Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 164: Không thể chờ đợi được




Tần Mặc nhìn Tô Song Song, ánh mắt nhìn cô giống như đang si mê vậy. Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy có gì đó bất an, có cảm giác như cái nhìn này của anh như muốn sàm sỡ cô, còn bộ dạng lúc này giống như muốn túm lấy cô vậy. Tựa như Tô Song Song cô đang thiếu nợ của anh!

Càng nghĩ, trong lòng Tô Song Song càng thấy tức giận nhiều hơn. Cô tức giận bất bình đến mức, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn trực tiếp đứng lên trên giường, từ trên hạ cái nhìn xuống Tần Mặc ở phía dưới, hai tay chống nạnh, bộ dáng cô lúc này như một người đàn bà chanh chua.

Kỳ thật Tô Song Song tạo cho mình có dáng vẻ thế này chẳng qua là để tăng cho mình thêm lòng can đảm mà thôi, dù sao lúc trước cô đã bị Tần Mặc chèn ép quá lợi hại, tận trong xương tủy của cô vẫn còn tồn dư lại một ít nô tính.

"Cởi! Cởi em gái anh ấy! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Muốn cởi anh đì về trong phòng của chính anh mà cởi ấy!" Tô Song Song rống xong, đã cảm thấy thoải mái hơn, cô cứ đứng như vậy nhìn Tần Mặc vẫn còn có một chút rất mệt mỏi, bất quá cô cảm thấy về phương diện khí thế thì cô không thể thua anh được, nên hai tay cứ chống nạnh, gắng gượng mà đứng như vậy.

"Em đang mặc quần áo bệnh nhân mà." Tần Mặc quét mắt một vòng nhìn Tô Song Song từ trên xuống dưới, sau đó tầm mắt dừng lại ở trên đầu gối của Tô Song Song: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Em thay quần ngắn đi, để anh bôi thuốc cho em."

Yêu cầu lúc trước của anh mới thuần khiết biết bao! Tô Song Song nghe thấy thế, liền cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình rất nhanh, lúc này cô mới phát hiện ra rõ ràng mình đang mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân mà đã nghênh ngang trở lại nhà rồi.

Cô xấu hổ nhắm mắt lại, kêu lên “ai nha” một tiếng, ngay sau đó ý thức được chính mình đã hiểu lầm Tần Mặc rồi, Dieenndkdan/leeequhydonnn, vừa nghĩ tới bộ dạng nhe nanh múa vuốt vừa mới rồi của mình, cô lập tức có chút ngượng ngùng, hơn nữa lại càng cảm thấy sượng mặt hơn.

Cô chớp chớp đôi mắt, vội ho một tiếng, chậm rãi ngồi trở lại trên giường, nhìn đông xem tây một lát, đột nhiên cảm thấy bầu không khí lúc này thực rất xấu hổ, nhẫn nhịn nửa ngày, Tô Song Song mới từ trong cổ họng thoát ra được ba chữ: "Thực xin lỗi..."

Tần Mặc không nghĩ tới Tô Song Song còn có thể nói lời xin lỗi với mình. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song lúc này đã có chút phiếm hồng, mà cũng không dám nhìn vào anh, chỉ rộng lượng nói: "Không sao đâu, nếu như tức giận với những người có chỉ số thông minh như em thì thật không sáng suốt chút nào."

Lúc trước Tô Song Song còn cảm thấy có chút gì đó ngượng ngùng, nhưng vừa nghe thấy Tần Mặc nói như vậy, cô liền vừa nhắm mắt lại nghiến chặt răng, trong nội tâm cứ lẩm nhẩn mãi câu “mắt không thấy lòng không phiền”. Cô cố đè nén lại cảm xúc muốn đuổi anh đi ra ngoài.

Chỉ là khi cô lại mở to mắt nhìn sang Tần Mặc, hai mắt của Tô Song Song vẫn có chút lộ ra một chút lửa giận như cũ. Nếu như nói, vừa mới rồi Tô Song Song giống như con thỏ nhỏ đầy nhu thuận, vậy thì hiện tại, cô chính là con mèo nhỏ đang xòe những móng vuốt của mình ra, nhe nanh múa vuốt như muốn cào xé Tần Mặc.

"Em hãy mau chóng đi thay đổi quần áo đi, cứ để máu tụ mãi ở trên đùi  không tan đi thì không biết lúc nào mới khỏi được." Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song vẫn còn phồng má lên như cái bánh bao, bộ dáng như muốn cắn anh như cũ, liền nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu, "Nếu để cho ông nội trông thấy thì ông sẽ lo lắng lắm đấy."

Quả thật Tần Mặc vừa mới nhắc nhở đến ông nội một cái, Tô Song Song lập tức nhanh chóng nhận mệnh, nhảy ngay xuống giường. Cô chạy đến bên chiếc tủ quần áo, lôi từ trong tủ ra một chiếc quần ngố rộng rãi cùng với một chiếc áo cộc tay màu trắng, nghiến răng nghiến lợi ôm tất cả đi vào trong toilet.

Một lát sau, Tô Song Song mới từ từ dềnh dàng đi ra ngoài, đã trông thấy Tần Mặc tay cầm lọ cao chống tụ máu ngồi ở bên cạnh giường chờ, cô ngồi xuống giường vẻ không tình nguyện, cúi đầu nhìn cái đầu gối tím xanh của mình, thở dài một hơi buồn bã, lại một lần nữa chỉ vì cô làm nhiều điều sai trái mà đã  ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.

Tần Mặc thấy Tô Song Song ngồi xuống, trực tiếp ngồi xổm xuống dưới, dùng ngón tay lấy ra một ít cao chống tụ máu, chậm rãi bôi vào trên đầu gối của  Tô Song Song.

Mới đầu Tô Song Song còn có chút hờn dỗi không muốn để ý gì đến Tần Mặc, nhưng khi thấy trên đầu gối lan truyền đến một hồi lạnh buốt, theo phản xạ cô quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Tần Mặc đang nửa ngồi ở trước mặt mình, hơi cúi đầu xuống một chút, vẻ mặt thành thật bôi thuốc mỡ cho cô.

Mái tóc của Tần Mặc xòa hết xuống vầng trán của anh, che khuất đi một nửa gương mặt. Cặp mắt hoa đào mê người giờ phút này hơi buông xuống một chút, toàn bộ ánh mắt của anh đều tập trung chuyên chú nhìn vào công việc đang làm. Khiến cho Tô Song Song có một loại ảo giác, không phải là anh đang bôi thuốc mỡ cho cô, mà là đang làm một công việc gì đó vô cùng tinh tế.

Ngón tay thon dài của Tần Mặc cùng với thuốc mỡ lạnh buốt, lướt qua lớp da thịt trên đầu gối của cô mang đến cảm giác mát lạnh nơi vết thương trên đầu gối đang nóng hầm hập.

Tần Mặc bôi thuốc rất chuyên chú. Tô Song Song hơi nghiêng đầu một chút, cũng chăm chú nhìn động tác của  Tần Mặc. Đợi đến khi Tần Mặc đã thoa thuốc mỡ xong, thu tay lại, Tô Song Song vẫn còn chưa có lấy lại được tinh thần.

Tần Mặc bôi thuốc cao xong rồi bắt đầu dùng tay xoa, lúc này anh mới cảm giác nơi đỉnh đầu của mình có một ánh mắt nóng rực đang chiếu vào, anh chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt của anh lập tức đan vào ánh mắt kia của Tô Song Song cùng một chỗ.

Giờ khắc này, bầu không khí vốn dĩ trong trẻo nhưng lạnh lùng dường như đã trở nên mập mờ ấm áp hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Song Song lại bắt đầu dần dần khôi phục lại màu hồng rực.

Hai người cứ như vậy đối mặt với nhau, cách nhau một khoảng không xa lắm nhưng cũng không phải là gần quá, đều rất ăn ý với nhau, cũng không ai dẫn đầu phá vỡ giờ khắc của sự yên lặng này.

"Meo meo!" Đột nhiên một tiếng mèo kêu đã phá vỡ ánh mắt đối nhau đầy mập mờ giữa hai người. Tô Song Song lập tức chuyển ánh mắt đi nơi khác, ấp úng nửa ngày cũng không biết phải nói cái gì cho đúng.

Ngược lại, Tần Mặc lại rất thản nhiên. Anh đứng lên, theo thói quen sửa sang lại quần áo hơi bị nhăn nhíu lại một chút, cúi đầu liếc nhìn Tô Song Song, thấy gò má của cô phiếm hồng, tâm tình cảm thấy không tồi.

"Sáng sớm ngày mai anh tới đón em." Tần Mặc nói xong câu đó liền xoay người rời đi. Khi đi tới cửa, đột nhiên như anh sực nhớ ra điều gì đó, không quay đầu chỉ dặn dò lại một câu, "Buổi tối khi đi ngủ em chớ có lộn xộn nhé, trên đầu gối có thuốc đó."

Tô Song Song vừa nghe Tần Mặc nói lại một câu đầy sự quan tâm này..., trong lúc nhất thời cô có chút không phản ứng kịp. Đợi đến khi cô kịp phản ứng lại, xác định những lời nói đầy sự quan tâm kia thực sự đã được nói ra từ trong miệng của kẻ  tiểu cầm thú kia thì Tần Mặc đã đi rồi.

Tô Song Song trực tiếp ngửa đầu ngã người ra nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà tuyết trắng, có chút ngây người.

Suy nghĩ của Tô Song Song lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, nghĩ đến kỳ hạn mà Tần Mặc đã đưa ra cho mình, Tô Song Song lại cảm thấy đầu đau nhức. Trong đầu cô quay quay cuồng cuồng đến chóng mặt. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nghĩ ra được bản thân phải làm thế nào đây, để biết rõ ràng được tình cảm của Tần Mặc đối với chính mình, trong khi thời gian chỉ còn lại độ mười ngày mà thôi.

Nếu như Tần Mặc thật sự yêu mến cô, như vậy dù bất cứ giá nào cô cũng sẽ nhanh chóng đồng ý kết hôn với anh. Nhưng mà nếu như Tần Mặc không thích cô thì sao, trong nháy mắt ánh mắt của Tô Song Song thoáng hiện lên vẻ ảm đạm.

Cô dừng suy nghĩ lại, ngả người, nằm ngửa đầu ở trên giường. Lúc này những suy nghĩ đầy rối rắm kia lại hiện ra từng lần từng lần trong đâu cô, rốt cuộc Tần Mặc có thích cô hay không, cô cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, sau cùng cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không biết nữa.