Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 82




Tô Diệc nói đến yêu đương kỳ thật không dính người, cũng sẽ không luôn yêu cầu bạn trai phải báo cáo đã và đang làm gì. Thậm chí Lục Giam đã làm việc lâu như vậy, ngay cả văn phòng của anh cô cũng chưa ghé qua, thư ký của anh là nam hay nữ, cũng là Âu Dương Mỹ Mỹ nói cho cô biết.

Nhưng tưởng tượng vào đêm 30, anh vẫn một mình đáng thương ngồi trong văn phòng mà ăn mỳ gói, lòng cô liền khó yên.

Cô nhìn mẹ đang cùng chơi đồ chơi với Xán Xán, do dự nói:" Mẹ, con muốn về trường sớm hai ngày."

Chu Kết Thu nhìn qua, nghi hoặc hỏi:" Con không phải nói 15 mới về trường sao?"

Tô Diệc ho khụ khụ:" Bạn học hẹn con 15 tháng giêng cùng đi chùa Hương Sơn." Nói xong, cô chột dạ mà cuối đầu, cảm thấy thật có lỗi với mẹ.

Chu Kết Thu là người từng trải, nhìn biểu hiện của cô liền biết bạn học này là ai. Nghĩ đến đây, bà cố trêu con gái:"Được a, nhớ chụp hình cho mẹ xem, lâu lắm rồi không thấy Lục Giam."

"Mẹ!" Tai Tô Diệc đỏ lên.

"Ha ha ha.." Chu Kết Thu cười thật vui vẻ.

Đặt xong vé máy bay, Chu Kết Thu bắt đầu thu thập những món đặc sản cho cô đem về trường. Có cho chủ nhiệm, bạn học, có cho ông bà của Lục Giam, đầy đủ.

Bà vừa chỉ vào rương hành lý vừa nói:" Những cái này cho Lục Giam, cậu bé thân là một chàng trai, cha mẹ lại không ở cạnh, công việc lại bận rộn như vậy, con làm cho cậu ấy bồi bổ một chút."

Cuối cùng Chu Kết Thu lại nhét cho Tô Diệc rất nhiều đồ ăn vặt, đều là những món ở phía Bắc không có, làm cả rương hành lý đều đầy cứng.

Vẫn là đến khi Chương Chí Quốc nói một câu:"Đừng nhét quá nhiều, đến lúc đó con bé rất khó lấy."

Chu Kết Thu lúc này mới dừng tay.

Trong lòng Tô Diệc có chút chua xót, cũng có chút áy náy. Từ lúc học đại học, thời gian ở bên mẹ ngày càng ít, cô không nỡ nói:" Mẹ, nếu không qua 15 tháng giêng con lại đi."

Nghe lời cô nói xong, Chu Kết Thu lại nhìn cô cười:" Đi đi, đi đi, vé máy bay đã đặt xong, trước hay sau 2 ngày vẫn phải đi. Lại nói không phải nghỉ hè con về công ty của dượng thực tập sao?"

Tô Diệc mím môi, gật đầu.

Sáng sớm, Tô Diệc liền đến sân bay. Cô ngồi bên cửa sổ, ngước đầu, khóe môi bất giác cong lên.

Trong đầu đều tràn đầy hình bóng ngày đêm nhớ mong của người kia, thậm chí đến bây giờ cũng không khác lúc mới yêu là bao nhiêu. Mọi tế bào đều đang gào thét.

Cô thật yêu Lục Giam a!

Vì muốn cho Lục Giam một kinh hỉ, cô không nói cho anh là trở về trước, thậm chí hai ngày nay cũng rất ít liên lạc với anh, như vậy càng tạo ra sự hồi hộp.

Công việc của Lục Giam rất bận. Điện thoại cứ hết một người lại một người, thật nhiều chuyện cũng cần anh giải quyết, thẳng đến 5h mới được nghỉ ngơi một chút.

Anh cơm chiều cũng không ăn, đứng ở sát cửa sổ, kéo cà vạt xuống, gọi điện cho Tô Diệc. Nhưng kỳ quái là, gọi thế nào cũng không được.

Anh vốn muốn gọi cho Chu Kết Thu, nhưng lại sợ Tô Diệc ra ngoài đi chơi cùng bạn bè, lúc này điện thoại, anh giống như đang cố điều tra thì không hay lắm.

Lục Giam có chút tỉnh táo, nhưng cũng có chút thất thần. Anh hút điếu thuốc, xong lại tiếp tục làm những việc chưa xong. Lúc mọi việc kết thúc, nhìn đồng hồ đã là 6h rưỡi. Anh nói một tiếng với Tưởng Duyên còn tăng ca, rời khỏi công ty trước.

Trên đường về nhà, anh tiếp tục gọi điện thoại, như cũ vẫn là tắt máy.

Đậu xe dưới hầm, đi đến thang máy, theo âm thanh nhập mật mã, anh đi vào nhà.

"Bang" một tiếng, phòng khách sáng lên ngoài ý muốn, Tô Diệc đang nhìn anh cười.

Không hề đoán được, cô đã trở lại.

Lục Giam có chút trợn mắt, không đợi anh nói chuyện, Tô Diệc đã như ngọn lau nhào vào ngực anh.

"Sao em đã trở lại?" Anh gắt gao ôm cô gái trong ngực, thỏa mãn mà ngửi hương tóc cô, tâm tình tốt đến tận trời.

Tô Diệc giống như cún con cọ cọ trong ngực anh:" Em nhớ anh không chịu nổi."

"Vì sao không nói cho anh biết, anh đi đón em?"

"Em muốn cho anh sự kinh hỉ."

Đúng thật là kinh hỉ, rất sống động!

Hai người cứ như vậy đứng ở huyền quan, ngây ngốc dính nhau. Vỗ vỗ mặt nhau, bóp tay bóp chân, hôn hôn, vuốt vuốt tóc, ấu trĩ không chịu dược.

Sau một lúc lâu, Tô Diệc mới nói:"Ăn cơm đi, em đã làm rất nhiều đồ ăn."

Lục Giam ừ một tiếng, đi tắm rửa thay đồ.

Tô Diệc làm một bàn hải sản, hàu sống, bào ngư, tôm lớn, hải sâm đều có.

Lục Giam nhìn cô gái ngồi ở phía đối diện, cảm thấy lỗ trống trong cơ thể cuối cùng cũng được lấp đầy.

Cô tựa hồ rất thích mặc quần áo của anh. Áo sơ mi trắng được cô mặc thành váy, ống tay áo xoắn lên lộ ra một khoảng tay trắng nõn. 2 nút áo trên cùng mở ra, lộ ra xương quai xanh hoàn hảo.

Tô Diệc an tĩnh mà ăn cháu hải sản, không hề biết được tâm trí của chàng trai đối diện đã đi đến đâu.

Cô còn đưa đầu lưỡi màu hồng ra liếm cháu trắng dính ở bên môi, nhìn cực kỳ ái muội.

Ở độ tuổi huyết khí sôi trào, đã không thử qua thì thôi, một khi đã thử qua sự kỳ diệu kia, nói không nghĩ sâu xa là không thể. Cả ngày anh quần quật bận rộn như chú cún, nhưng buổi tối vẫn là trằn trọc khó yên. Hơn nữa, từ khi nếm trái cấm vào Tết Nguyên đán, anh đã làm hòa thượng hơn 1 tháng.

Tô Diệc cảm nhận được tầm mắt của anh, ngước đầu hỏi:"Nghĩ cái gì thế?"

Lục Giam khụ một tiếng:"Không có gì."

Cô gái đối diện khẽ cười một tiếng, duỗi cái chân nhỏ bé ở phía dưới bàn tới đá đá chân anh:" Nói thử xem, em muốn nghe."

Nói xong, còn cọ cọ trên đùi anh.

Lục Giam bị khiêu khích đến bùng cháy, không thể nhịn được nữa mà đứng lên, động tác mạnh đến nỗi làm chiếc ghê cũng phải lắc lư.

Anh một tay kéo Tô Diệc từ trên ghế lên, nhích người tới gần, tiện đà để người lên trên tường.

Hô hấp hai người hỗn loạn.

"Em nói thử xem anh đang nghĩ gì?" Anh vươn lưỡi, phác họa từng vòng từng vòng trên đôi môi anh đào của cô.

Tim Tô Diệc đập nhanh, âm thanh run nhẹ nói:"Anh....."

"Anh làm sao?" Thanh âm Lục Giam gợi cảm, "Nói a?"

Ngũ quan chàng trai tinh xảo, làn da trắng tinh, rõ ràng là bộ dáng của một chàng trai anh tuấn nho nhã, nhưng lúc này lại có biểu tình như một tổng tài bá đạo xấu xa. Nhưng là hai người vẫn có chút quen thuộc, không quá đột ngột.

Mặc dù vô cùng xấu hổ, Tô Diệc vẫn là đưa tay xuống phần dưới thân anh, nhéo nhẹ.-_-

"Anh đang suy nghĩ cái này sao?" Cô biến bị động thành chủ động, ngước mắt mỉm cười xinh đẹp.

Đột nhiên không phòng bị mà bị cô động vào, máu cả người dường như đều dồn về nơi đó, người Lục Giam cứng đờ.

Nha đầu này!

Có cái mà cô gái này không dám nói, không dám làm chứ?

Bất quá anh rất thích!

Nhìn chàng trai đang tỏa ra hơi thở nguy hiểm, Tô Diệc mới bất giác phát hiện ra mình đã chọc phải tổ ong, chọc đến thân thể Lục Giam cũng biến đổi.

Cô còn chưa phản ứng lại, đã bị anh ôm lên lầu, đẩy ngã ở trên giường trong phòng ngủ.

Cô đưa tay chống vai anh, đáng thương mà nói:"Em sai rồi."

Tay Lục Giam tựa hồ như một con rắn, linh hoạt mà cởi áo sơ mi, muốn cho cô biết được đêm nay sẽ hoàn toàn khác biệt.

................

Lục Giam nặng nề mà thở dốc, mồ hôi từ thái dương lăn xuống. Tô Diệc còn ở dưới thân anh, toàn thân đều phủ một màu hồng nhạt.

Lục Giam vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của cô, lưu luyến mà hôn vành tai, gương mặt cô:"Mệt sao? Anh ôm em đi tắm nhé?"

Tô Diệc lắc đầu đẩy anh ra.

Hôm nay cô đã dậy rất sớm,  ngồi máy bay cả một buổi sáng, lúc này đã bị lăn lộn đến không còn sức lực. Cô đưa lưng về phía chàng trai rồi nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm.

Thấy hơn nửa ngày cô không để ý tới mình, Lục Giam lại dùng râu cọ lên người cô. Tô Diệc liền đánh anh, anh ôm cô cười lớn quay cuồng một lúc trên giường.

"Làm sao bây giờ, anh thật muốn chết trên người em." Anh nói. Loại hưng phấn cùng ngọt ngào này, cả tinh thần và thân thể đều thỏa mãn khó nói thành lời.

Tay anh vuốt ve trên làn da cô, không khỏi thấy cơ thể lại rộn rạo. Tô Diệc đè đôi tay đang làm loạn của anh lại, ở trên ngực anh cắn một cái:"Anh đủ chưa?"

Anh vùi đầu vào gáy cô:"Lại một lần, hửm?"

Nói xong, không chờ cô phản kháng, từ phía sau nặng nề tiến vào.

Lúc này sau khi kết thúc, Tô Diệc hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Lục Giam hôn hôn cô, chính mình vọt đi tắm rửa trước, sau đó tới ôm Tô Diệc lên, đi vào phòng tắm, thật cẩn thận mà đặt vào bồn tắm.

Ánh đèn trong phòng tắm còn sáng hơn rất nhiều so với phòng ngủ, Tô Diệc nâng cánh tay ướt lên, đè vai anh:"Đèn...."

Lục Giam cười nhẹ một tiếng:"Sao đi tắm mà còn tắt đèn chứ? Hơn nữa trên người em chỗ nào anh chưa thấy?" Nói xong anh lấy sữa tắm, bắt đầu tắm rửa cho cô.

Tô Diệc cũng lười trốn, đã thành như vậy rồi, trốn cái P*.

Anh dùng sữa tắm, dầu gội đều là mùi mộc hương dịu nhẹ như mùi vị của núi rừng, nghe vào cả người cũng thoải mái lên.

Cô thoải mái mà than một tiếng, thả lỏng cơ thể, sau đó tận hưởng sự phục vụ của Tiểu lục tử.

Từ đầu tới chân đều tắm rửa sạch sẽ, Lục Giam đem cô quấn thành cái bánh chưng nhét vào ổ chăn. Sau đó vị trí bên cạnh chùn xuống, ngay sau đó một cánh tay nóng ấm vươn lại, kéo cô vào lòng.

Tô Diệc nhắm hai mắt, vòng lấy eo anh, ở trước ngực anh cọ cọ, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.

Lục Giam thích bộ dáng ỷ lại vào anh như lúc này của cô, không khỏi đem người ôm chặt hơn.

"Ngủ đi, ngủ ngon." Anh nói xong, giơ tay tắt đèn.

Tô Diệc ngáp một cái, ừ một tiếng.

Bỗng nhiên, điện thoại của Lục Giam đặt ở đầu giường vang lên. Anh cầm lấy nhìn tên hiển thị trên màn hình, mày nhíu lại.

Tô Diệc đã mở mắt ra, hỏi:"Ai thế? Mau nhận đi, không chừng có việc gấp."

Lục Giam nhận điện thoại, còn ấn mở loa ngoài.

Bối cảnh bên kia điện thoại rất ồn ào, một giọng nữ không quen thuộc cũng không xa lạ vang lên:"Lục, Lục Giam, chị, chị là Phương Nghiên."

Cô ta hẳn đã uống rất nhiều rượu, nói chuyện cũng lắp bắp. Tô Diệc nghĩ thầm.

"Đã trễ thế này còn có chuyện gì?" Lục Giam hỏi.

"Tôi, tôi thích cậu. Lục Giam, tuy rằng cậu đã có bạn gái, nhưng tôi vẫn là thích cậu. Tôi cảm thấy chúng ta rất xứng đôi, bất luận gia thế hay là....."

Lục Giam đánh gãy cô ta:"Phương Nghiên, chị nhanh kêu bạn đưa về nhà đi. Về sau không cần gọi đến nữa." Nói xong, anh cắt điện thoại, kéo cô ta vào danh sách đen.