Nam Thần Nhà Tôi

Chương 427: Có ai biết làm bánh bao không, dạy giám đốc phương một chút




Sau khi người đàn ông vào phòng bếp kiểu mở, kéo tủ đựng đồ, nhìn thấy bên trong bày đầy các loại đồ ăn vặt, có chút kinh ngạc.

Thật sự có.

Trợ lý Tư mua nhiều đồ ăn vặt như vậy để ở đây làm gì?

Phương Tinh Nghị xem hạn sử dụng trên từng túi đồ ăn vặt, chọn những cái có vẻ ngon mang đến cho Dương Yến.

"Ăn hết tự mình đến lấy trong tủ."

"Cảm ơn." Dương Yến thực sự đói, cũng không khách sáo, mở một gói khoai tây chiên ăn, còn tiện tay lấy remote trên bàn trà, mở TV LCD, lười biếng nằm trên sofa.

Mèo Ragdoll nhảy lên sofa, nhu thuận nằm bên chân cô, chó chăn cừu nắm sấp trên thảm vẫy vẫy đuôi.

Phương Tinh Nghị nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cười.

Người phụ nữ này, thật sự xem chỗ này thành nhà mình rồi?

Sợ mở miệng nói sai, lại làm cho Dương Yến khóc, Phương Tinh Nghị thức thời ngồi một bên xử lý sự việc.

Vừa giải quyết vài phần bưu kiện, trợ lý Tư đội mưa đi mua bánh bao đã quay lại rồi.

Phương Tinh Nghị thấy trợ lý Tư xách vào túi đồ đi vào, đặt xuống công việc trong tay, đi giúp anh ta: " Kêu anh mua bánh bao, anh còn mua cái gì vậy, xách một đống túi?"

"Giám đốc Phương, tiệm bánh bao đều đóng cửa rồi, không mua được." Trợ lý Tư vừa đổi giày vừa nói: "May sao siêu thị còn chưa đóng, tôi đi mua bột mì, đậu hủ, tôi đến làm cho hai người!"

Ánh mắt Phương Tinh Nghị sững lại: "Cậu biết làm?"

"Biết a, bánh bao nhân gì tôi cũng biết làm, đảm bảo cô Dương ăn sẽ khen không dứt miệng!"

"..."

Thấy Phương Tinh Nghị đứng đó không cử động, trợ lý Tư lại nói: "Giám đốc Phương, anh đừng cản đường tôi, bột lên men cần thời gian, đợi cô Dương ăn bánh bao xong tôi còn phải nhanh chóng đưa cô ấy quay về, cơn mưa này ngày càng to, không biết khi nào sẽ ngừng."

"Vậy cậu đi về đi." Phương Tinh Nghị cưỡng chế đoạt túi trong tay anh ta: "Sáng sớm mai cậu còn phải đáp máy bay đi Yến Kinh, lát nữa quay về nghỉ ngơi thật tốt."

Trợ lý Tư sững sờ: "Vậy, vậy tôi đi rồi, cô Dương làm sao về?"

"Tôi đưa cô ấy về."

"Không không, giám đốc Phương là tôi đưa về, đây là việc tôi nên làm." Nói rồi muốn vào nhà: "Tôi còn mua vài cân thịt ba chỉ, cô Dương có ăn bánh bao thịt không a, tôi cũng làm cho cô ấy một ít."

Phương Tinh Nghị vẫn đứng yên đó, ánh mắt âm trầm nguy hiểm: "Trợ lý Tư, nếu cậu cảm thấy Yến Kinh tốt thì ở đó thêm một tháng đi, trợ lý Đàm có thể thay thế vị trí của cậu."

Giọng nói âm trầm dọa người làm trợ lý Tư giật mình, cuối cùng nghe ra được mùi không bình thường.

Trợ lý Tư lưu loát đi thay giày da, lưu loát mở cửa.

Không tới ba giây đã biến mất.

Dương Yến cũng nghe thấy động tĩnh, chạy tới chỗ Phương Tinh Nghị, trợn to mắt hỏi: "Bánh bao đậu hủ mua về rồi sao?

Cô thấy trong túi Phương Tinh Nghị xách hình như không có bánh bao, sững sờ một chút.

"Bánh bao đậu hủ đâu?"

Phương Tinh Nghị chần chờ một lát, giọng nói bất đắc dĩ: "Không có, tiệm bánh bao đều đóng cửa rồi."

Dương Yến lập tức cảm thấy tủi thân, khi nói chuyện nước mắt rơi không ngừng: "Tại sao đóng cửa?"

Phương Tinh Nghị vạch đen đầy đầu.

Gặp quỷ rồi, tiệm bánh bao của người ta tại sao đóng cửa anh sẽ biết sao!

Dương Yến khóc tới không thể ngừng: "Quýt của anh không bán cho em thì thôi, bánh bao đậu hủ cũng không cho em ăn, anh một người đàn ông, sao lại bắt nạt em..."

"Không phải anh không cho em ăn, tiệm bánh bao nhà người ta đóng cửa." Thấy cô khóc ngày càng dữ, Phương Tinh Nghị cũng có chút tay chân luống cuống: "Đừng khóc nữa, anh đi làm cho em."

Dương Yến ngừng tiếng khóc, nhìn anh một cái: "Muốn nhân đậu hủ, cay mặn, không được cho đường."

Phương Tinh Nghị bật cười: "Được, anh nhớ rồi."

Cô lúc này mới không tình nguyện quay về phòng khách, làm ổ trên sofa xem tivi.

Phương Tinh Nghị vào phòng bếp, đặt hết túi lên kệ bếp, nhìn chúng nó, biểu cảm gian nan.

Quản lý công ty, kiếm tiền thì anh là cao thủ, nhưng làm cơm thật sự khó, đặc biệt là làm bánh bao.

Anh ngay cả nên xuống tay từ chỗ nào cũng không biết.

Nghĩ tới người phụ nữ nếu không được ăn bánh bao đậu hủ lại khóc không ngừng, anh liền đau đầu, lên mạng tra sách dạy, mỗi sách một kiểu, xem xong anh càng đau đầu.

Nghĩ nghĩ, Phương Tinh Nghị mang tai nghe bluetooth, liên hệ với người của hội sở Lục Văn Thù.

Sau khi tiếp tân nhận điện thoại, liền gấp gáp chạy tới đến nhà bếp, gấp gáp gọi to: "Giám đốc Phương gọi điện thoại tới, hỏi có ai biết làm bánh bao không, nhanh nhanh, có ai biết làm bánh bao không?"

Giờ này, nhà bếp không có người, chỉ còn hai phụ bếp.

Nghe xong, một phụ bếp buồn bực nói: "Giám đốc Phương muốn ăn bánh bao? Nhưng hội sở chúng ta trước nay không làm bánh bao!"

"Giám đốc Phương người ta hỏi là làm bánh bao thế nào!" Tiếp tân trừng anh ta, ánh mắt nhìn bốn phía: "Đầu bếp chính không phải là món nào cũng biết sao, anh ta đâu?"

"Đi vệ sinh rồi."

"Đến nhà vệ sinh kéo anh ta về, giám đốc Phương đang đợi đâu!"

Đầu bếp vừa rửa xong tay đi ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vế nhà bếp.

Tiếp tân nhanh chóng đi đến hỏi: "Đầu bếp, có biết gói bánh bao không?"

"Biết, nhưng đồ ăn đều dọn rồi." Đầu bếp còn cho rằng khách của phòng bao nào muốn ăn bánh bao, liền nói: "Nhưng mà, bột mì cũng hết rồi, tôi cũng không thể làm được."

"Không sao không sao, biết gói là được."

Tiếp tân truyền đạt lại cho Phương Tinh Nghị, đợi Phương Tinh Nghị gọi video call, lập tức đưa điện thoại cho đầu bếp: "Giám đốc Phương, đây là bếp chính của chúng tôi, biết gói bánh bao, anh có gì thì hỏi anh ta."

Lúc nhìn thấy người đàn ông tuấn tú trong video, bếp chính sợ đến nói lắp: "Giám… giám đốc Phương, anh muốn ăn bánh bao à? Anh muốn ăn nhân gì, tôi bây giờ đi kêu người mua đồ về gói cho anh."

Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi muốn ăn, haiz... tôi muốn gói bánh bao đậu hủ, nguyên liệu trong nhà đều có, anh dạy tôi làm thế nào là được."

Người đàn ông muốn nói lại thôi, nhưng bếp chính lại hiểu, chợt vui vẻ.

Buổi tối anh ta từng làm thức ăn cho Dương Yến ăn, biết mối quan hệ của hai người họ, cũng biết Dương Yến có thai.

Nhất định là cô Dương có thai làm loạn muốn ăn bánh bao đậu hủ rồi.

Bếp chính gật gật đầu: "Tôi biết. Giám đốc Phương, anh lấy bột mì trước, bột lên men cũng lấy ra, tôi dạy anh nhào bột trước."

"Được."

Sợ người phụ nữ ở phòng khách lén nghe thấy mình làm bánh bao còn cần tìm người giúp đỡ, Phương Tinh Nghị cố gắng hạ thấp giọng, đặt điện thoại xuống giá để dao, làm theo từng bước bếp chính nói.

Đợi nhào xong bột đặt ở một bên lên men, bếp chính bắt đầu dạy anh làm nhân, gia vị thêm bao nhiêu: "Cô Dương gần đây khẩu vị tốt, giám đốc Phương có thể chỉnh nhân cay một chút."

Động tác của Phương Tinh Nghị chợt ngừng, rất nhanh nhẹ giọng ừ một tiếng.

Bếp chính nhìn khuôn mặt trong video, người đàn ông bận nửa ngày đầu đầy mồ hôi, trên tay đều là bột, lại không chút nào không kiên nhẫn, không nhịn được cảm khái: "Người kinh doanh bận như vậy còn biết cưng chiều người khác như giám đốc Phương, thật sự không nhiều."

"Nếu cô Dương ăn được bánh bao giám đốc Phương tự tay làm, nhất định rất vui!"

"Đúng rồi, giám đốc Phương, bên hội sở còn một số tổ yến thượng hạng, anh ngày nào đến lấy cho cô Dương nấu uống, đảm bảo đứa bé cô Dương sinh sẽ trắng trắng mềm mềm!"

Nghe đầu bếp miệng không để yên lải nhải, Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ cười cười, lại không cảm thấy phiền.

Dương Yến xem tivi một chút cũng hơi chán.

Cô thấy Phương Tinh Nghị bận rộn ở phòng bếp kiểu mở, thì đứng dậy khỏi sofa, lặng lẽ đi tới, âm thầm nhìn người đàn ông tay toàn bột, giống như đang cán da bánh bao, chút khó chịu trong lòng cũng không còn nữa.