Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 959: Thanh Xuân Chấp Niệm Chấp Niệm Thanh Xuân 5






Anh vốn muốn vào microblog của cô, nhìn xem có phải cô giống như những cô gái khác, gửi lên một ảnh tự sướng xinh đẹp, ảnh du lịch, ảnh ăn cơm, không nghĩ tới, anh lại có thể xem đến một bí mật sét đánh động trời như vậy!
Không, đâu phải là bí mật, rõ ràng là lừa dối và âm mưu!
Đêm đó, anh cho rằng là chính mình say rượu hỏng việc, bắt nạt cô, tâm luôn mang theo áy náy với cô, cho dù lúc đó anh tuy rằng không bỏ Tống Thanh Xuân xuống được, vẫn nghĩ muốn giúp cô, nhưng lúc đêm khuya yên tĩnh, vẫn luôn sẽ đáy lòng bất an bừng tỉnh từ trong mộng, sau đó lăn lộn khó ngủ, không có cách gì nhập mộng.

Sau khi kết hôn, anh luôn đều rất tốt với cô, không đơn thuần là bởi vì đứa bé trong bụng của cô, thẳng thắn mà nói, đứa bé đó không phải tới bởi vì tình yêu, anh cũng không có cảm tình đặc biệt sâu đậm, sở dĩ anh dùng tận hết khả năng, chỉ là vì muốn bồi thường cho cô, chỉ là vì cảm thấy anh nên phải làm.

Tám tháng này cô không rời thân dốc lòng chăm sóc, nói như thế nào đây, thật sự là rất khiến cho trong lòng anh ấm áp, tuy rằng anh nói không rõ rốt cuộc tình cảm hiện ra trong ngực một ngày lại một ngày là như thế nào, nhưng anh biết rõ, anh không hề chán ghét thứ tình cảm đó, ngược lại, anh còn có chút thích, thậm chí có rất nhiều lần, anh cảm thấy, anh và cô cứ trôi qua một đời như vậy, cũng thật rất tốt.


.

.

Không có hồi ức hồn nhiên thời niên thiếu, không có quá trình oanh oanh liệt liệt, không có biệt ly cực kỳ bi thương, chỉ có cuộc sống nước chảy thành dòng.

Cho tới giờ phút này, anh mới biết, anh chính là một kẻ đần độn, đần độn bị người đùa giỡn ở trong lòng bàn tay!
Khóe môi Tần Dĩ Nam, nâng lên một nụ cười lạnh tự giễu.

À không, sao anh có thể là đần độn? Lúc anh bị Đường Noãn lừa, anh có thể dùng đần độn để hình dung chính mình, bây giờ đây, anh lại bị phụ nữ lừa một lần nữa, anh không chỉ là một đần độn, mà là một đại đần độn không hơn không kém!
Tần Dĩ Nam nghĩ đi nghĩ lại, trong miệng liền phát ra tiếng cười nhẹ khanh khách.

Tiếng cười này ở trong phòng bệnh an tĩnh, có vẻ đặc biệt đột ngột chói tai, khiến cho người ta nghe đến có chút đáy lòng phát run.

Tần Dĩ Nam cười xong, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động trở nên đặc biệt lạnh buốt, không có ai biết anh đang suy nghĩ gì, khóe môi anh mím chặt, trên người có ớn lạnh lạnh buốt lan tràn ra.


Thẳng đến khi Trình Thanh Thông đẩy cửa phòng bệnh ra, Tần Dĩ Nam mới chuyển dời tầm mắt từ trên màn hình điện thoại di động, anh nhìn chằm chằm vách tường tuyết trắng một lát, liền giống như là diễn kịch, vẻ mặt trên mặt biến thành ôn nhuận như ngọc trước sau như một.

Anh thận trọng cười một tiếng với Trình Thanh Thông đi đến trước mặt anh, ngón tay bình tĩnh khóa màn hình điện thoại di động, đặt ở dưới gối.

Bộ dạng kia, bình thường giống như nước, chuyện gì cũng không phát sinh, cũng không biết.

-
Tống Thanh Xuân ra khỏi bệnh viện, trực tiếp để cho tiểu bảo mẫu lái xe đưa mình đi công ty Tô Chi Niệm.


Lúc đầu mang thai, cô từng liên tục đi theo Tô Chi Niệm tới công ty một thời gian, bảo vệ và tiểu thư lễ tân ở tầng một công ty đều biết cô, nhìn thấy cô xuống xe, lập tức cung cung kính kính cúi đầu chào hỏi: "Tống tiểu thư, xin chào."
Tống Thanh Xuân lần lượt mỉm cười với mọi người một lần, còn âm điệu ôn ôn hỏi tiểu thư lễ tân dẫn mình đi tới thang máy: "Tô Chi Niệm ở công ty à?"
"Tô tổng đang ở công ty." Tiểu thư lễ tần vừa khách khí đáp, vừa giơ tay lên, giúp Tống Thanh Xuân nhấn thang máy chạy thẳng chuyên dụng của tổng giám đốc.

Tống Thanh Xuân mỉm cười nói tiếng "Cám ơn" với tiểu thư lễ tân, bước vào thang máy.

Đến tầng cao, Tống Thanh Xuân làm một cái ra hiệu không có việc gì với thư ký nghênh đón về phía chính mình, ra hiệu cô ta tiếp tục bận chuyện của mình, liền quen đường quen lối đi đến phòng làm việc của Tô Chi Niệm.