Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 56: Mạch Đương quả thực muốn hỏng mất, Trì Yến anh vậy mà Lại… mà Lại nắm lấy…




Edit + Beta: Snail

Trì Yến không chú ý ánh mắt như lang như hổ của Mạch Đương, anh tìm drap trải giường sạch sẽ từ tủ quần áo ra, đem tấm drap trên giường kia đổi đi, ánh mắt lửa nóng của Mạch Đương bị động tác của anh làm lạnh xuống, nhớ tới chuyện vừa rồi hai người còn chưa tắm rửa liền ở phía trên hôn môi, hẳn là khi đó đã làm dơ drap giường, vội vàng đi qua hỗ trợ.

Trì Yến ngăn động tác cậu lại, tự mình trải drap, nói: “Trên tay em có vết thương, đừng động.”

Mạch Đương không quan tâm nói: “Lại không hề gì, lúc ở khu tai nạn cũng làm việc mà.”

Trì Yến vuốt phẳng drap giường, xoay người nhìn cậu, “Không giống nhau, tình huống đó là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại không giống.”

Chỗ nào không giống? Mạch Đương căn bản không cần hỏi, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến một câu nói kia của Trì Yến ở khu tai nạn “em bị bất cứ thương tích nào, với tôi mà nói đều là chuyện lớn”, đột nhiên cậu cảm giác Trì Yến quá biết tán tỉnh rồi, mình viết nhiều tiểu thuyết như vậy, viết nhiều lời tâm tình như vậy, nhưng không bằng một câu của anh.

Trì Yến thay drap giường xong liền cầm lấy tấm cũ cuốn lại đem lên sân thượng, trở về phòng liền thấy Mạch Đương đã lên giường, đang nằm sấp chơi di động, ngón cái bấm cực nhanh, hẳn là đang nói chuyện phiếm.

Mạch Đương xác thực là đang nói chuyện phiếm, chuyện cậu cùng Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh đi trấn Cổ Đức người trong nhóm tác giả đều biết, biết hai người đều bình an vô sự mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đang ở trong nhóm hỏi bọn họ về chuyện ngày đó.

Mạch Đương hàn huyên với bọn họ một chút, nhớ tới bên weibo Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh cũng từng nói chuyện hai người đi trấn Cổ Đức, vài ngày không xuất hiện, nhóm phù thủy nhỏ đen tối khẳng định nôn nóng đến hỏng, vội vàng lên weibo xem xét, quả nhiên không ngoài dự liệu, cái weibo đi trấn Cổ Đức ngày đó của cậu đã bị nổ comment, ngoài ra còn có vô số tin nhắn chưa đọc, vừa ấn vào di động liền rớt mạng, sau đó weibo biểu hiện không phản ứng.

Trì Yến nhìn cậu gõ gõ điện thoại, đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”

“Di động không vào mạng được.” Mạch Đương nói rồi tắt máy khởi động lại.

Trì Yến nghe vậy đi tới bàn cầm Ipad đưa cho cậu, “Dùng cái này đi.”

Mạch Đương nhận lấy lần nữa đăng nhập weibo của mình, lần này không có rớt mạng, cậu mở hộp thư lên xem, từ trên xuống dưới tất cả đều hỏi tình huống của cậu thế nào, có bị thương không, bên bình luận cũng giống vậy, trong lời nói tràn đầy lo lắng, rất nhiều câu phía sao đều mang theo ký hiệu khóc thút thít, nhìn thấy khiến trái tim cậu từng chút ấm lên.

— Duang: Đã bình an trở về, mọi người không cần lo lắng, đừng khóc, tui thích dáng vẻ các bạn cười.

Weibo này của cậu vừa post đã bị độc giả vẫn ngồi canh chừng làm nổ comment, tuy rằng mọi người từ weibo của Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh biết cậu bình an vô sự, nhưng là nhìn cậu tự mình post weibo cảm giác lại không giống nhau, trái tim vẫn treo cao cuối cùng cũng lành lặn về tới đất bằng.

Thời điểm Mạch Đương post weibo Trì Yến cũng đang nhìn weibo của cậu, còn thuận tay share về.

Mạch Đương không biết Trì Yến bên cạnh đang lướt weibo của cậu, sau khi post xong suy nghĩ một chút, lại post thêm một cái.

— Duang: Cửa ải của cha mẹ nam thần đã qua, bọn họ đều là người vô cùng hiền lành. Mặc khác, ngày mai post năm mươi ngàn, cảm ơn mọi người. @– Duang: Đã bình an trở về, mọi người không cần lo lắng, đừng khóc, tui thích dáng vẻ các bạn cười.

Post xong cậu không nhịn được nở nụ cười, Trì Yến đặt điện thoại sang một bên, biết rõ còn cố hỏi: “Cười gì vậy?”

“Rất vui vẻ.” Mạch Đương vừa cười vừa nói.

“Hử?” Trì Yến nhìn cậu, chờ câu sau của cậu.

Mạch Đương dứt khoát ném Ipad đi, xoay người đè lên người anh, hai tay bưng lấy mặt anh hôn mấy cái, mới nói: “Cảm giác như đang nằm mơ vậy.” Nói xong lại hôn mấy cái.

Trì Yến chịu không nỗi cái hôn như đứa nhỏ hôn người thân kia của cậu, dứt khoát đưa tay đè đầu cậu lại, ngậm lấy môi cậu, dùng đầu lưỡi theo cánh môi cậu liếm vào trong, tách ra khớp hàm chui vào cùng cậu dây dưa, từ mềm nhẹ chậm rãi biến thành nhiệt liệt, cảm giác tê dại từ đầu lưỡi hai người quấn quít từng chút nổ tung, vọt lên mỗi dây thần kinh trong não.

Phảng phất như vĩnh viễn đều hôn không đủ, thời điểm đầu lưỡi Trì Yến rời khỏi, còn ngăn trên môi Mạch Đương chậm rãi vuốt ve, ôn nhu lưu luyến.

Mạch Đương cũng không ngoại lệ, cậu rất thích loại cảm giác này, quả thực như bị nghiện quấn lấy Trì Yến hôn môi, như đứa nhỏ ăn kẹo, không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào, sau một hồi, cậu dùng tay chống thân người lên, từ phía trên nhìn xuống Trì Yến nói: “Làm sao đây, thật giống như trúng độc, hôn làm sao cũng cảm thấy không đủ.”

Màu mắt Trì Yến hơi trầm xuống, “Nếu em muốn làm chút chuyện khác, tôi cũng có thể thỏa mãn em.”

“Chậc.” Mạch Đương cúi đầu cắn môi anh, sau đó xoay người nằm sang bên cạnh, tiếc nuối nói: “Thật ra em cũng muốn, có điều vẫn là nên để lần sau, chung quy lần đầu tiên ngủ lại nhà anh, cũng không thể quá không phép tắc.”

Phòng cha mẹ ở ngay cách vách, Trì Yến đương nhiên biết cậu lo lắng cái gì, tuy rằng hiệu quả cách âm không tệ, nhưng dưới loại tình huống này, dù cho thực sự làm gì cũng không nhất định có thể tận hứng, liền không nhắc lại nữa, âm thầm bình phục dục niệm dưới đáy lòng, anh không phải thánh nhân, cùng người mình thích thân mật như vậy nhất định sẽ động tình.

Mạch Đương cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, cậu sớm đã muốn lừa nam thần lên giường, ở trong mơ cũng làm vô số chuyện dưới cần cổ không thể miêu tả, lúc này sóng nhiệt trong nội tâm so với Trì Yến chỉ nhiều không ít, vì bình phục chúng, cậu chỉ có thể nói sang chuyện khác, nhắc tới chuyện mình tò mò nhất, “Anh còn chưa nói với em anh nói chuyện với người nhà lúc nào?”

“Nói cái gì?” Trì Yến giả vờ không hiểu.”

“Anh giả bộ nữa đi, có tin em hôn anh không?” Mạch Đương hỏi, một bộ như lại muốn nhào tới.

Trì Yến cười khẽ, chủ động hôn cậu một cái, lúc này mới nói: “Chính là ngày biết em đi trấn Cổ Đức, trước khi tôi gọi cho em.”

“Sớm như vậy?” Mạch Đương kinh ngạc, cậu còn tưởng là sau khi Trì Yến cho rằng mình xảy ra chuyện, vội vàng truy vấn, “Anh nói thế nào? Cha mẹ anh bọn họ có phản ứng gì? Có mắng anh hay không?”

Chú ý tới ánh mắt quan tâm của Mạch Đương, Trì Yến kéo tay cậu qua, nói: “Không có, không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.” Mạch Đương nhẹ nhàng thở ra, ngẫm lại, cha mẹ Trì Yến đều tốt như vậy, khẳng định sẽ không mắng anh, cậu suy nghĩ một chút, lắp bắp hỏi, “Vậy bọn họ, có mắng em không?”

Trì Yến cầm lấy tay cậu, tinh tế vuốt ve đầu ngón tay cậu, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy sao?”

“Em làm sao biết được, anh đừng nhử em nữa.” Mạch Đương thúc giục nói, bị anh nhử đến ngứa ngáy trong lòng.

Biết Mạch Đương rất để ý chuyện cha mẹ, Trì Yến cũng không nỡ khiến cậu nghĩ miên man, liền nói: “Không có mắng, yên tâm đi.”

“Thật sự?” Mạch Đương vừa nghe, trong lòng kích động đến ngồi dậy, “Thật sự không có mắng em sao?”

Trì Yến nhìn cậu bởi vì tin tức này ánh mắt đều sáng lên, mắt mèo hơi xếch bởi vì kích động mà mở to, Trì Yến thích nhất cậu dùng ánh mắt như thế nhìn mình, phảng phất như nơi đó đong đầy ánh sao.

“Em tốt như vậy, sao lại mắng em.” Trì Yến nhẹ giọng nói, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi cậu, giây tiếp theo liền nhìn thấy người bình thường không giữ mồm giữ miệng y hệt tên lưu manh lại vì những lời này mà mặt đỏ lên, thấy thế anh nhịn không được khẽ cười, “Bình thường không thấy em thẹn thùng vậy nha.”

“Bình thường em cũng không biết miệng anh khéo nói như vậy.” Mạch Đương nói, “Như thấm mật vậy, anh còn như vậy em liền muốn bạo phát Hồng Hoang chi lực đó!”

“Hồng Hoang chi lực?” Trì Yến nhìn cậu.

“Muốn biết?” Mạch Đương cười xấu xa kề sát vào anh, mũi dán mũi hỏi.

“Hửm?” Trì Yến chờ cậu giải thích, sau đó liền cảm giác vị trí Mạch Đương dán vào đùi mình, dùng nơi nào đó của cậu cọ mình vài cái, cuối cùng cón cố ý chọc chọc bắp đùi mình, sau đó hỏi: “Biết chưa? Có sợ không?”

Nói thật Trì Yến có sửng sốt trong nháy mắt, anh hoàn toàn không ngờ Hồng Hoang chi lực Mạch Đương nói lại chỉ cái này, lúc anh hơi hơi thất thần, Mạch Đương cười ha ha, đắc ý nói: “Để anh đừng trêu em, em mà bạo phát là ngay cả bản thân đều…” Cậu không tiếp tục nói hết, ánh mắt mạnh trừng lớn, sắc mặt có chút quái dị nhìn Trì Yến.

“A?” Trì Yến nhẹ ồ một tiếng, “Ngay cả bản thân đều sợ? Phải không?” Nói rồi trên tay hơi dụng lực.

“…” Mạch Đương quả thực muốn hỏng mất, Trì Yến anh vậy mà lại… mà lại… mà lại nắm lấy Mạch Ji Ji!!! Đây quả thực là muốn mạng cậu!! Ôi mẹ ơi!

Mạch Ji Ji: Trẫm tỏ vẻ rất vui mừng.

Thấy cậu trợn mắt há mồm mà nhìn mình lom lom, Trì Yến trêu chọc nói: “Hồng Hoang chi lực bị tôi phong ấn sao?”

Phong ấn cái rắm ấy!! Quả thật là tăng gấp mấy lần mà! Đến nước này rồi mình còn nhịn được quả thực liền không phải đàn ông… Không, quả thực không phải là người!

Vì vậy Mạch Đương thấp giọng gào lên một tiếng, nhào lên cắn lấy môi Trì Yến, Trì Yến bị cậu đụng phải có chút đau, bật cười buông tay đang nắm lấy nơi đó của cậu ra, vươn đến phía sau đỡ eo cậu, sau đó vén quần áo cậu lên đưa lòng bàn tay áp vào làn da trên hông, chậm rãi vuốt ve.

Mạch Đương không có kết cấu gì hôn môi Trì Yến, cảm giác được tay Trì Yến phủ trên thắt lưng mình, cậu cũng không cam lòng yếu thế vén áo ngủ Trì Yến lên, hung hăng sờ soạng ngực anh một phen, hàm hồ nói, “Mẹ ơi, rốt cuộc mình cũng sờ được.”

Trì Yến trực tiếp bị những lời này của cậu chọc cười, nghiêng đầu cười không ngừng, bầu không khí khó khăn lắm mới dấy lên bị phá hỏng, Mạch Đương tức giận nhìn anh, “Cười cái gì?!”

Đáy mắt Trì Yến tràn đầy ý cười, “Rốt cuộc cũng sờ được? Lúc nào thì bắt đầu muốn sờ?”

Dù sao hai người đã đến bước này, Mạch Đương cũng không sợ bại lộ, nói thẳng: “Đã sớm muốn sờ, còn muốn hôn, còn muốn vào sâu một chút!”

“A?” Trì Yến ý từ sâu xa kéo dài âm cuối, “Không phải em nói em gái em thích tôi sao? Em làm vậy, cô ấy biết không?”

“Em ở đâu ra…” Mạch Đương che miệng lại, che giấu ho khan vài tiếng, “Chuyện này anh không cần quan tâm, dù sao anh thích là em trai nhỏ, cũng không phải em gái nhỏ.”

“Thật sự có em gái nhỏ?” Trì Yến hỏi.

Mạch Đương đang muốn bịa chuyện, nhìn thấy trêu tức dưới đáy mắt anh nhất thời phản ứng lại, “Anh đùa bỡn em?”

“Không phải em đùa bỡn tôi sao? Mạch Nha?” Trì Yến cười hỏi.

“Móa.” Mạch Đương ngơ ngác một chút, lập tức nở nụ cười, nhớ tới chuyện trước đây Trì Yến hẹn hò với Mạch Nha, “Có phải anh đã sớm biết hay không?”

“Cũng không sớm, lần đầu tiên nhìn thấy, còn có…” Ngón tay Trì Yến nhẹ nhàng gãi hông cậu, kéo dài êm thanh.

“Còn có cái gì?” Mạch Đương bị anh gãi có chút ngứa.

“Còn có ở phòng vệ sinh trong vũ hội ngày đó nghe được âm thanh rất không hài hòa.” Trì Yến chậm rì rì nói, tay kia dùng ngón cái đè đè môi cậu, âm thanh ngày đó anh nghe được chính là từ cái miệng này phát ra, suýt chút nữa khiến anh không khống chế được chính mình.

Mạch Đương nhớ tới lúc ấy mình ở WC tuốt một phát, vừa ra khỏi liền thấy Trì Yến ở bên ngoài hành lang, thì ra anh đã sớm nghe được, lại vẫn làm bộ hỏi mình vì sao muốn vào WC nam, vậy thì ngày đó lúc đi chọn giày còn lấy màu hồng phấn cho mình cũng là cố ý đi, bình thường lạnh nhạt muốn chết, hoàn toàn không nhìn ra phúc hắc như thế, Mạch Đương phục rồi! Nghĩ nghĩ bản thân cũng không nhịn được bật cười, nói: “Em còn tưởng mình rất thành công, không ngờ anh đã sớm nhìn thấu, xem ra mặc váy cùng có thể làm Kim Cương Barbie nha, mệt thợ trang điểm còn nói rất đẹp.”

“Đúng là rất đẹp.” Trì Yến dùng tay chống người lên, lại gần hôn hôn mắt cậu, “So với bất cứ ai đều đẹp hơn.”

Lại nữa rồi lại nữa rồi, nam thần khen ngợi quả thực muốn mạng người, Mạch Đương che mặt, kêu rên một tiếng.

Trì Yến cười cười, hỏi tiếp: “Cho nên kỳ thực không có Mạch Nha sao? Chị gái cũng không tên Madonna, tên là Cao Nguyệt? Chị ruột?”

“Chị gái tên Cao Nguyệt, chị ruột. Có điều thật sự có Mạch Nha, chính là Mạch Đâu, tên đó chính là Mạch Nha.”

… cho nên thật ra vẫn là em trai nhỏ. Trì Yến đổ mồ hôi, có điều vừa nói đến phương diện người nhà, anh nhớ tới lời Tưởng Ninh Ninh trước đó, ánh mắt nhìn về phía Mạch Đương chậm rãi trở nên phức tạp, vươn tay sờ sờ mặt cậu.

“Làm sao vậy?” Mạch Đương phát hiện biến hóa của anh có chút kỳ quái, mới vừa rồi còn yên lành, sao lại đột nhiên dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Ý nghĩ trước kia của Trì Yến là chậm rãi tìm hiểu Mạch Đương, đem chuyện mình không biết lý giải từng chút, đợi đến lúc cậu bằng lòng nói với mình, nhưng sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này anh mới phát hiện mình không nên một mực chờ đợi, nếu anh sớm biết tình huống của Mạch Đương hơn chút, cũng sẽ không đến mức phát sinh chuyện như vậy, vừa nghĩ đến thiếu chút nữa mất đi cậu, trong lòng Trì Yến liền hối hận không thôi.

“Đến cùng là làm sao vậy?” Mạch Đương lại hỏi một lần, Trì Yến mới chậm rãi nói: “Động đất ngày đó không liên lạc được với em, tôi gọi cho Tưởng Ninh Ninh.”

“Ừ, thì sao?” Mạch Đương cười hỏi, “Lẽ nào anh còn tưởng em ở bên cô ấy?”

Trì Yến lắc đầu, nhìn cậu nói: “Tôi muốn hỏi cô ấy số điện thoại của cha mẹ em, muốn cho họ biết chuyện của em.”

Nụ cười của Mạch Đương cứng trên mặt, khóe miệng từng chút từng chút hạ xuống, “Vậy cô ấy nói với anh rồi? Nói về cả cha mẹ luôn sao?”

“Đã nói.” Trì Yến nói.

“À.” Mạch Đương đáp nhẹ một tiếng, nụ cười lần nữa kéo ra, “Anh biết cũng tốt, nếu không em còn muốn tìm thời cơ thích hợp nói cho anh, loại chuyện như vậy thật sự không biết nên nói thế nào nữa.” Nói nói giọng cậu nhỏ xuống, ôm lấy tay Trì Yến thưởng thức.

“Vậy hiện tại em bằng lòng nói cho tôi biết sao?” Trì Yến hỏi.

“Chờ một lúc đi, em phải nghĩ xem nên nói với anh thế nào, rất loạn.” Mạch Đương lắc đầu.

“Được.” Trì Yến nói, “Vậy giờ chúng ta nói đến chuyện nữ trang đi, thì ra em còn có loại yêu thích đó?”

“…”