Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Nhiên Nhiên
Nhặt sạn by kkjjhh
Ba giờ chiều, tới studio, Trương Cung cùng Quách Đức Long cũng ở đó, Nhan Thanh cùng Dung Hiểu đi đến, Phó Duy Trạch ngừng ở một bên, không xa không gần, vừa vặn có thể thấy được toàn bộ quá trình chụp ảnh của Dung Hiểu
Nhiếp ảnh gia phụ trách bị Quách Đức Long kêu tới: "Đây là diễn viên Dung Hiểu người đóng vai Thiều Hoa thượng tiên, một lát chụp dựa theo những gì chúng ta bàn trước".
Nhiếp ảnh gia Lưu Hạo là em trai của biên kịch Lưu Hiệu, sau khi nhân vật được định, Lưu Hiệu liền gọi cho y, nói diễn viên đóng vai Thiều Hoa thượng tiên rất hợp ý cô ta, sau khi chụp ảnh xong cùng y dùng điểm tâm.
Bộ phim "Thượng Tiên" này, lúc mới ra, y liền xem qua, Thiều Hoa thượng tiên có thể nói là nhân vật chủ chốt, đảm đương giá trị nhan sắc, y luôn tràn ngập chờ mong đối với nhân vật này.
Nên ngắt điện thoại liền đi đến lều chờ,
nghe Quách Đức Long giới thiệu xong, Lưu Hạo tuy rằng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Không phải Dung Hiểu lớn lên không đẹp, ngược lại là với nhan sắc của Dung Hiểu ở trong mắt Lưu Hạo- người đã nhìn thấy vô số tuấn nam mỹ nữ, cũng rất khó gặp
Chỉ là đẹp thì đẹp, nhưng lại không đủ lạnh lùng, khí chất của Thiều Hoa thượng tiên cùng với loại cảm giác ôn nhu như ngọc như Dung Hiểu là hoàn toàn bất đồng.
Thật sự cùng với phán đoán của y về Thiều Hoa thượng tiên có sự khác biệt rất lớn, chẳn lẽ thích hợp ở đây chính là gương mặt?
Nhan sắc này, xác thật rất phù hợp với sự mỹ mạo trong giả thiết, nhưng đóng phim không thể chỉ dựa vào gương mặt, y không tin chị của y không rõ điều này
"Được, đi thay trang phục đi, một lát chúng ta bàn chi tiết sau" Mặc kệ sự thất vọng trong lòng, Lưu Hạo cũng không biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc y chỉ phụ trách chụp ảnh, chọn ai đối với y mà nói đều như nhau.
"Chúng tôi đi trước đây" Nhan Thanh nghe vậy liền cùng Dung Hiểu đi qua bên hóa trang.
Chuyên viên trang điểm là đoàn phim mời đến, thấy Dung Hiểu đi lại, Trương Đồng cười nói: "Chào cậu, tôi là Trương Đồng, là người phụ trách trang điểm cho đoàn phim "Thượng tiên".
"Chào chị, tôi là Dung Hiểu, người đóng vai Thiều Hoa thượng tiên" Dung Hiểu cười giới thiệu bản thân, bị Nhan Thanh nhấn ngồi lên ghế, "Đồng Đồng giúp bọn tôi trang điểm thật đẹp nha".
"Yên tâm đi chị Nhan" Trương Đồng cười đáp lại, cúi đầu nhìn lên da của Dung Hiểu
Phát hiện đây không phải ảo giác, làn da của đứa nhỏ này thật sự tốt, vừa trắng vừa mềm, lỗ chân lông hoàn toàn không thấy, thật chí khi bị ánh mặt trời chiếu lên, trên mặt còn ẩn hiện lông tơ, trong lòng không khỏi cảm thán, nhan sắc của song nhi đúng là thật sự được trời ưu ái: "Làn da của cậu thật đẹp, tôi thật sự không nỡ trang điểm cho cậu".
Dung Hiểu không nghĩ cô ấy lại đột nhiên khen mình, gương mặt ửng đỏ, không biết phải làm như thế nào.
Thấy cậu như vậy, ngực Trương Đồng nhảy dựng, cong đôi mắt lên, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tính tình và vẻ ngoài đều đẹp như nhau, mềm mềm mại mại, chỉ bị cô khen một câu da mặt liền đỏ lên.
Sao lại đáng yêu như vậy~
Trang điểm xong, Quách Đức Long đưa người bên tổ phục trang tới, dựa theo bạch y của Thiều Hoa thượng tiên mà chọn đồ cho cậu
Trương Đồng giúp Dung Hiểu đổi sang bộ trường bào màu trắng, mái tóc đen dài dùng kim quan* bằng bạch ngọc vấn trên đỉnh đầu, phần tóc còn lại xõa tự nhiên xuống vai.
* kim quan:


Dung Hiểu nhìn mình trong gương, ngạc nhiên vì điểm xa lạ này.
Theo bản năng nhìn qua Nhan Thanh đứng bên cạnh, muốn hỏi ý của cô, liền thấy Nhan Thanh gật gật đầu với cậu: "Thật đẹp, chỉ là cần đổi khí chất một chút"
Cô nói xong, liền thấy ánh mắt của Dung Hiểu thay đổi, vốn dĩ là ôn nhuân như ngọc trong giấy lát liền lạnh lẽo.
Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, trong mắt chứa một tầng sương.
Mặc dù không nói ra, nhưng giờ phút này cậu đã là Thiều Hoa thượng tiên.
Nhan Thanh bị cậu làm cho sợ trong lòng, tự nói với mình đến tột cùng mang đến tiểu quái vật gì vậy.
Giúp Dung Hiểu mặc tốt áo choàng, Trương Đồng đứng lên, vừa nói chuyện vừa nhìn vào đôi mắt của Dung Hiểu, trong lòng nhảy dụng, còn chưa kịp mở miệng, Dung Hiểu liền cười với cô ấy, ôn nhu nói: " Cảm ơn chị Đồng"
"Không, không có việc gì, không cần khách khí" Trương Đồng nói xong nhìn theo Dung Hiểu đã bị Quách Đức Long gọi đi, bất giác che ngực, thầm kêu lên, má ơi
Vừa rồi là ánh mắt gì vậy, tại sao lại lạnh như vậy(;ŏ﹏ŏ)*
* ở đây trong bản QT dịch là sao lại tô như vậy. Bọn mình không hiểu lắm nên đã tự đổi thành lạnh. Mong mọi người bỏ qua nhe
Quách Đức Long nhìn Dung Hiểu đã đổi trang phục xong đang tiến tới,thiếu niên sống lưng thẳng tấp, ảnh mắt lạnh thấu xương mang theo sương lạnh, môi mỏng nhấp nhẹ, từng bước từng bước đi đến phía ông, bước đi không nhanh, nhưng lại kiên định
Theo cậu tới gần, Quách Đức Long cảm thấy trái tim đã nhiều năm không bị cái gì làm rung động đã lần nữa sống lại,
Ông bởi vì một diễn viên nhập vai mà hưng phấn không thôi.
Lưu Hạo vốn dĩ đang thảo luận cùng Quách Đức Long về cảnh quay và chụp, bỗng nhiên thấy ông không nói lời nào, theo bản năng nhìn theo tầm mắt của ông
Giây tiếp theo, bị đóng băng tại chỗ
Đây là ai!
Là Thiều Hoa thượng tiên trong lòng của y!
Không có gì làm người ta hưng phấn bằng việc nhân vật trong lòng mình như sống lại
Lưu Hạo nghe được tiếng tim đập của mình
Thình thịch thình thịch!
Phó Duy Trạch đang ngồi một bên dường như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt an tĩnh mà nóng rực nhìn thiếu niên của hắn.em ngyb
Trong nhất thời, dù là Quách Đức Long hay Lưu Hạo đều không ai nói chuyện
Cho đến khi Dung Hiểu đi đến trước măt họ, thu lại ánh mắt lạnh thấu xương, thẹn thùng nói: "Đạo diễn Quách, như vậy được chứ?"
Cậu cười, cảm giác về Thiều Hoa thượng tiên cậu đặt ra biến mất, Quách Đức Long phục hồi lại tinh thần, mất tự nhiên khụ một tiếng: "Có thể, bắt đầu đi"
"Ừ, bắt đầu đi" Sau khi phục hồi lại tinh thần Lưu Hạo nuốt nước miếng một cái, ngăn lại cảm giác kinh diễm trong lòng, cầm lấy camera đi qua một bên, hít sâu một hơi, vậy mà lại có chút khẩn trương
Lưu Hạo giơ camera lên, lúc này đã hoàn toàn hiểu được câu thích hợp kia của Lưu Hiệu là có ý gì.
Nơi nào thích hợp chứ, đây chính là bản thân Thiều Hoa thượng tiên, chỉ cần không cười thôi!
Thật khó nhìn được, đây chính là người mới trong miệng của Quách Đức Long
Người mới nếu đều như vầy, sợ là nhóm lão già trà trộn trong giới giải tri đều phải khóc lên.
Nghĩ đến bức ảnh ra mắt đầu tiên của người mới này là do y chụp, Lưu Hạo trong lòng liền không ngăn được mà hưng phấn
Đứng dưới ánh đèn, Dung Hiểu lại khôi phục trạng thái nhập vai, dựa theo an bài của Lưu Hạo, điều chỉnh động tác cùng với biểu tình
Theo quá trình quay chụp được đẩy mạnh, trạng thái của Dung Hiểu càng ngày càng tốt, mỗi mệnh lệnh của Lưu Hạo có cảm giác đều làm thật tốt
Một giờ sau, Lưu Hạo không thỏa mãn mà buông camera xuống, mặt đầy hưng phấn mà nói với Nhan Thanh: "Chị Nhan, chị đợt này đã đào được bảo vật rồi, thật lâu tôi chưa được chụp thống khoái như vậy, lần sau chụp ảnh chị cứ kêu tôi, tôi chụp miễn phí cho cậu ấy"
Nói xong vuốt camera bảo bối đi cất đồ,
Nhan Thanh đè xuống nỗi kích động trong lòng, nhìn về phía Quách Đức Long, vừa rồi lức Lưu Họa chụp ảnh, người từ trước đến nay luôn hà khắc vậy mà một câu cũng không nói, toàn bộ quá trình đều giữ im lặng, có chút đoán không được ý tứ của ông.
"Đạo diễn Quách, còn yêu cầu gì cần chúng tôi phối hợp không?"
Quách Đức Long đẩy mắt kình xuống, gò má hơi đen lộ ra hai vệt đỏ ửng khả nghi, đôi mắt đen giấu ở sau hai tròng kính khó có thể che được sự hưng phấn.
Ông khụ một tiếng, che giấu hưng phấn trong lòng, ra vẻ tự nhiên nói: "Ảnh tạo hình buổi tối liền công bố, nhớ rõ chuyển phát"
Nói xong quay người đi tìm Lưu Hạo, ông muốn đến canh chừng, làm cho y mau chút đem thành quả in ra.
Tác gải có lời muốn nói:
Phó Duy Trạch: Thiếu niên của ta!
Hôm nay không có canh hai, tán tán tồn cảo ha!
Cầu cái cất chứa ~~~