Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 822: Cô Thật Mang Thai 2






Editor: May
Chuyện này là thường thức mọi người đều biết, vừa mới chui vào trong đầu óc của Tống Thanh Xuân, cô liền cảm giác trái tim của mình kịch liệt co rút đau, không biết có phải là đứa bé trong bụng cô có cảm ứng không, ngay cả bụng dưới cũng đau đớn tinh tế theo hai cái.

Thật ra Tống Thanh Xuân hiểu rõ hơn ai hết, đứa bé này khẳng định là không giữ lại được, nhưng sau khi cô thật vất vả ổn định cảm xúc, cô vẫn lấy điện thoại di động, tìm trên baidu những chuyện người mẹ tương lai cần chú ý đầu tiên.

Trước giờ Tống Thanh Xuân đều không có ngồi trước bàn ăn đúng giờ để ăn bữa sáng, hôm nay vừa tám giờ, cũng không đợi người giúp việc gọi, liền chủ động xuống lầu ngồi ở trước bàn ăn.

Đừng nói là người giúp việc kinh ngạc khi nhìn thấy cô, ngay cả Tống Mạnh Hoa cũng kinh ngạc giơ tay lên, sờ sờ trán cô, xác định cô có phát sốt hay không.

Tống Thanh Xuân ghét nhất chính là ăn trứng luộc, nhưng bữa sáng hôm nay, cô lại ăn một hơi hai cái.


Lúc ra cửa đi làm, cô theo thói quen chọn giày cao gót, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn cởi ra, tìm một đôi giày đế bằng mang vao.

Tống Thanh Xuân cũng không có lái xe, thành thành thật thật đi đến cửa tiểu khu, đón xe taxi.

Sau khi ngồi ở trên ghế xe, cô còn cố ý vô ý giơ tay lên, thường kiểm tra bụng của mình, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con.

Trên dọc đường đi đến công ty, tâm tình của Tống Thanh Xuân, thật là cực kỳ khó hình dung.

Lý trí của Tống Thanh Xuân vốn là tính toán tìm cuối tuần, đi bệnh viện lấy số, trực tiếp xử lý sạch sẽ đứa bé trong bụng, nhưng cảm tính của Tống Thanh Xuân, vao lúc xe taxi sắp đến gần dưới lầu công ty, lại bỗng nhiên sửa miệng, nói muốn đi bệnh viện nhân dân.

Trên baidu nói, chuyện thứ nhất sau khi người mẹ biết mình mang thai, là đi bệnh viện làm kiểm tra, sau đó mua vitamin B11 và viên canxi, bổ sung dinh dưỡng đúng lúc, bảo đảm chắc chắn đứa bé khỏe mạnh.


Lúc xe sắp đến cửa bệnh viện nhân dân, lý trí của Tống Thanh Xuân lại chiến thắng cảm tính của Tống Thanh Xuân.

Cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, dao sắc chặt đay rối, hôm nay cô trực tiếp đăng ký, phá bỏ đứa bé, đầu xuôi đuôi lọt.

Tống Thanh Xuân trả tiền xe, bước vào bệnh viện, cô quẹo vào khoa phụ sản xong, trong quá trình xếp hàng chờ, nội tâm cô giãy giụa vô số ý nghĩ.

Nửa tiếng sau, cuối cùng đến phiên Tống Thanh Xuân, cô ngồi ở trước mặt bác sĩ khoa phụ sản, vừa thuật lại cẩn thận tình huống của mình một lần, sau khi bác sĩ khoa phụ sản nghe xong, rất khách quan hỏi một câu: “Muốn hay là không muốn đứa bé?”
Trước khi vào bệnh viện, Tống Thanh Xuân rõ ràng nghĩ không muốn đứa bé này, buột miệng nói ra lại là: “Muốn.”
Bác sĩ khẽ gật đầu, gõ vài cái ở trên máy tính, đưa cho Tống Thanh Xuân một tờ đơn: “Trước đi làm một siêu âm B, nhìn xem có phải chắc chắn mang thai hay không.”
Làm siêu âm B, đã là hai tiếng sau.

Tống Thanh Xuân đưa tờ kiểm tra cho bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ khoa phụ sản nhìn một lát, “ừ” một tiếng, chỉ hình ảnh giống như một hạt đậu nành trên tờ kiểm tra, nói: “Đây là đứa bé, khoảng sáu tuần, trước mắt tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, chẳng qua thân thể cô hơi yếu, cần chú ý một chút, tâm tình nhất định phải bảo trì tốt, còn phải nghỉ ngơi đủ, tôi kê cho cô ít vitamin B11 và viên canxi, trở về uống đúng giờ, một tháng sau lại tới khám thai.”
Tống Thanh Xuân nói một câu “Cám ơn”, khi nhận tờ thuốc bác sĩ khoa phụ sản kê, đứng lên, chuẩn bị rời đi, vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Cái đó, đứa bé có vấn đề gì không?”.