp cầm trên tay, đem thanh âm của mình đè nén xuống thấp nhất, mở miệng nói: “Bạch Ly, cô nói xem, thế giới này thật sự tồn tại sao?”

Bạch Ly không nghĩ tới Hạ Lăng sẽ hỏi như vậy, cô suy tư một hồi, vẫn không thể đưa ra đáp án mà Hạ Lăng muốn. Chỉ là nhìn ảnh chụp trên bàn, hỏi ngược lại: “Như vậy anh cảm thấy thế giới này có thực sự tồn tại không? Nếu không tồn tại, anh sẽ sống như thế nào? Nếu tồn tại, vậy anh đang hoài nghi cái gì?”

“Tôi không biết.” Hạ Lăng chống lại đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp kia của Bạch Ly, nơi đó có ảnh ngược của hắn. Nhưng mà lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân không chân thực, hoặc là nói chính xác hơn, thân ảnh kia căn bản không thuộc về hắn. Bạch Ly chiếm được câu trả lời của Hạ Lăng, bật cười, đem ảnh chụp ở trên bàn từng tấm từng tấm lật xem. Thời điểm nhìn tới bức ảnh cuối cùng, cô ngừng lại. Lúc này cô bình tĩnh tới đáng sợ, cùng với nữ sinh bởi vì anh trai qua đời mà vô cùng bi thương trong trí nhớ của Hạ Lăng kia hoàn toàn không giống nhau.

“Đáp án thực sự quan trọng tới vậy sao? Giống như cái chết của anh trai tôi, tôi đã từng muốn tìm hiểu xem chân tướng rốt cuộc là như thế nào. Nhưng nếu có một ngày, anh phát hiện ra chân tướng không phải là điều mà mình có thể thừa nhận, anh sẽ còn thống khổ hơn so với lúc chưa biết được chân tướng.”

Bạch Ly vươn người tới gần Hạ Lăng, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia không còn chút biểu tình nào: “Đáp án so với tưởng tượng của anh còn phức tạp hơn. Hạ Lăng, anh truy tìm căn bản không phải là kết quả, mà là bắt đầu. Anh càng đi tìm hiểu, anh sẽ phát hiện ra bản thân càng hãm sâu hơn, thời điểm mà anh muốn giãy dụa thoát ra, thì đã quá muộn.”

Lời nói của Bạch Ly lấp lửng nửa vời, Hạ Lăng lại nghe ra được ý tứ đe dọa bên trong. Bạch Ly rõ ràng muốn cảnh cáo hắn không cần tiếp tục tìm hiểu thêm nữa, có một số việc càng hãm sâu vào thì lại càng nguy hiểm, giống như trận tai nạn xe cộ của Bạch Lê. Nếu như đây thật sự chỉ là một trận tai nạn xe cộ đơn giản bình thường, cũng sẽ không có manh mối gì đáng nói.

Nhưng mà trong đó lại có rất nhiều bí ẩn, hắn trong nhất thời căn bản là không thể giải thích rõ được mọi chuyện. Nếu như tìm ra được bí ẩn cuối cùng, như vậy hắn cũng sẽ đem bản thân mình đẩy vào trong vô tận vực sâu, đến lúc đó muốn thoát ra cũng rất khó khăn.

Tựa như Bạch Ly nói vậy, cô đã không muốn biết kết cục. Cho dù nói với cô rằng, anh trai của cô không phải là ngoài ý muốn mà chết, cô cũng sẽ không nguyện ý muốn biết chân tướng. Đại khái là cô cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp đi? Vô luận là xuất phát từ hảo tâm nhắc nhở hay là ác ý đe dọa, đây đều có thể khiến cho Hạ Lăng dừng lại cước bộ, đứng tại chỗ suy nghĩ sâu xa, xem xem bản thân có thật sự nhất thiết phải tiếp tục lún sâu vào trong mê cung này hay không.

Bởi vì đến cuối cùng, nghênh đón bản thân, có thể hay không không phải là kết cục trong dự kiến.

Càng nghiêm trọng hơn, hắn sẽ vĩnh viễn ở lại trong thế giới này, không thể rời đi.

Cho nên tất thảy mọi thứ, toàn bộ đều phải xem hắn lựa chọn, lưu lại hay không.

Lúc này đây, Hạ Lăng sợ. Không có hệ thống nhắc nhở, hắn tiến thối lưỡng nan.

~ ~ ~

Tác giả: Càng viết càng huyền nghi 2333, kỳ thực thế giới này rất đơn giản, chỉ là bug mà thôi, không phải thế giới công lược chân chính.

(Thể loại huyền nghi: là thể loại có suy luận đặc điểm khá huyền bí, có thể khơi gợi bản năng, kích thích lòng hiếu kỳ của con người. Nhưng cũng có loại hướng thần tiên, ma quái.)

….

Tiểu kịch trường:

Bạch Lê (không cẩn thận một cái làm cho móng tay chui vào trong mắt của Hạ Lăng): …

Hạ Lăng (giãy dụa): A a a a, mau buông mắt tôi ra!

Bạch Lê (trấn an): Từ từ, em đừng lộn xộn…

Hạ Lăng (tiếp tục giãy dụa): Trời của tôi, đôi mắt của tôi…

Bạch Lê (bởi vì Hạ Lăng lộn xộn cho nên móng tay chọc vào trong mắt của Hạ Lăng, đem con ngươi từ trong hốc mắt kéo ra): …

Hạ Lăng (nhìn nhìn Bạch Lê, lại nhìn nhìn con ngươi của mình thông qua đại não): … Trách tôi sao?