Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 144: Anh có lỗi gì




Tô Song Song nhìn thấy Tần Dật Hiên như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cơn tức giận vẫn đè nén ở đáy lòng trong nháy mắt liền bừng lên, cô dùng bàn tay lúc này không còn chút sức lực nào quăng một cái tát vào mặt của Tần Dật Hiên.

Mặc dù cái tát này của cô không có chút sức lực nào, nhưng thuận theo đà của bàn tay lên trên mặt, Tần Dật Hiên vẫn hơi khẽ nghiêng đầu đi một chút.

Dương như Tần Dật Hiên thật sự không ngờ rằng, dù gần đây quan hệ giữa anh và Tô Song Song đã khá thân mật, vậy mà Tô Song Song cũng vẫn ra tay đánh mình như vậy. Trong nháy mắt, đôi mắt dài nhỏ luôn hàm chứa nụ cười ấm áp kia lập tức trợn tròn, đồng tử co rụt lại mạnh mẽ,  những lời ngọt ngào vẫn luôn chực sẵn trong miệng bị nghẹn tắc, trôi ngược trở lại vào trong cuống họng, làm cho anh bị sặc đến mức bị ho khan kịch liệt một hồi.

Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Dật Hiên ho khan, theo bản năng liền muốn nhìn xem anh như thế nào, nhưng một giây kế tiếp, cô sực nhớ tới quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ, liền cúi thấp đầu xuống, không buồn nhìn tới anh nữa. Một là cô không muốn nghĩ tới, hai là cô cũng không dám nghĩ nữa.

Ở trong lòng Tô Song Song, cô vẫn luôn coi anh người anh trai thân thiết, cũng cảm thấy Tần Dật Hiên vẫn coi cô như một người em gái thân thiết như thế.

Nhưng hôm nay đột nhiên giữa hai người lại trở thành bộ dáng như vậy. Theo như cô nghĩ, cô giống như một kẻ đại ngu ngốc tử vậy, ý nghĩ về mối quan hệ này làm cho cô hết sức đau lòng. Cô hoàn toàn không muốn đối mặt với Tần Dật Hiên nữa, theo bản năng cô chỉ muốn trốn tránh.

"Anh hãy để cho em đi thôi!" Tô Song Song khàn giọng cố gắng nói ra một câu, nhưng vẫn không hề nhìn lại Tần Dật Hiên một cái, giống như không nhìn thấy, không nghe qua, thì tất cả những sự việc này đều không phải là sự thật.

Tần Dật Hiên nghe thấy giọng nói của Tô Song Song tràn ngập lạnh lẽo, liền chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cô.Trong cặp mắt dài nhỏ của anh lộ rõ sự cố chấp sâu sắc.

"Cái khác thì cũng có thể, nhưng mà chuyện này thì không được!" Tần Dật Hiên nói xong vươn tay ra kéo cánh tay của Tô Song Song, dùng sức nhấc một cái, khiến cho Tô Song Song chỉ có thể xoay người.

Cho dù Tô Song Song cúi đầu không nhìn anh, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy Tần Dật Hiên vẫn một mực giữ vẻ cố chấp như cũ.

Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy rất khó chịu. Tại sao rõ ràng hai người đều là người thân nhất của nhau, vậy mà giờ đây lại có thể biến thành bộ dáng như vậy được?

Cô cắn môi, cố gắng vùng vẫy một lần cuối cùng, chậm rãi nói ra một câu: "Anh à, chúng ta lại giống như trước đây có được hay không, anh không nên nói đùa với em như vậy! Cái trò đùa giỡn này thật sự không buồn cười chút nào hết..."

Tô Song Song nói đến chỗ này liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Dật Hiên, trong đôi mắt cong cong kia chợt lóe lên ánh lệ, cô mím mím miệng lại, nhưng không sao nhịn nổi nữa liền bật khóc òa lên.

Nhìn Tô Song Song khóc Tần Dật Hiên không sao chịu nổi, cô vừa khóc lên, Tần Dật Hiên liền mềm lòng lại. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, anh lại nhất định giữ vững ý tưởng của mình, lần này anh không thể mềm lòng với cô được nữa. Nếu như anh còn tiếp tục mềm lòng nữa, vậy thì chắc chắn anh đã đẩy Tô Song Song từ trong tay mình ra ngoài cho người khác mất rồi.

Tần Dật Hiên vươn tay ôm chặt Tô Song Song vào trong ngực mình, bàn tay gầy gò nhè nhẹ vỗ vào sau lưng Tô Song Song, động tác dịu dàng này giống như khi bọn họ còn bé thơ.

Tất cả mọi uất ức ở trong lòng của Tô Song Song đều phát tiết ra ngoài, cô mệt mỏi lôi kéo tay áo của Tần Dật Hiên, vui vui vẻ vẻ khóc lóc một trận.

Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song khóc cũng không nhiều lắm, anh tì cằm của mình ở trên đỉnh đầu của cô, nói từng câu từng chữ một, giọng điệu hết sức kiên định, tuyên bố: "Song Song, anh yêu emi, cho nên anh sẽ không thể buông thả cho em đi được! Tại sao em lại cứ một mực nhất định không chịu thấu hiểu cho lòng của anh cơ chứ?"

Thân thể của Tô Song Song run lên, cô muốn đẩy Tần Dật Hiên ra, nhưng cả người cô không còn chút sức lực nào, không làm sao mà đẩy anh ra được. Cuối cùng Tô Song Song cũng không vùng vẫy nữa, cô hít mũi một cái, cũng nói lại một câu rất kiên định: "Anh trai, anh đừng làm cho em phải hận anh."

Tần Dật Hiên nghe xong lời này, hai mắt nhắm lại đầy khổ sở. Anh hít vào một hơi thật dài, lúc này mới buông hai cánh tay đang vòng quanh vai của Tô Song Song ra.

Hai bàn tay anh nắm lấy bả vai của Tô Song Song, cặp mắt nhỏ dài nhìn chăm chú thật sâu vào trong đôi mắt Tô Song Song, trong ánh mắt đó hiển lộ ra sự cố chấp không thể nghi ngờ, không một chút nào che giấu.

"Cho dù em có hận anh thế nào đi nữa, anh cũng vẫn như vậy, sẽ không bao giờ buông tay với em!" Kiểu suy nghĩ đầy cố chấp này của Tần Dật Hiên khiến Tô Song Song cảm thấy sợ hãi. Cô chau mày lại, nhìn Tần Dật Hiên ở phía đối diện.

Vẫn là hàng mi nét mày đầy vẻ dịu dàng như vậy, nhưng giờ đây, trong đôi mắt của Tần Dật Hiên đã tràn ngập sự cố chấp đến gần như điên cuồng, ánh mắt ấy của anh lại làm cho cô cảm thấy, anh chưa từng bao giờ xa lạ như lúc này. Cô há miệng, nghĩ muốn tiếp tục gọi một tiếng anh trai một lần nữa, hi vọng Tần Dật Hiên có thể tỉnh lại.

Nhưng chung quy cô chỉ có thể nhép nhép miệng, cuối cùng vẫn mệt mỏi ngậm miệng lại. Bởi vì cô biết, tất cả đều không thể trở lại như lúc ban đầu được nữa. Khi Tần Dật Hiên nói ra một tiếng anh yêu cô, nó giống như chiếc hộp Pandora đã được mở ra, không thể trở về như cũ được nữa rồi.

Tô Song Song rũ mắt xuống, không dám nhìn lại Tần Dật Hiên nữa. Bởi vì thật sự cô rất sợ anh sẽ bột phát làm ra một chuyện gì đó rất cực đoan, làm cho bọn họ trở thành kẻ thù của nhau.

"Ngoan nào, trước hết em ăn hết bát cháo này đã, mọi chuyện cứ để lại sau đã, chờ đến khi sức khỏe của em tốt lên đã, rồi sẽ nói lại chuyện này sau." Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn vào tô cháo đã sắp nguội lạnh, vỗ về Tô Song Song, đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, ngay sau đó anh bưng cháo lên, dự định xúc cháo cho Tô Song Song ăn.

Nhưng Tô Song Song vẫn một mực cúi đầu, không phản kháng, nhưng cũng không để ý tới Tần Dật Hiên, giống như cô hoàn toàn không nhìn thấy anh, coi như hoàn toàn không đếm xỉa tới anh, dù chỉ là chút ít.

"Song Song?" Tần Dật Hiên lại làm bộ tốt bụng, dỗ dành Tô Song Song tựa như khi hai người còn thơ bé vậy, âm thanh dịu dàng lộ rõ vẻ cưng chiều.

"Ngoan nào, đây là cháo trứng muối thịt nạc, loại cháo mà em thích ăn nhất đó, là chính anh đã tự mình nấu cho em ăn, em hãy nếm thử một chút xem sao. Nếu em không chịu ăn cái gì em sẽ bị tụt huyết áp đó, dạ dày của em cũng không chịu nổi..."

Tô Song Song vẫn như cũ, bộ dạng như không thèm để ý gì tới Tần Dật Hiên. Thế nhưng những lời nói có chút quen thuộc kia, không hiểu sao, cô nghe những lời nói đó lại thấy chúng như biến thành từng lưỡi dao sắc bén khoét vào trong da thịt của Tô Song Song, cô rũ cặp mắt lúc này đã bắt đầu đỏ ửng lên rồi.

Chỉ là cố chấp của Tô Song Song giờ phút này, một khắc kia hoàn toàn do bị kích động mà bật ra, Cô biết cô không thể thỏa hiệp với sự dịu dàng ở bên trong của Tần Dật Hiên được, bởi vì cô không chịu nổi tình yêu của Tần Dật Hiên, mà bản thân cô cũng không có cách nào để đáp lại tình cảm đó của anh.

Nếu như đã không có cách nào để đáp lại, chi bằng cô sẽ không để cho anh có một tia hi vọng nào, dù chỉ là một chút xíu, để cho anh có thể nhìn rõ được thực tế. Nói không chừng bọn họ còn có thể khôi phục lại quan hệ như trước.