Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 62-2: Mùa thu hoài niệm mùa xuân tương tư (2)




Anh vẫn tiếc chữ như vàng, thế nhưng bốn từ này lại làm cho Tô Song Song thấy anh rất quan tâm đến mình, cô cảm động vội vàng kéo tay Tần Mặc lại.

Lúc nãy cô thật sự sợ Tần Mặc sẽ nhào lên, bắt cô làm thí nghiệm để rèn luyện kinh nghiệm thực chiến. Bởi vì Tô Song Song hoàn toàn tin tưởng, với chỉ số tình cảm thấp đến thảm hại của anh, khẳng định có thể làm ra chuyện này.

Tô Song Song rửa mặt xong, hạnh phúc ngồi lên chiếc bàn nhỏ lộn xộn để ăn sáng. Chợt nghĩ đến điều gì, Tô Song Song ngẩng đầu, nhìn Tần Mặc ở đối diện đang ăn uống hết sức chậm rãi và tao nhã.

“Boss, cho tôi mượn điện thoại của anh một chút được không?” Tô Song Song vừa nói vừa chống lên ghế, cầm áo khoác đặt ở đầu giường, lấy ra mảnh vụn của màn hình từ trong túi áo.

Thấy điện thoại mình mới mua không lâu biến thành bộ dạng thế này, Tô Song Song thật sự càng nhìn càng đau lòng.

Tần Mặc quan sát điện thoại di động của Tô Song Song, đôi mắt đào hoa không có cảm xúc gì đột nhiên sáng ngời. Tô Song Song nhìn anh, bất mãn trong lòng lại dâng lên: Cao hứng em gái nhà anh!

Tần Mặc lấy điện thoại của mình từ túi quần ra, sau đó nói một câu không đầu không đuôi: “Bởi vì di động cô hư nên mới không nhận điện thoại của tôi?”

Tô Song Song nháy nháy mắt, lúc này mới hiểu, chẳng lẽ Tần Mặc gọi điện tìm mình? Cô gật đầu nói: “Boss, anh gọi điện cho tôi khi nào vậy? Tìm tôi có việc gấp…”

Nói tới đây, đột nhiên Tô Song Song nhớ tới khi gặp phải anh ở phòng ăn, đúng lúc nhìn thấy anh đang gọi điện cho ai đó nhưng lại không kết nối được.

Tô Song Song không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ khi đó Tần Mặc gọi điện thoại cho cô? Anh quan tâm chuyện cô không về nhà? Hay vẫn còn điều gì khác?

Cô thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều, nhưng chẳng biết sao trái tim không khống chế được mà đập loạn nhịp.

Tô Song Song vội vàng im miệng, buồn rầu húp một hớp cháo. Cô muốn che giấu sự lúng túng của mình, lại quên mất cháo vẫn còn rất nóng, một ngụm này, theo bản năng cô vội ngửa đầu phun ngụm cháo ra ngoài, toàn bộ bay theo một đường cong đáp thẳng xuống mặt của Tần Mặc.

Tô Song Song nhìn cháo có lẫn thịt băm chảy từ từ xuống khuôn mặt lạnh như băng của anh, tâm trạng rối loạn trong nháy mắt liền dừng lại.

Tô Song Song bị dọa sợ đến mức mặt cũng sắp nhăn tít lại, đầu cô trống rỗng, theo bản năng cô giơ tay lau lung tung lên mặt Tần Mặc.

Lúc Tần Mặc bị Tô Song Song phun cháo liền ngây ngẩn. Một người luôn luôn bình tĩnh như anh đã hiểu được cái gì gọi là nỗi khiếp sợ không thể tưởng tượng được!

Móng vuốt nhỏ của Tô Song Song sờ loạn trên mặt anh, vậy nên cháo thịt càng bị bôi đầy lên gương mặt.

Tần Mặc nhắm mắt chậm rãi hít một hơi, sau đó bình tĩnh đứng dậy, xoay người, đi vào phòng vệ sinh. Chẳng qua cửa phòng vệ sinh bị đóng mạnh lại, còn khẽ run rẩy đã thể hiện thành công việc Tần Mặc đang rất tức giận.

Tô Song Song ngồi tại chỗ, nhìn cửa phòng đóng chặt, cô thu tay về, lại nhìn bàn tay dính đầy cháo của mình, lúc này mới phản ứng lại, đầu lưỡi nóng đến tê rần.

Cô lè lưỡi liếm, đúng lúc Tần Mặc đi ra sau khi rửa mặt xong, Tô Song Song nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn. Vừa định nói vài lời lấy lòng, đỡ cho mình bị diệt bởi lửa giận của Tần Mặc.

Nhưng một giây sau khi cô nhìn thấy Tần Mặc, Tô Song Song lần nữa cảm nhận được nhịp tim mình dừng lại, ngay sau đó lại bắt đầu đập liên hồi, nhảy cẫng lên, tiểu cầm thú thật sự quá hấp dẫn!

Tô Song Song nhận thức một cách rõ ràng rằng nếu cô nghĩ như vậy về Tần Mặc thêm mấy lần nữa, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bệnh tim.

Tần Mặc đứng ở cửa phòng rửa tay, tóc bị nước làm ướt rũ xuống trán, vài giọt nước chảy xuống khuôn mặt anh tuấn của anh.

Một giọt nước rơi trên lông mi thật dài, theo bản năng Tần Mặc nháy mắt một cái tựa như phóng điện, làm Tô Song Song bị giật điện mà si mê.

"Đầu lưỡi cô bị rút gân?" Tần Mặc khẽ chau mày, mặc dù ngoài miệng hỏi vậy nhưng vẫn xoay người đi rót cho Tô Song Song một ly nước lạnh.

Lúc này Tô Song Song mới phản ứng, đầu lưỡi của cô vẫn còn duỗi bên ngoài quên chưa thu lại, thật sự quá mất mặt. Tô Song Song vội vàng thu lại đầu lưỡi bị nóng đến tê rần, cầm khăn giấy, lau tay dính đầy cháo của mình.

Sau khi Tần Mặc đưa ly nước cho Tô Song Song , anh đỡ cô dậy, dìu cô vào phòng vệ sinh, nhìn cô rửa sạch tay xong mới đỡ cô ngồi lên ghế.

Tần Mặc cũng chẳng còn khẩu vị gì, thế nhưng lúc này anh đã ngã một lần nên khôn hơn, ngồi trên giường sau lưng Tô Song Song.

Tô Song Song bĩu môi một cái, cô biết rõ mình làm sai chuyện gì, cũng không dám lên tiếng biểu thị bất mãn, liền cúi đầu buồn rầu ăn cháo.

Đột nhiên Tần Mặc gọi điện thoại, Tô Song Song mặc dù không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn vễnh tai lên nghe trộm.

"Đem một chiếc điện thoại di động tới đây.” Tần Mặc lạnh lùng sai bảo, rất phù hợp với giọng của một tổng giám đốc bá đạo. Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại bổ sung: “Dành cho nữ.”

Tần Mặc vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "Cụp " một tiếng, điện thoại di động đã tắt.

Vào lúc này Tô Song Song cũng chẳng còn tâm tình đi nhổ nước bọt, mặc dù cô không muốn tự mình đa tình, nhưng cô cảm thấy cái điện thoại di động này là Tần Mặc chuẩn bị cho cô.

Tô Song Song cắn muỗng muốn hỏi Tần Mặc, nhưng lại sợ thật sự là mình tự đa tình, vậy thì rất mất mặt. Cô bối rối đến mức ngay cả cháo cũng nuốt không trôi.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tần Mặc rất tự nhiên đứng dậy đi mở cửa. Lúc trở lại đã cầm trong tay một chiếc hộp đựng điện thoại di động màu trắng.

Tô Song Song trừng hai mắt nhìn từng bước từng bước của anh đi tới chỗ mình. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào chiếc hộp nằm trong bàn tay thon dài của anh. Giây phút Tần Mặc dừng lại trước mặt cô, Tô Song Song ngậm muỗng nuốt nước miếng một cái.

"Của cô." Tần Mặc nói xong, để điện thoại di động lên bàn, sau đó đẩy tới trước mặt cô.

Tô Song Song không biết tại sao, giờ khắc này đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng người đàn ông cầu hôn một người phụ nữ. Cô vội vàng lắc đầu, gạt ý tưởng đáng sợ này đi.

Ánh mắt Tô Song Song chuyển động, lúc này cũng chẳng phải mùa xuân, sao cô lại nghĩ đến chuyện động tâm với Tần Mặc đây?