Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 43




Nói là nhiệm vụ che giấu, nhưng mà không làm thì cũng sẽ không có trừng phạt gì cả.

Tính chất của nó cùng với nhiệm vụ tùy cơ không sai biệt lắm, bất quá nhiệm vụ tùy cơ sẽ đưa ra số tích phân thưởng rõ ràng, mà nhiệm vụ che giấu thì phần thưởng lại không rõ. Nói cách khác, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nó có thể cho bạn thêm tích phân, cũng có thể cho bạn đồ ăn hoặc là thứ đồ gì đó khác, nhưng mà những thứ này cũng phải dựa vào độ khó của nhiệm vụ mà định ra.

Giống như Hạ Lăng lần này mở ra được một nhiệm vụ che giấu độ khó thuộc hàng 1,5 sao / 5 sao, nói cách khác, này xem như tất cả những nhiệm vụ liên quan bên trong cũng không quá mức khó. Mà từ 1 sao tới 5 sao, mỗi khi gia tăng một sao thì phần thưởng cũng sẽ tương đối khác nhau. Giống như sắp xếp ngẫu nhiên thứ tự của năm mươi phần thưởng, cuối cùng chia làm năm phần, mà mỗi phần thưởng có thể là đồ tốt nhất cũng có thể là đồ kém nhất.

Nói như vậy, tích phân chính là một phương thức thưởng cho kém nhất.

Tuy rằng nhiệm vụ tùy cơ lần này là 1,5 sao, nhưng đối với Hạ Lăng mà nói, có lẽ so với nhiệm vụ 4 sao còn khó khăn hơn vài phần. Dù sao ở phương diện y học mà nói, hắn vẫn biết quá ít. Hoàn hảo hệ thống lần này đổi cho hắn một ít tri thức về y học, bằng không nhiệm vụ che giấu này quả thực sẽ không thể hoàn thành nổi. Bởi vì chỉ bằng vào năng lực cua mình, tới cuối cùng, hắn khẳng định sẽ thất bại.

Cùng ở chung dưới một mái hiên với Giang Mục, khiến cho Hạ Lăng có chút đau trứng. Không chỉ vừa mở cửa ra liền thấy được cửa phòng ngủ của đối phương ở phía đối diện, có đôi khi càng thêm xấu hổ chính là lúc song phương cùng nhau mở cửa phòng ra, mặt đối mặt lại không biết phải nói gì. Hạ Lăng gần nhất vẫn luôn một mực tìm biện pháp giúp Giang Mục chữa lỗ tai, lại kết hợp thêm một ít tư liệu cùng tin tức mà hệ thống cung cấp, tiến triển coi như cũng khá thuận lợi.

Tựa như Giang Mục đã nói vậy, bao ăn bao ở. Hạ Lăng ở cùng với Giang Mục một thời gian, ấn tượng sâu nhất chính là trong nhà của Giang Mục một ngày đều ăn đầy đủ ba bữa. Ba bữa cơm được trù tính tốt lắm, chưa bao giờ kéo dài thời gian dùng cơm, gia vị phối hợp thích hợp, hơn nữa quan trọng nhất chính là những món đồ ăn này đều là những đồ ăn rất ngon, đủ chất.

Đối với Hạ Lăng mà nói, ăn so với bất cứ chuyện gì cũng đều quan trọng hơn, đây là một việc tuyệt vời cỡ nào. Lại nhân tiện nói một câu, kỳ thực một ngày ba bữa, đều là Giang Mục một người bao thầu toàn bộ.

Tuy rằng Hạ Lăng không cảm thấy chuyện một người sẽ nấu ăn thì có gì để ngạc nhiên, nhưng áp dụng việc này lên người Giang Mục, thì vẫn sẽ khiến hắn kinh ngạc không thôi. Giang Mục là loại người cả ngày vội vã không ngừng, hiện tại bởi vì xin nghỉ bệnh mới được ở nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng y không chịu nhàn rỗi mà lại chủ động xuống bếp nấu cơm, hơn nữa đồ ăn được nấu ra lại ngon như vậy, quả thực là thiên lý khó dung.

Tuy nhiên Hạ Lăng không hề biết, kỳ thực Giang Mục rất ít khi chủ động xuống bếp để nấu nướng. Bình thường thời điểm ở nhà, y hoặc là bởi vì quá bận rộn cho nên quên ăn cơm, hoặc là tùy tiện để cho trợ lý mua hai phần bánh mì tới, đặt vào trong tủ lạnh. Ở trong mắt của Giang Mục, trợ lý của y chính là người mỗi ngày giúp y đổi đồ ăn ở trong tủ lạnh, sau đó lại uy hiếp đối phương quét tước phòng, so với bảo mẫu cũng không khác mấy.

Lần đầu tiên trong năm nay y xuống bếp, chính là vào buổi tối mà Hạ Lăng dọn tới ở cùng. Bởi vì đã bỏ rớt được đống công việc bận rộn, y lại cũng đã lâu rồi không có ăn qua chút cơm nào, cộng thêm hôm nay là ngày Hạ lang băm tới ở, nghĩ đi nghĩ lại cũng nên chuẩn bị một bữa tối cho ra hồn. Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, phân lượng cơm chiều mà y chuẩn bị cho bốn người ăn, liền có ba phần đã rơi vào trong bụng của tên lang băm kia.

Nhưng mà thời điểm nhìn bộ dáng tên lang băm kia ăn, không hiểu vì sao lại cảm thấy được có chút buồn cười. Đồ ăn rõ ràng là đã nhồi đầy vào trong miệng, lại vẫn có thể không ngừng tiếp tục nhét tiếp thêm vào, Giang Mục có một loại cảm giác nếu như còn tiếp tục ăn như thế, miệng của Hạ Lăng chắc chắn sẽ bị nổ tung. Nhưng mà sự thật lại không giống như trong suy nghĩ của y, Hạ Lăng cứ như vậy phồng mồm trợn má, ăn hết phân nửa bàn ăn.

Y hiện tại rốt cuộc đã cảm nhận được cái gì gọi là lấy đá đập vào chân mình. Tiền mua đồ ăn kỳ thực y cũng không quá để ý, để ý chính là số thức ăn phần ba người cần phải nấu ra để nuôi một tên lang băm căn bản không có khả năng chữa trị được lỗ tai cho mình. Ngẫm lại liền cảm thấy để cho tên lang băm này tới đây ở quả thực là một quyết định sai lầm.

Bất quá ngoài dự liệu của Giang Mục chính là, Hạ Lăng cư nhiên bắt đầu thực sự chữa trị bệnh tình cho y. Hơn nữa thủ pháp khi kiểm tra cho y cũng không còn giống như trước, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được đây tuyệt đối là một tên lang băm, chưa từng học qua phương diện tri thức về y học. Chuyển biến của Hạ Lăng làm cho Giang Mục vô cùng tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho tên lang băm này liều mạng như thế. Bình thường cũng không thấy hắn ra khỏi cửa, thực sự là rất kỳ quái.

….

Buổi tối hôm nay vẫn như thường ngày, Hạ Lăng ăn xong cơm tối do Giang Mục nấu, ghé tới trên bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Mục, nhìn tới mức Giang Mục có chút không biết phải làm sao.

“Nhìn tôi làm gì, cậu sẽ không phải là còn chưa ăn no đi?”

“Mới không phải.” Hạ Lăng tặc lưỡi, cố gắng hết sức để cho ánh mắt của mình không di chuyển tới chén đĩa trong tay của Giang Mục, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, tôi ở đây đã gần hai tháng, tình huống lỗ tai của anh có hay không tốt hơn một chút?”

“Gần nhất đã không còn xuất hiện loại tình huống không nghe thấy, cho dù có thì cũng không kéo dài lâu như trước kia.” Giang Mục một tay chống đỡ đầu của mình, cầm thìa múc một thìa canh. Đang chuẩn bị uống, y liền thấy được ánh mắt của Hạ Lăng đang di chuyển theo động tác của mình, thủy chung dừng lại trên chiếc thìa y cầm ở trên tay.

Nói thực là nãy giờ y chưa ăn cái gì, nhưng ánh mắt của Hạ Lăng lại khiến cho y không thể nào thoải mái ăn cơm được. Rốt cuộc nhịn không nổi được nữa, y đem đĩa thịt nướng còn chưa động qua của mình, đem đẩy tới trước mặt của Hạ Lăng: “Nếu chưa ăn no, nơi này vẫn còn, ăn nhiều một chút, thân thể của cậu còn cần phải cao lên.”

Hạ Lăng trực tiếp bỏ qua câu nói cuối cùng ‘thân thể của cậu còn cần phải cao lên’ mang đầy ý tứ hàm xúc trào phúng kia của Giang Mục, dù sao cũng đã được ăn, cùng một tên điếc so đo cái gì. Hơn nữa tên điếc này lại còn là áo cơm cha mẹ của hắn, cơm tối mỗi ngày đều còn phải dựa vào y nấu ╮(╯▽╰)╭

Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Lăng phá lệ giúp đỡ Giang Mục thu dọn chén đũa ở trên mặt bàn, nhưng mà loại chuyện giống như rửa chén thì cũng vẫn đừng trông cậy vào hắn. Trộm cầm đi mấy khối chocolate cùng một đĩa hoa quả đặt ở trên mặt bàn phòng khách, Hạ Lăng xác định Giang Mục không có nhìn thấy hành động mờ ám của chính mình, vội vội vàng vàng bỏ chạy trở về phòng của mình.

Nếu bị Giang Mục nhìn thấy hắn trộm lấy đồ ăn gì đó, phỏng chừng sẽ lại bị y tìm cơ hội để đả kích một chút. Đại khái là chưa rời khỏi được tầng một thì sẽ nghe thấy mấy câu linh tinh như: ‘Cậu rõ ràng là bác sĩ, vì sao lại không hiểu chuyện sau khi ăn cơm xong thì không nên ăn tiếp. Dạ dày của cậu nhét vào nhiều đồ ăn như thế có sao không. Cậu xác định cậu là bác sĩ sao. Cậu thực sự không cần đi khám bác sĩ sao.’

Dùng dĩa đâm vào một miếng dưa hấu, đem bỏ vào trong miệng, Hạ Lăng nhìn chữ đang được hiện lên ở trên màn hình vi tính, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, click vào nút khen ‘hay’ ở khung cuối bài. Có máy tính chẳng khác nào hắn sẽ có thể được xem tiếp tiểu thuyết, có thể xem tiếp tiểu thuyết, hắn đương nhiên sẽ bắt đầu tìm tòi những bộ tiểu thuyết hay, không nghĩ tới lại bắt gặp phải một bộ tiểu thuyết hành văn vô cùng thần kỳ.

Bộ truyện này viết về yêu hận tình cừu cùng tình cảm bất hòa của một tác giả nổi danh trên internet cùng với fan độc giả trung thành đáng yêu của mình. Hạ Lăng thời điểm khi bắt đầu đọc bộ truyện này liền sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, thật giống như trước đó hắn đã từng trải qua.

Tác giả nổi danh trên internet này dùng ngôi thứ nhất để viết nên chuyện xưa, nhìn qua thực vô cùng chân thật, thời điểm nhập tâm vào sẽ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy thê lương vì kết cục bi thảm. Fan trung thành cùng đại đại mà mình thích ở chung một chỗ, nhưng cuối cùng lại bởi vì cứu đại đại mà bị thương, thời điểm tỉnh lại liền quên mất toàn bộ mọi chuyện mà hai người đã cùng trải qua.

Xem xong toàn bộ câu chuyện, Hạ Lăng chỉ có một cảm giác, đó chính là mỗi khi đọc tới đoạn độc giả trung thành thụ lên cơn tra, hắn đều nhịn không được muốn đánh đối phương một cái. Rõ ràng chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng lại ngoài ý muốn khiến cho hắn cảm nhân được đây là một câu chuyện xưa chân thật. Quá trình thực ấm áp, thực sung sướng, nhưng kết cục cũng quá bi thương.

Hạ Lăng nhìn thoáng qua khu bình luận, quả nhiên đại đa số độc giả để lại bình luận đều có chung ý tưởng như hắn. Tuy rằng tác giả không có ghi rõ định hướng công thụ, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy được cái tên độc giả kia chính là thụ, hơn nữa còn là thụ vĩnh viễn không xoay người được, mọi người còn mãnh liệt yêu cầu tác giả đại nhân viết thêm một cái phiên ngoại nhốt vào phòng tối để ngược tra thụ.

Hạ Lăng vì để comment bình luận, cũng đăng ký một tài khoản, để lại một câu ‘Tra thụ nên bị nhốt vào phòng tối, tra thụ dựa vào cái gì vì để bản thân có thể tự do yêu đương mà ngược đãi công quân. Chúc hắn ta đời này vĩnh vĩnh viễn viễn đều bị công quân đè làm thụ.”

Hạ Lăng sau khi bình luận xong liền nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 11 giờ, hoa quả bên trong đĩa đã bị hắn ăn sạch toàn bộ. Nghĩ tới Giang Mục gần đây đều 10 giờ hơn đã đi ngủ, hắn lặng lẽ bưng đĩa đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong phòng khách đã tối sầm. Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, hắn sờ tường đi tới phòng vệ sinh ở bên cạnh phòng bếp, qua loa rửa sạch đĩa.

Đang chuẩn bị trở về, phía sau lại đột nhiên xuất hiện một bóng người, Hạ Lăng bị dọa tới mức hét lên, không nghĩ tới lại chạm đổ ngăn tủ đựng đĩa ở bên cạnh, trong nháy mắt bát đĩa liền theo động tác của Hạ Lăng, toàn bộ rơi xuống trên mặt đất, bể thành từng mảnh từng mảnh.

Giang Mục mở lên công tắc trên tường, đèn treo trên trần nhà đem phòng bếp chiếu sáng. Y nhìn thoáng qua Hạ Lăng đang ngồi bệt ở dưới đất cùng với những mảnh vỡ nhỏ rải rác bên chân của hắn, thản nhiên mở miệng nói: “Đã trễ thế này, cậu còn ở trong này làm gì.”

“Tôi…”

“Tôi rửa bát xong liền phát hiện ra đĩa hoa quả để ở trên bàn liền không thấy, là cậu mang đi đi. Bác sĩ Hạ, tôi thực sự rất muốn biết dạ dày của cậu rốt cuộc là được làm bởi cái gì, có phải hay không bất luận ăn như thế nào cũng vẫn có thể nuốt trôi được?” Đá văn mảnh nhỏ ở bên chân, y khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Tiền của chén đĩa liền trừ vào tiền lương của cậu đi, một cái một trăm vạn, tôi thấy cậu ít nhất cũng phải làm vỡ ba mươi cái, tổng cộng là ba nghìn vạn. Giảm giá cho cậu, chỉ cần phải trả hai nghìn vạn là được rồi.”

Hai nghìn vạn… Một cái đĩa giá một trăm vạn…

“Giang Mục, anh không phải tính nhầm đấy chứ, một cái đĩa một trăm vạn, anh đây rõ ràng là chặt chém…” Hắn thực sự không thể tưởng tượng ra được, chén đĩa này tới tột cùng là được sản xuất ở thời đại nào. Mặt trên còn in made in China, nhiều lắm một cái cũng chỉ một trăm đồng.

“Thực đáng tiếc cậu đánh vỡ chính là chén đĩa của tôi, tôi quy định bao nhiêu tiền thì cậu phải trả bấy nhiêu tiền. Lấy tiền lương của cậu, chỉ cần công tác 20 tháng là có thể trả hết nợ. Tôi cảm thấy giá cả này đã là thập phần hợp lý đối với cậu, không phải sao?”

….

Xuyên trở lại:

Hạ Lăng (bổ nhào): Diệp tử đại đại, em rất nhớ anh (≧▽≦)/

Diệp Thừa (đẩy ngã + thoát quần áo của Hạ Lăng): Ừ, tôi cũng muốn em.

Hạ Lăng: Đại đại, anh muốn làm gì!!!

Diệp Thừa (cười): Không phải em nói tra thụ nên vĩnh viễn bị công quân đè ở dưới thân sao?

Hạ Lăng (cả kinh): Tiểu thuyết kia là do đại đại viết?!

Diệp Thừa: Hiện tại mới phát hiện ra, em không biết là quá muộn sao.

Hạ Lăng: Đại đại, em cảm thấy em vẫn còn có thể cứu giúp được một chút QAQ…

Diệp Thừa: Đã quá muộn.

Hạ Lăng: Không!!!

—- sau đó —-

Tác giả: Con trai, sờ sờ, cảm giác thế nào?

Hạ Lăng: Cút! Thật đau thắt lưng!

Tác giả: _(:3_∠)_ dám bảo mẹ cút, con tốt nhất chuẩn bị tinh thần bị thay phiên ba ba ba đi!

Hạ Lăng: Tôi cảm nhận được ác ý của thế giới này.