Nam Thần Nhà Tôi

Chương 122: Không giấu gì cậu, tôi yêu rồi




"Chết tiệt, không phải vậy chứ!" Lục Văn Thù nói: "Cậu không biết con nha đầu chết tiệt Kỳ Kỳ? Ai quấn lấy ai, hơn nữa cậu nói anh cả thích cô ta, tôi dám chặt đầu mình xuống luôn đó."

Nhưng cậu ta nói chẳng có khí lực gì hết, lại hỏi Yến Cảnh Niên: "anh cả không phải thật sự..."

"Có vài chuyện nói cho cậu biết, ngược lại sẽ gây thêm phiền phức." Yến Cảnh Niên biết tính cách của anh ta cho nên có biết gì cũng không định nói: "Nếu như cậu không có chuyện gì, trên núi Ngân Bình có miếu Quan Âm, cậu mau đi lạy Phật phù hộ cho anh hai sớm tỉnh lại đi."

"Khốc! Cậu không nói làm sao tôi biết?" Lục Văn Thù oa oa kêu lớn: "Hơn nữa, đi bái Quan Âm cũng không đến lượt tôi, cậu là số ba còn tôi là số bốn có đi cũng phải là cậu đi."

Lúc này trước mặt có một kẻ hấp tấp đi đến, cuối đầu không nhìn thấy ai, não "ong" một tiếng đụng trúng cánh tay của Lục Văn Thù, lảo đảo lùi lại mấy bước.

"Em gái à, đây là bệnh viện em gấp gáp cái gì chứ?" Lục Văn Thù cũng bị đụng cho choáng váng, phát hiện cô bé này cũng thật là lùn, không biết có đến một mét sáu mươi không nữa.

Anh ta cười hì hì định chế giễu hai câu, chờ cô gái ngẩng đầu một tay xoa trán, còn dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh ta, anh ta hút một ngụm khí kinh ngạc.

Tim anh ta ngừng đập vài giây.

"Đụng trúng anh rồi ư? Thật xin lỗi, tôi đang vội đi đón người" Lâm Thanh Dung lên tiếng xin lỗi, cô ấy biết Dương Yến xảy ra chuyện liền vội vội vàng vàng chạy đến, xuống xe cũng không chú ý nhìn đường.

Lục Văn Thù ho hai tiếng, cười như một quý ông: “Không sao, tôi...”

"Tôi không đem theo tiền mặt, tôi mời anh một cốc trà sữa nha, hẹn gặp lại!" Lâm Thanh Dung từ trong túi tìm được một ly trà sữa đặt vào trong tay Lục Văn Thù, sau đó vội vàng bước vào bệnh viện.

Do đó câu: "Tôi có thể kết bạn Mes với cô được không?" của Lục Văn Thù biến mất ngay cửa miệng.

Anh ta quay đầu nhìn theo hướng Lâm Thanh Dung biến mất, ánh mắt mơ màng như bị chói, sau đó lại nhìn ly trà sữa trong tay mình, âm ấm.

Lục Văn Thù nhìn Yến Cảnh Niên, thần sắc nghiêm túc: "Không giấu gì cậu, tôi yêu rồi."

" Nếu như cậu cứ cách một tuần mà không động lòng thì không phải là Lục Văn Thù nữa rồi." Yến Cảnh Niên xì mũi coi thường xoay người rời khỏi: "Cậu tiếp tục đứng đây mà động tâm đi."

Lục Văn Thù cầm cốc trà sữa đuổi theo, khoát vai anh ta cười hì hì: "Dù gì sau này cũng thường ở Nam Thành, lúc gặp lại Kỳ Kỳ mời chúng ta đi ăn đêm, thì nhất định phải đi."

Yến Cảnh Niên: "..."

Vai phải của Dương Yến bị mảnh thủy tinh vỡ đâm bị thương, lại mắc mưa nên lúc cắt áo, miệng vết thương tái nhợt. Bác sĩ giúp Dương Yến bôi thuốc lên miệng vết thương sau đó lại kê hai hộp thuốc cho cô.

Tống Tịnh Hòa đến cửa quầy lấy thuốc.

Lúc trở về thấy Dương Yến ngồi đó bộ đáng hồn bay phách lạc, cô ta an ủi: "Dương tiểu thư, cô đừng tự trách mình, Tinh Nghị cũng không muốn nhìn thấy cô như vậy."

"Tôi biết, chỉ là..."

Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng khắp người đều là máu của Phương Tinh Nghị, trái tim Dương Yến không ngừng co rút, cơ hồ không muốn mở miệng.

Nếu không phải Phương Tinh Nghị ôm bảo vệ cô thì hai chân cũng sẽ không bị nghiền nát.

"Tôi biết Tinh Nghị điều cô đến làm quản lý ở bộ phận mới lập." Tống Tịnh Hòa cười nói: "Điều đó chứng minh Tinh Nghị rất tín nhiệm cô."

"Các người vừa xảy ra tai nạn, tin tức đã được phát trên tivi. Cô không không thắc mắc tại sao à?"

Đồng tử của Dương Yến co rút lại.

Đương nhiên cô biết, từ lúc những người của Phương gia vội vàng vào bệnh viện, cô đã cảm thấy không thích hợp, xe trên đoạn đường đó cũng ít. Hơn nữa không phải bất cứ ai cũng biết Phương Tinh Nghị.

Ngay cả khi Phương Tinh Nghị được đưa vào bệnh viện để cấp cứu, đợi cảnh sát điều tra hiện trường, thì ít nhất đến sáng ngày mai mới có tin tức về vụ tai nạn xe. Nhưng bây giờ chân trước bọn họ vừa đến bệnh viện, chân sau tin tức đã được lên tivi.

Nếu không phải tai nạn xe của Phương Tinh Nghị có người động tay động chân vào thì chính là có người lén lút âm mưu hợp tác gì đó.

"Dương tiểu thư, Tinh Nghị đã có tôi chăm sóc, cô yên tâm đi." Tống Tịnh Hòa trấn an Dương Yến: "Cô đừng phụ lòng tin của Tinh Nghị dành cho cô, Phương thị phải nhờ vào cô rồi."

"Được." Dương Yến đè xuống nỗi buồn đang cuồn cuộn trong tim, gật gật đầu.

Chuyện đôi chân của Phương Tinh Nghị bị thương, thân thích của Phương thị trong nước căn bản đều biết hết, sáng mai tất cả các tòa soạn sẽ lần lượt phát tin tức, cô phải có sự chuẩn bị sớm.

Đột nhiên điện thoại trong túi của Tống Tịnh Hòa reo lên.

Tống Tịnh Hòa mơ hồ nhìn hiển thị trên điện thoại, mím môi dưới, gật đầu với Dương Yến liền đi ra góc nhận điện thoại.

"Mấy ngày nay tôi có việc, không thể trở về được."

"..."

"Ưm, cậu tự xem xét mà xử lý."

"..."

Hai người cách nhau không xa, Dương Yến không cần cố cũng có thể nghe được lời của Tống Tịnh Hòa, giọng nói của cô ta lạnh lùng nghiêm túc, nhưng giống như cố ý dùng giọng điệu này để nói chuyện, sắc mặt lại rất dịu dàng.

"Ni Ni, cậu không sao chứ?" Vội vàng chạy đến cắt ngang suy nghĩ của Dương Yến.

Lâm Thanh Dung quan sát Dương Yến từ trên xuống dưới, thấy chỉ có vai của cô bị quấn băng, liền phào nhẹ nhõm. "Tớ xem tin tức thấy xe bị biến dạng, còn nghĩ là cậu đã xảy ra chuyện, dọa chết tớ rồi."

"Không phải tớ kêu cậu đợi ở đại sảnh à, sao lại chạy đến đây rồi?"

"Không phải là tớ lo lắng cho cậu sao, hỏi y tá mới biết cậu ở bên này, liền chạy đến." Lâm Thanh Dung nói, quay đầu thấy Tống Tịnh Hòa đang nghe điện thoại: "Ơ, cô ta trông quen quen."

"Vị hôn thê của Phương tổng."

Lâm Thanh Dung bừng tĩnh vỗ vỗ trán: "Đúng đúng, bên nhà Tống gia danh giá, hồi trước đã thấy qua trên báo! Sao cô ta lại ở đây? Phương tổng thế nào, anh ta không sao chứ?"

Ánh mắt Dương Yến mờ mịt, hay là nói với Lâm Thanh Dung, phản ứng khi đó của Lâm Thanh Dung với cô ta cũng không tệ, ngây ra vài giây, sờ cằm định nói thì Tống Tịnh Hòa đã bước đến.

“Tống tiểu thư, đây là đồng nghiệp của tôi – Lâm Thanh Dung.” Dương Yến giới thiệu ngắn gọn với Tống Tịnh Hòa.

Tống Tịnh Hòa gật đầu với Dương Yến, sau đó nói: "Tôi vốn dĩ không yên tâm để cô trở về một mình, định đưa cô về, nhưng hai người đi cùng nhau thì tôi cũng yên tâm rồi."

"Vậy Phương tổng phiền cô chăm sóc."

"Nên làm mà."

Hai người sau khi hỏi han vài câu, Tống Tịnh Hòa trở về phòng bệnh chăm sóc cho Phương Tinh Nghị.

Dương Yến và Lâm Thanh Dung rời khỏi bệnh viện.

Trên đường trở về, Lâm Thanh Dung đem những lời không kịp nói ở bệnh viện vội vàng nói: "Thật là kỳ quái a? Phương tổng tổng là trụ cột của phương thị, chuyện anh ta xảy ra tai nạn chắc là phải ảnh hưởng đến cổ phiếu của phương thị, người nhà phương thị sau khi biết chuyện, việc đầu tiên nên làm không phải là phong tỏa tin tức sao? Tại sao tin về vụ tai nạn vẫn được đưa lên."

Dương Yến hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy trong chuyện này, ai sẽ là người được hưởng lợi?"

Lâm Thanh Dung cau mày, tay vuốt cặp kính, sau đó cô ấy chợt hiểu ra, hết sức kinh ngạc mà nhìn Dương Yến.

Dương Yến gật đầu, khẳng định suy nghĩ trong lòng của cô ấy.

"Lúc trước tớ cảm thấy Phương thị là một vũng bùn, không ngờ là..." Lâm Thanh Dung ngừng trong giây lát, nói với Dương Yến: " Hay là cậu cứ mượn việc bị tai nạn xe ở nhà dưỡng thương, tránh chuyện nội bộ của Phương thị, cậu đã ly hôn với Phương Dịch Chung rồi, nói trắng ra là không còn quan hệ với nhà họ Phương, cũng không phải là cổ đông của Phương thị, không cần phải vì Phương thị mà bán mạng như vậy."

"Ở Phương thị, phó tổng Tôn, phó tổng Cao thèm thuồng dòm ngó, còn có Tứ tiểu thư nhà họ Phương cùng Phương Cẩn Linh." Dương Yến nói: "Nếu như tớ không giúp Phương thị một tay, thì Phương thị coi như xong rồi!"