Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 63




Hai người đứng ở hành lang khách sạn, khách sạn nơi này rất ít khách.

Gần như trừ đoàn phim bọn họ ra, rất ít khi có thể gặp được người khác, cho dù là có, lúc này cũng không gặp được.

Khoảng thời gian đã hơi trễ.

Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly giơ cao điện thoại di động của mình, trầm mặc thật lâu, mới nhấp môi ngước mắt nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục lão sư, anh có ý gì vậy?”

Cô cảm thấy, chính mình nếu lại không hỏi, suy đoán lung tung, có lẽ cũng bị chính bản thân mình bức điên mất.

Mà Nguyễn Nhuyễn, cũng không phải có tính cách như vậy.

Tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng đôi khi cũng rất trực tiếp, nghĩ cái gì liền hỏi cái đó.

Lục Ly khẽ cười một tiếng, nhét điện thoại vào trong tay cô, thấp giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn.”

“Dạ?”

Anh vỗ vỗ đầu Nguyễn Nhuyễn, không có sau đó.

“Ngủ sớm một chút.”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Nhìn bóng lưng rời đi của Lục Ly, không nhịn được đưa ra chân phải, đá đá một bên vách tường, có chút ủy khuất.

Lục Ly một lần nữa tránh được đề tài của cô.

Nhưng liếc nhìn dãy số bên trong điện thoại di động, Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy, hình như cũng kiếm được một chút xíu, ít nhất có số di động của Lục Ly không phải sao.

Tuy rằng cô vẫn luôn nhớ rõ dãy số của Lục Ly, nhưng không dám lưu lại, bởi vì sợ Lục Ly nghi ngờ, đó là lúc cô vẫn là mèo.

Số di động của Lục ly thật ra chính là tài khoản wechat, sau khi Nguyễn Nhuyễn trở về phòng, cô vừa rửa mặt đi ra chưa bao lâu, liền thấy lời mời trêи wechat.

Là lời mời bạn tốt của Lục ly.

Cô do dự mấy giây, vẫn đồng ý.

Wechat biểu hiện bọn họ đã trở thành bạn tốt, chẳng qua giao diện kia vẫn luôn an tĩnh.

Nguyễn Nhuyễn cau mày nhìn di động một hồi lâu, mới lưu luyến không rời đi phòng tắm tìm máy sấy, chuẩn bị sấy khô tóc rồi nói sau.

Thương lượng với Cố Y về chuyện của Lục Ly này một chút.

*

Mà Lục Ly bên kia, không nén nổi ý cười.

Anh vốn chỉ muốn thêm Nguyễn Nhuyễn, trao đổi nói chuyện cũng tốt.

Nhưng lúc vừa thêm, Lục Ly xem phần ký tên cá tính của Nguyễn Nhuyễn đầu tiên, tên wechat cùng avata còn có hình nền vòng bạn bè đều thay đổi, đổi thành hình phong cảnh, đương nhiên chữ ký cá nhân cũng thay đổi, nhưng Lục Ly vừa nhìn, liền nhịn không được cười ra tiếng.

Chữ ký cá nhân mới của Nguyễn Nhuyễn chỉ ba chữ: Giống như trước.

Nếu Lục Ly không biết chữ ký cá nhân trước kia của cô, có thể sẽ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn ba chữ ‘ giống như trước ‘ này, Lục Ly cũng không biết đối với Nguyễn Nhuyễn kiên trì cùng bướng bỉnh nên khóc hay nên cười.

Một cô gái nhỏ, vẫn luôn kiên trì muốn mua phòng nuôi mình.

Lục Ly cong môi cười cười, ấn vào vòng bạn bè của Nguyễn Nhuyễn xem.

Khi nhìn đến khoảng cách ngày tháng đăng trêи vòng bạn bè, Lục Ly lâm vào trầm tư.

Vòng bạn bè mới nhất, là sau khi cô tỉnh lại báo bình an, mà xem trước kia, lần đăng lên là vào ngày 1 tháng 3.

Trước ngày một tháng ba đăng rất nhiều ảnh của Lục Ly lên vòng bạn bè, một trong số chúng là biểu tượng cảm xúc, và một số liên quan đến ảnh trong phim hoặc ảnh sự kiện.

Rất nhiều rất nhiều, làm một cô gái nhỏ, vòng bạn bè của Nguyễn Nhuyễn rất phù hợp với tư tưởng hành động của người trẻ tuổi, trêи cơ bản cách hai ngày liền có một tin mới đăng lên.

Lục Ly cũng không biết mình lướt bao lâu, lúc nhìn được một nửa, di động hơi rung, anh mở ra.

Là Nguyễn Nhuyễn gửi ‘ thăm hỏi ‘ tới anh.

【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Lục lão sư chào buổi tối. 】

Lục Ly cong môi cười lên, cô lễ phép hỏi chuyện như vậy, có chút bất đắc dĩ.

【 Lục Ly: Chào buổi tuối, còn chưa nghỉ ngơi sao? 】

【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Em vừa sấy tóc xong.】

【 Lục Ly: Ừ, sớm nghỉ ngơi chút. 】

Nguyễn Nhuyễn nhìn tin nhắn Lục Ly gửi cho mình, có chút cạn lời, chẳng lẽ Lục Ly ngoài nói mình sớm nghỉ ngơi chút ra, liền không còn lời khác sao?

Cô oán giận nghĩ, chu chu miệng.

【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Lục lão sư… Bộ phim này của chúng ta còn phải quay bao lâu? 】

【 Lục Ly: Làm sao vậy? 】

【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Không sao ạ, em chỉ hỏi chút thôi, để trong lòng có cơ sở thôi. 】

【 Lục Ly: Em còn có công việc khác? 】

【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Không có. 】

【 Lục Ly: Ừm, chắc còn khoảng mười ngày. 】

【 Nguyễn Nhuyễn siêu manh: Vâng, cảm ơn Lục lão sư, Lục lão sư ngủ ngon. 】

【 Lục Ly: Ngủ ngon. 】

Nhìn tin nhắn Lục Ly gửi tới, Nguyễn Nhuyễn nằm ở trêи giường thở dài, mở to mắt nhìn trần nhà, trong phòng ánh đèn đều mờ tối, không quá sáng.

Chắc bởi vì do khách sạn, bầu không khí dưới ánh đèn thật ra cũng không quá tệ.

Nguyễn Nhuyễn yên lặng trở mình, ghé vào trêи giường ngao ngao kêu hai tiếng, mới tính toán thời gian.

Đối với vấn đề mình vì sao lại ngã xuống này, cô có một chút manh mối, chẳng qua bởi vì lo lắng bên này đóng phim, cho nên gác xuống.

Cô định quay xong bộ phim này thì trở về nhìn xem, nếu cô qua đời, ai là người được lợi lớn nhất, chắc là một vấn đề mấu chốt.

Hệ thống lúc ấy cũng chỉ nhắc nhở cô như vậy.

Nguyễn Nhuyễn cau mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu nếu quả thật là người kia, vậy tại sao phải đẩy mình xuống chứ.

Rốt cuộc ý đồ chính là gì, nếu như đơn thuần là vì tiền… Cũng hoàn toàn có thể tìm mình nói thẳng không phải sao?

Một mình cô, thật ra thì nói thật, Nguyễn Nhuyễn cũng không phải là một cô gái hay tiêu tiền, từ sau khi ba mẹ qua đời cho đến giờ, cô đều lên kế hoạch tiết kiệm tất cả tiền rất tốt, cho dù tương lai không thể đỏ tía*, cô cũng có thể nuôi mình.

*Được người ta chú ý.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn càng không nghĩ ra mục đích của người kia.

Suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra, ngược lại cảm thấy nhức đầu.

Nguyễn Nhuyễn thở dài, yên lặng đắp chăn lại, vẫn nên đi ngủ thôi.

Trong giấc mơ, ít nhất không có nhiều phiền não như vậy.

Bóng đêm mê người, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, xuyên qua rèm cửa mỏng, thêm một chút sinh khí cho căn phòng yên tĩnh.

Nguyễn Nhuyễn nằm ở trêи giường không bao lâu, liền đã ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

*

Thời gian đóng phim trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt, một tuần liền qua, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly còn dư lại mấy cảnh diễn cuối cùng khó khăn nhất mà chưa quay.

Cảnh thân mật.

Nguyễn Nhuyễn nhìn kịch bản thở dài, ai oán nhìn Cố Y: “Chị Cố Y, vì sao cảnh diễn xóa bỏ trước kia lại thêm lại chứ?”

Cố Y nhướng mày, cúi đầu sửa chữa kịch bản, vừa sửa vừa trả lời nói: “Chị cảm thấy không thể cắt bỏ, chủ yếu là ở trong kịch bản em cùng Chu Uyên tình cảm thắm thiết, nếu xóa bớt, đến lúc đó người xem phim đến tìm chị phiền toái thì làm sao giờ?”

“Vậy không phải Lục lão sư yêu cầu cắt bỏ sao?”

Nghe vậy, Cố Y à một tiếng: “Chị hai ngày trước đã hỏi Lục Ly rồi, anh ấy nói tùy chị xóa hay không xóa cũng được, chị cảm thấy vậy khẳng định không thành vấn đề, hơn nữa lúc trước Lục Ly không phải cùng quay cảnh hôn với em sao, chị cảm thấy bệnh sạch sẽ của anh ấy có thể có biện pháp trị liệu, cho nên không xóa là tốt nhất.”

Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, tỏ vẻ không lời gì để nói.

Nhưng cô vươn tay chỉ kịch bản: “Nhưng ở đây, vốn không có cảnh diễn trêи giường không phải sao, vì sao lại thêm chứ?”

Cố Y ngó nhìn qua, không chút nào để ý nói: “Cái này sao, lúc Lục Ly thảo luận kịch bản cùng chị nói ra đấy, anh ấy cảm thấy ở đây phải có mới tương đối phù hợp.”

Nguyễn Nhuyễn: “… “

Trầm mặc hồi lâu, cô nhìn về phía Cố Y nói: “Chị Cố Y… Tại sao chị lại đáp ứng Lục lão sư?”

Cố Y bật cười, tiến tới nói bên tai Nguyễn Nhuyễn: “Chị nói với em, em phải diễn cảnh thân mật với anh ấy mới phải.”

“Vì… Vì sao?”

Cố Y cười nói: “Như vậy, mới có thể càng rõ ràng nhìn ra cảm tình của anh ấy chứ.”

Làm một người viết kịch bản, Cố Y rất rõ ràng với những phản ứng này.

Cô khoác tay qua cổ Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng nói với cô.

“Chị nói với em này… Nếu lúc Lục lão sư đóng phim với em, mà có phản ứng… Hoặc là quay loại cảnh diễn này mà thở dốc, khẳng định có ý với em.”

Cô phân tích đạo lý rõ ràng cho Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm một hồi, mới hỏi Cố Y: “Nhưng Thanh Thanh nói… Đàn ông đều là động vật suy tính bằng nửa người dưới không phải sao?”

“Phì.” Lục Tê vừa lúc đứng ở một bên uống nước, lúc nghe được lời này, nước vừa vào miệng còn chưa nuốt xuống liền phun ra trong nháy mắt.

“Chị Nguyễn Nhuyễn.”

“A?” Nguyễn Nhuyễn nhìn cô: “Không phải vậy sao?”

Lục Tê bị sặc một chút, ho khan vài tiếng nói: “Không phải vậy, ít nhất anh em sẽ không đâu.”

Cô ở một bên trợ lực: “Em nói với chị này, lúc trước có nữ diễn viên cởi quần áo trước mặt anh em, anh ấy cũng không có phản ứng đâu.”

Nguyễn Nhuyễn trợn tròn hai tròng mắt nhìn Lục Tê, nhịn không được lớn tiếng nói: “Anh ấy còn nhìn qua thân thể của người khác?”

Lục Tê: “…”

Cố Y: “…”

Lục Ly đúng lúc đi tới một bên, bước chân hơi dừng, trực tiếp kéo Lục Tê lên: “Nói bậy bạ gì đấy?”

Lục Tê run thân mình lên, yên lặng đi một bên chuẩn bị chuồn đi: “Em không nói gì cả.”

Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, nhìn nhìn, trừng mắt nhìn anh một cái, liền chạy ra.

Đầu óc Lục Ly mơ hồ nhìn bóng lưng rời đi của Nguyễn Nhuyễn, nhìn về phía Lục Tê: “Em mới vừa nói gì?”

Lục Tê liền vội vàng lắc đầu: “Không nói gì cả, không nói gì.”

Cố Y cũng yên lặng cúi đầu xuống, cô vẫn thích hợp sửa chữa kịch bản hơn, sửa chữa càng thêm ái muội một chút, miêu tả nhiều một chút cũng khá tốt.

Cô nghiêm túc gật đầu, nghiêm túc thêm cảnh diễn cho kịch bản.

Lúc này đúng lúc là thời gian nghỉ ngơi, Lục Ly kéo Lục Tê hỏi cô vừa nói gì, vỗ vỗ đầu cô, mới rời đi.

Còn Nguyễn Nhuyễn, lúc này đang ngồi xổm dưới cây đại thụ đếm kiến.

Con kiến đang chuyển nhà, cô đang chăm chú xem, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu đen, lại nhìn lên trêи đó là một đôi chân thon dài.

Cuối cùng rơi vào đáy mắt mình là một khuôn mặt.

Nguyễn Nhuyễn hơi ngừng, từ từ đứng lên, vỗ vỗ tay, chuẩn bị xoay người đi.

Còn chưa xoay người, cổ tay liền bị Lục Ly nắm lấy.

“Đi đâu?”

Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn anh, lần đầu lá gan to không ít: “Có liên quan tới Lục lão sư sao?”

Lục Ly nghẹn nghẹn, thấp giọng nói: “Lục Tê nói cái gì với em?”

“Chưa nói gì cả.” Nguyễn Nhuyễn vẻ mặt mê mang nhìn anh: “Lục lão sư, em muốn đi đọc kịch bản.”

“Kịch bản em đã sớm thuộc rồi.”

Trêи mặt Nguyễn Nhuyễn không có biểu tình dư thừa, chỉ nghiêm túc nói: “Chưa đâu, chị Cố Y mới thêm cốt truyện, em còn chưa xem đâu.”

Cô muốn đi, nhưng Lục Ly không để cho cô đi.

Hai người giằng co.

Lục Ly mím môi, mở miệng giải thích: “Đừng nghe Lục Tê nói bậy bạ, em ấy cái gì cũng không biết.”

Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: “Em cũng có nghe đâu.”

Lục Ly: “……” Nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu bạch thỏ trước mắt, anh cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay gì.

Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Nguyễn Nhuyễn liền cười tủm tỉm nhìn anh nói: “Trước kia trêи mạng cũng có truyền lưu nói có nữ minh tinh ở trước mặt Lục lão sư cởi quần áo, em còn tưởng là giả chứ, không nghĩ tới là thật.”

Cô đặc biệt tiếc hận nói: “Lần này khen ngược, em lúc trước vẫn không tin chuyện này, có chút cao hứng.”

Lục Ly: “…”

Nghe được vị chua trong giọng của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly nhìn cô chằm chằm, đè thấp giọng gọi: “Nguyễn Nhuyễn.”

Anh không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: “Sao lại đáng yêu như vậy chứ?”

Nguyễn Nhuyễn trợn mắt nhìn anh một cái: “Lục lão sư đừng làm loạn tóc em, đợi lát nữa thợ trang điểm lại phải làm cho em, rất phiền toái đấy.”

Lục Ly nhẹ ừ: “Không phiền toái.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Liếc anh một cái, Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ cũng không muốn nói thêm gì với Lục Ly nữa.

“Lục lão sư, anh có thể buông tay em ra rồi.”

Lục Ly nhướng mày, nhìn cổ tay mình nắm, hơi dừng một chút, tay nắm trong tay rất mềm mại, da thịt trơn nhẵn, thật sự rất nhỏ, bàn tay Lục Ly cũng có thể bao lại toàn bộ cổ tay cô, còn thừa không ít khoảng trống.

“Nếu như không buông ra thì sao?”

Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, không nghĩ tới Lục Ly sẽ nói như vậy.

Cô ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, ánh mắt của hai người chạm nhau, ở đáy mắt anh, Nguyễn Nhuyễn như nhìn thấy được thứ quen thuộc của mình.

Cô khẽ nhếch miệng, mới vừa muốn nói, liền nghe được Lục Ly hỏi cô: “Nguyễn Nhuyễn, em còn nhớ trước đó sao lại ngã từ nhà trệt xuống không?”

Nghe vậy, người Nguyễn Nhuyễn cứng đờ, tay bị anh nắm cũng không biết nên tránh ra như thế nào.

Lục Ly quan sát sắc mặt của cô, khẽ cười một tiếng, hơi hơi cúi thấp người nhích lại gần bên Nguyễn Nhuyễn.

Hô hấp bên tai, nhàn nhạt dừng ở tai cô, lỗ tai có chút mẫn cảm, cơ hồ trong nháy mắt liền nhiễm đỏ ửng.

Lục Ly nhẹ hỏi: “Nguyễn Nhuyễn, chuyện xảy ra sau khi hôn mê, em đã trở về nhà trệt nhỏ rồi sao?”